Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 356-6: Phong Mãn Kinh Thành (6)

Phiên bản Dịch · 1876 chữ

Cố Trường Đình này thật ra không liên quan gì với Lưu Cẩn, nhưng y và trấn thủ thái giám Hồ Bắc Trình Phong tương giao tâm đầu ý hợp. Trình Phong vì y làm rất nhiều việc. Y làm Tuần Sát Ngự Sử, cũng bởi vì Trình Phong đã che giấu rất nhiều hành vi phạm tội của y.

Dương Lăng trị tội của y, trước teien chứng thực tội danh của y, nắm giữ nhân chứng này trong tay mình, mục đích thật sự, dĩ nhiên là thông qua đó để dẫn ra trấn thủ thái giám Trình Phong. Từ Trình Phong, sẽ đem manh mối chỉ hướng Lưu Cẩn.

Theo Đô Sát viện, Hàn Lâm viện, Lục khoa, Thập Tam đạo Ngự sử không ngừng có người ngã ngựa. Lưu Cẩn đứng ngồi không yên. Đây đều là những tai mắt mà trong thời gian Dương Lăng đi dò xét đại giang nam bắc mà Lưu Cẩn y cực cực khổ khổ hao tổn tâm cơ xếp vào trong Khoa Đạo nha!

Có những người đó quấy rối, Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa mới không làm gì được, căn bản không có biện pháp lợi dụng Khoa Đạo gây ảnh hưởng đối với Hoàng đế, bản thân mình một nhà độc đại. Hiện tại Dương Lăng đại đồ sát chính đàn, chém từng người từng người một, ưu thế tuyệt đối của mình nào có thể biến mất hầu như không còn được?

Thủ hạ của Lưu Cẩn tất cả đều là chuyên gia chỉnh người, nhưng Dương Lăng dẫn một đám thiếu gia lỗ mãng lại không một ai làm quan trong triều, quả thực không có sơ hở để mà tấn công, ngươi vạch tội hắn gì chứ? Gây họa Khoa Đạo xong rồi thì vỗ vỗ cái mông bỏ đi, ngươi có thể bắt người ta làm gì?

Chiến tích? Hắn không phải quan ttrong riều, nói gì tới chiến tích. Không làm tròn trách nhiệm ư? Hiện tại Dương Lăng làm khí thế ngất trời, Đại Minh tổng cộng không đến ba trăm quan viên giám sát, một nửa đặt ở địa phương, lại một nửa ở lại trong kinh. Một nửa trong kinh này rất nhanh đã khiến Dương Lăng xử lý một nửa, ngươi có thể nói người ta làm không tốt không?

Lưu Cẩn lo âu gãi cằm, gãi đến mức xước da, cho người mời Lư đại tài tử đến. Lư Sĩ Kiệt phong trần mệt mỏi đến, đưa ra ý kiến với đồng hương:

- Lập tức đánh trả. Hắn chỉnh người, ta cũng chỉnh người. Khoa Đạo chẳng phải còn lại vài người chúng ta sao? Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng cũng có một vài người mà công công ngài mời chào được đó sao? Yêu cầu Đông Xưởng thu thập nhược điểm của đám ngôn quan Khoa Đạo, sau đó người của chúng ta sẽ dân tấu, cáo trạng, quấy lên nước đục.

Trương Thái hai mắt sáng ngời, nói:

- Diệu kế. Đây rõ ràng Lư Công tử lấy lửa dập lửa nha.

Lưu Cẩn chớp chớp mắt, hỏi:

- Có ý tứ gì?

Trương Thái cười nói:

- Ý tứ của Lư công tử là, tìm tật xấu của Thanh Lưu, sau đó buộc tội cáo trạng. Làm cho cả Khoa Đạo rơi vào tê liệt, đến lúc đó một vài quan viên tầm nhìn xa sẽ lo lắng thế cục không khống chế được, điều tra khảo cứu đã biến thành một trận đại loạn, có tra nữa cũng sẽ lưỡng bại câu thương, toàn bộ Khoa Đạo hoàn toàn đã bị phá hủy. Bọn họ sẽ dâng tấu xin Hoàng thượng đình chỉ điều tra khảo cứu.

