Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân thế Mặc Liên 【26】

Phiên bản Dịch · 730 chữ

Tống Mịch bỗng nhiên trở tay ném nàng ra, ngày thường ôn tồn lễ độ, trở nên dữ tợn mà hung ác, “Đừng đụng ta!”

Khi Phong hoảng sợ, một đôi mắt sáng trừng lớn, ngây ngốc nhìn hắn.

Tống Mịch thê lương cười lạnh: “Ta làm hết thảy đều là uổng phí sao? Ta hao hết tâm cơ, lại đổi lấy kết quả như vậy? Hiên Viên Vấn Thiên, ngươi đừng mơ tưởng tránh được ta trả thù!”

Ở trong ánh mắt khiếp sợ của Khi Phong cùng Tiểu Mai, hắn thân ảnh bỗng nhiên hư không tiêu thất, chỉ còn lại một mảnh kim sắc quang mang nhàn nhạt ở trong không khí xoay tròn lượn lờ.

Khi Phong ngẩn ra một chút, bỗng nhiên chân mềm nhũn, té ngã ở trong lòng ngực Tiểu Mai, đầy mặt tái nhợt.

“Vương hậu!” Tiểu Mai gắt gao ôm nàng.

Khi Phong trừng mắt khắp nơi nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên đẩy Tiểu Mai ra, chạy tiến vào trong phòng Lưu Triệt, tìm được Lưu Triệt an tĩnh ngủ ở trong nôi, nhìn đến hắn hảo hảo, hô hấp mới vững vàng xuống.

“Vương hậu?” Tiểu Mai không biết nàng làm sao, chỉ thực lo lắng.

Khi Phong nói không ra lời, chỉ gắt gao mà che miệng, trong chốc lát môi run rẩy lẩm bẩm tự nói, trong chốc lát lã chã chực khóc, trong chốc lát ôm Lưu Triệt nhắm mắt lại, hốt hoảng, điên điên khùng khùng.

Tiểu Mai thật sự quá lo lắng, chạy tới ôm Lưu Triệt ra, nói: “Vương hậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Khi Phong nhìn nàng, chậm rãi bình phục tâm tình, nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Ta không biết, ta, ta tựa hồ……”

“Vương hậu, bình tĩnh một chút, Triệt vương tử vẫn ổn a!” Tiểu Mai nói.

“Đúng, đúng, Triệt Nhi.” Khi Phong nhìn Lưu Triệt, vẫn là thực vui mừng, “Ta Triệt Nhi, Triệt Nhi vẫn ổn……”

Nói nói, một hàng nước mắt bỗng nhiên lăn ra nàng ôm Tiểu Mai cùng Lưu Triệt khóc lên.

Tiểu Mai bị nàng khóc đến không thể hiểu được, nàng lại không nói đã xảy ra cái gì, liền biết khóc, nàng không biết nên an ủi thế nào.

Tống Mịch vừa đi, liền không có trở về, Khi Phong cũng bởi vì một lần khóc thống khổ một hồi, lại sinh bệnh, cả người đều tiều tụy gầy ốm rất nhiều.

Nàng đứt quãng mà triền miên trên giường bệnh, Lưu Triệt cũng từng ngày lớn lên, lúc hắn nửa tuổi, ngự y mới chẩn trị ra, hắn đôi mắt bởi vì từ trong bụng mẹ bị độc tố xâm nhập nên không nhìn được cái gì.

Hắn không mở to mắt, là bởi vì độc tố ở tròng mắt rất đau, chỉ cần trợn mắt hoặc rơi lệ đều sẽ rất đau.

Song bởi vì khuyết tật như vậy, Lưu Dịch tựa hồ càng cảm thấy có lỗi với Khi Phong, bởi vậy càng thêm yêu thương mẫu tử bọn họ.

Tống Mịch rời đi, hắn tuy rằng tiếc hận, nhưng cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, Tống Quốc quá nhỏ, hoàn toàn vô pháp cất chứa vị cao giai luyện dược sư.

Khi Phong vẫn luôn buồn bực không vui, nhưng thân thể cũng dần tốt lên, đều qua lâu như vậy, nàng cho rằng hết thảy đều đi qua.

Không có Tống Mịch, nàng sinh hoạt sẽ chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Sau Lưu Dịch phái người đi tìm hiểu trở về bẩm báo, người dùng tên giả Vương Tiêu, là thủ tịch luyện dược sư Nước Nam Dực, phong hào làm Tiêu Dao Vương, tên là…… Tống Mịch.

Lúc Lưu Dịch nghe thấy tin tức này thật sự chấn động, mà Khi Phong lại chỉ như phỏng đoán chính mình được nghiệm chứng, đau khổ mà cười.

Tiêu Dao Vương - Tống Mịch.

Hắn đến tột cùng đang làm cái gì a? Thiết một thế cục hoàn mỹ để nàng nhảy vào, lại vô thanh vô tức rời đi, hắn rốt cuộc muốn làm gì chứ?

Không ai bồi nàng chơi cờ, nàng một người đùa nghịch bàn cờ cũng thực nhàm chán, tìm không thấy đối thủ, chỉ có thể chính mình tay trái cùng tay phải hạ cờ.

Bạn đang đọc Ngoại truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ (Dịch) của Lộ Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.