Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lòng lang dạ sói

Phiên bản Dịch · 1875 chữ

Sắc mặt Ôn Như Quy nặng nề, tầm mắt lướt qua Lâm thị sau đó dừng lại trên mặt Ôn Hảo.

Thiếu nữ mười sáu như cây liễu vươn cao, mảnh mai tinh tế, xinh đẹp diễm lệ.

Nhưng trong mắt Ôn Như Quy chỉ cảm thấy phiền chán.

Nữ nhi này, sinh ra đã không thể nói chuyện, không mang lại cho ông ta mặt mũi, mà nay ở cái tuổi phát triển chỉ học theo thói tùy tiện của nữ nhân bình thường.

“A Hảo, đã biết sai chưa?”

Lâm thị khôi phục lại tinh thần, không để tâm đến sự tức giận của Ôn Như Quy.

“Lão gia, chàng biết không, A Hảo của chúng ta đã có thể nói chuyện rồi.”

Phu quân nghe xong chuyện vui này, chắc chắn sẽ không tức giận nữa.

Nghe vậy Ôn Như Quy nhíu mày, ngữ khí càng thêm lạnh nhạt.

“Nếu có thể nói được rồi, tại sao về rồi lại không nói? Vẫn là nói con cảm thấy bản thân mình không có làm gì sai?”

Chuyện Ôn nhị tiểu thư có thể mở miệng nói chuyện đã lan truyền khắp nơi sau khi kết thúc yến tiệc, còn có lời đồn Ôn nhị tiểu thư trèo lên tường lẻn nhìn trộm Tĩnh Vương thế tử.

Sau khi Ôn Như Quy nghe được chuyện này suýt thì tức chết, lập tức hồi phủ hỏi tội nhi tử.

Lâm thị đối với mấy lời lãnh khốc của Ôn Như Quy cảm thấy không thể hiểu nổi.

“Lão gia, chàng nghe không rõ sao, A Hảo của chúng ta đã có thể nói chuyện rồi.”

“Ta không điếc”

Ngữ khí của Ôn Như Quy lãnh đạm, Lâm thị hiếm khi nhìn thấy bộ dạng này của phu quân.

“Nếu đã không khác gì người thường vậy càng nên hiểu quy cũ, nhi nữ phạm sai lầm, đương nhiên là do mẫu thân không biết dạy dỗ, nuông chiều nó đến mức vô pháp vô thiên, cuối cùng có phải là đến mức tự hại người hại mình không?”

Ôn Thuyền từ nãy giờ vẫn luôn nhịn không hé răng nữa lời, bây giờ lên tiếng khuyên nhủ.

“Phụ thân, người bớt giận...”

“Phụ mẫu nói chuyện, không được xen vào.”

Ôn Thuyền mím chặt môi, thần sắc có chút lúng túng.

Trong lòng Ôn Hảo là đừng đợt sóng dữ cuộn trào, tận lực giữ cho bản thân điềm đạm.

“Nữ nhi biết sai rồi, nữ như không nên nghe thấy tiếng Tĩnh Vương thế tử kêu cứu, không nên triệt để trèo tường để nhìn.”

“Nghe được Tĩnh Vương thế tử kêu cứu sao?”

Ôn Như Quy cười lạnh.

“Lời đồn không hề nói như vậy”

“Thế người ta đồn đại thế nào?”

Ôn Hảo bình tĩnh hỏi lại.

Ôn Như Quy nhìn ba mẹ con, hừ lạnh một tiếng.

“Nói ngươi nhìn lén Tĩnh Vương thế tử, tâm tư bất chính.”

Cái cách nói này đủ để hủy hoại danh tiết của một khuê nữ.

Lâm thị giận đến đỏ mặt.

“Lão gia, người không cần nghe những kẻ lắm mồm đó nói bừa, A Hảo chỉ là thiện tâm, lo lắng Tĩnh Vương thế tử gặp chuyện.”

Ôn Như Quy giận đến bật cười.

“Hồ đồ! Cho dù sự thật chính là như vậy, thì người đời ai sẽ tin lời nó nói?”

Người đời chỉ nguyện ý tin theo những lời lan truyền kia, luôn vĩnh viễn mang theo ác ý đem những chuyện bát quái này ra nói với nhau.

