Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồn lực

Phiên bản Dịch · 1547 chữ

"Ai da!"

Phong Thanh An nằm sấp ở trên giường hầm hừ, quần đã tuột đã đến bắp đùi rồi. Một thiếu niên mặt mày tuấn tú đang nở một nụ cười bất đắc dĩ, tay cầm một lọ thuốc mỡ kiên nhẫn bôi thuốc cho cậu.

"Sh~ Đại ca, huynh nhẹ thôi, đau quá!"

"Đệ còn biết đau à?"

Phong Thanh Bình cười nói.

"Đệ có phải khúc cây đâu mà không biết đau?"

"Biết đau mà đệ còn nói đệ muốn làm Nha nội ở trước mặt nhiều người như thế. Trong bữa tiệc này đệ đáng bị đánh lắm!"

"Đại ca, huynh không muốn đệ làm Nha nội à?"

Phong Thanh An nằm lên hai tay, nghiêng đầu nhìn đại ca đang bôi thuốc cho mình.

Thật ra Ân thị ra tay như thế thôi, nhìn dữ vậy chứ đánh lên người cậu cũng chỉ có vài vệt đỏ mà thôi. Người đánh Phong Thanh An phải nằm sấp trên giường chính là Phong Thủ Lễ.

Anh nông dân thật thà hiền lành này sau khi nghe thằng con thứ hai nhà mình muốn mượn thế lực đại ca làm con nhà giàu, lúc này bắt đầu nóng máu. Cầm cây đòn gánh là đánh luôn, không hề nương tay chút nào. Cũng may là có người ngoài khuyên can, nếu không thì cặp đùi của Phong Thanh An e là bị đánh gãy thật.

"Đệ muốn làm kiểu Nha nội nào?"

Phong Thanh Bình lộ ra nụ cười ấm áp, hỏi ngược lại.

"Chuyện này có gì quan trọng à?"

Phong Thanh An vô cùng ngạc nhiên hỏi.

"Huynh thấy ở Kinh Thành có con em nhà quyền quý lụa là gấm vóc, ăn chơi sa đọa, lưu luyến chốn trăng hoa mấy tháng không về nhà. Có thấy vài con nhà giàu trên đường vào kinh đi thi, cậy nhà quyền thế, lừa nam hiếp nữ, làm ra chuyện cưỡng bức dân nữ, cướp đoạt ruộng của dân, làm cho bách tính lầm than."

"Giắt chó vàng, mang chim ưng, mũ gấm áo cừu, ngàn ngựa phóng non bằng. Đệ làm cái thứ nhất đại ca nói là được rồi, lừa nam hiếp nữ đệ không làm được đâu. Nuôi gà chọi chó, đêm ngủ thanh lâu, nghe khúc câu lang cũng không tệ lắm."

Phong Thanh An trả lời không thèm nghĩ ngợi.

"Đệ nói có thật không?"

Phong Thanh Bình nhìn chằm chằm Phong Thanh An, thu lại nụ cười trên mặt.

"Đại ca, huynh vẫn không hiểu đệ à?"

Phong Thanh An vùi đầu vào trong khuỷu tay của mình, buồn rầu trả lời.

"Đệ muốn thi Cử nhân, tìm kiếm một quan nhỏ ở bổn huyện, tiểu phú bình an cả đời."

"Đúng, mục tiêu lớn nhất của đệ chính là thi thành một Cử nhân."

Phong Thanh An ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp la lấp lánh, chợt lại hơi buồn bực:

"Nhưng mà họ lại muốn đệ giống như huynh vậy, thi Trạng nguyên, kém nhất thì cũng phải là thi thành một Tiến sĩ mới được!"

"Cho nên đệ nói bậy à?"

Phong Thanh Bình không nhịn được, cười ra tiếng.

"Cũng chẳng phải là nói bậy nữa, mục tiêu ban đầu của đệ là Cử nhân. Không ngờ đại ca huynh lại ghê gớm thế này. Nếu đại ca huynh đã cập đệ Lục Nguyên rồi, vậy đệ còn chịu cảnh khổ học tập mười năm gì chứ. Dựa ít hơi của đại ca chẳng phải là được rồi à."

Phong Thanh An cười đùa, trước hôm nay đúng là cậu có suy nghĩ phải chăm chỉ, chịu khó đi học, dựa vào đại ca không bằng dựa vào chính bản thân mình, cầu người cũng không bằng cầu mình. Chẳng qua là cậu có thể tu hành rồi, khoa cử gì đó chỉ có thể bỏ xó thôi.

"Sao không giống như huynh, đi thi làm cái Trạng nguyên không tốt à?"

Phong Thanh Bình cười nói.

"Đại ca à, chẳng lẽ huynh không nhận ra rốt cuộc huynh siêu phàm cỡ nào hả? Đệ là một người bình thường tầm thường thôi, dựa hơi của huynh, hưởng một đời giàu sang là được rồi. Cần gì phải đi tự tìm phiền phức? Chắc chắn phải thi đậu Trạng nguyên Tiến sĩ, vậy trên cái sân thi kia chắc cụ già cụ ông không ít đúng không?"

