Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Máu và nước mắt

Tiểu thuyết gốc · 2188 chữ

Rầm!

Máu chảy ra như suối. Trời không mưa nhưng cô lại thấy khuôn mặt mình đẫm nước, vừa tính mở miệng máu đã chảy ra ào ạt. Thì ra, chết lại chỉ đơn giản như thế.

"Ba! Tư nhi muốn đến Hắc Long Giang, xây một ngôi nhà băng ở đó, hè qua đông tới đều được bè bạn với tuyết, được không?"

Không được nữa rồi! Hắn còn nhìn thấy cô không? Nhìn thấy không? Đời này, cô nhất định phải nói cho hắn biết, bước thêm một bước thì đã sao, cùng lắm là chết.

Cô vẫn muốn nói... Thật ra vẫn luôn muốn nói với hắn, cô vốn không cần cái thứ hắn đang kinh sợ kia mà chỉ muốn sống bình thường, vui vẻ bên cạnh hắn thôi. Cô chỉ cần hắn thôi, không cần gì khác. Đời người, nào có mấy ai bạch đầu giai lão cùng tri âm tri kỉ. Cho nên cô không để ý thứ mà thiên hạ đang đồn đại ấy. Tình yêu chân chính, nhất định là phải do thiên hạ tôn sùng hay sao?

Màn đêm giăng lối, đèn đường mờ mờ ảo ảo. Trước cổng ngôi biệt thự quen thuộc ấy chỉ thấy một chiếc xe ô tô đỗ sừng sững, trên mu có vài vệt máu còn chưa khô. Người trên xe run rẩy bước xuống, thất thần nhìn người con gái đang nằm dài trên đường.

Cả người cô co giật liên hồi, vết thương trên đầu rất nặng. Máu từ miệng trào ra như suối, thấm ướt cả bộ đồ cô đang mặc. Mắt cô mở to nhìn bầu trời đầy sao, tay nắm chặt mấy lá thư giờ đã chuyển thành màu đỏ.

Có những chuyện đã rất rõ ràng, lại có những chuyện không thể hiểu nổi, mơ hồ hiện lên trước mắt.

Cô nhớ trước kia Tống Tử Đinh vì quá yêu cooneen đã nhờ cha cậu tabafn chuyện hôn sự với hắn. Khi đó hắn chỉ nói mooyj câu mà khiến cha con cậu ta hoàn toàn mất đi hy vọng.

"Tư nhi còn nhỏ, lễ nghĩa không rõ, phép tắc chưa tỏ, từ nhỏ tính tình đã ương bướng ngạo mạn. Để Tư nhi về làm dâu, chỉ sợ Tống tiên sinh chê cười."

Ý của hắn rất rõ ràng, "Cưới? Tuyệt đối không thể!"

Tại sao? Vạn nhất không đồng ý hôn sự đã đành, đằng này sau khi về nhà còn nhốt cô trong phòng như sợ cô sẽ tìm cách bỏ trốn. Nói thật, cho dù lúc đó hắn có đồng ý, cô cũng không lấy Tống Tử Đinh! Hà cớ gì hắn phải làm như vậy?

Thì ra, tất cả những lời nói, việc làm của hắn khi xưa đều nhằm mục đích che đậy thứ tình cảm đáng khinh bỉ ấy. Thảo nào hắn không đồng ý hôn sự, tức giận bỏ đi, còn ngăn cản cô tìm đến hạnh phúc với Duy Phong. Thì ra là vậy, hắn yêu cô.

Phản đối hôn sự, chính là vì hắn không muốn cô rời xa hắn! Hắn muốn hai người mãi mãi ở bên nhau.

Bỏ đi không nói, chính là vì hắn sợ. Hăn sợ phải đối diện với bản thân mình, sợ phải đối diện với tình yêu kinh tởm của hắn. Hắn còn sợ phải đối diện với cô.

Ngày hắn nhìn thấy cơ thể trần trụi của cô trong nhà tắm, một giây đó trong đầu hắn lại có một suy nghĩ đáng kinh tởm. Hắn nuôi cô từ nhỏ đến lớn, thay đồ giặt giũ cho cô là chuyện thường, huống hồ ngày nào cũng ôm cô xuống bể bơi để tắm. Thế mà bây giờ khi đối diện với cơ thể đang hoàn thiện của cô, hắn lại có ý đồ không lành mạnh.

Cô là người bình thường, phụ nữ có gì cô cũng có thứ đó. Cô như vậy, sao hắn lại có thể nhẫn tâm hủy hoại cô? Vì thế cho nên hắn tìm cách né tránh, mặc cho cô có gửi bao nhiêu bức thư cũng không hồi âm đáp lại.

Hắn không biết bắt đầu từ khi nào tình yêu này lại nảy nở trong tim hắn. Có thể là sau sự cố trong nhà tắm đó, cũng có thể là do tự nhiên, từ rất lâu rồi mà hắn không biết, không để ý.