Trương Văn Miện nhìn Lư Sĩ Kiệt khoe khoang mà cười. Chậm rãi nói:

- Chỉ sợ…còn chưa dừng được?

- Đương nhiên không dừng rồi.

Lư Sĩ Kiệt khẽ cười nói:

- Làm thiên tử đấy, quan tâm chính là thiên hạ, theo đuổi là thái bình. Mà không phải khoái ý ghét ác như cừu. Nghĩ có điều làm Hoàng đế, đều hy vọng biến pháp, cải cách, nhưng nếu biến cách đã ảnh hưởng đến gốc rễ củng cố giang sơn của ông ta, thiên tử thà rằng giết người mà đã ủng hộ, thay đổi biến pháp cải cách của y để ổn định giang sơn, bình ổn dân oán, cân bằng cục diện chính trị.

Việc như này, xưa nay vẫn thường có, trừng phạt tham quan cũng như thế. Hoàng đế sẽ không giết Dương Lăng, nhưng nếu Đô Sát viện, Hàn Lâm Viện, Lục Khoa Thập tam đạo toàn bộ đều lâm vào trong hỗn chiến, Hoàng thượng phải dàn xếp ổn thỏa, từ bỏ kê biên tài sản, nhằm cầu ổn định cục diện chính trị. Tiếp đó, công công ngài có thể dâng tấu, buộc tội Dương Lăng trong khảo sát mưu lợi riêng làm rối loạn kỷ cương, bạo ngược, đánh tan vẻ kiêu ngạo bệ vệ của hắn. Lúc này đây nếu đánh bại được hắn, hắn chỉ còn là một quốc công không cầm quyền, ắt quân tâm sẽ loạn, từ nay về sau khó thành uy hiếp được nữa.

Ánh mắt của Lưu Cẩn sáng lên. Nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tốt! Vẫn là Lư công tử cao kiến! Dương Lăng, Dương Lăng! Ta vẫn không muốn giao phong chính diện với ngươi. Ngươi lại dương dương tự đắc, được một tấc lại muốn tiến một thước rồi. Hiện giờ cũng không phải là ngươi cầm giữ trong triều, giỏi hơn ta đâu. Trên dưới cả triều đều là người của ta, ta không chỉnh cho ngươi mặt xám mày tro, ta sẽ không phải họ Lưu!

Theo việc từng tham quan ngã ngựa, đám con cháu ăn chơi trác táng chuyên nghiệp kia tinh thần tăng cao, bình thường cũng không bàn luận phong hoa tuyết nguyệt gì cả, mở miệng là triều chính, là chỉnh tham quan chấn chỉnh triều cương. Cả đám thiếu niên chẳng chịu học hành nhiệt huyết sôi trào, quan tâm quốc sự, những lời dặn dò cần phải khiêm tốn, chớ làm chim đầu đàn, không lý tưởng của bậc cha chú tổng tông đã ném qua sau đầu lên chín tầng mây rồi. Một đám từ sớm đã đến chỗ làm việc, thẩm vấn phạm nhân, chỉnh sửa tài liệu…Những người này vẫn có những người có văn hóa tố chất năng lực, ngay thẳng, thật đúng là không chịu nổi vài phế vật.

Nhưng Dương Lăng lại cực kỳ nhàm chán, tác chiến một hồi như vậy, đóng vững đánh chắc như vậy, tuy rằng thỏa đáng, nhưng không có quá trình kịch tính mãnh liệt, cho nên thời điểm một vài qua viên Khoa Đạo còn sót lại của Lưu Cẩn bắt đầu phản kích mãnh liệt đối với Thanh Lưu Phái, Dương Lăng bất giác tinh thần rung lên: Tiểu đệ ra tay, lão Đại cũng sẽ không ngồi yên, rất nhanh Lưu Cẩn sẽ chính diện tác chiến với mình rồi.

Tiêu Phương ngồi trong thư phòng của hắn, nhíu mày, tay vuốt chòm râu nói:

- Người của Lưu Cẩn buộc tội Tề Ngự sử lừa gạt tang khoa khảo. Tề Ngự sử làm quan thanh liêm, là người có năng lực của Thiêm Đô Ngự sử, lừa gạt khoa khảo, liên quan đến đức hạnh, nếu là thật, chức quan sẽ khó giữ.

