Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

16 : Huyết Hải Tế Đàn

3276 chữ

Tiếu Vô Thường nghe yêu cầu của Hàn Nghịch Thiên mà có phần nhẹ nhỏm trong lòng, tu chân giới bao la rộng lớn như thế, muốn tìm một người sao lại dễ dàng? Nhưng mọi chuyện có thể bớt khó khăn khi có sự trợ giúp của Sưu Bảo La Bàn.

Sưu Bảo La Bàn không chỉ truy tìm bảo vật, mà còn có thể truy tìm bất cứ thứ gì dựa theo chủ nhân ý nghĩ, nhưng điều kiện tiên quyết là thần niệm đủ cường đại, nếu không thì có Sưu Bảo La Bàn cũng chỉ là công cốc.

Tiếu Vô Thường chính là nghĩ sau này gặp lại đối phương có thể lấy lý do thoái thác trách nhiệm, không thể làm được điều đối phương nhờ cậy, dù sao Hàn Nghịch Thiên cũng không ràng buộc hắn cái gì.

Tiếu Vô Thường bộ dáng sảng khoái đáp ứng lời thỉnh cầu của Hàn Nghịch Thiên, nhưng vẫn tử tế báo trước cho đối phương: “ Được, chuyện này xem như ta nhận, nhưng ta không chắc có thể hoàn thành được đâu”.

Hàn Nghịch Thiên nuốt hết ngụm rượu trong miệng rồi thở dài nói: “ Ta hiểu việc đó, ta cũng không trông mong gì nhiều, ta biết việc tìm người này chẳng dễ dàng gì, nhất lại là tu chân giới".

Tiếu Vô Thường gật đầu đồng ý, tu sĩ chết rất nhiều cách, như thời không loạn lưu dẫn đến tử vong, tu sĩ cường đại đấu pháp ba động lan đến mà chết.

Lại có kiểu bị chí ái hoặc hảo hữu phản bội mà chết, Tiếu Vô Thường nghe mà muốn chế nhạo trước những kẻ “xấu số" đó, tu bao nhiêu lâu lại không hiểu được đạo lý người không vì mình, trời tru đất diệt sao?

Lại không hiểu đạo lý chẳng ai đáng tin trên đời này, ngoại trừ bản thân mình sao?

Những kẻ “xấu số" hay còn gọi là ngốc thực sự là cực phẩm trong cực phẩm, Tiếu Vô Thường nghe mà thở dài không thôi.

Những cách chết khác biệt thì khi tìm kiếm độ khó cũng khác biệt, nhưng nếu Toàn Tri trong miệng Hàn Nghich Thiên chưa chết thì vẫn có chút dễ làm. Tuy nhiên cũng phải xem Hàn Nghịch Thiên bỏ ra bao nhiêu chứ chỉ mỗi việc thông đạo thì Tiếu Vô Thường hắn cũng quá không có giá.

Tiếu Vô Thường quan sát xung quang tình cảnh cùng hắc hỏa chi hải một lát rồi nói: “ Theo ta thì cái tu chân tiểu quốc này vốn nên là địa phương cực nóng, không thể lại xuất hiện trên mặt đất băng phong vạn dặm được, có lẽ là do nhân tạo?”

Hàn Nghịch Thiên gật đầu nhẹ nói: “ Đúng là cái tiểu tu chân quốc này là cội nguồn của Hắc Ma Viêm của giới này, nhưng vì duy trì cho người nằm trong Tị Thiên Quan được thoải mái mà ta giáng xuống một Huyền Âm Khí đến xoa dịu cái nóng hừng hực”.

Bên trong Thiên Đạo bước thứ nhất, đứng đầu hai hệ băng hỏa thiên tài địa bảo được gọi là Thiên Sương Mười Hai Hàn Khí cùng Địa Mạch Mười Hai Yêu Hỏa. Hắc Ma Viêm bài danh thứ 7 trong Địa Mạch Yêu Hỏa, còn Huyền Âm Khí bài danh thứ 9 trong Thiên Sương Hàn Khí.

Tiếu Vô Thường nghe đến Hàn Khí cùng Yêu Hỏa thì nội tâm có chút tò mò, Hàn Nghịch Thiên như đoán được hắn ý nghĩ liền phất tay áo một cái.

Dưới chân ma viêm chi hải thoát ra một con hắc hỏa long, cuốn theo nhiệt lực kinh thiên mà lên, biến hoá thành một đoàn hắc hỏa nằm trên tay Hàn Nghịch Thiên.

