Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1354 chữ

Có một số người, dù gặp nhau trong thoáng chốc, lại nhớ nhau cả đời

Bạch Tiểu Ly đã từng nghe câu nói này, đến bây giờ giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy nó rất đúng .Đường về Thục quốc cũng không còn xa, chỉ cần đi qua khu rừng bạt ngàn này là có thể tới được biên giới của Thục quốc rồi. Nàng cho quân lính nghĩ ngơi để lấy lại sức sau một quảng đường đi dài đầy mệt mỏi , còn mình thì ở bên trong túp lều dựng ngaybên hồ.Suốt buổi hôm nay, nàng luôn mang một dự cảm chẳng lành sắp ập tới không biết giải thích sao được khiến tâm trạng của nàng cũng bất an theo.Nàng nghĩ ngơi một lát, chợt nghe thấy những tiếng la hét đầy đau thương , phi tên được bắn ra rợp trời, cả bầu trời nhuộm đỏ một màu biển lửa.Nàng lao ra bên ngoài, xác người thân cận hầu hạ nàng chết thảm trên đây trên mặt đất, chỉ còn lại một ít người.

-"Tất cả hãy chạy tản ra khắp mọi nơi để nấp đi "Nàng một tay cầm kiếm chặn những đòn tên , một tay lại chỉ đạo. Nhưng không xong, binh lính vì quá sợ hãi, mà chạy tứ tung khiến việc chỉ đạo càng trở nên khó khăn. Đúng lúc này, nàng nghe thấy phía sau là một giọng cười quen thuộc. Bạch Tiểu Ly quay người lại, nàng bắt gặp hình ảnh tên Võ Đan năm nào, đi sao hắn là một tốp lính, cùng vài trăm tên

-"Sao nào người nhớ ta không? "Tên Võ Đan nhìn nàng cười mỉa mai, hắn đã chờ ngày này lâu làm rồi. Hắn ta rất hận, hận nàng đến thấu xương , vì nàng mà hắn thân bại danh liệt, vì nàng mà tiếng tăm hắn cất công xây dựng thoáng chốc đã thành công cốc

-"Ngươi là tên Võ Đan năm đó"

-"Đúng vậy, ta chính là tên Võ đan năm nào bị ngươi hại ra cho nông nổi này.Bây giờ, ta đến đây để trả mối nợ cũ, nợ máu phải trả bằng máu, ta sẽ bắt ngươi trả giá gấp nhiều lần những gì ta đã phải trải qua.Ta sẽ giết đi những người vô tội này đây để rồi ngươi sẽ ngày qua ngày phải sống trong hối hận, trong mặc cảm của tội lỗi, không thể thoát ra được, vì ngươi mà bọn họ mới chết . "Hắn chỉ về phía những người hầu cận của nàng, giọng nói đầy uất phẫn đủ thấy hắn hận nàng như thế nào rồi.

"Có lẽ hành trình của ta đến đây là kết thúc. "

Đôi mắt nàng dần mơ hồ, trước lúc ngất đi, nàng bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc

Đan?!

Tại sao hắn lại ở đây?Nơi này rất nguy hiểm hắn không biết sao ?

Hắn thật ngốc, ngốc đến hết thuốc chữa mà.

Đôi mắt nàng mờ dần, nàng dần mất đi ý thức và chìm vào giấc ngủ say.

---‐-----------------

"Mình còn sống sao?".Sau khi tỉnh dậy, nàng liền thấy bản thân mình đã ở Yên phủ.Nàng sau đó liền không nghĩ gì chạy tới chỗ hắn, giờ phút này, nàng chỉ muốn gặp hắn mà thôi.

Bạch Tiểu Ly mở cửa ra , nàng bất chợt gặp hình ảnh mà nàng không muốn nhìn thấy.

-"Đan"Nàng hét lên, quỳ xuống bên hắn, ôm hắn vào trong lòng mà không quan tâm gì nữa . Hắn bị thương rất nặng, vết thương chảy máu rất nhiều, hắn nằm đấy, hơi thở vô cùng yếu ớt.

-"Nàng tỉnh dậy rồi à ? Thật tốt quá ." Hắn nhìn nàng, nở một nụ cười nhàn nhạt, cố gắng vươn bàn tay, vuốt ve khuôn mặt nàng.

-"Ta...may quá, vẫn có thể kịp đúng lúc rồi."

-"Vì sao lại vậy ? Người biết rằng chuyện này rất nguy hiểm mà? Thật sự đáng hay sao ?."Giờ đây, nàng không còn kìm được nữa, những giọt nước long lanh trên khóe mắt cứ như thế không ngừng trào chảy ra, nàng ôm lấy bàn tay vuốt lại mặt mình, giọng nói đã không còn giữ được sự bình tĩnh mà trở nên rung rung, như cố kìm nén, lại như không.

