Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hung dữ quá

Phiên bản Dịch · 2358 chữ

Sáng sớm tháng 10, mới gần 7 giờ mà trời đã sáng trưng rồi.

Trước giờ chuông reo 5 phút, học sinh trong sân trường người đẩy xe đạp, người xách đồ ăn sáng vội vã chạy về hướng lớp học của mình.

Mà trong lớp học, những học sinh đang xheps bài tập đã chép đến trang cuối cùng, Học sinh trực buổi sáng cũng lau xong hành lang rồi cầm cây lau nhà thong thả đi vào lớp.

Một số giáo viên chủ nhiệm cực kỳ siêng năng cần mẫn cũng đã bắt đầu xuất phát từ văn phòng, đến trước cửa lớp để chặn mấy đứa học sinh đến muộn của lớp họ.

Đúng lúc này, Nguyễn Điềm Điềm nhận được một cuộc điện thoại suýt làm thay đổi cuộc sống ổn định mười mấy năm sau đó của cô.

“ Alô” – người đàn ông ở đầu dây bên kia có vẻ như vừa ngủ dậy, giọng nói vẫn có đôi chút trầm khàn, “Vợ ơi! Em để cà vạt hôm qua mua cho anh ở đây rồi!”

Nguyễn Điềm Điềm vừa bước ra khỏi lớp học liền sững lại: “Anh là ai vậy?”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia chần chừ một lát, hình như là giơ điện thoại ra nhìn một cái. Một giây sau, một giong nói như hét vào điện thoại. “Anh là người đàn ông của em.”

Nguyễn Điềm Điềm bị dọa giật mình, đôi mắt hình quả hạnh mở to, cô hoảng sợ đặt ngón tay cái lên màn hình và cúp điện thoại một tiếng “cạch”.

Đàn đàn đàn đàn ….. đàn ông ???

Nguyễn Điềm Điềm nắm chặt lấy điện thoại, từ cổ đến tai dần đỏ ửng.

Nhưng ngay sau đó, số điện thoại kia lại gọi đến, Nguyễn Điềm Điềm run rẩy không biết nên làm gì. Chắc là gọi nhầm thôi, Nguyễn Điền Điềm nghĩ dù gì cũng nên nói với người ta một tiếng. Thế là cô chần chừ một lát rồi lẩy ba lẩy bẩy bấm nhận cuộc gọi.

“Anh, anh là ai?.... Anh gọi nhầm….”

“Bảo bối, đừng quậy nữa.” thái độ của người đàn ông ở đầu dây bên kia khá hơn rất nhiều, “ Anh là Lục Chấp.”

“Lục Chấp, Em lại đến muộn.”

Một giọng nói mang đầy trách móc vang lên.

Nguyễn Điềm Điềm ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước cửa văn phòng các đó 5 mét, một vị giáo viên trung niên hói đầu cầm cốc giữ nhiệt đang tức giận đứng trước cửa cầu thang, hai tay chống nạnh.

Nguyễn Điềm Điềm cuối cùng cũng nhận ra bởi vì bản thân quá bất ngờ mà đã lơ đãng bỏ qua cảm giác quen thuộc đó – giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia hình như đúng là Lục Chấp.

Một giây sau, bóng dáng của Lục Chấp xuất hiện ở cầu thang hành lang.

Chàng trai cao gầy mặc một chiếc áo phông đơn giản, mái tóc đen hơi rối, trên tay cầm một chiếc bánh crepe đã ăn được một nửa, đôi mắt rũ xuống nhìn vào mắt của Nguyễn Điềm Điềm.

Lục Chấp quay mặt đi chỗ khác.

“Nhưng mà,…”giọng Nguyễn Điềm Điềm hơi run, “Lục Chấp, bây giờ cậu ta có đang gọi điện thoai đâu,…”

Nguyễn Điềm Điềm nhận được một cuộc gọi của Lục Chấp tương lai 10 năm sau.

“ Em thật sự đã kết hôn với anh à? “ Giọng nói của Nguyễn Điềm Điềm pha lẫn một chút phấn khích không kiềm chế được : “ Thật sự kết hôn rồi à?”