Trên mặt đất phong tuyết thoát ra một đạo đen tuyền băng hàn chi khí, thâm nhập xuống mặt đất, xuất hiện trên tay Hàn Nghịch Thiên.

Thấy Hắc Ma Viêm cùng Huyền Âm Khí triệu hồi đến liền một đạo ý niệm phân ra làm hai, phong ấn Thiên Sương cùng Địa Hỏa rồi ném cho Tiếu Vô Thường. Tiếu Vô Thường nhìn lấy đối phương phong ấn thủ pháp thầm nhủ cực kỳ tương tự thủ pháp đã phong ấn Long Hoàng thi khôi.

Lúc đầu hắn chỉ hứng thú muốn xem thi khôi bị phong ấn như thế sao lại có thể hoạt động tuỳ thích, phong ấn là chết còn người là sống, nhưng phong ấn của Hàn Nghịch Thiên là sống, tuy nhiên đó thuộc về đạo ngộ.

Phong ấn sống đó của Hàn Nghịch Thiên sẽ dựa theo trường hợp mà làm ra quyết định, như lúc rượt đuổi ‘con chuột bạch’ kia thì chỉ có Kim Đan đỉnh phong tu vi, nhưng nếu cần thiết sẽ tăng lên đến Toái Hư cửu trùng Long tộc yêu hoàng thực lực!

Tiếu Vô Thường nhận lấy Hắc Ma Viêm cùng Huyền Âm Khí từ Hàn Nghịch Thiên liền bỏ vào giới bảo, bộ dáng không mấy quan tâm.

Thiên Sương Hàn Khí, Địa Mạch Yêu Hỏa thì sao nào?

Thật sự có thể khiến Tiếu Vô Thường để trong lòng sao? Hắn không hiểu sự quý giá của Thiên Sương cùng Địa Hỏa ý nghĩa cùng lực lượng.

Chỉ cần có được bất kỳ một loại nào trong Thiên Sương Địa Mạch đều là thiên địa tạo hoá. Có thể sở hữu toàn bộ Thiên Sương hoặc Địa Hỏa đều có thể giết chết Toái Hư kỳ tu sĩ.

Có được một loại đã khó thì sở hữu cả mười hai loại cứ như thiên phương dạ đàm, nhưng vì một cái truyền thuyết xa xôi mà rất nhiều tu sĩ không từ tất cả để đạt được.

Tiếu Vô Thường sinh ra đã ngậm thìa vàng mà sống, mặc kể trước đây hay hiện giờ, hắn đều là như thế điểm xuất phát vượt qua rất nhiều người, phải nói là rất rất nhiều người.

Thế nên hắn chưa thể trải được cái gọi là cực nhọc của đời. Tiếu Vô Thường chính là nghĩ mặc kệ Thiên Sương hay Địa Hỏa, chỉ cần hắn muốn liền có thể tìm được đến.

Sự thật mà nói thì chuyện này hoàn toàn như thế vì Tiếu Vô Thường, Tiếu Khuynh Quốc, Tiếu Khuynh Thành đều là bảo bối của Tiếu gia, chỉ cần một ý nghĩ thì những tài nguyên tu luyện đều đếm không hết cung lên cho bọn hắn tùy ý lựa chọn.

Tuy Tiếu Vô Thường sẽ không để ý nhưng chuyện làm ăn một vốn ba lời này hắn vẫn là bên người được lợi, vì Hàn Nghịch Thiên không có bất kỳ ràng buộc nào, như thể được thì tốt, không được cũng chả sao.

Tiếu Vô Thường nhìn Hàn Nghịch Thiên rồi nói: “ Vậy ngươi có thể mở thông đạo tầng 32 được chứ?”.

Hàn Nghịch Thiên không nói lời nào chỉ tùy tiện một ngón tay chạm khẽ vào hư không. Hư không xuất hiện 1 đường dài vết nứt, bàn tay Hàn Nghịch Thiên trực tiếp luồn vào đó, phá bỏ chính hắn phong ấn cùng mở ra thông đạo tầng 32.

Hàn Nghịch Thiên thấy thông đạo đã mở liền nhìn Tiếu Vô Thường một cái rồi nói: “ Mọi sự nhờ cậy ngươi vậy, ta đi trước”.

Hàn Nghịch Thiên nói xong liền thuấn di lên trên mặt đất rời đi, Tiếu Vô Thường thầm nhủ đối phương nhục thể cường đại, loại đó cường độ muốn giết chết Toái Hư kỳ không phải dễ như trở bàn tay, như bóp chết con giun cái kiến?

