Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cường giả chân chính

Tiểu thuyết gốc · 2987 chữ

Nguyễn Kiên bước từng bước chậm rãi, đưa tay cẩn thận gạt những cành cây chắn đường qua một bên. Hắn hoàn toàn có thể lướt nhanh qua cánh rừng nhưng vì muốn giữ cho cánh rừng nguyên sinh tươi đẹp này bảo toàn hình ảnh của nó, nên hắn chỉ chậm rãi và cẩn thận, cố gắng không để lại một dấu vết nào trong rừng. Nguyễn Kiên gạt ra cành cây cản tầm mắt, một khung cảnh tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt hắn, một mảnh đất trống hiếm thấy, những con nai vàng đang gặm cỏ, trên những cây cổ thụ xa xa là những loài chim hiếm quý đang chuyền cành và cất tiếng râm ran, từ xa ruyền đến tiếng róc rách của nước suối chảy. Thơ mộng, tươi đẹp và yên bình! Võ Hùng bước ra khỏi khu vực um tùm, thấy được Nguyễn Kiên đang lặng người ngắm nhìn cảnh đẹp phía trước thì cười nói:

- Cậu không cần phải điếng người như thế ch...ứ…

Đang nói thì Võ Hùng phải dừng lại, cậu vốn quen ăn to nói lớn nên vừa mở miệng là như loa phát thanh, hù dọa lũ chim thú chạy mất. Võ Hùng cười gượng hướng Nguyễn Kiên chắp tay

- Ái chà ~~~ !!! Thật xin lỗi a, thôi thì khi đến võ đường, tôi sẽ dẫn cậu đi nhìn một nơi tuyệt đẹp để tạ lỗi vậy, bảo đảm sẽ không kém nơi này đâu.

- Thôi vậy được rồi, không cần phải để tâm quá. Chúng ta đi thôi, nhanh xử lí cho xong mọi chuyện!

Nguyễn Kiên hồi thần lại, hắn cũng không quá để tâm đến chuyện này, chỉ là vừa nãy hắn đã hơi chìm vào trong cảm xúc, hắn cảm thấy mình rất dễ xúc động trước những thứ yên bình, tươi đẹp như thế. Nguyễn Kiên hiểu, đó chính là truy cầu của hắn, một ước mơ đã là bản năng. Từ điều này hắn cũng hiểu được bản thân khi trước đã mong muốn điều gì.

Nguyễn Kiên theo bước chân của Võ Hùng. Bọn họ đã di chuyển suốt một ngày từ Biên Hòa lên tới đây. Hết trèo đèo, lội suối thì tới băng rừng, liên tục một ngày đêm khoog ngừng nghỉ thì họ đã sắp đến nơi.

- Sắp tới rồi!!! - Khi đi qua một bãi đất trống trải, Võ Hùng hồi tưởng lại ngày bé rồi cười nói kể lại kỷ niệm của mình. - Đây là nơi chúng tôi từng luyện võ a!!! Tôi còn nhớ lúc nhỏ tôi thường hay leo lên những tảng đá lớn rồi lộn vòng xuống dưới. Có một lần nhảy không tốt lắm thì bị té cắm đầu xuống đất, bao nhiêu thứ tuôn vào trong họng. Ha ha ha... phải rất lâu sau đó tôi mới khỏe lại và tập võ được a ~~~~~~ !!!

“Xoèn xoẹt... Rầm... Xoèn xoẹt… Ầm ầm…”

Hai người vẫn đang cười nói bước đi thì chợt lặng người. Từ đằng xa truyền lại những âm thanh quái dị không thuộc về nơi rừng núi khiến hai người phải kinh ngạc.

- Nhanh!!!

Nguyễn Kiên quát lên rồi tăng tốc chạy về phía phát ra âm thanh, Võ Hùng cũng nhanh chóng phản ứng lại rồi chạy theo. Khung cảnh trước mắt khiến cho Nguyễn Kiên tức giận cực kì. Võ Hùng nhìn thấy thì lo lắng và cũng nóng máu không kém chi.

