Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

42 - Cố gắng

Phiên bản Dịch · 1139 chữ

Sau hôm đó, Linh cạch mặt mọi người, trừ Kinichi và Tokiyama. Cơm nước gì cũng do anh em họ bê vào hết.

Ai cũng lo cho cô. Chỉ trừ Kinichi. Đơn giản thôi, vì chính anh đang dạy Linh đi mà. Còn Tokiyama thì bận tứa lưa xưa chuyện tập đoàn cả.

Mỗi ngày, Kinichi đều vào phòng cô và đỡ cô dậy, dìu cô đi. Ban đầu chỉ đứng một chỗ được nên rất khó khăn để đi được bước đầu. Nhưng nửa tháng sau...

Nhờ sự động viên và giúp đỡ của Kinichi, Linh đã đi được những bước đầu tiên.

Tokiyama, Phú và ngay cả Tuệ đều rất vui mừng khi nghe tin, mặc dù ban đầu vẫn có buồn vì không gặp được em gái, hay đúng hơn là bị em gái cạch mặt.

Linh cứ thế, vẫn tiếp tục dựa vào bàn tay Kinichi, sự cổ vũ và động viên của nhỏ, và hơn cả là sự tự tin và lòng quyết tâm của mình.

Cuối tháng 8, Linh đã chính thức đi được. Cô đã chủ động làm hoà với hai anh chị, cuộc sống anh chị em lại êm ấm như xưa.

Chỉ có người ấy suốt mấy năm qua, vẫn âm thầm đau khổ, vẫn lặng lẽ mong chờ bóng dáng ai đó quay về. Mà không biết sự thật trái ngược thế nào.

Chậm rãi nhấn dòng số quen thuộc, ngỡ sẽ nghe giọng nói quen thuộc của tổng đài, mà nào ngờ

"Cạch"

- A..Alo?

Huy hỏi

- ...

- Linh phải không?

- ...

- Đừng im lặng nữa.

- ...

- Linh, nghe anh nói. Anh, còn yêu em rất nhiều. Anh tin rằng điều em nói là giar. Anh tin em còn yêu anh mà.

Đầu bên kia, huy nghe thấy những tiếng nấc nhè nhẹ. Anh xót. Dịu dàng nói:

- Linh, đừng khóc. Về với anh đi, nơi đây anh vẫn đợi...

- Không... thể.... về...

Tiếng nói của Linh ngắt quãng. đầu bên kia, Huy khó hiểu:

- Sao lại không thể?

- Bệnh...

- Ngoan. Dù bệnh gì, cứ về với anh, anh sẽ chăm sóc em.

- ...

Những tiếng nấc nhẹ cứ kéo dài rồi thành tiếng khóc.

- Về, em nhé.

- Vâng...

- Đúng rồi, em ngoan lắm mà.

- Anh nói như kiểu dụ dỗ con nhà lành ý!

Tiếng khóc ngừng hẳn và thay vào đó là câu trách yêu của cô. Huy cười:

- Hớ hớ! Em mà là gái nhà lành chắc anh đập đầu vào gối tự tử mất!

- Anh đập đi, em mua hòm cho, hờ hờ.

- Ờ, bye bye anh đi đập đây, nhớ về nhoá~.

~- Uhm.

Linh cúp máy. Ban đầu cô còn tính tắt máy, nhưng trái tim không nghe lời lí trí, cứ bật máy lên, để rồi nghe giọng nói ấm áp quen thuộc ấy, để rồi...rung động lần nữa.

Cô quay sang nói với Tuệ:

- Chị, em muốn về Việt Nam!

- Sao cơ?

- Em muốn về, em muốn quay lại với...

Linh vội đưa tay lên che miệng, không thể nói từ đó ra. Tuệ nheo mắt, nói với Linh:

- Linh, em định làm lại?

- Chị...

Tuệ thở dài

- Linh, chị không cấm em, nhưng chẳng phải như thế sẽ khiến em khổ hơn sao?

- Chị, em sẽ ổn mà.

Linh vòng tay ôm lấy chị gái. Cô cũng xoa đầu em.

