Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 321-5: Không Hề Yên Tĩnh (6)

Phiên bản Dịch · 1939 chữ

Ban đầu khi Đại Minh mới lập quốc, các vương hầu công khanh môn sinh bạn cũ, cấp dưới khắp thiên hạ há chẳng phải có lộc không quyền? Nếu không Thái tổ Hoàng đế cũng sẽ không... Khụ khụ, đời sau nhậm chức từ khi mới ra đời liền nhận tước vị, quan viên trong thiên hạ ra hết khoa cử không can hệ tới việc này. Quyền này đương nhiên không nói tới, mà đại nhân thì không phải, bất kể trong triều, văn chức trong quân, có bao nhiêu người là cấp dưới? Hoàng thượng trọng nể đại nhân có bao nhiêu phần? Trong triều có ai có thể thay thế?

Trong lòng Dương Lăng liền vỡ lẽ:

- Vốn dĩ ta có để lại một chước vào hai năm trước, hiện giờ có thể dùng được rồi. Tên ranh Dương Thận này, nước cờ hiểm này không tệ, có điều ta không thể không có dư sức để lật ngược tình thế, lập tức tách các thế lực ngầm dưới danh nghĩa Nội xưởng ra khỏi đó, sau đó theo kế làm việc, có lẽ đấy thực sự là biện pháp diệt trừ hoàn toàn Lưu Cẩn. Về phần độc chiếm đại quyền? Ha ha, ta thà có thê thiếp xinh đẹp, vinh hoa phú quý. Chỉ cần triều chính ổn định lại, chẳng lẽ ta còn thiếu dịp gánh danh hiệu Dương Chém Đầu tiếp tục chu du thiên hạ sao?

Dương Lăng nghĩ đến đây, cười nói:

- Được, cứ làm như thế, sáng sớm mai bổn quan sẽ vào triều, như Lưu Cẩn mong muốn, tranh đoạt chức Quốc công từ tay các quan. Về vườn à, quen rồi thì chẳng có vấn đề gì cả.

- Về vườn?

- Ừ, về vườn. Về mãi về mãi cũng thành quen, ha ha ha ha...

Công chúa Vĩnh Phúc đang ở Thập vương phủ cùng Ninh Thanh Công chúa cho hơn mười lồng chim tước ăn ở hành lang. Vĩnh Thuần hớn hở đi đến, thấy Vĩnh Phúc liền cười nói hì hì:

- Tỷ tỷ, muội vừa mới ở chỗ mẫu hậu nghe thấy một chuyện có liên quan đến đại sự của tỷ, tỷ muốn nghe không?

Công chúa Vĩnh Phúc tò mò nói:

- Đại sự gì, nói nghe thử xem.

- Nói thì có thể, tuy nhiên... Cặp vòng đuôi phượng của tỷ phải tặng muội làm quà cám ơn.

- Hừ, uy hiếp tỷ à, tỷ không nghe đâu.

Công chúa Vĩnh Phúc nhăn mũi, cố ý chọc tức nàng ấy.

- Ầy ầy, nhỏ mọn vậy sao? Được rồi được rồi, nói cho tỷ nghe vậy. Hôm nay mẫu hậu tìm hai vị quốc cữu đến, thảo luận chuẩn bị kén phò mã cho tỷ đó.

Vĩnh Du Công chúa chắp hai tay sau lưng, tươi cười rạng rỡ.

- Hả? Chiêu... Phò mã?

Công chúa Vĩnh Phúc thấy bối rối.

Cung nữ thái giám bên cạnh nghe xong vội vàng vây quanh chúc:

- Chúc mừng trưởng Công chúa điện hạ, chúc mừng trưởng Công chúa điện hạ.

Vĩnh Thuần công chúa đuổi họ như đuổi gà:

- Đi đi đi, các ngươi đi hết đi. Thái hậu vừa mới có ý định này, chuyện chưa tới đâu hết, chúc mừng cái gì chứ.

Ninh Thanh Công chúa thở dài buồn rầu, nói:

- Nhanh thật đó, nói vậy muội mới phát hiện, Vĩnh Phúc thật sự đã là đại cô nương trưởng thành rồi, ôi!

Vĩnh Thuần công chúa cười nói:

- Vậy thì có gì thở dài chứ? Hoàng cô không phải thích hai tỷ muội chúng ta đến chơi với muội sao? Đợi tỷ tỷ chiêu Phò mã rồi sẽ dọn đến Thập vương phủ, mỗi ngày đều ở cạnh cô cô.

