Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 409-2: Mộng Đẹp Kinh Hồn (2)

Phiên bản Dịch · 2043 chữ

- Ta sao thế này?

Dương Lăng đang cảm thấy kinh ngạc thì chợt nhìn thấy Miêu Quỳ đang mỉm cười đi về phía hắn. Nụ cười đó cùng với ánh đèn leo lắt u ám trong căn phòng mang đến cho người ta một cảm giác đáng sợ khủng khiếp.

- Miêu Công công?

Miêu Quỳ khom lưng cười nói với hắn:

- Quốc Công gia, lá gan của ngài cũng thật là to bằng trời mà. Ngự muội của đương kim Hoàng thượng mà ngài cũng muốn gian díu hay sao. Chậc chậc chậc, người xem kìa, Hoàng thượng nổi giận lôi đình rồi đó. Ngài đó, chữ sắc có một chữ đao ở trên đầu chẳng phải sao? Quốc Công gia ngài đã có đủ vợ đẹp thiếp xinh rồi, sao lại chẳng biết kiềm chế vậy? Haizz, cũng may là có ta và đám người Đới Nghĩa, Trương Vĩnh đến xin ngài, Hoàng thượng mới nguôi giận, chứ bằng không thì...

- Á? Hoàng thượng biết rồi sao?

Dương Lăng kinh ngạc tột cùng, liên tục nói cảm ơn:

- Đa tạ Miêu Công công, đa tạ Miêu Công công.

- Haizz! Đa tạ gì chứ.

Miêu Quỳ nhìn hắn một cái rồi nói tiếp:

- Nếu như không có ngài nói giúp, ta thả Hồng Nương Tử chạy thoát, Hoàng thượng có thể tha cho ta hay sao? Cũng là có qua có lại thôi.

- Ta...

Trong lòng Dương Lăng có chút xấu hổ chột dạ, hắn cũng cảm thấy Miêu Quỳ cười có gì đó quái lạ khác thường. Lẽ nào y đã biết dụng ý thực sự ban đầu của hắn? Dương Lăng thất kinh, hắn đang định thử thăm dò xem sao thì phát hiện Miêu Quỳ đang nhìn phần dưới của hắn, bèn bất giác thốt lên kinh ngạc:

- Miêu Công công, ngươi định làm gì vậy?

Miêu Quỳ chớp chớp mắt, cười nói:

- Tiến hành hình phạt chứ còn làm gì nữa. Hoàng thượng không giết ngươi, nhưng không nói là sẽ không trừng trị gì hết. Ngươi đừng lo, ta sẽ nhẹ nhàng thôi, đao này đi một đường xuống thì là xong xuôi thôi. Sau này đám chúng ta đều chung sống một nhà trong Hoàng cung này, ha ha ha...

- Cái gì? Không được, không được!

Dương Lăng sợ hãi toát đầy một đầu mồ hôi, từng giọt từng giọt từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn chảy xuống. Hắn trừng mắt nhìn con dao dang lóe lóe sáng trong tay của Miêu Quỳ mà lắc đầu tới tấp.

- Chậc chậc chậc, vốn tự có của Uy Quốc công ngài quả đúng là tráng kiện, uy phong mà! Nhưng thật đáng tiếc quá! Để sau ta giúp ngài nói với Nội vụ phủ một tiếng không để nó trong phòng lưu trữ nữa mà cho phép Quốc công gia ngài mang về nhà nhé.

Miêu Quỳnh nói rành rọt từng câu từng chữ:

- Phải cất giữ cho thật kỹ mới được, lỡ không may để cho gió thổi khô đi thì chỉ còn lại có lớp da thôi đó. Phải dùng bình thủy tinh mà cất giữ nó, dùng loại thuốc đặc chế để ngâm nó. Trong cung có bài thuốc bí truyền, để ta chép lại giúp ngài. À mà đúng rồi Văn Tâm phu nhân chẳng phải là thần y đó sao? Chưa biết chừng phu nhân còn biết những dược liệu quý hiếm có tác dụng hơn rất nhiều nữa chứ, chưa biết chừng còn có thể ngâm nó trở nên tráng kiện hơn nữa chứ. Ngài đó, cứ ngâm nó trong cái bình, thi thoảng có thời gian thì bỏ ra xem, cũng coi như là có chút kỷ niệm...

- Đừng cắt! Ta từ sau không dám nữa đâu! Ta từ sau sẽ không dám động vào Công chúa nữa đâu! Đừng, đừng mà!

