Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta đâu giống như người kia

Phiên bản Dịch · 491 chữ

Phượng Thiên Vũ nhìn sắc mặt của nàng, hơi hơi trắng, ho một tiếng: “Phù Nguyệt, nếu như có người cũng từng đánh nàng một chút như vậy, nhưng hắn có nỗi khổ bất đắc dĩ, nàng có tha thứ cho hắn không?”

Long Phù Nguyệt hừ một tiếng: “Hiện tại ta cũng có chút bản lãnh. Ai có thể đánh ta? Ngươi nghĩ rằng ta là người chỉ biết khóc giống nữ tử kia thôi sao?”

Phượng Thiên Vũ nhất thời yên lặng, sau một lúc lâu cợt nhả nói: “Như người kia, ta đâu có nghĩ vậy. Nếu ta đánh nàng một chút như vậy, nàng có thể hận ta hay không?”

Long Phù Nguyệt nhìn hắn một cái, không biết hắn gặp phải chuyện gì, mà lại nói ra những câu như vậy.

Nàng cũng chẳng buồn để ý, chỉ hừ một tiếng, giơ nắm tay nhỏ lên, nói: “Nếu như là ngươi lại càng không thể tha thứ. Ta sẽ cùng ngươi tuyệt giao, thuận tiện bỏ ngươi luôn!”

Sắc mặt Phượng Thiên Vũ khẽ biến thành trắng bệch, thân mình cứng đờ, thở dài: “Đi thôi, sắc trời không còn sớm, ta dẫn nàng đi ăn cơm.”

Lúc này bầu trời đã hoàn toàn đen. Cũng may thành thị này có vẻ phồn hoa, chung quanh đèn đuốc loé ra, thật cũng không tính là quá đen.

Long Phù Nguyệt khẽ cau mày nói: “Chúng ta vẫn là nên trở về thôi, bọn đại sư huynh chờ lâu sẽ sốt ruột.”

Phượng Thiên Vũ cười nói: “Bọn họ đói bụng tự nhiên sẽ biết đi ăn. Tại sao nàng lại sợ bọn họ sẽ chết đói chứ?”

Long Phù Nguyệt lo nghĩ, cũng cảm thấy thế. Ngẩng đầu nhìn trăng trên trời.

Trăng sáng, treo cao, gió đưa nhè nhẹ thật là thập phần hợp lòng người.

Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cao hứng, lôi kéo ống tay áo Phượng Thiên Vũ: “Chúng ta ăn cơm dã ngoại được không?”

Phượng Thiên Vũ hơi sững sờ một chút, trong đôi mắt hình như có tia sáng, gật gật đầu: “Tốt!”

Long Phù Nguyệt đưa tay làm tư thế chữ V: “Được, chúng ta bây giờ đi chuẩn bị đồ gia vị, để cho ngươi thấy tay nghề của ta.”

Hai người chọn nơi tổ chức dã ngoại là một triền núi, trên sườn núi các loại hoa dại đang đua nhau nở.

Ở dưới ánh trăng, làm rung động lòng người, toả ra mùi hương thơm ngát.

Hai người ở trong thành mua thật nhiều nguyên liệu nấu ăn, Long Phù Nguyệt thậm chí còn mua một cái nồi.

Nàng hưng trí sắn sắn ống tay áo: “Ngươi phụ trách nhóm lửa, ta sẽ mời ngươi ăn đặc sản chỗ chúng ta_Lẩu tứ xuyên.”

Trong lòng Phượng Thiên Vũ giờ này tràn đầy cảm giác ấm áp, nàng bảo làm cái gì liền làm cái ấy.

Bạn đang đọc Nghịch Ngợm Cổ Phi của Mục Đan Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.