Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1665 chữ

Hai người ngồi đối diện với nhau: “Tôi đã có chứng cứ cha cậu tạo phản.”

Ánh mắt của Phong Dật hơi dao động, chiếc huy hiệu trên áo của cậu bị chính cha cậu gạch bỏ.

“Tôi biết.”

Anh gật đầu: “Ừm, vì cậu không đồng ý dẫn quân áp sát chính điện nên mới bị loại ra khỏi gia tộc.”

Ngoài mặt là đưa quân bảo vệ hoàng gia nhưng thực chất lại là đưa quân về thành chờ thời cơ đến để ép Quốc Vương nhường ngôi.

Phong Dật là người thừa kế của Phong gia, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng, giáo dục để trở thành người thừa kế hoàn hảo, chỉ là Phong tướng quân đã tính sai một bước, đó là cậu ta là một người có quy tắc, tuyệt đối trung thành và trọng tình trọng nghĩa.

Nghĩ đến đây, Hoàng Minh hơi híp mắt lại. Phong Điềm Điềm thì khác, cô ta thoạt nhìn có vẻ yếu mềm nhưng thực chất lại tâm cơ độc ác, có lẽ chính vì vậy là Phong Dật từ nhỏ cũng không quá yêu thích người em gái này.

“Bây giờ có thể nói cho tôi biết, cậu làm cách nào lại có thể trốn được khỏi Phong gia chưa?”

Lần trước anh có hỏi nhưng cậu ta không chịu nói.

“Người còn nhớ Chu Châu hay đi theo tôi không? Cậu ta nghe lời bố tôi phản bội lại Đông Quốc, tôi đã giết cậu ta để tráo đổi quần áo và trốn ra ngoài.”

Nói đến đây, mắt Phong Dật đỏ hoe. Trong đám đàn em trẻ tuổi, cậu quý Chu Châu nhất, thế mà cậu ta lại dám phản bội lại anh em.

“Người của cậu còn lại bao nhiêu người?”

“Một nửa.”

Hoàng Minh trầm ngâm giây lát sau đó gọi người đưa Phong Dật ra ngoài, trước khi đi anh còn đặc biệt hỏi: “Tiết lộ lời tiên tri cho người khác sẽ bị thần lực phản lại, lần sau cậu đừng hỏi cô ấy nữa.”

Phong Dật gật đầu đồng ý, anh lại nói: “Cậu vẫn là bạn của tôi, ăn nói không cần giữ nếp như vậy.”

Cậu hơi ngây ra, đôi mắt vốn đã đỏ hoe nay lại ngân ngấn nước mắt.

“Tôi có nhiệm vụ mới cho cậu.”

Phong Dật căng thẳng nhìn anh.

“Bảo vệ Gia Kỳ, trận chiến kết thúc, tôi muốn thấy cô ấy bình an quay trở về chính điện.”

Câu nói của Hoàng Minh làm Phong Dật hơi ngạc nhiên, có lẽ chân thành chắc cũng chỉ đến thế, cố gắng bảo vệ nhau trong mọi hoàn cảnh.

“Tôi sẽ bảo vệ cả hai người.”

Chĩa nòng súng vào máu mủ ruột già là một việc khó khăn cỡ nào. Trận chiến này đối với Phong Dật là một sự mất mát quá lớn, dù bên nào thắng cũng đều đau thương.

Lúc Gia Kỳ tỉnh lại đã là ba hôm sau đó. Cô vội vàng chạy ra ngoài, nếu cô đoán không nhầm thì Phong tướng quân vẫn chưa thực sự lộ mặt, có lẽ việc Phong Dật phản đối khiến kế hoạch của ông ta bị chậm trễ.

Cô đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ kế sách để đối phó. Mọi việc đang diễn ra theo đúng như những gì cô nhìn thấy, cô không thể để những người đã từng giúp đỡ và yêu quý mình cứ thế chịu sự sắp đặt của số mệnh.

Ánh mắt cô đảo quanh phong một vòng, đây là khu vực đóng quân của Liệt Kiêu, khu phòng thủ thứ hai, nhận lệnh trực tiếp từ phía thái tử.

Trong phòng bày biện rất ngăn nắp, có một bộ quân phục size nhỏ để ngay ngắn trên tủ đầu giường, cô đi thay, ở đây không có súng, cô lại tìm một con dao nhỏ dắt trong người.

Gia Kỳ lén lút trốn ra ngoài, cô đứng sau chiếc ô tô đang đỗ sẵn ở đó ẩn nấp, trời hôm nay mưa phùn ảm đạm, tâm trạng của Gia Kỳ có chút không ổn định, bồn chồn không yên, cô có dự cảm như thể sắp có một trận đổ máu lớn.

Phía xa xa, Liệt Kiêu đang bàn công việc gì đó, nét mặt của cậu ấy khá khó coi, có vẻ tình hình bên ngoài không được tốt. Gia Kỳ thử bò lại gần nghe lén, ai ngờ bị một bàn tay vỗ nhẹ vào vai làm giật mình.

Dịch Nhiên vội vàng bịt miệng cô lại, từng hạt mưa còn đọng trên mái tóc dài của cô trắng xóa, bờ mi cong cũng ẩm ướt làm bật lên ánh mắt trong veo quen thuộc, đã lâu rồi cậu mới thấy lại ánh mắt này, kể từ lúc Gia Kỳ tiếp quản Ninh thị, cô ấy đều kẻ mắt để đôi mắt trở nên sắc hơn.

“Suỵt, mau theo mình.”

Gia Kỳ thấy cậu cũng giật mình hỏi cậu: “Không phải đang tham chiến sao? Cậu đến đây làm gì?”