Vì tương lai tươi sáng, con đường rộng mở phía trước của cô, hắn chấp nhận hy sinh. Lần này hãy để hắn ích kỷ một mình.

Rồi sẽ tốt hơn thôi. Rồi sẽ quên được thôi.

Thế nhưng gần bốn năm qua, cô như một cơn ác mộng thường trực đeo bám hắn mỗi khi đêm xuống. Càng cố gắng quên, hình ảnh cô lại càng hiện lên rõ nét. Người ta nói, thời gian có thể thay đổi tất cả, nhưng tại sao tình cảm trong lòng hắn lại càng nhiều thêm, nỗi nhớ về cô lại tăng thêm gấp bội?

Nhiều khi đang trên đường đi làm, không kìm được muốn chạy tới bên cô, hắn lập tức lái xe đến sân bay mua một vé về nhà. Đến khi tỉnh lại mới thất thiểu quay về, uống một viên thuốc an thần, sau đó leo lên giường ngủ tới sáng. Chỉ có như vậy mới khiến hắn không nổi điên mà đi tìm cô.

Hắn cứ ngỡ mình đã điên, nhưng lúc tỉnh mộng mới biết hắn chưa thể điên được, dù thế nào cũng không thể điên được. Bởi vì, trong lúc hắn đấu tranh, giằn vặt giữa con tim và lí trí thì cô lại thẳng tay ném tới trước mặt hắn mấy lá thư tràn đầy tâm sự nỗi lòng này.

Hồi âm là điên!

Bỏ đi không từ biệt, không gọi điện nhắn tin hỏi thăm, ba năm biệt tăm biệt tích, giờ mới chỉ thấy mấy dòng thổ lộ của cô mà đã xuống tay đặt bút, còn có thể nói không quan tâm sao?

không hồi âm, cũng là điên!

Quan hệ giữa hai người bọn họ là hư thế nào, ai có thể giải thích? Bao nhiêu năm qua ngoài một tiếng "ba", hai tiếng "ba", còn gì khác không? Cô chưa từng thay đổi, hắn cũng không muốn đổi thay, vậy vì cái gì phải trả lời? Cuối cùng chỉ do bổn phận của người làm cha và chữ hiếu của người làm con thôi ư? Chỉ đơn giản như thế thôi ư? Chỉ như thế thôi hắn lại không biết viết gì.

Tâm tư của hắn lắng đọng dưới ngòi bút, rơi xuống phong thư, tùy ý phác lên vài đường nét nguệch ngoạc. Hắn không biết mình đã cầm bút như thế nào, cũng không nhớ mình đã viết những gì, chỉ biết sau khi ngừng tay, dòng chữ tràn đầy nỗi lòng khắc khoải thầm kín ấy đâm nhức cả mắt hắn. Cô có hiểu được chăng?

Tư nhi còn nhỏ mà, còn nhỏ mà... Thôi vậy, cứ để ở chỗ hắn đi thôi. Dù sao cũng đã tránh ba năm rồi, tránh thêm một chút nữa cũng không sao.

Nhưng dù hắn có né tránh tới đâu thì cũng có một ngày phải quay về. Tình cảm này dù không thể nói ra nhưng hắn vẫn phải chăm sóc cho cô thật chu đáo. Đi đến bước đường ngày hôm nay, từ trước tới nay hắn chưa từng hối hận. Vứt bỏ tình cảm đổi lại được ở bên cạnh cô nửa đời còn lại? Đáng!

Mười năm năm ở bên cô nhưng hắn lại không hiểu được cô. Hắn đã sai, cô còn sai hơn thế! Cô biết tình yêu không phân biệt tuổi tác, nhưng mặt khác lại không thể vứt bỏ đạo lý. Ở đây, hắn lại chọn cách đi lấy người phụ nữ khác để cô mãi mãi chỉ có thể ngước lên nhìn hắn gọi một tiếng "ba".

Hắn không có cô vẫn sống tốt, còn cô nếu không có hắn thì đi chết cho xong! Chết sớm một chút thì sẽ đỡ đau đớn hơn. Hắn cũng không phải vướng bận, cứ vui vẻ kết hôn đi. Cô chỉ giận bản thân mình vẫn chưa tìm ra được kẻ đã giết cha mẹ mình. Xuống dưới cửu tuyền, cô sẽ tạ tội với họ.

Trước mắt cô bỗng tối sầm, chỉ kịp nghe thấy giọng nói quen thuộc ngày nào, hai mắt đã nhắm lại.

Là hắn? Hắn lại tình nguyện chết cùng cô ư, tình nguyện ở bên cạnh cô mãi mãi không rời ư? Vì sao lại thế? Lúc còn sống thì cự tuyệt nhẫn tâm, lúc chết rồi lại nguyện ý đi theo là vì sao?