Lâm thị nổi cơn thịnh nộ nhìn phu quân của mình, cảm thấy ông ta có chút xa lạ.

“Người đời không tin là thế nào? A Hảo bị người đời hiểu lầm, thân là phụ mẫu, chúng ta đau lòng còn không kịp, thế mà lão gia còn vì thế nổi giận với A Hảo?”

“Nàng!”

Ôn Như Quy chỉ tay vào Lâm thị, giận đến tay run run, ông ta phất tay áo.

“Thật là từ mẫu dạ hư con”

Lâm thị trước nay đối với Ôn Như Quy đều toàn tâm toàn ý, không chịu nổi việc bị phu quân chỉ trích, ngay lập tức hét lên.

“Thiếp thấy lão gia mới là người ngoan cố độc đoán, đọc qua nhiều sách thánh hiền...”

Hai người bắt đầu cãi nhau, thanh âm cãi nhau càng lúc càng lớn.

Ôn Thuyền lặng lẽ nắm lấy tay Ôn Hảo, bộ dạng rất bất an.

Ngược lại Ôn Hảo càng lúc càng bình tĩnh hơn.

Có rất nhiều chuyện tuyệt đối không phải mới phát sinh, mà là từ rất lâu đã có dấu hiệu.

Phụ mẫu khăn nâng ngang mày trong một năm xảy ra quá nhiều tranh cãi, bất quá là vì ngoại tổ phụ mất, người khiến phụ thân kiêng dè nay đã không còn.

Không còn có kiêng kị, đối với thê tử mà mình không yêu, ít nhiều đã không còn che giấu nữa.

Sau đó không lâu, phụ thân liền mang biểu muội ở bên ngoài phủ về nuôi dưỡng, cùng mang về còn có một đôi nhi nữ, trưởng tử Ôn Huy so với tỷ tỷ Ôn Thuyền còn lớn hơn một tuổi.

Ngoại tổ mẫu vì làm chủ cho mẫu thân mà đánh đến tận cửa, phụ thân còn nói do ngày xưa sau khi kim bảng đề danh thì bị ngoại tổ phụ ép lấy mẫu thân, khi đó ông ta đã cùng biểu muội thành thân, ngoại tổ phụ liền uy hiếp ông ta, nếu như không đáp ứng việc thành hôn sẽ tước đi tiền đồ của ông ta, làm hại biểu muội.

Ông ta vạn bất đắc dĩ, đành chấp thuận việc thành hôn.

Khi ngoại tổ phụ còn trẻ đã từng chiếm núi xưng vương, từng là lục lâm hảo hán, cách nói này có vài người sẽ không tin, cũng sẽ có vài người tin.

Hai mươi năm trước Lâm lão tướng quân vẫn là Định Quốc Công, với tính khí thổ phỉ này, để ái nữ có thể được gả cho người ở trong lòng, quả thật có khả năng sẽ làm ra cái chuyện này.

Ngoại tổ mẫu nổi giận mắng phụ thân ăn nói bừa bãi, phụ thân lại tìm nhân chứng đến, một người là thư đồng năm đó cùng ông ta vào kinh đi thi, một người tộc huynh từ quê vào đến kinh thành.

Cứ như vậy, hai người họ liền chứng thực lời phụ thân nói là thật.

Ngoại tổ mẫu nộ hỏa công tâm, ôm hận mà chết. Mẫu thân rút kiếm muốn cùng phụ thân đồng quy vu tận, đâm phụ thân trọng thương.

Phụ thân lần này có lý do hòa ly với mẫu thân, còn được thiên hạ ca tụng một tiếng nhân nghĩa không bỏ thê tử, sau đó cùng trong năm ông ta dâng thư thỉnh tội đã bỏ thê tử mà cưới người khác, niệm tình ông ta cũng vì bị bức bách, hoàng thượng cũng không truy cứu.

Tiếp sau đó, biểu muội Thường thị danh chính ngôn thuận trở thành kế mẫu của nàng.

Mẫu thân không chịu nổi đã kích lớn như thế nên trở nên điên dại. Phụ thân mang mẫu thân hồi phủ, nói muốn chăm lo cho bà hết quãng đời còn lại, hành động này tất nhiên lại nhận về không ít ngợi ca.