-"Đáng. Nếu ta không bảo vệ được những người ta yêu quý, cho dù là đế vương, thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Thời gian này tuy ngắn nhưng bù lại rất vui. Ta có thể bên người ta yêu quý, có thể thoát khỏi tranh quyền đoạt thế, có thể được cái tự do mình muốn, còn gì quý hơn bằng."Hắn nói, tuy cơ thể vẫn còn yếu nhưng ánh mắt của hắn thì không, đôi mắt ấy ánh lên sự quật cường và đầy sáng ngời.

-"Ta đã xây dựng một đất nước hưng thịnh, chiêu mộ nhân tài, cuộc sống của nhân dân cũng từ đó được  hạnh phúc, ấm no.Ta.... vốn dĩ không còn gì hối tiếc nữa. Ta tin rằng nếu không có ta thì họ vẫn sẽ làm tốt được những gì kế thừa trước đó.Nợ nước trả xong, đã đến lúc, ta nghĩ cho mình. Ta không muốn sống cuộc sống tranh đoạt này nữa, ta ...mệt rồi."

Hắn nhắm mắt lại, mím môi, như nhớ về thời quá khứ đã qua .

Mấy ai nghĩ bậc đế vương hóa ra cũng sầu đau đến thế ?

Lúc nào cũng tranh quyền đoạt thế, một người đứng trên vạn người, nhưng luôn phải cô độc một mình như thế

"-Đan, người chịu nhiều đau khổ quá rồi. "

Nàng nghĩ thầm, ôm lấy hắn, không nói lời nào nhưng lòng vẫn vô cùng đau xót

"-Ta rất hạnh phúc khi nàng bên cạnh ta như này. Nếu hôm đó, ta không làm vậy, ta sẽ hối hận cả đời.Bởi ta thà phụ cả thiên hạ, chứ quyết không thể phụ nàng."Hắn thì thào, giọng nói càng nhỏ dần, tựa như sắp chìm vào giấc ngủ.

"- Hứa với ta một điều này....được không?"

Nàng run run, gật nhẹ một cái, đoạn thấy hắn khẽ nở một nụ cười yếu ớt :

-"Nếu sau này không có ta, nàng vẫn sống thật tốt, được không?"

-"Ta...ta."Nàng cố gắng trấn an bản thân, muốn nói nhưng lại không thể nói được gì.

-"Ta chỉ muốn thấy nàng mỉm cười và hạnh phúc mãi thôi. "

-"Đan..."

-"Cho dù có chuyện gì, hãy mạnh mẽ vượt qua, ta tin Tiểu Ly của ta, là một người can đảm, cho dù sóng gió thế nào, cũng không thể cản bước chân nàng đi qua. Nguyện cầu những gì tốt đẹp nhất đến nàng."Những lời cuối cùng này, hắn muốn nói ra hết trong lòng và tận sâu đáy lòng vẫn luôn muốn nói rằng:

-"Ta yêu nàng, yêu rất nhiều."

Có lẽ đây là lần cuối cùng nàng và hắn gặp nhau rồi.

Hắn nhìn về phía cửa, hoa bất tử tuy đã tàn nhưng màu đỏ của hoa vẫn nguyên vẹn, vẫn không hề thay đổi. Cũng giống như tình cảm của hắn dành cho Bạch Tiểu Ly, mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.

Hắn nâng sáo lên , thổi bài"Yên Họa Chi Quốc " làm lay động lòng người, giờ khắc này, thời gian như ngừng trôi

Khi khúc sáo hết, hắn quay lại nhìn nàng như muốn lưu lại hình ảnh nàng lần cuối.

-"Tiểu Ly, ta muốn ngủ.Đừng làm phiền. "Hắn dựa vào vai nàng, ngủ chìm vào giấc ngủ say,giấc ngủ của sự  vĩnh hằng.

[Hi vọng nàng có thể như cánh chim tự do làm những gì mà mình muốn ]

Bạch Tiểu Ly nhìn hắn, hắn đã đi rồi.

Nàng có cảm giác, sau khi nàng tỉnh mộng, nàng sẽ thấy hắn ở bên bờ bên kia, cùng nhau ngắm hoa rơi.

Ngỡ sau khi tỉnh cơn mưa

Liền gặp người đứng bên bờ Vong Xuyên

Họa một bức họa đoàn viên

Châm tách trà nóng, chờ riêng ta ra về

Bạn đang đọc Ngũ Quốc Tranh Phi- Tiểu Ly, nàng đừng trốn nữa sáng tác bởi BạcHà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BạcHà
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.