Tiếu Vô Thường cũng không mấy để trong lòng liền tiến vào thông đạo tầng 32, mang đi Xích Tiêu Hồng Liên, Tuyết Danh Kiếm cùng Thiên Sương và Địa Hỏa.

Bên ngoài Vân Hồ Thiên Trì.

Tiếu Thiên Đấu cùng Tiếu Phương Nhi lăng không đỏa tạ, lười nhác chờ đợi Tiếu Vô Thường, Tiếu Khuynh Quốc, Tiếu Khuynh Thành.

Tiếu Thiên Đấu nhoẽn miệng cười nói: “ Chuyện gì đến cũng phải đến, gặp cũng đã gặp rồi, vậy thì để tiểu Vô Thường đi lấy thứ thuộc về nó trong đây đi".

Tiếu Phương Nhi cung kính tuân lệnh, ngón tay thon dài xinh đẹp khẽ chuyển, thay đổi quỹ tích vận hành Thất Thập Nhị Trụ Hư Không Trận, đưa Tiếu Vô Thường tiến vào đệ nhất trụ, Nhật Chi Thần Trụ.

Thất Thập Nhị Trụ Hư Không Trận chính là do 72 kình thiên trụ chống đỡ, mỗi một trụ đại biểu một thế giới, mà mỗi thế giới đều có Tam Thập Tam Thiên của riêng nó.

Nhật Chi Thần trụ chính là đệ nhất trụ, cũng như cường đại nhất. Nguyệt Chi Thần trụ chính là đệ nhị, Tinh Chi Thần trụ chính là đệ tam trụ. Khi bị cuốn vào Vân Hồ Thiên Trì, tùy vận khí mỗi người mà sẽ tiến vào các trụ khác nhau.

Tiếu Phương Nhi trong lòng tuy có phần không muốn nhưng cũng đành làm theo, vật đấy là một bảo vật, nhưng nó cũng là cấm kỵ chi vật. Đối với họ Thiên Đạo bước thứ tư tu sĩ thì nó chẳng là gì, nhưng vật đó chính là Thánh Nhân đều ghen ghét...

Đôi chân đạp xuống đất, Tiếu Vô Thường nội tâm đắc ý, với tốc độ hiện giờ của hắn chắc chắn chạy đến tầng 33 nhanh hơn hai vị biểu muội. Đến lúc đó thì hắn thoải mái gom đồ, dù có bị từ chối nhưng có còn hơn không.

Vào khoảnh khắc bước vào nơi đây, một loại tiếng kêu gọi phát ra từ nơi sâu xa tâm hồn, hướng hắn truyền đến.

Giọng nói cổ lão nhưng mang theo sát khí trùng thiên, dù có qua bao nhiêu tuế nguyệt thì sát nghiệp năm đó vẫn không thể phai đi.

" Ma... đến a.. đến a.. ‘Sát’... cần tân chủ a..."

Tiếu Vô Thường nhướng mày, thế quái nào lại không có tung tích các Tiên Thiên bảo vật khác mà Động Huyền Cửu Thiên Kiếm nói, nếu có thì chỉ có một huyết nhục thế giới, sát lục tràn ngập trong từng hơi thở, thi sơn huyết hải.

Tiếng nói xa xăm hư vô đó không ngừng kêu gọi Tiếu Vô Thường đến với nó, mỗi lần nó nói ra, quỹ tích vận hành cảnh tầng 32 có một sự thay đổi nhất định. Tiếu Vô Thường chẳng thể cảm nhận được chính bản thân chủ nhân tiếng kêu đó đang đưa hắn đến gần hơn với nó, một loại chủ động.

Tiếu Vô Thường ánh mắt liếc qua hướng tiếng kêu, khóe miệng cười nhẹ liền xé rách hư không chạy đến đó nhanh nhất có thể.

Một cái tế đàn cao vạn trượng, rộng ngàn dặm ngang nhiên nằm giữa huyết nhục thế giới, chui ra từ mặt đất, sừng sững với thiên địa, trải qua vô số tuế nguyệt cũng không để lại bất cứ vết tích nào.

Trên trời thanh tịnh treo lấy Thất Tinh Bắc Đẩu, đối lập cùng tế đàn tà khí lăng nhiên.

Tế đàn do tổng cộng có ba tầng, do huyết sắc cẩm thạch lót thành, hai tầng đầu tồn tại một chiếc bàn tế tự, trung tâm tầng ba dựng thẳng một tấm bia đá cực lớn.

Bia đá cao mười vạn trượng, khảm nạm mười triệu viên màu máu thạch anh, óng ánh màu máu.