“ừ.” Lục Chấp ở đầu dây bên kia ho nhẹ một tiếng “ kết hôn rồi.”

Sự thích thú trong lòng Nguyễn Điềm Điềm bật ra khỏi cổ họng cô, một loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu, cô bật ra một tiếng cười lanh lảnh trong trẻo.

Cô vội vàng đưa tay bị miệng mình lại, ép bản thân im lặng một lát.

“Em, đang cười à?” – Lục Chấp hỏi khẽ.

Nguyễn Điềm Điềm mím chặt môi “Không.”

Bây giờ đang là giờ tự học buổi sáng, Nguyễn Điềm Điềm giả vờ bị đau bụng, lén lút chạy đến nhà vệ sinh để nói chuyện điện thoại với Lục Chấp 10 năm sau.,

“Khi nào chúng ta kết hôn?” Nguyễn Điềm Điềm xoa xoa khuôn mặt nhỏ đang bỏng dãy của mình, chưa đợi đối phương trả lời đã vôi hỏi thêm một câu “Anh là Lục Chấp thật à? Là Lục Chấp của lớp 11-1?”

“ Chắc …là vậy?” Lục Chấp ngập ngừng trả lời “ mười năm trướ có lẽ anh đang học lớp 11 ở trường Trung học số 1 Lâm Thành.

“ Đúng là anh à?” Nguyễn Điềm Điềm căn môi.

Nhưng dù cho có căn như thế nào đi chăng nữa thì khóe miệng vẫn nhếch lên.

“ Thật sự à anh à?” Nguyễn Điềm Điềm lẩm bẩm “ Là Lục Chấp thật à?”

Buổi trưa tan học, Nguyễn Điềm Điềm không cùng bạn cùng bàn của mình ra khỏi lớp học như mọi khi.

Cô cố tình lề mề, cho đến khi mọi người trong lớp đã về hết, mới đeo cặp sách của mình lên, nhảy chân sáo xuống hàng ghế cuối cùng của lớp học.

Trong phòng học, ở chiếc ghế góc cạnh cửa sổ bên phải, Lục Chấp nghiêng người về phía trước, trán tựa vào khung cửa sổ nhựa trắng, nhắm mắt ngủ tiếp.

“Lớp 11 10 năm trước à ,… lúc đó chắc anh khá hư đấy nhỉ?”

Đúng là rất hư, Nguyễn Điềm Điềm thầm nghĩ.

Bài tập không thèm làm, đi học muộn, thi toàn đứng bét, tính tình thì quái đản.

Bình thường chả nói câu nào, ngoài ngủ ra thì chả làm gì khác cả.

Nguyễn Điềm Điềm ngôi ở chỗ ngồi bên trái phía trên Lục Chấp, ôm cằm nhìn chàng trai có đôi lông mày sắc lẹm.

Đôi lông mày của Lục Chấp lúc nào cũng nhíu lại, đến cả lúc ngủ trông cũng không vui.

Ánh nắng ấm áp giữa trưa hè chiếu lên khuôn mặt cậu, sống mũi cao thẳng tắp che bóng cho một bên hốc mắt.

Gió thổi qua khiến cho hàng mi sáng ngời của chàng trai rung lên nhè nhẹ.

Hô hấp của Nguyễn Điềm Điềm có phần loạn nhịp.

Lục Chấp không thích cười, bình thường mặt lúc nào trông cũng u ám.

Mặc dù Nguyễn Điềm Điềm cũng hơi sợ, nhưng lại không nhịn được mà đi gặp cậu ấy. Nhiều lúc hai người chạm mắt nhau, Lục Chấp luôn là người dời ánh mắt đi trước.

Lục Chấp như thế này có thể dễ dàng lấy đi trái tim của hàng tá thiếu nữ, nhưng sau khi cậu ấy phát hiện ra, liền vứt đi không thương tiếc.

Xấu xa cực độ.

Nguyễn Điềm Điềm nghĩ.