Nhìn thấy con dao trong không trung lướt qua một ánh sáng lạnh lẽo, dứt khoát vung mạnh một cái, Dương Lăng mồ hôi đầm đìa, thét lên một tiếng lớn!

- Phù... Phù... Phù..., chỉ còn lại những tiếng thở gấp cùng với nhịp tim đập thình thịch của hắn. Dương Lăng mở mắt ra nhìn, thở gấp từng hơi, định thần quan sát thì mới phát hiện ra sự tĩnh lặng trong căn phòng này. Một hương thơm thoang thoảng, hắn đang nằm trên một chiếc nệm êm, trên người đắp một chiếc chăn gấm.

Trên bàn còn đặt một ngọn đèn, chỉ có điều ánh sáng hắt ra từ cái chụp đèn đã trở nên tối hơn mộ chút, ánh đèn ảm đạm mờ nhạt đó có phần giống với khung cảnh trong giấc mộng của hắn.

- Ta đang ở đâu vậy? Ồ... Hóa ra là một giấc mơ.

Dương Lăng lúc này mới yên lòng thở hắt ra một hơi, đang định lau mồ hôi lạnh trên trán.

- Tướng công, chàng sao vậy?

Ẩu Nương nằm bên cạnh đã tỉnh dậy, hai mắt mông lung nhìn hắn, vội vàng ngồi thẳng người dậy, thắt chặt lại chiếc nội y trắng muốt trên người, lộ ra bầu ngực mềm mại.

- Không. Không sao.

Dương Lăng trấn tĩnh lại, không còn thấy hồn bay phách lạc nữa, chỉ cảm thấy miệng khô đắng:

- Nàng... sao nàng ngủ rồi mà vẫn còn nắm lấy nó thế.

- Tại chàng đó, ai muốn nắm lấy cái đó làm gì, chàng tưởng đó là thứ đồ ăn ngon à.

Ẩu Nương mặt đỏ ngượng ngùng, đẩy người Dương Lăng một cái, khẽ gắt giọng nói:

- Chẳng phải tất cả tại chàng hay sao, ân ái xong lại còn nhõng nhẽo như trẻ con vậy đó, bắt người ta phải cầm chặt lấy rồi mới chịu ngủ, thế là... thế là người ta mệt quá nên... bất cẩn ngủ thiếp đi đó.

Ấu Nương thè lưỡi tinh nghịch, cười khúc khích.

Mái tóc khẽ rối, đôi mắt sáng mông lung, gương mặt đang ngủ ngon hơi ửng đỏ. Vẻ đẹp ngọt ngào của hoa hải đường ngủ xuân, trong cái nét ngây thơ đó lại phảng phất sự quyến rũ của một người phụ nữ. Dương Lăng nhìn thấy thần thái quyến rũ đó của Ấu Nương thì cảm thấy trong lòng ấm áp hơn rất nhiều, nỗi sợ hãi ban nãy cũng dần dần tan biến mất.

Ấu Nương nhẹ nhàng bò lên người Dương Lăng, vuốt ve bộ ngực vẫn còn đang đạp loạn nhịp tim của hắn, nhẹ nhàng nói:

- Tướng công nằm mơ thấy ác mộng chăng? Xem chàng đổ mồ hôi kìa.

Ấu Nương khẽ lấy vạt áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho hắn.

Dương Lăng thở dài một cái rồi đáp lại:

- Ừm, mơ một giấc mơ, nàng... không nghe thấy ta nói mơ sao?

- Nghe thấy gì cơ chứ... Người ta... người ta ngày thường cũng tỉnh ngủ lắm đó, nhưng hôm nay... phải chăm sóc chàng một phen như vậy, người quá mệt đi ấy chứ. Nghe thấy chàng kêu to lên một tiếng thì mới giật mình tỉnh dậy.

Ấu Nương ngượng ngùng đáp lại.

- Ồ? Ồ! Mệt như vậy thật tốt, thật tốt!

Dương Lăng lẩm bẩm trong miệng, lúc này mới yên tâm: Nếu như Ấu Nương nghe thấy hết những gì ta nói mơ thì chẳng biết làm thế nào mà giải thích được đây. Một giấc mơ hoang đường đến như vậy sao có thể kể lại cho nàng ấy được cơ chứ?

Hắn vén tấm màn lên, trần trụi bước ra ngoài, đến bên cạnh bàn nhấc ấm trà lên mà uống một hơi ừng ực, sau đó quay trở lại giường, kê cao gối hơn, ôm lấy Ấu Nương vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng và nói:

- Không sao rồi, chúng ta ngủ đi thôi.