Ninh Thanh Công chúa cười bất đắc dĩ, nói:

- Cô cô quý mến hai người, mới không muốn hai người... Không biết Thái hậu có thể người thích hợp chưa, hy vọng có thể tìm được người có quyền thế cho Vĩnh Phúc, đỡ phải chịu khí xấu của nữ quan và đám hoạn quan. Vào Thập vương phủ này cũng giống như Chức Nữ và Ngưu Lang, lại giống chim tước trong lồng....

Nàng nói đến đây, đột nhiên nghĩ đến người thực sự có quyền thế, ai nguyện ý kết thân với hoàng gia làm, để con trai của mình làm Phò mã như góa vợ? Vĩnh Phúc là đứa nhỏ tuấn tú, hiền lành như vậy, vận mệnh lại giống như mình bị giam cầm trong đại viện thâm cung, uổng phí hồng nhan tuổi trẻ, không khỏi lại sầu não thở dài.

Nàng lau nước mắt nơi khóe mắt, đột nhiên thấy không nên nói những lời này ngay trước mặt Vĩnh Phúc, vội vàng tươi cười:

- Làm người trưởng thành, sắp gả chồng chiêu tế rồi. Ha ha, có Thái hậu làm chủ, Vĩnh Phúc nhất định có thể tìm được lang quân như ý, phu xướng phụ tùy, ân ái vô cùng. Đợi tương lai có con... Ha ha, muội coi, hoàng cô vừa cao hứng, liền đi xa quá rồi....

Vĩnh Thuần công chúa nghe thấy mặt mày hớn hở, hai mắt ngời sáng nói:

- Sinh bảo bối? Tỷ tỷ của muội à? Ha ha, ha ha, rất thú vị, ha ha ha....

Công chúa Vĩnh Phúc không để ý tới giọng cười ngô nghê của muội muội, nàng chú ý tới vẻ u buồn trên mặt Ninh Thanh. Lúc này nàng mới phát hiện cô cô mới ba mươi lăm tuổi, chỉ lớn hơn mẹ bốn tuổi, nhưng mẹ lúc trẻ lại giống tỷ tỷ của mình. Mà cô cô lại... trong lúc vô ý, bên tóc mai của nàng đã có vài sợi bạc, trên mặt cũng có nếp nhăn nhàn nhạt.

Nàng trước giờ chưa từng nghĩ đến cuộc sống gả làm vợ người ta, trong phủ công chúa của nàng không có gì trói buộc, thoải mái tự tại. Hiện tại nước đã đến chân, trong lòng nàng trống rỗng, hoang mang:

- Mẫu hậu kén phò mã cho mình? Hình dáng y như thế nào? Là cao hay thấp? Là béo hay gầy? Là người ra sao, tính tình thế nào? Mình... mình muốn chuyển vào Thập vương phủ ở cùng với các công chúa khác, mỗi ngày chăm sóc chim chóc mèo con là được rồi.

Công chúa Vĩnh Phúc mơ mơ màng màng, cũng không biết Ninh Thanh Công chúa nói gì đó với mình. Đợi nàng định thần lại mới thấy Vĩnh Thuần công chúa đang kéo tay của mình đi trong ngự hoa viên. Vĩnh Thuần rất chân thành dặn nàng:

- Tỷ, tỷ nhất định phải chiêu một Phò mã tuấn tú một chút, sinh một bảo bối đẹp một chút cho muội chơi cùng. Cả ngày muội không làm gì, chán lắm....

Sắc mặt công chúa Vĩnh Phúc hơi ửng hồng, đánh muội muội mình vài cái, nũng nịu nói:

- Lại nói hươu nói vượn, để mẫu hậu nghe thấy sẽ giáo huấn muội đó!

- A! Là hoàng huynh, hôm nay hoàng huynh cũng đi dạo ngự hoa viên kìa, hiếm thấy hiếm thấy! Hoàng huynh! Hoàng huynh, bọn muội ở đây.

Vĩnh Thuần công chúa nhón chân gọi với.

Chính Đức ló đầu ra từ một hòn giả sơn, vừa thấy các nàng liền cười nói:

- À há, hoá ra các muội ở đây!

Y liền đi ra, theo sau có Mã Vĩnh Thành, đến gần nói:

- Trẫm đang muốn đi tìm các muội, mùa này cũng không có gì đẹp để ngắm, tại sao lại đến ngự hoa viên? Tú Ninh à, mẫu hậu hôm nay tìm ta, nói nên thu xếp việc chiêu Phò mã cho muội. Ừm... Để ta xem, chậc chậc, quả nhiên là đại cô nương trưởng thành, nên kén phò mã rồi, trẫm cũng thật sơ ý.