Võ đường của Võ gia đang bị một lũ người mặc đồ công nhân bao vây và muốn phá dỡ! Cả một khoảng rừng xung quanh cũng đã bị phá hủy! Khắp nơi là những vết cưa, vết cắt, vết bánh xe lớn để lại... Dấu tích của sự hủy diệt đã tiến vào khu rừng nguyên sinh xinh đẹp này!!!

Rất may là mọi chuyện vẫn chưa đi quá xa! Đó là nhờ một ông lão râu tóc bạc phơ để xõa ra dài, trên thân mặc một bộ áo bà ba sờn màu. Ông lão đang cản những tên công nhân lại, ông án ngữ trước con đường hẹp, bất kì tên nào tới gần đều bị ông đánh cho văng ra xa và nằm la liệt. Tuy rằng đã già, lại bị tẩu hỏa nhập ma nhưng việc đánh đuổi những tên kiến hôi này không là gì với ông.

- Ông nội ~~~~~ !!! Thằng cháu bất hiếu của ông, Võ Hùng đã về rồi đây ạ ~~~ !!!!

Võ Hùng nhìn thấy ông lão thì nước mắt tuôn trào, tựa như cậu đã trở lại thời con nít khóc nhè vậy. Cậu xúc động hét lớn lên rồi chạy nhanh lại, đá bay một tên cản đường rồi quỳ xuống trước mặt ông lão.

- Võ Hùng !!? ... Con trai của thằng Hổ? ... Là cháu trai của ta!!? Là cháu của ta !!! Há ha ha ha... Cháu trai của ta!!! Cháu về rồi, cháu trai của ta vẫn khỏe mạnh lắm a!!!

Ông lão nghe được lời Võ Hùng thì cứng người, thân hình già nua run lẩy bẩy, đôi mắt mờ đục hồng lên và từ hốc mắt tuôn tràn những dòng nước mắt. Ông khóc! Khóc vì cảm động! Khóc vì nỗi nhớ thương và đau buồn bấy lâu nay. Ông lão xúc động nâng Võ Hùng đứng dậy, cẩn thận nhìn ngắm chàng thanh niên to xác trước mắt rồi ôm chầm lấy hắn. Cái ôm mạnh mẽ và thiết tha! Cả hai ông cháu xúc động ôm nhau mà khóc, buồn cười làm sao khi những nụ cười tươi tắn hiện lên trên hai gương mặt “trẻ con” ấy.

Cũng tội cho ông cháu họ! Gia tộc chịu qua một bi kịch thảm thiết chỉ còn lại vài đứa cháu, Võ Hùng lại là cháu đích tôn nên ông lão vô cùng xúc động khi gặp lại. Tình cảm máu mủ ruột thịt thiêng liêng là trân quý biết bao! Đó là vô giá a ~~~ !!!

Vài tên công nhân xung quanh thì không hề có ý muốn quan sát cảnh đoàn tụ xúc động của hai ông cháu. Chúng nhân cơ hội cả hai đang mất tập trung mà xông lên muốn đánh lén. Nguyễn Kiên vẫn đứng một bên mừng cho hai ông cháu. Đồng thời hắn cũng chú ý quan sát tới những tên kia, khi thấy chúng xông lên muốn đánh lén thì không chút do dự đứng ra ngăn cản. Chỉ vài chiêu và những âm thanh “binh bốp chát rắc rắc” vang lên, Nguyễn Kiên đã dễ dàng đánh lui bọn công nhân dỏm. Không chút lòng thương hại, Nguyễn Kiên nhanh chóng áp sát và đấm bay từng tên một ra ngoài xa. Cả bọn đau đớn quằn quại kêu rên, có tên quá yếu đuối thì được tặng luôn vé chữa bệnh miễn phí ở Địa Phủ.

- Cút nhanh đi! Đừng để ta thấy mặt các ngươi thêm một lần nào, nếu không thì sẽ chẳng phải là vài tên chết đâu! Và nhớ mang xác chúng mà biến khỏi khu rừng này! Ngay lập tức!!!