Phong Thanh An không nhịn được kêu lên, bất mãn với chàng Trạng nguyên cập đệ Lục Nguyên á. Nói là Tinh quân trên trời hạ phàm chuyển thế cậu cũng chẳng ngạc nhiên. Dù sao thì cũng có người tu tiên cơ mà, thần tiên có tồn tại thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

"Ừ!"

Phong Thanh Bình nhớ tới những người thấy được ở trường thi khoa cử, cũng gật đầu. Có quá nhiều người phí thời gian cả đời vì khoa cử, sắp đến tuổi già đều vô tích sự.

"Cho nên, bây giờ đệ thể hiện mình vô liêm sỉ một chút thì họ sẽ không trông mong vào đệ quá cao. Sau này đệ chỉ cần thể hiện bình thường một chút thì họ sẽ rất vui vẻ."

"Ha ha, cái thằng nhóc này!"

Sau khi nghe xong cái lý do không chính đáng của Phong Thanh An, Phong Thanh Bình cảm thấy thú vị, không nhịn được cười to. Ngay sau đó lại nói:

"Vẫn phải đọc nhiều, xem nhiều sách. Còn có tham gia khoa cử, thi đậu công danh hay không thì hoàn toàn là do ý muốn của đệ."

Phong Thanh Bình kiên nhẫn dặn dò, kéo quần lên cho Phong Thanh An cẩn thận. Sau đó lại lấy chăn tới đắp lên người cậu:

"Đã bôi thuốc cho đệ xong rồi. Buổi tối mấy ngày nay đệ nằm sấp đi ngủ đi, tối cũng đừng lật người lung tung. Nếu không tới đó là tự làm tự chịu!"

"Biết rồi!"

Phong Thanh An vui vẻ trong lòng đồng ý, sau đó nhìn đại ca cầm thuốc mỡ đi ra khỏi phòng cậu. Căn phòng rộng rãi to lớn này chỉ còn một mình cậu, rơi vào bầy không khí yên tĩnh hiếm có.

"Đại ca ơi!"

Phong Thanh An nằm sấp trên giường, lẳng lặng đần ra một hồi. Trong quá trình này, tâm trạng của cậu dần dần bình tĩnh lại, mà trong bóng đêm cũng ngày càng tĩnh lặng.

"Có thể thử một lần!"

Tu hành Ngự Thú Sư không hề yêu cầu tư thế cơ thể thế nào, Phong Thanh An cứ nằm như thế, bắt đầu thử nghiệm tu hành lần đầu tiên trong đời.

Trong tối tăm, một chút ánh sáng trắng hiện lên. Ánh sáng trong bóng tối lóe lên ánh sáng li ti, sau đó như sao băng phá vỡ bóng tối. Rơi xuống bao la vô ngần, đứng im bất động, từng vòng ánh sáng trắng đung đưa gợn sóng...

Ò... ó... o...

Tiếng gà trống gáy hùng hồn mạnh mẽ lúc tờ mờ sáng vang lên. Phong Thanh An nằm úp sấp cả đêm ở trên giường mở mắt, nhìn ánh sáng nhạt chiếu vào trong nhà, hơi giật mình.

"Trôi qua một đêm rồi!"

Phong Thanh An nằm sấp bất động trên giường, cậu không biết mình tu luyện bao lâu rồi, nhưng sau đó là cậu ngủ mất. Có điều, có một việc không thể nghi ngờ chính là cậu đã tiến vào trạng thái tu luyện thành công rồi.

Giây phút này, tất cả những thứ chiếu vào mắt cậu lại khác so với trước kia một chút. Có điều những sự khác nhau đó là gì thì cậu lại không nói được, chẳng qua là có cảm giác rất kỳ diệu.

Mà cậu tỉ mỉ trải nghiệm tu hành vào tối qua, có những lúc khác, có những lúc thay đổi, âm thanh máy móc không ẩn chứa trí tuệ và cảm tình vang lên.

[Nhiệm vụ phụ: Tầm nhìn cao xa - 3]

[Giải thích: Thú cưng hợp lệ phải có trí tuệ siêu phàm, kề vai chiến đấu với Ngự Thú Sư]

[Yêu cầu: Dùng 'Huyết thuật Dẫn Linh Luyện' rèn luyện khí lực nuôi dưỡng thú cưng, mở linh tính trí tuệ cho nó]

[Phần thưởng: Mở chức năng giám định thú cưng]

"..."

Phong Thanh An suy tư trong chốc lát, sau khi tỉ mỉ đọc nội dung của 'Huyết thuật Dẫn Linh Luyện' thì quyết định tạm thời xem như nhiệm vụ này không tồn tại. Ngay cả hồn khế đầu tiên cậu còn chưa ngưng tụ thành công, chỉ bằng một chút hồn lực ít ỏi mới luyện được kia ngay cả cảm ứng vật chất cũng quá sức chứ đừng nói tới dùng bí pháp.

Hơn nữa không giống với cách tu hành, bí pháp này sử dụng có hơi nguy hiểm. Đương nhiên không phải nguy hiểm cho Ngự Thú Sư mà là cho thú cưng. Ngự Thú Sư sử dụng 'Huyết thuật Dẫn Linh Luyện' sai lầm thì chịu khổ là thú cưng. Nên phải cẩn thận vô cùng, không nắm chắc được chín phần thì tốt nhất không dùng linh tinh.

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.