Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên Kẹo Thứ Năm Mươi Tám

Phiên bản Dịch · 4259 chữ

Mặc dù câu bị hỏi không nằm trong phạm vi đã chuẩn bị trước, nhưng Từ Lạc Dương vẫn thận trọng tiếp nhận, cậu tránh nặng tìm nhẹ:

“Stu hội tụ những nhà thiết kế đứng đầu toàn cầu, mỗi một bộ quần áo đều ngưng kết rất nhiều tâm huyết. Đặc biệt là sau khi đã hoàn toàn hiểu rõ quy trình làm việc phức tạp để hoàn thành một bộ trang phục thời thượng, tôi càng cảm thấy, những cái đó không chỉ là quần áo, mà giống tác phẩm nghệ thuật hơn. Vậy nên tôi mua ba bộ trong số đó, làm quà tặng cho Trường An.”

Sau khi nói xong, cậu bèn mỉm cười nhìn phóng viên trước mặt, thầm nghĩ, anh hỏi đi, hỏi tiếp đi, dù sao tui cũng làm người đại diện, nâng bi Stu hoàn toàn là việc không thể từ chối. Hơn nữa ở trên máy bay, bản nháp tui đã viết cả mấy trang giấy, hoàn toàn không sợ nhé, biết chưa!

Thế là tiếp đó, mặc kệ là hỏi gì, Từ Lạc Dương đều có thể thuận lợi nhắc đến Stu, thổi phồng 360 độ không góc chết, Lư Địch ở bên cạnh nghe đến mức cũng sợ luôn.

Dần dần nhận ra thật sự không thể hỏi ra được chuyện gì hot, các phóng viên mới nhao nhao ngừng công kích.

Nhưng ngồi trên xe bảo mẫu, Từ Lạc Dương liền thay đổi vẻ khí định thần nhàn ban nãy, trực tiếp bổ nhào lên người Thích Trường An, tủi thân nói:

“Trường An, em bị bắt nạt!”

Thích Trường An buồn cười, nhẹ tay vỗ vỗ lưng cậu:

“Ai bắt nạt Náo Náo của chúng ta vậy?”

“Cái này không quan trọng, quan trọng là anh phải dỗ dành em!”

“Ừm, vậy anh phải dỗ em như thế nào đây?”

Thích Trường An rất khiêm tốn xin chỉ bảo.

“Cái này rất đơn giản!”

Từ Lạc Dương lập tức ngồi thẳng dậy, mắt đầy mong đợi:

“Anh không về khách sạn ở được không? Vẫn cứ ở chỗ em, mỗi sáng sớm em sẽ nấu bữa sáng cho anh, buổi tối thì làm ấm chăn cho anh!”

Thấy Thích Trường An gật đầu, Từ Lạc Dương đến gần tai đối phương:

“Em thật sự rất hạnh phúc, nghĩ tới việc buổi tối có thể ngủ bên cạnh anh, bèn cảm thấy nằm mơ cũng có thể cười tỉnh!”

Màu môi Thích Trường An vẫn còn hơi nhợt nhạt, nhưng ý cười bên khóe miệng lại rất sâu:

“Anh cũng rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.”

Nhưng lần này chỉ ở nhà được ba ngày, hai người đã phải lên đường tới một trấn nhỏ ở Giang Nam, chuẩn bị chụp series ‘Vãn Xuân’ của《Thượng Sắc》.

Dọc đường Từ Lạc Dương đều rất kích động, lúc xuống máy bay, ngồi vào xe bảo mẫu cũng vẫn chưa bình tĩnh nổi, Trịnh Đông thấy cậu rất nhàm chán:

“Bạn học Từ, cậu tới đây làm việc, cũng không phải đến du xuân, kích động như vậy làm gì?”

“Sao mà không kích động được? Làm việc cùng Trường An, chính là đi du xuân!”

Nói xong, Từ Lạc Dương mở ba lô mang theo bên mình, bày ra cho Trịnh Đông xem:

“Anh xem nè, em còn chuẩn bị cả đồ ăn vặt, đồ uống và ly giữ nhiệt nữa!”

“…”

Trịnh Đông tỏ vẻ quá cay mắt, anh ấn xuống nút bấm trên vách khoang xe, trực tiếp dựng vách ngăn lên, quyết định nhắm mắt làm ngơ.

Thu lại hạt dưa vốn muốn cho Trịnh Đông, Từ Lạc Dương ở trong lòng tính toán thời gian, lấy ly giữ ấm từ trong ba lô ra, đưa cho Thích Trường An:

“Đến giờ uống thuốc rồi, vừa vặn bốn tiếng.”

Giơ tay nhận lấy ly, vặn nắp ly ra, Thích Trường An uống một ngụm nước nóng, bèn nhận ra Từ Lạc Dương mắt đầy sốt sắng nhìn mình, hỏi:

“Có nóng không?”

“Không nóng, nước đủ ấm.”