Tế đàn hai tầng trên từ lâu chất đầy vô số thi hài thân mang đạo bào ngồi im trên ghế, cái đầu gục xuống, tràng cảnh yên tĩnh lạ thường nhưng chẳng mang cảm giác âm u tử khí. Có lẽ cảm giác đó đến từ những thi hài trên ghế, như góp phần nào làm nên cảnh tượng hùng vĩ này.

Một thân tử y lăng không xuất hiện, ánh mắt quét qua một vòng liền nhanh chóng đáp xuống mặt đất, cất bước tiền về tế đàn.

Xung quanh mất đi tiếng kêu vừa nãy lọt vào tai Tiếu Vô Thường, mọi thứ như chưa từng xuất hiện, nó như muốn hắn chăm chú vào nơi đây thay vì bản thân mình. Tiếu Vô Thường cũng có phần mặc kệ tiếng kêu đó, bởi vì hắn thật sự bị bia đá hấp dẫn, nhưng vẫn còn phần nào trong lòng hứng thú cùng nó, khó mà bỏ qua.

Tiếu Vô Thường vừa nhấc chân hướng tế đàn bậc thang bước lên, thì một luồn ý chí cổ lão vang vọng nói: “ Huyết Hải tế đàn, là nơi khảo nghiệm đạo tâm của Sát Đạo giả, ngươi thật sự muốn thử sao?”. Tiếu Vô Thường cười khẩy khinh thường, mặc kệ ý chí đó mà bước lên, không chút gì cảm giác không khỏe.

Một đường đi thẳng chẳng hề ngừng lại đến tầng thứ ba của tế đàn, lẳng lặng quan sát một vòng, ý chí đó lại xuất hiện, đơn giản nói một câu rồi biến mất: “ Đặt bàn tay ngươi lên bia đá”.

Tiếu Vô Thường có chút khó chịu khi chỉ là một đạo ý chí lại dám ra lệnh cho hắn. Dù sao chỉ là một đạo ý chí thì có tư cách gì ra lệnh cho hắn đi thực hiện.

Hai tay chắp sau lưng, một cái bộ dáng ‘ca bơ mi đấy, làm gì được nhau nào?’ đứng trước bia đá, hai mắt nhìn gió rồi lại nhìn mây, chẳng có chút thành ý làm theo đạo ý chí tàn dư đó.

Một khoảnh tĩnh lặng bao trùm Huyết Hải tế đàn, Tiếu Vô Thường đứng nơi trung tâm đó cũng chẳng mấy quan tâm, cái tâm tính ngỗ nghịch đó đã có trong tính cách của hắn từ lâu. Nếu không cũng sẽ không lấy đi Bích Ngọc Tiêu, cả gan quấy phá Nga Mi, môn phái do Quách Tương sáng lập, cũng là cháu ngoại của Hoàng Dược Sư.

Vào ngay lúc này, bia đá có chút rung nhẹ, Tiếu Vô Thường chẳng buồn ném cho nó một cái liếc. Nhưng một hồi hắn không thể không nhìn qua vì cảm giác xung quanh có chút tối đi, vừa nhìn liền muốn chạy, nhưng chạy không được!

Đang trên không thì làm sao mà chạy đây!

Đúng cả thân thể Tiếu Vô Thường bị bia đá hấp tới, chính cái bóng của bia đá đã khiến cho hắn cảm thấy có phần tối sầm đi. Bàn tay Tiếu Vô Thường bị bia đá hấp đến, chạm vào trên mặt đá khảm nạm huyết văn thạch anh đỏ rực.

Người leo lên tế đàn, tay chạm bia đá, lấy bản thân cả đời tích lũy sát nghiệp cùng hung tính thắp sáng màu máu thạch anh.

Tại bên trong quá trình thắp sáng, người đặt tay lên bia đá sẽ chịu đựng bản thân hung khí dày vò, tạo nên huyễn thuật, cũng vì thế mà nó là nơi khảo nghiệm đạo tâm con người.

Người đạo tâm không kiên định, sẽ bị chính bản thân sát nghiệp phản phệ. Còn về người đạo tâm kiên định, có thể căn cứ thắp sáng được bao nhiêu thạch anh, phân biệt đạo tâm mạnh yếu, thu được không giống nhau phần thưởng cùng tăng phúc.

Ý chí của Huyết Hải tế đàn kích thích tâm thần Tiếu Vô Thường, khiến hắn tự mình phóng thích toàn bộ sát khí cùng hung tính, thắp sáng màu máu thạch anh.