Ấu Nương nhìn thấy thần sắc của hắn đã hồi tỉnh trở lại thì bèn dịu dàng gật đầu, cuộn tròn người vào trong lòng Dương Lăng như một con mèo con.

Dương Lăng nghĩ ngợi một lúc rồi nhẹ nhàng thở dài, tự độc thoại:

- Ngủ đi thôi, ngày mai ta còn phải đi thăm Vĩnh Phúc Công chúa.

Ấu Nương bò lên trên ngực hắn, ánh mắt ngái ngủ nói:

- Ừm, tướng công sớm nên đi rồi, nếu không phải vì nhát súng đó của chàng thì Công chúa sao có thể bị thương được? Nhưng kể từ khi đưa người ta về thì chàng chưa từng đến thăm hỏi lấy một lần, xét về mặt lễ nghĩa thì gia đình chúng ta quả đúng là không phải.

Ấu Nương ngáp một cái, thì thầm nói:

- Văn Tâm tỉ tỉ liên tiếp đi thăm mấy ngày nay rồi, vết thương đã lành hẳn rồi, không để lại sẹo, cũng coi như là may mắn lắm rồi. Nhưng tướng công cũng nên đích thân đi thăm một chuyến vẫn hơn.

- Ừm...

Dương Lăng cũng mệt rồi, hắn quay người một cái, cẳng chân to đùng gác lên trên cặp mông căng tròn của Ấu Nương, quay quay người để lấy tư thế nằm thoải mái nhất, sau đó ngáp mệt một cái nói:

- Ngày mai ta sẽ đi, giờ thì đi ngủ thôi.

- Công chúa thân phận cao quý, nhưng mạng sống lại còn cao quý hơn nhiều. Dương Lăng à, đó không phải là phụ nữ, đó là mối họa mất mạng đó. Nếu như ngươi không thê không thiếp thì cũng đành, nay ngươi sao có đủ tư cách để mà có mối gian díu gì với đường đường Công chúa Đại Minh cơ chứ? Biết thỏa mãn với những gì mình đang có đi, lòng tham tột độ của con người sẽ giết chết người đó. Đừng nói đến chuyện có gian díu gì được với Công chúa, chỉ riêng việc để cho Hoàng thượng nghe phong thanh được chuyện mơ mộng này thì chỉ với tính cách căm hận những người thân cận lừa dối mình của ông ta thì ta chắc chắn chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Cho dù Hoàng thượng biết là Công chúa thích ta đi chăng nữa thì cũng làm được gì chứ? Có thân thiết với ta đến đâu... thì đó cũng là muội muội ruột thịt của y. Hoàng thượng không bảo vệ muội muội của mình, không bảo vệ thể diện của Hoàng gia, lẽ nào lại bảo vệ ta hay sao? Không được, ngày mai ta đi gặp Công chúa, ta nhất định phải nhanh chóng tìm được một Phò mã như ý, bằng không thì sớm muộn cũng rước họa vào thân mất.

Dương Lăng mơ mơ màng màng ngẫm nghĩ. Tuy rằng cứ nghĩ tới việc nàng Công chúa yêu kiều đáng yêu đó được gả đi làm vợ của người khác thì trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng Dương Lăng chưa ngu muội đến nỗi lấy tính mạng của bản thân mình ra mà đánh cược. Cơ bản là không có được trí tưởng tượng phong phú đến như vậy, sao có thể ảo tưởng giữa bản thân mình và Công chúa có bất cứ gian díu gì cơ chứ:

- Tân khoa Trạng nguyên năm ngoái là ai vậy nhỉ? A... A...

Dương Lăng ngáp một cái thật dài rồi vùi mặt vào mái tóc dài mềm mại thơm hương của Ấu Nương: Nếu như tuổi tác không quá chênh lệch thì Trạng Nguyên phối hôn cùng Công chúa cũng xem như tương xứng...

Hắn ủ rũ thầm tính toán mông lung, bỗng có một cánh tay nhỏ mềm mại từ từ trườn từ trên ngực hắn xuống đến bụng rồi thuận chiều xuống đến hông. Dương Lăng đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bất thình lình giật mình một cái, nắm lấy cánh tay đó, giật thót người nói:

- Đừng... Đừng làm vậy, ngủ đi, nương tử của ta, ngủ đi thôi...

Trong màn đêm tối, tiếng cười khúc khích dịu dàng vang lên từ trên ngực của hắn...

Bạn đang đọc Ngược Về Thời Minh của Nguyệt Quan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.