Nguyễn Kiên quát to lên đuổi bọn kia đi khỏi. Hắn lại chỉnh sửa người lại rồi cẩn thận tiến lên trước mặt ông lão và cúi người chào. Đây là lễ phép, Nguyễn Kiên không thích ràng buộc nhưng hắn không phải kẻ là vô lễ vô phép.

- Chào ông! Cháu là Nguyễn Kiên, một người bạn của Võ Hùng! Lần này đến đây là có hai chuyện muốn thỉnh giáo ông. Xin ông hãy chấp nhận!

Ông lão quan sát Nguyễn Kiên một chút rồi lại nhìn Võ Hùng, thấy hắn đồng ý với Nguyễn Kiên thì ra hiệu, dẫn cả hai vào trong võ đường. Ông lão tiến vào phòng chính, ngồi vị trí chủ nhà, Võ Hùng tiến vào ngồi cạnh ông, Nguyễn Kiên vào cuối ngồi phía dưới đối diện ông lão. Đây là phép tắc của Võ gia cũng như nhiều gia tộc cổ truyền khác, Nguyễn Kiên cũng được Võ Hùng nhắc qua nên không có gì ngạc nhiên. Hắn vào vị trí, lại xin phép ông lão và kể lại chuyện của Võ Cường Khả...

- Nó vẫn còn an toàn? - Ông lão thoát khỏi cơn xúc động và bình tĩnh cất lời hỏi Nguyễn Kiên.

- Cho đến hiện tại thì vẫn an toàn, bọn Hoắc Mã Tâm cần phải thu lại phần chứng cứ chú ấy giấu đi thì mới có thể an tâm hạ sát thủ! Một điều khác, phần chứng cứ đó, tung tích của nó chỉ có một người biết... Đó chính là ông nội!!!

- Ta? ( Ông nội? ) - Cả hai ông cháu Võ Hùng thực sự phải kinh ngạc! Dù là trong manh mối để lại cũng không hề nhắc đến nơi hạ lạc hay tung tích của phần chứng cứ.

Và không chỉ có họ kinh ngạc.

Nguyễn Kiên nhạy bén cảm nhận được, khi hắn phân tích sự việc và tung ra bom tấn thì đã có động tĩnh từ trong bóng tối! Không chỉ có một mà có đến hai luồng chấn động!!! Hắn có thể xác định được một chính là Hắc y nhân, kẻ còn lại thì hắn không biết nhưng kẻ đó hẳn là rất nguy hiểm! Chí ít cũng là kẻ mạnh nhất mà hắn gặp phải cho đến lúc này. Tuy vậy nhưng Nguyễn Kiên vẫn tỏ ra bình thản, hắn tiếp tục giải thích suy đoán của mình.

Thứ nhất là từ cách để lại manh mối, hắn có thể xác định người mà chú Khả gửi gắm manh mối là ông nội. Nhưng vì một vài lí do khác mà nó đã không thể đến tay ông! Cuối cùng thì nó đã lọt vào tay Võ Hùng, may mắn là Nguyễn Kiên đã tìm ra cách giải manh mối.

Thứ hai chính là từ người mà chú Khả muốn giao lại manh mối. Chắc chắn đó là ông nội rồi! Vậy thì đâu địa phương có thể giấu những chứng cứ nhất? Không đâu khác chính là võ đường! Đến đây thì Nguyễn Kiên khẳng định suy ghĩ của mình.

- Một năm trước, chú Khả hẳn là đã về đây! Đó chính là lúc chú ấy giấu đi những chứng cứ, đó hẳn là một nơi đặc biệt của chú ấy mà chỉ ông hoặc gia đình biết. Hiện tại người rõ về chú ấy nhất chỉ có ông.

Nghe được lời phân tích hoàn hảo của Nguyễn Kiên thì ông nội lặng người, miệng thầm thì nói:

- Quả thật năm trước thằng Khả đã trở về thăm ông nhưng ông không ngờ nó lại chuẩn bị xâm nhập vào nguy hiểm như vậy! Nó đã thay đổi quá nhiều kẻ từ lúc ra đi tìm việc làm ở thành phố. - Ông lão lại chìm vào trong những dòng cảm xúc, những giọt nước mắt yêu thương lặng lẽ rơi trên gương mặt già nua của ông lão đã chịu quá nhiều đau thương. - Đi nào!!! Ông sẽ dẫn các cháu đến nơi đó! Nơi mà thằng Khả có thể giấu đồ.