- Được rồi... Chị đồng ý cho em về.

-Chị! Em yêu chị!!!

Linh cười híp mắt. Nhìn em gái vui thế, Tuệ cũng nhẹ lòng đi phần nào, nhưng tận đáy con tim, vẫn lo lắng cho đứa em bé nhỏ.

Tối hôm đó, bữa ăn. Tuệ nói:

- Kinichi, Tokiyama, Phú, ngày mai chị và Linh sẽ về nước.

- Hả!!!

Phú đập bàn đứng phắt dậy. Tokiyama và Kinichi cũng bất bình:

- Không được! Vk yêu của em phải ở với em! Không đi đâu cả!

- Mizu-chan, cậu không thể về được!

Linh nhắm hờ mắt, điềm tĩnh đáp lại:

- Yên tâm, Mizu này sẽ không để mình phải đau khổ nữa.

- Linh à!

Phú xót xa nói.

- Anh, yên tâm.

- Anh vẫn lo lắm.

- Tin em.

- ... - Phú gật đầu. - Anh tin em.

- Vậy lần này, em sẽ sang Việt Nam một mình, mọi người hãy đợi, khi nào em gọi, hãy sang, ok?

- Ờ.... Được.

Phú và Tuệ kiên định nói. Em gái đã biết tự lập, không thể niis giữ được.

Dù trong lòng vẫn rất lo cho Linh, nhưng Tuệ và Phú cũng hết sức tin tưởng cô...

Sáng hôm sau. Sân bay Narita.

Linh đã khóc, khóc rất nhiều khi chia tay những người thân, khi mà biết sẽ không gặp nhau trong thời gian dài.

Tuệ, Phú, và Tokiyama cũng khóc. Khóc như một đứa trẻ. Kinichi bận việc công ty, khi tới chỉ kịp trao cho Linh nụ hôn phớt buồn bã nhưng tràn đầy yêu thương.

- Anh yêu em...

Linh cười nhẹ, lại một lần nữa bước ra khỏi cánh cổng kiểm soát sân bay. Dù không phải là đi chữa bệnh, nhưng khoảng cách ngày một xa, bàn tay không thể với tới, sợ rằng sẽ đánh mất, sợ rằng sẽ làm hỏng, sợ rằng không mất, không hỏng mà vẫn không gặp lại....

Tuệ ôm Phú, hai anh em khóc.

Tokiyama đứng dựa vào tường, chảy nước mắt. Kinichi ôm chặt lấy em gái, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang khuất dần sau làn người đông đúc. Lòng thầm mong ai đó sẽ quay về.

- Em đi xa quá....

Linh không dám quay người lại. Vì nếu quay lại, nhìn mọi người khóc, cô sẽ buồn thêm, cô sẽ không thể tiếp tục những bước chân vững chãi quay về với tình yêu được nữa. Cô lắc đầu, nước mắt rơi, kéo vali chạy nhanh.

Kinichi buồn bã nhìn về một khoảng không vô định

"Anh sẽ giành lại được em, Mizu... Anh không để mất em nữa đâu"

Đứng trên xe bus ra máy bay, Linh cầm điện thoại, nhắn cho đồng loạt Phú, Tuệ, Tokiyama và cả Kinichi:

"Xin lỗi vì đã đi sớm như thế... Nguyên Linh sẽ đưa mọi người về đây sớm nhất có thể.

Tạm biệt"

________Skyy........

Mọi người đi đâu rồii (???)

Dạo này có nhiều nhân tố mới vote cho Sky ghê~~ *yêu yêu * ❤️❤️❤

Thấy dạo này ít cmt hối ghê-_-

Cơ mà ý tưởng dồi dào phát sợ, không ngừng viết được, vấn đề chỉ là chỗ Sky đứng có internet không thôi.

Ý, dạo này có nhiều nhân tố vote cho Sky ghê:)))

Vuôi vuôii. :D

Thôi bye bye mọi người

Bạn đang đọc Ngốc Quá Vợ À của HienPhan2805
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.