Dương Lăng mỉm cười nói:

- Các lão không cần phải lo lắng, Lưu Cẩn chỉ là thùng rỗng kêu to thôi. Vị Tề Ngự sử này làm quan mười ba năm, điều tra hắn mười ba năm trước đây lừa dối kỳ thi ư? Đủ để bọn họ tra đến chết rồi. Lại nói Dương Đình Hòa cũng không đơn giản, người của hắn năng lực đi bảo vệ, cho dù hắn không làm được, tiểu tử Dương Thận này cũng mưu ma chước quỷ, cũng sẽ nghĩ kế giúp cha đấy.

Tiêu Phương lắc đầu nói:

- Một mình hắn thì cũng thôi. Nhưng người mà Lưu Cẩn buộc tội số lượng cũng sẽ không ít đấy. Trong đó có một vài người là cây cỏ đầu tường, có một vài là Thanh Lưu phái. Môn hạ nghĩ, đây là Lưu Cẩn cố ý tạo thanh thế lớn, khiến trong lòng Hoàng thượng bất an, do đó bỏ dở điều tra khảo cứu.

Dương Lăng nói:

- Không thể vẫn là ta đấu tranh anh dũng, Dương Đình Hòa ngồi mát ăn bát vàng nha. Lưu Cẩn ở Khoa Đạo đã không còn lại bao nhiêu người rồi, để chúng tranh chấp nhau đi, còn lại mấy con cá nhỏ tép nhỏ, giữ lại cho Dương Đình Hòa thu thập đi. Các lão không cần quan tâm việc này, chỉ chú ý nhóm tân khoa tiến sĩ, chọn lựa người tài đức vẹn toàn. Loạn Khoa Đạo, nhất định phải mau chóng bình ổn, khi đó sẽ cần những người này bổ sung đi vào.

Hắn chậm rãi ngồi thẳng người, nói:

- Từ hiện tại cho thấy, ta không hề điều tra khảo cứu tân quan viên, chỉ chuyên tâm sửa sang lại hồ sơ vụ án những quan viên bị bắt lại này, chuẩn bị đầy đủ tội trạng của Lưu Cẩn. Nếu ta đoán không sai, sắp phải giao phong chính diện với Lưu Cẩn rồi.

Đúng như lời Dương Lăng đã nói, binh mã của Lưu Cẩn và Dương Đình Hòa trên chiến trường của Dương Lăng còn chưa rút lui hết, vẫn đằng đằng sát khí triển khai đại chiến nước miếng. Ba ngày sau cuộc đấu Chính Đức ném ra tấu chương, Hộ bộ cấp sự trung Hoàng Cảnh lâm triều dâng tấu, khói thuốc súng chiến hỏa trong ba mươi vạn quân thẳng tiến đến chủ soái ba quân, buộc tội Dương Lăng vô năng, coi thường thánh ý, khảo sát Khoa Đạo liên lụy vô số, đến nỗi Nha môn Khoa Đạo tê liệt, đế quốc giám sát không có người để dùng.

Hoàng Cảnh mặt đen khí phách nói:

- Xin hoàng đế nhanh chóng bãi sai sứ của Dương Lăng, để thanh chính bản thân, minh pháp điển.

Rất khéo léo, không biết là cố ý hay là vô ý, Cấp sự Trung mà Tiêu Các Lão đã nhiều ngày an bài đảm nhiệm trực ban là Dương Thận, hai người này lúc trên kim điện lmở "ấp hội" thì diễn toàn bộ vai phụ "oan gia" giờ lại vùng đứng lên. Hoàng Cảnh vừa dứt lời, Dương Thận đứng ra, hạch tội Lưu Cẩn, nói là nhiều quan viên Khoa Đạo tham hủ đều là môn hạ của Lưu Cẩn, còn lấy ra cuốn sổ bổ nhiệm quan viên Lại Bộ trong đó có nhiều bút tích can thiệp của Lưu Cẩn trong đó.

Hai vị thủ lĩnh đồng thời bị người ta buộc tội, văn võ cả triều tức thì xôn xao. Nhưng đúng vào lúc này, Lý Đông Dương từ cửa nam, Thành Khởi Vận từ cửa đông cũng vào thành Bắc Kinh…

Bạn đang đọc Ngược Về Thời Minh của Nguyệt Quan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.