Nguyễn Kiên bước đi theo chân ông lão, trong lòng thầm tính toán sẽ đối phó với tên cao thủ ẩn nấp trong bóng tối như thế nào. Ngoài ra hắn còn phải đề phòng cả Hắc Y Nhân nữa, đến lúc này vẫn chưa xác định được thân phận là địch hay ta. Mặc dù vậy thì Nguyễn Kiên cũng không mấy lo về Hắc Y Nhân, vì chênh lệch thực lực giữa hai bên! Nguyễn Kiên có thể cảm nhận được nếu chiến đấu tay đôi, hắn có thể trong ba chiêu xử lí kẻ kia. Cái cần lo là cao thủ đang ẩn nấp!

Ông lão dẫn bọn hắn đi đến một gốc cây cổ thụ, cái cây này cô độc giữa rừng, một khoảng đất rộng lớn chỉ mỗi một mình nó cắm rễ vươn chồi, không chim chóc cũng không thú rừng. Nghe ông lão kể thì đây là nơi chú Khả thường bị bắt phạt, cũng là nơi hắn tập võ và chơi đùa. Võ Cường Khả là người út trong lứa của mình, hắn sinh muộn hơn các anh chị rất nhiều, vì mọi người phải lo công việc hoặc luyện võ học cao hơn nên quanh năm chỉ một mình hắn tự mình luyện võ, chơi đùa, và cái cây này cũng giống hắn, cô độc! Cả hai như thể gắn bó lớn lên cùng nhau, dù là cái cây già hơn hắn rất nhiều, thậm chí lớn hơn cả cụ nội hắn.

- Nếu như thằng Khả có giấu thứ gì thì đều giấu ở đây! Ngay dưới gốc cây này có một cái hốc rễ rất phù hợp mà để giấu đồ.

Xác định được vị trí của phần chứng cứ, ngoài ông lão ra thì tất cả đều nhịp tim tăng cao, mỗi người một lí do nhưng đều liên quan đến nhau. Võ Hùng đang muốn tiến lên đào tìm thì Nguyễn Kiên ngăn cậu lại:

- Hãy để tôi làm cho! Cậu hãy đưa ông nội sang một bên nghỉ ngơi đi, ông hẳn là đã mệt rồi.

Nói xong, không đợi Võ Hùng trả lời thì Nguyễn Kiên đã đi đến bên gốc cổ thụ, đào ra từng chút đất. Nhìn cái hố sâu dần, mọi người đều có chung một suy nghĩ “Mau xuất hiện đi!!!”.

Và đã xuất hiện!

Nguyễn Kiên đào ra lớp cuối cùng, tay chạm vào hộp sắt vang lên tiếng “Cách”. Nguyễn Kiên nhấc hộp sắt lên khỏi mặt đất! Cùng lúc đó, từ trong một góc khuất, một bóng người nhanh chóng nhảy ra, hướng về Nguyễn Kiên tung một cú đá xé gió “vùn vụt”.

“Bộp!!!...” Đấy không phải âm là thanh cơ thể bị đá văng ra!

Nguyễn Kiên đã đề phòng ngay từ đầu, hắn chỉ thầm mong kẻ trong bóng tối sẽ lao ra để hắn lợi dụng cơ hội mà bất ngờ phản kích. Nhưng tiếc thay Hắc Y Nhân lại xông ra trước! Nguyễn Kiên cần giữ lực để đánh kẻ bí ẩn kia nên chỉ chặn đòn của Hắc Y Nhân. Sau đó hắn nhanh chóng khống chế kẻ địch, liên tục đánh ra ba cú đấm điểm huyệt ngay tại cái chân bị hắn khống chế. Đây là đòn điểm huyệt của Nguyễn Kiên, hắn vừa nhớ ra cách đây không lâu.