Vĩnh Thuần công chúa vội nói:

- Hoàng huynh, huynh hạ chỉ bảo đại thần tìm Phò mã cho hoàng tỷ đi, sinh một bảo bối anh tuấn một chút....

Chưa dứt lời, miệng đã bị Vĩnh Phúc che lại, đôi mắt hạnh hung hăng nhìn nàng.

Chính Đức bật cười nói:

- Điều thứ nhất dễ làm, còn điều thứ hai trẫm không hạ chỉ được. Ừm... Ngự muội của trẫm, không hạ chỉ cũng sẽ sinh được một bảo bối xinh đẹp.

Vĩnh Phúc hết cách với đại ca mình, nàng dậm chân, sẵng giọng:

- Hoàng huynh..., huynh nói hàm hồ gì đó.

Vĩnh Thuần chớp mắt, chợt nói:

- Hoàng huynh, việc của tỷ tỷ là đại sự, hay là... Để Dương Lăng mà huynh tín nhiệm nhất chọn Phò mã cho tỷ tỷ đi, người đó nhất định sẽ cố gắng làm việc cho huynh.

- Dương Lăng?

Vĩnh Phúc lại ngây ra, Chính Đức vui vẻ nói:

- Ừm, chủ ý này không tệ, đại hôn của trẫm, chính là Dương Thị Độc làm hôn sứ thiên tử. Ha ha, hôn sự của hoàng muội cũng giao cho hắn xử lý, được! Được! Tú Ninh, muội vui không?

- Muội... Muội... Muội vui, đều nghe hoàng huynh an bài.

- Vui? Trẫm thấy muội cứ buồn bực không vui mà?

- Ừm..., đúng rồi, Dương khanh xử lý những việc cần làm rất tốt, nhưng làm hôn sứ thì không được. Cứ xem hắn tìm giúp ta một hoàng hậu hai phi tần, vẫn là trẫm tự mình tìm thì vừa ý hơn. Tiên nhi của ta... Đúng rồi, hay là ngự muội cũng tự tìm Phò mã đi, giống như diễn kịch vậy đó, ném tú cầu chọn rể, ha ha ha....

Chính Đức chưa kịp cười, bên cạnh có người quỳ xuống, chỉ thấy sắc mặt Mã Vĩnh Thành kinh sợ:

- Vạn lần không được đâu Hoàng thượng, đường đường là Công chúa Đại Minh, sao có thể xuất đầu lộ diện tự tìm Phò mã? Còn muốn ném tú cầu chọn rể, không ra thể thống gì hết, đó là vi phạm tổ chế rồi, điều này quả thực…

- Ngươi thật sự rất đáng ghét!

Chính Đức Hoàng Đế trừng mắt nói:

- Hoàng đế không vội thái giám vội, trẫm chỉ đùa với ngự muội một chút, ngươi la hét như vậy làm gì? Ném tú cầu sao? Nếu chẳng may trúng phải tên mặt sẹo mặt rỗ, đây chẳng phải là thua thiệt lớn sao? Ngươi ngốcxem trẫm cũng ngốc à? Cút! Truyền chỉ, lệnh cho Dương Lăng ngoài triều, Tất Chân trong triều, còn Thọ Ninh Hầu, ba người phụ trách tuyển Phò mã cho ngự muội của trẫm, đi đi đi....

Mã Vĩnh Thành vội vàng bò dậy chạy té khói…

Chính Đức và Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần lại hàn huyên một hồi, nhìn sắc trời:

- Trẫm hôm nay hẹn Nhất Tiên, không ở lại trong cung rồi, trẫm đi rồi, ngự muội miễn lễ, không cần tiễn.

Công chúa Vĩnh Phúc khoan thai đứng dậy, nhất thời trong lòng rối loạn, nhưng lại không biết bản thân muốn nói gì.

Chỉ có Vĩnh Thuần công chúa giống như chim khách vui vẻ, huyên thuyên bên tai nàng:

- Tỷ, Chu Tương Nhi chẳng phải gửi thư nói Dương Lăng phái người giam lỏng nàng ấy một tháng, nhờ tỷ tỷ xử trí hắn sao? Hắn làm Chiêu thân sứ chính là một cơ hội, lần này nhất định phải xử hắn tới cùng mới được!

Bạn đang đọc Ngược Về Thời Minh của Nguyệt Quan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 200

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.