Cậu ta xấu xa như vậy, nếu như mình không thích thì tốt rồi.

Nếu mình không thích thì sẽ không vì vài câu nói của Lục Chấp 10 năm sau mà phấn khích lâu như vậy, trái tim cô sẽ không đập rộn ràng suốt cả một buổi sáng.

“ Cọt kẹt….”

Cửa lớp học bị gió thổi qua phát ra tiếng động.

Mí mắt của Lục Chấp hơi động đậy, đập vào mắt cậu là một cô gái đang ngồi chông cằm. Đôi mắt cô gái tròn xoe, chiếc cằm nhọn, trông như một con búp bê sứ, đang ngây ngô nhìn mình.

Cả hai người đều sững lại giây lát.

“Ai da….” Nguyễn Điềm Điềm thu cánh tay lại, cười ngọt ngào, “ Cậu tỉnh…”

“Rầm…”

Lục Chấp đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế có tựa lưng trượt trên sàn đá cẩm thạch phát ra âm thanh chói tai sau đó oanh liệt đổ trên mặt đất, Nguyễn Điềm Điềm bị dọa giật mình.

Một giây sau, Lục Chấp quay người sải bước ra khỏi lớp học, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.

Chiếc ghế lưng cong nằm không vững trên mặt đất phát ra mấy tiếng cọt kẹt.

Trong một năm lẻ một tháng mà Nguyễn Điềm Điềm quen Lục Chấp, cuối cùng cô đã có thể lấy hết can đảm nói chuyện với Lục Chấp.

Nhưng sự việc không hề tốt đẹp như cô dự liệu, cô còn chưa kịp nói hết câu, Lục Chấp đã đi rồi.

-

Thành tích của Nguyễn Điềm Điềm không tệ, nhưng cũng không phải hạng nhất, ở một trường trung học trọng điểm cấp tỉnh như trường trung học cơ sở số 1 Lâm Thành, cô cũng chỉ có thể bám sát Top 50, vừa đủ để vào lớp 1 trọng điểm.

Trong kết quả xếp lớp năm đó, người xếp trên cô chính là Lục Chấp.

Chỗ ngồi ở trường trung học số 1 Lâm Thành được sắp xếp nghiêm ngặt theo cấp bậc, Nguyễn Điềm Điềm đương nhiên trở thành bạn cùng bàn với Lục Chấp.

Vậy mà một tuần sau khi khai giảng, Lục Chấp đều không đi học.

Cho đến trước kỳ thi tháng đầu tiên, vào cuối mùa thu tháng 9, Lục Chấp bước vào lớp học dưới anh nhìn chăm chú của cả lớp.

Đó là lần đầu tiên Nguyễn Điềm Điềm gặp Lục Chấp, bị dáng vẻ của cậu dọa cho giật mình.

Chàng trai trẻ có dáng người rất cao nhưng không gầy, đôi môi khô nứt nẻ hơi chảy máu, khuôn mặt nhợt nhạt càng làm nổi bật mấy lọn tóc đen sẫm rơi trên trán. Khóe miệng cậu có vết bầm tím, đuôi mắt có một vết sẹo, một nửa tóc sau đầu đã dược cạo trọc, cuốn một lớp băng gạc dày.

Cánh tay bên phải đang bó bột, được treo lên cổ, đi lại cũng có vẻ chậm chạp, lúc cần thiết còn phải vịn vào bàn.

Tuy rằng vết thương nghiêm trọng, nhưng hoàn toàn không ảnh hường đến việc cậu ấy chỉ cần một ánh mắt đã đủ dọa sợ mấy thằng nhóc đang đứng hóng hớt.

Hung dữ quá!

Nguyễn Điềm Điềm bị sốc!

Lục Chấp biết đánh nhau, chắc chắn là học sinh hư.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô liền phủ nhận suy nghĩ của mình.

Điểm thi cấp ba của Lục Chấp còn cao hơn cô mà.

Nhưng điểm số cao không có nghĩa cậu là học sinh ngoan, biết đánh nhau cũng không có nghĩa cậu là học sinh hư.