Hắc Y Nhân vốn định tấn công bất ngờ, bằng một chiêu sẽ đá bay Nguyễn Kiên, sau đó lại thu lấy bằng chứng rồi rời đi nhanh chóng trước khi những người khác kịp phản ứng. Nhưng hắn không ngờ chính bản thân lại bị khống chế, hiện giờ thì lại bị trúng chiêu của Nguyễn Kiên, tê liệt hết nửa thân dưới. Hắn tự biết bản thân đã không còn cơ hội gì, nếu ở lại sẽ chỉ bị bại lộ nên dứt khoát quyết định. Phải nhanh chóng trốn đi!

Hắc Y Nhân vùng ra khỏi sự khống chế của Nguyễn Kiên, lại tránh xa tầm kiểm soát của hắn. Nguyễn Kiên vốn đã không để ý đến Hắc Y Nhân nữa nên chẳng cần phải ngăn cản làm gì, hắn chỉ tập trung tinh thần để đối phó với kẻ thù cực mạnh đang ẩn nấp.

- Xuất hiện đi!

Mất ưu thế để đánh bất ngờ, Nguyễn Kiên dứt khoát lên tiếng đánh động kẻ địch. Kẻ bí ẩn vốn đã phát hiện còn một kẻ khác cũng ẩn nấp nên đã định chờ ngư ông đắc lợi, nhưng gã không ngờ Nguyễn Kiên đã phát hiện cả hai! Đồng thời hắn còn nhanh chóng hạ tên Hắc Y Nhân chỉ trong ba chiêu. Mặc dù trong mắt gã không xem những người tại hiện trường ra gì nhưng gã phải khâm phục sự nhạy bén của Nguyễn Kiên, đây là sự kính trọng cường giả dành cho nhau.

- Có thể cho ta biết ngươi phát hiện ta từ lúc nào không? - Kẻ bí ẩn xuất hiện, là một người đàn ông trung niên, đầu trọc với một gương mặt đầy sẹo. Lời đầu tiên gã liền thắc mắc vì sao Nguyễn Kiên có thể phát hiện ra bản thân.

- Những lúc ngươi nghe được tung tích của phần chứng cứ thì đều có dị động. Mỗi cái động đó đều đã bại lộ trước mắt ta. - Nguyễn Kiên bình thản nói nhưng trong lòng đang tập trung cao độ, kẻ trước mắt cho hắn một cảm giác nguy hiểm vô cùng.

Từ lúc Hắc y nhân xuất hiện cho đến khi kẻ bí ẩn lộ diện, mọi thứ diễn ra rất nhanh, khiến hai ông cháu Võ Hùng đều phải ngạc nhiên. Võ Hùng hồi thần lại và vội vã muốn tiến lên.

- Để cháu tiến lên trợ giúp Nguyễn Kiên.

- Đừng!!! Cháu tiến lên cũng chỉ làm vướng víu cho chàng trai kia thôi!!! Tên mặt sẹo kia đã vượt qua Trung Cường. Con chỉ là một Hạ Cường trung giả thì tiến lên cũng là chịu chết. Cậu bạn con còn trẻ mà đã tiếp cận Thượng Cường, thật sự là tài giỏi, chỉ có cậu ta mới có thể có cơ may chiến thắng thôi. Nếu như ông có nửa phần võ công lúc trước thì đã không cho hắn gây chuyện!

Một tràng lời của ông lão lọt vào tai Nguyễn Kiên khiến cho hắn chấn động và lặng người. Những cấp bậc võ đạo? Hắn yếu kém hơn?

Không! Hắn có con chủ bài của mình! Hắn không thể xếp vào hàng võ đạo cao thủ, nếu xếp hạng cho hắn, hắn tự tin mình là vượt trội! Hắn là cường giả chân chính! Chỉ cần hắn kiểm soát được sức mạnh của mình.

Bạn đang đọc Nghịch Thiên - Vô Thiên sáng tác bởi Anh..Ba..Lúa..Xanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anh..Ba..Lúa
Thời gian
Cập nhật Anh..Ba..Lúa..Xanh
Lượt thích 2
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.