Dịch Nhiên liếc cô một cái, bất mãn: “Nghe nói cậu thực sự có thần lực nên đến đây xem, anh đây rình mãi mới chớp được thời cơ đấy.” Nếu không phải quan tâm cô, cậu cũng chẳng cần mạo hiểm đến đây làm gì.

Nói đến đây cậu còn thầm mắng Liệt Kiêu năm lần bảy lượt, canh một người thôi mà sao canh kỹ thế không biết.

Gia Kỳ đưa tay lên gãi gãi sống mũi, thần lực đúng là điểm là cô không thể lí giải, lẽ nào ở hành tinh này thực sự tồn tại siêu năng lực gì đó sao?

Cô đột nhiên bắt lấy tay của Dich Nhiên thử. Một phút, hai phút…mười phút… vẫn không nhìn thấy gì cả, cô ảo não lắc đầu: “Haizzz.”

Dịch Nhiên ngây ra giây lát nhưng rất nhanh sau đó cậu ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Người ta nói cậu là thần nữ cậu liền tin.”

Quen biết bao năm, cậu vẫn luôn cảm thấy Gia Kỳ không phù hợp với thương trường đầy tranh chấp, hiện tại lạ càng không phù hợp với Đông Quốc đầy phức tạp này.

Dịch Nhiên nói qua cho cô tình hình hiện tại, đại khái là Phong tướng quân có ý đồ mưu phản cướp ngôi nên muốn hợp tác với Tây Đô để phát động chiến tranh, ông ta chủ động giao ra mảnh đất trù phú ở phương Bắc làm điều kiện để trao đổi, và hoàng gia Tây Đô sẽ có trách nhiệm giúp ông ta lên ngôi.

Gia Kỳ chau mày, nghe thế nào cũng thấy Tây Đô có lợi, lẽ nào Quốc Vương Tây Đô thực sự bỏ qua cơ hội này?

“Vậy mà bên cậu vẫn không đồng ý?”

Dịch Nhiên cười cười: “Cái này thì do may mắn rồi. Trước đây tam hoàng tử của Tây Đô đã được chọn là người kế vị nên mọi việc trong quân đội đều do hắn quyết định. Mà tớ, trùng hợp lại xuất hiện vào lúc hắn ta mất tích, và có gượng mặt y hệt hắn ta.”

Cô gật gù, thế nhưng trong lòng vẫn vô cùng bất an. Hành tinh này lại tồn tại một người có gương mặt giống y hết Dịch Nhiên sao?

“Dù thế nào, cậu cũng không được để bị thương đâu đấy.”- Cô lo lắng nhìn cậu, Dịch Nhiên vốn là một bác sĩ ngoại khoa tiền đồ rộng mở, đôi tay ấy còn quý hơn vàng, nếu cậu ấy bị chấn thương gì đó dẫn đến không thể cầm dao phẫu thuật, cô nhất định sẽ ân hận cả đời.

“Yên tâm, đấu tranh mãi mới được làm bác sĩ, tớ không dễ dàng đánh mất tiền đồ của mình đâu.”

Dịch Nhiên là một cậu ấm trong gia đình tài phiệt, vì muốn trở thành bác sĩ mà có một thời gian cậu ấy đã phải tuyệt giao với cha mình và từ bỏ quyền thừa kế.

Cô gật đầu, quay lưng rời đi. Dáng người cô nhỏ bé trong bộ quân phục màu đen cứng cáp, cậu đau lòng gọi: “Gia Kỳ, cậu nhất định phải sống sót đợi tớ tìm được cách trở về đấy.”

Từ lúc biết cô có năng lực đặc biệt, cậu đã âm thầm điều tra, kết quả lại là, người sử dụng thần lực sẽ bị rút ngắn tuổi thọ.

Bàn tay cậu cuộn chặt lại, chưa có một ai biết chắc rằng, tuổi thọ sẽ bị rút ngắn bao nhiêu năm…

Đôi mắt Gia Kỳ đỏ hoe, nếu có thể, cô cũng hy vọng mình có thể sống sót để trở về.

Cô căng mắt đi về phía trước, qua lớp nước mắt, cô khó khăn nhìn thấy Liệt Kiêu đang lao về phía bên này, vẻ mặt cậu ấy rất hoảng sợ, nhìn cô hét lớn: “Cúi xuống, nguy hiểm.”

Lời nói vừa dứt, một tràng súng nổ lên, Gia Kỳ vôi vàng ôm đầu ngồi sụp xuống. Ông trời ơi, cuối cùng thì cô vẫn phải đối mặt với trận chiến tàn khốc này.

Liệt Kiêu vừa bắn trả vừa cố đi đến chỗ cô, cậu ném cho cô một khẩu súng lục, khẩu súng đen xì xoay tròn vài vòng rồi vừa vặn dừng lại trước mặt cô, Gia Kỳ hoàn hồn nhặt súng lên nấp vào chiếc ô tô gần đấy.

Quân đội của Đông Quốc liên tục rút lui, mắt cô đảo về phía gốc cây vừa nãy cô vào Dịch Nhiên đứng, cậu ấy đã không còn ở đấy nữa, Gia Kỳ len theo bụi cây gần đó đến chỗ của Liệt Kiêu.

“Không phải các anh cùng một đội sao?”

Dựa theo kế hoạch của Hoàng Minh và Dịch Nhiên thì sẽ không có cuộc nổ súng nào xảy ra ở đây mới phải.

Bạn đang đọc Ngôi sao chí mạng sáng tác bởi NguyệtMạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyệtMạn
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.