Hung khí hoá thành khí thể, tung hoành trải rộng tế đàn, vô số khô lâu ngồi trên ghế không thể tránh khỏi bị hung khí cuốn lên đạo bào bay phất phơ trong gió.

Khổng lồ hung khí đột ngột giáng lâm đến trên người Tiếu Vô Thường, bảo phủ hắn trong màn sương máu. Theo lịch sử những người từng bước lên Huyết Hải tế đàn, không ai không bị hung khí nhuộm đỏ hai mắt, thần trí bạo ngược, hung tàn.

Nhưng Tiếu Vô Thường thì không, hai mắt hắn thanh tịnh. Vào lúc này, Bắc Đẩu tinh thần phía trên như hoá thành đôi mắt hắn, trong suốt rực rỡ.

Huyết Hải tế đàn có thể ảnh hưởng thần trí hắn thật sao? Sự thật mà nói thì cả hai đều đúng, lúc đầu tế đàn khiến hắn vô ý phóng thích hung khí của mình. Nhưng khi hung khí đó phản phệ đã làm hắn thức tỉnh, đơn giản vì hắn không cho rằng bản thân từng giết những người vô tội.

Tiếu Vô Thường hắn từng khiến Triệu Tử Các nhà tan cửa nát đấy, từng sát hại vô số quyền thần lẫn trọng thần của thời Minh Huệ Đế - Chu Doãn Văn từng được Vĩnh Lạc Đế ân xá đấy thì thế nào chứ?

Con người không ai xấu hoàn toàn, cũng không tốt hoàn hảo. Triệu Tử Các từng giết chết vô số thương nhân, hay còn được Tiếu Vô Thường xem như dê béo, lại không có vợ trẻ con thơ?

Nếu như những thương nhân đó chết đi thì sản nghiệp của họ sẽ như thế nào khi chúng nó đang trả lương cho vô số công nhân, hay còn nuôi nấng bao nhiêu hộ gia đình? Còn những cô kỹ nữ trong thanh lâu của hắn thì ai quan tâm chiều chuộng đây?

Lại nói đến những trọng thần, quyền thần đó có ai hoàn hảo được chứ? Vì phò tá Minh Huệ Đế lên ngôi họ đã làm những gì? Họ từng vây Vĩnh Lạc Đế bên trong Kim Lăng, khiến Chu Đệ không thể không giả điên nhằm trở về phương bắc Yên Kinh. Họ từng ép vô số phiên vương trao lên binh quyền, sử dụng Cẩm Y Vệ đạt được mục đích cuối cùng là đăng ngôi cửu ngũ.

Theo quan điểm thì họ không sai, Chu Doãn Văn là hoàng tôn duy nhất của Đại Minh thời đó, cha hắn là hoàng thái tử năm xưa vô cớ mất tích, ai lại có thể nói được không phải một trong hay vài phiên vương nào đó hãm hại anh em cùng cha khác mẹ của mình?

Tiếu Vô Thường chưa bao giờ phủ nhận lòng dạ hắn nhỏ mọn, đến cả thù với đứa trẻ như Từ Duy Chí cùng Từ Tân Di vẫn ghim thù, nhưng hắn thật sự gây hại đến sao?

Tiếu Vô Thường thậm chí còn chưa chạm đến cọng lông cọng tóc nào của hai người. Cùng lắm trong lúc ‘vô tình cố ý’ lấy đi Nguyên Cung Kỳ Trân mà thôi.

Con người cả thôi, sống chết có số, Tiếu Vô Thường hắn chỉ là giết thuê cho Vĩnh Lạc Đế, thì những tội ác đó liên quan gì đến hắn?

Nội tâm thanh tịnh cảm nhận hung khí vô tận đó cố gắng thâm nhập tâm thần hắn. Tiếu Vô Thường dù không xem những tội nghiệt đó là do mình mà ra nhưng hắn không trốn tránh. Một kẻ không dám đối mặt bản thân tội nghiệt thì đạo tâm của hắn cũng không mạnh mẽ đến đâu.

Bổng vào lúc này, thân thể Tiếu Vô Thường đột ngột trưởng thành đến năm hắn 10 tuổi. Trong sự ngỡ ngàng bất chợt đó, Tiếu Vô Thường rất nhanh lấy lại tinh thần, theo bản năng quay đầu lại.

Bạn đang đọc Ngọc Tiêu Kiếm Thần của ࿐๖ۣβạςђ❀๖ۣۜSương ๖ۣ☯Hoa꧂
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.