Khi đó trưởng tỷ, tuy rằng rất đau lòng cho tình cảnh của mẫu thân, nhưng cũng hiểu cho nổi khó xử của phụ thân.

Chỉ có nàng, gặp qua kế mẫu Thường thị mấy lần, liền biết mọi chân tướng.

Trước khi phụ thân vào kinh đi thi, căn bản không hề cùng Thường thị thành thân.

Ông ta miệng đầy dối trá, bôi nhọ thanh danh của ngoại tổ phụ, chẳng qua vì lòng tham quá lớn, muốn mẫu thân nhường vị trí cho nữ nhân ông ta yêu, muốn đích tử của ông ta có được địa vị trưởng tử.

Nàng chỉ hận bản thân không biết nói, lại bị người ta theo dõi sát sao, không có cách nào vạch trần chân tướng.

Ôn Hảo nghĩ đến chuyện này, chính là hận đến tận xương tủy.

‘Ầm’ một tiếng, cánh cửa bị đạp tung, lôi suy nghĩ của Ôn Hảo quay lại.

Lâm thị ngẩn ngơ nhìn rèm cửa đung đưa, sắc môi tái nhợt.

Ôn Thuyền tiến đến nắm lấy tay Lâm thị, ôn như an ủi.

“Mẫu thân, người đừng giận nữa, phụ thân là nhất thời suy nghĩ không thông...”

Ôn Hảo cắt ngang lời nàng ấy nói.

“Mẫu thân, người không cảm thấy phụ thân đã thay đổi rồi sao?”

Lời trưởng tỷ an ủi có lẽ sẽ khiến tâm trạng mẫu thân dễ chịu một chút, nhưng chỉ làm mụn độc bị che đậy đi mà thôi, còn nàng nhất định phải khiến mẫu thân có sự chuẩn bị trước, không đến mức khi chuyện đến trước mắt lại như sét đánh giữa trời quang, chưa ra trận mà đã loạn.

Lần này, nàng sẽ không bao giờ để cho phụ thân có thể mơ tưởng đến việc thoải mái sống vui vẻ với ái thê và nhi tử của ông ta trong đại trạch mà ngoại tổ phụ đã mua, nàng muốn ông ta lăn càng xa càng tốt.

“A Hảo, vì sao con lại nói như vậy?”

Bởi vì trước nay Ôn Hảo không thể nói chuyện, bất giác Lâm thị cảm thấy nàng nói như thế quá bất thường, ngược lại càng có thêm lòng kiên nhẫn để lắng nghe.

Ôn Hảo nắm chặt tay dưới ống tay áo, cố gắng khiến cho bản thân thật bình tĩnh.

Muốn thay đổi những chuyện đó, nàng phải thực sự đủ bình tĩnh, như vậy mới có thể nói ra những lời đi vào lòng người khác, thay vì là một tiểu cô nương chỉ biết khua môi múa mép.

“Trong ấn tượng của nữ nhi, phụ thân với người đã nhiều năm chưa từng đỏ mặt, nhưng hơn một năm qua, phụ thân đã nổi giận với người mấy lần rồi.”

Lâm thị ngẩn người, vô thức nói.

“Từ khi ngoại tổ phụ con tạ thế, tâm trạng mẫu thân không tốt, cho nên mới cùng phụ thân con cãi vã.”

Ôn Hảo lắc đầu.

“Mẫu thân phải trải qua nổi đau mấy phụ thân, phụ thân con càng phải nên thông cảm cho người mới phải, sao lại so đo với người?”

Lâm thị bị hỏi đến cứng miệng.

Trên đường trở về, nhân lúc không có người ngoài, Ôn Thuyền đã thấp giọng dặn dò a hoàn quay lại chăm sóc Ôn Hảo.

“Nhị muội, về sau không cần nói những lời này với mẫu thân, đừng khiến mẫu thân với phụ thân sinh ra hiềm khích.”

Ôn Hảo nhìn Ôn Thuyền trầm mặc, chốc lát sau nhẹ giọng nói.

“Đại tỷ, tỷ tin những gì muội nói sao?”

Ôn Thuyền cong môi cười.

“Đương nhiên ta tin rồi.”

“Vậy đại tỷ theo muội về Lạc Anh Cư đi, muội có đôi lời cần nói với tỷ.”

Bạn đang đọc Ngọc Vô Hương của Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhHam42
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.