Chẳng lẽ lại giống như thiên hạ có câu: Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày?

Nhưng chết rồi, còn có ý nghĩa gì đâu.

Từ đó đến nay đã hơn một tháng cô nằm trong bệnh viện. Mộc Thanh Vi - Người phụ nữ mà hắn muốn cưới thường xuyên tới đây thăm cô, còn nói ra mấy chuyện mà cô không muốn biết.

Hôm nay cô lại biết được một tin, chẳng biết là thật hay giả nhưng Mộc Thanh Vi lại đứng bên cạnh cô nói ra đủ thứ chuyện. Rằng là, hắn đã hủy bỏ hôn lễ. Thì sao? Liên quan đến cô chắc? Ai mượn bà già đó nhiều lời! Nói cái gì mà, là hắn đã cứu cô nên cô tuyệt đối không được chết. Nếu cô chết thì cả hai sẽ cùng chết! Đe dọa cô à? Ai phiền đến hắn mà hắn cứu cô? Còn nhất quyết giải thích với cô hôn sự của hai người họ là giả, kêu cô hãy nghe hắn giải thích. Bây giờ cô vốn không quan tâm được nhiều chuyện như vậy.

Một tháng qua ở đây cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã thấu nhiều chuyện. Hắn cứu cô, cô cũng không lấy đó mà cảm kích. Đã đến lúc buông tay rồi. Cô sẽ rời khỏi đây, không hẳn là chết, chỉ là đến một nơi không có hắn, tìm một người đàn ông nào đó thích hợp với mình rồi kết hôn. Sau đó cả hai sẽ xây dựng một cuộc sống mới. Ngày tháng trôi qua, mọi chuyện sẽ đi vào dĩ vãng.

Đến cuối cùng vẫn là cô thuận theo ý hắn.

Hắn ép cô quên, cô liền quên. Hắn buông tay, cô sẽ không níu kéo. Mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Cô buông tay.

Không ngờ đến một ngày, vị khách này lại không mời mà đến. Lý Tĩnh Du thản nhiên đứng trước mặt cô, môi cười chế giễu.

"Sao? Cô không muốn biết ai là người đã giết cha mẹ cô?"

Đầu cô quấn một giải băng trắng, cả người run lên từng cơn, môi khó khăn nói: "Cô... muốn nói gì?"

"Tôi thấy cô thực sự rất đáng thương! Nhiều năm qua như vậy lại không biết gì, ngày ngày sống vui vẻ hạnh phúc bên cạnh người đã giết cha mẹ mình, còn gọi người đó một tiếng "ba"."

Đầu cô nổ ngay một tiếng, tim nhức nhối vô cùng, mắt kinh hãi mở to nhìn Lý Tĩnh Du. Cô ta nhìn cô khinh bỉ, chỉ liếc một cái tay đã vứt tập giấy lên bàn. Cô chậm rãi mở ra xem, càng mở hai tay càng run rẩy, tựa như có một luồng sức mạnh vô hình nào đó đè xuống, không nâng đỡ nổi. Tập giấy cuối cùng cũng rơi xuống đất. Chẳng còn gì cản trở, chẳng còn gì níu kéo, từng tờ lại từng tờ cứ thế rơi nhè nhẹ, lượn lờ trong không khí chẳng được bao lâu thì đáp thẳng xuống đất.

Xung quanh như có hàng ngàn hàng vạn con dao phóng tới, chỉ nhắm duy nhất trái tim nhỏ bé của cô. Một nhát đâm xuống, rồi lại thêm một nhát... Không còn thấy máu chảy, cũng không thấy đau. Chỉ chờ cho đến khi tim đã bị đâm đến vỡ nát, trong đầu mới không ngừng có một giọng nói vang lên.

Không tin! Dù thế nào cũng không được tin! Lý Tĩnh Du chỉ muốn lừa cô thôi. Cô không tin! Cho dù... đó là thật.

Thế nhưng vì sao Lý Tĩnh Du phải lừa cô, đến cuối cùng vẫn muốn cô và hắn đoạn tuyệt tình nghĩa?

"Không tin? Tôi nói cho cô biết, mười chín năm trước, ba đời nhà cô đều bị anh ta giết hết chỉ trong một đêm. Tô Khiết Loạn vì không bảo vệ được cô nên đã cùng Khâm Nhạn Tinh tự sát dưới hồ, còn cô thì anh ta giữ lại. Tô Nghinh Tư, kẻ đã giết cha mẹ cô, hại cô tan nhà nát cửa, để cô trở nên điên dại như bây giờ, chính là anh ta, Đấu Hỏa Diệp!"

Bạn đang đọc Giang Thiên Hoa Lạc _ Hệ Liệt sáng tác bởi GiảPhiNha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GiảPhiNha
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.