Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời đại của Vạn Thú Vô Cương 【2】

Phiên bản Dịch · 759 chữ

Kỳ thật, Tư U Cảnh có một vị cao thủ như vậy, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, chỉ là bệ hạ lo lắng nàng tâm tính quá tàn nhẫn, không giống Lan Vương tử ổn trọng, vì đại cục suy xét.

“Ta nghe nói, chỉ có ở Rừng rậm Phù Quang mới có thể nhìn thấy thần thú, có cơ hội, ta thật rất muốn đi nhìn xem.” Tiêu Cẩn nói.

Hỏa Tịch giật mình nói: “Rừng rậm Phù Quang dị thường hung hiểm, chờ ngươi lớn lên hãy đi!”

“Còn muốn chờ bao nhiêu năm chứ?” Tiêu Cẩn sờ sờ cái mũi, “thực lực của ta cùng Phong Vô Hành đã không phân cao thấp, vì sao hắn có thể đi, ta lại không thể?”

“Bọn Phong Vô Hành đi, là có vài vị vương bảo hộ, nếu không, cũng không dám một mình đi vào.” Hỏa Tịch ôn nhu mà nói, nàng lớn hơn Tiêu Cẩn vài tuổi, luôn luôn coi Tiêu Cẩn như muội muội mà thương yêu, “Nơi như Rừng rậm Phù Quang, Dạ Vương bệ hạ cũng không dám đi một mình đâu, ngươi a, liền an phận đi.”

Tiêu Cẩn bĩu môi, không tỏ ý kiến, nàng nghĩ, chính mình về sau, nhất định phải chính mình xông vào Rừng rậm Phù Quang một lần!

Những thần thú đó, thực vật thiên kỳ bách quái, dược liệu, đều là nàng thực cảm thấy hứng thú!

Tiêu Cẩn cùng Hỏa Tịch từ rừng rậm đi ra, khu rừng này ngoài núi non bắc bộ ở Tư U Cảnh ra thì nơi này cây rừng xanh um, có thể ẩn thân, cũng có thể tinh tường thấy Tư U Cảnh cùng với núi non chạy dài bên ngoài.

Đó là nơi Tiêu Cẩn chưa từng đi ra ngoài.

Các nàng đi hướng đại điện hiến tế, lúc này ra ngoài là trợ giúp Đại Tư Tế tìm kiếm vài loại dược liệu trân quý, chọn người có thực lực ở Tư U Cảnh dẫn vài vị thiếu niên cùng ra ngoài, xem như rèn luyện.

Vốn dĩ dựa theo thực lực tuyển chọn mà nói, thực lực Tiêu Cẩn ở phía trên mọi người, nàng tuyệt đối có thể đi, chính là vì Dạ Vương phản đối, cho nên lưu lại một mình nàng.

Phong Vô Hành cùng nàng lớn lên, Lôi Nộ, Thổ Nhuyễn, Diệp Băng đều đi, Hỏa Tịch là vì mấy ngày nay sinh bệnh mới lưu lại, nếu không cũng bị lựa chọn.

Nàng thực không rõ, thực lực của nàng, nhất định có thể trợ giúp mọi người, nhưng phụ vương lại không đồng ý cho nàng đi ra ngoài.

Vì chuyện này, nàng liên tiếp buồn khổ thật nhiều ngày, hiện tại thấy mọi người thu hoạch trở về, trong lòng liền càng buồn bực.

Mới vừa đi tiến đại điện, liền nghe Lôi Nộ kia cười to như sấm, sinh động như thật mà kể chuyện thú vị với người khác, thật nhiều người vây quanh bọn họ, Phong Vô Hành nhàn nhạt mỉm cười, Thổ Nhuyễn vân vê cái cằm tròn.

Tiêu Cẩn sắc mặt trầm xuống, nguýt cái miệng nhỏ liếc mắt bọn họ một cái, liền đi tới một bên.

Lôi Nộ từ xa thấy nàng, nhảy dựng lên vẫy tay, lại hô to, nhưng nàng chính là không rời sang chỗ hắn.

“Có gì không cao hứng à?” Trong nội điện một thiếu nữ cả người áo đen trúm kín đi ra, bộ dáng đại khái tám chín tuổi, lớn lên con mắt sáng ngời, minh diễm động lòng người, tuổi còn nhỏ, khí chất lại rất cao nhã.

Nàng là đệ tử của Đại Tư Tế, tên là Cát Cánh, tính tình cao ngạo nhất, ở trong Tư U Cảnh, chỉ có thiên tài Tiêu Cẩn mới có thể tiến vào mắt nàng.

Những người khác, kể cả Phong Vô Hành có tiếng là thiên tài ở trước mặt nàng, nàng cũng không nhìn một cái.

Tiêu Cẩn bởi vì quá xuất sắc, xuất sắc đến che mờ cả ánh sáng của chính nàng, giống như ánh mặt trời hấp dẫn người không tự chủ được tới gần nàng.

“Không có gì……” Tiêu Cẩn cúi đầu, lơ đãng đá cây cột trong đại điện, chậm chạp nói.

Cát Cánh liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng không cao hứng, liền nhẹ nhàng cười, nói: “Lần này không đi được Rừng rậm Phù Quang, lần sau nhất định có thể đi.”

Bạn đang đọc Ngoại truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ (Dịch) của Lộ Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.