Bố của Nguyễn Điềm Điềm dã từng nói với cô, bây giờ cô đã là học sinh cấp 3 rồi, không thể nhìn nhận vấn đề một cách phiến diện như vậy.

Cho dù là học sinh như thế nào, thì Lục Chấp vẫn là bạn cùng bàn của cô.

Vậy là Nguyễn Điềm Điềm tự khích lệ bản thân, muốn chào hỏi cậu một cách thân thiện.

Nhưng còn chưa kịp nói câu nào, chàng trai bên cạnh cô đã nằm dài xuống bàn gối đầu lên cánh tay, nghiêng đầu ngủ.

Nguyễn Điềm Điềm nơm nớp lo sợ cả một buổi sáng, nghĩ rằng bạn cùng bàn không muốn nói chuyện với mình.

Thế là Lục Chấp cứ ngủ như vậy suốt 1 tuần sau đó, Nguyễn Điềm Điềm cuối cùng cũng nhận ra, bạn cùng bàn của cô có lẽ là đang ngủ thật.

-

Thi tháng lần đầu tiên, Lục Chấp bỏ thi 2 môn, những môn khác thì nộp giất trắng, khiến cho điểm trung bình của cả lớp bị kéo xuống một mức đáng kể. Thầy chủ nhiệm tức đến nỗi mắt trợn ngược, huyết áp tăng vọt suýt thì ngất.

Lớp 1 của trường Trung học số 1 Lâm Thành là lớp mà chỉ top 100 của tỉnh mới có thể chen vào trong kỳ thi tuyển sinh THPT, vậy mà kỳ thi tháng đầu tiên lại xuất hiện một học sinh đội sổ.

Ngoài việc cố ý khiêu khích giáo viên thì chắc chắn không còn lý do nào khác.

Trong chốc lát Lục Chấp liền trở thành cái tên nổi tiếng trong trường.

Có người thấy cậu đẹp trai, có người nghĩ cậu là học sinh hư, cũng có người cho là cậu quái dị.

Cộng thêm khuôn mặt tuấn tú nét nào ra nét nấy cùng với dáng vẻ bất cần đời của Lục Chấp, nhất thời hình tượng chàng hotboy vườn trường bá đạo trong lòng các nữ sinh bỗng xuất hiện ngoài đời thực.

Có nữ sinh thích thì chắc chắn có nam sinh không chấp nhận .

Chặn ở cổng trường, kéo vào ngõ nhỏ, tụ tập đánh nhau, trò xấu xa gì họ cũng đã từng dùng.

Tuy nhiên, Lục Chấp vẫn bình an vô sự và đi lại thoải mái trong trường với đôi mắt rũ xuống vì buồn ngủ.

Chưa đến 1 tháng đã không còn ai dám động vào cậu nữa rồi.

Sau này khi công bố thành tích thi tháng, Nguyễn Điềm Điềm chuyển lên hàng đầu tiên còn Lục Chấp xuống ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp.

Hai người trải qua suốt năm nhất trung học một cách yên bình, cách nhau một khoảng cách xa nhất trong lớp, không có một chút giao thoa nào.

Tác giả có lời muốn nói: Trước hết xin cảm ơn các thiên thần nhỏ đã luôn động viên tôi, đây là cuốn sách thứ hai của tôi, mong các bạn có thể tiếp tục đồng hành cùng tôi.

Mặc dù tuyến tình cảm trong bộ truyện này rất ngọt ngào, kết thúc cũng happy ending, nhưng đoạn giữ sẽ có chút ngược. Bố của nam chính là một kẻ cặn bã, nam chính có thể lớn lên cũng không dễ dàng gì, mặc dù nam chính không phải kiểu vĩ đại truyền thống, nhưng anh cũng không phải người xấu nha, nếu cảm thấy không hài lòng với những tình tiết ngược, hoặc tính cách dễ thương của nam chính thì cho tôi xin lỗi.

Bạn đang đọc Ngôi sao của anh ấy thật ngọt ngào của Hát Đậu Nãi Đích Lang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Duahau_Xigua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.