Từ Lạc Dương tỏ vẻ tự hào:

“Đương nhiên rồi, em phải đổi rất nhiều lần, mới khống chế được độ ấm của nước đó.”

Nói xong, nụ cười của cậu trở nên rực rỡ, kề sát vào Thích Trường An:

“Em nhận ra em chăm anh rất tốt, nên rất thỏa mãn!”

Lúc này, trong lòng Thích Trường An giống như ngâm đầy đường, ánh mắt quý trọng hôn lên trán cậu.

Chỗ cần đến lần này là một trấn nhỏ vùng sông nước tên là ‘Nghi Thượng’, vị trí ở Giang Nam, tất cả các công trình kiến trúc đều dựa vào nước mà xây dựng, trong không khí ẩm ướt tràn ngập hương hoa thanh ngọt, tường trắng ngói đen, liễu rủ cùng đường đá xanh, khiến tâm trạng người ta đều trầm tĩnh lại.

Lúc bọn họ đến, trời cũng sắp tối rồi, đoàn người trực tiếp đi tới khách sạn trước đó đã an bài xong, quyết định xong thời gian ngày mai bắt đầu quay, bèn trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Nhanh chóng thu dọn xong hành lý, thay bộ áo quần khác, Từ Lạc Dương kéo Thích Trường An lặng lẽ đi ra ngoài:

“Trên trấn nhỏ hình như có lễ truyền thống đưa thần mùa xuân, giờ trời tối rồi, ánh sáng lại mờ, tụi mình đội mũ đi, chắc chắn sẽ không bị nhận ra đâu.”

Cũng gần giống như Từ Lạc Dương đã đoán, trên đường chính của trấn Nghi Thượng chen chúc toàn người. Trên những ngọn cây hai bên đường có treo đèn lồng, ngã tư đường còn có người đang diễn tấu nhạc cụ truyền thống, hấp dẫn sự chú ý của đại đa số người đi đường.

Nhận ra quầy hàng ném vòng ven đường vắng vẻ, chẳng có mấy người ở đó, Từ Lạc Dương kéo Thích Trường An qua:

“Anh từng chơi cái này chưa?”

Thích Trường An lắc đầu:

“Anh chưa từng chơi.”

Trước lúc 12 tuổi, anh đều trải qua trên giường bệnh và xe lăn, sau năm 12 tuổi, thì học ở trường nội trú, nên không có cơ hội chơi mấy trò chơi kiểu này.

“Vậy hôm nay tụi mình cùng nhau chơi nhé? Rất đơn giản, anh cứ dùng cái vòng nhựa kia ngắm đúng mà ném qua, nó chụp trúng cái gì, thì cái đó sẽ là của anh. Nhưng mà, anh không được gian lận mà dùng yêu lực đâu!”

Sau khi nói xong, thấy Thích Trường An gật đầu, Từ Lạc Dương cầm 10 đồng đi tìm chủ quầy đổi năm cái vòng nhựa, đưa hết cho Thích Trường An, còn liên tục nói

“Cố lên!”

mấy lần.

Thích Trường An nhận lấy vòng nhựa, lấy một cái cầm trong tay phải, rồi chợt giơ tay, trực tiếp thả vòng nhựa lên đỉnh đầu Từ Lạc Dương.

Vẫn chưa kịp phản ứng lại, Từ Lạc Dương đã nghe thấy bên tai vang lên giọng nói Thích Trường An cố ý làm cho nó vừa khàn khàn vừa từ tính:

“Chụp trúng Lạc Dương, Lạc Dương thuộc về anh rồi.”

Tay Từ Lạc Dương run lên, đồng thời trái tim bé nhỏ cũng loạn nhịp, trong lòng vô cùng không phục —— vì sao mình không nghĩ ra tình thoại đẳng cấp này nhỉ? Ngược quá!

Lúc này, bên cạnh có một giọng nói vang lên:

“Quấy rầy rồi, xin hỏi các anh là… Cổ Thành hả?”

Nụ cười trên mặt Thích Trường An biến mất ngay lập tức, anh che khuất Từ Lạc Dương sau lưng mình, chỉ trả lời hai chữ:

“Không phải.”

Người nói chuyện là một cô gái trẻ tóc dài vừa cao vừa gầy, cô hơi lúng túng, luôn mồm nói:

“Tôi không có ác ý gì, cũng không chụp ảnh, tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện gặp được các anh ở đây!”

Theo bản năng không dám nhìn thẳng Thích Trường An, cô vội vàng nói:

“Tôi chỉ là rất muốn chính miệng nói với các anh rằng, tôi sẽ luôn luôn ủng hộ các anh!”

Lúc này, Từ Lạc Dương từ sau lưng Thích Trường An ló đầu ra, ngón tay đỡ mép mũ lưỡi trai, trong giọng nói mang theo ý cười:

“Nhưng tụi tui không phải Cổ Thành mà cô nói, cơ mà, nếu bọn họ nghe thấy lời cô nói, chắc chắn sẽ rất cảm kích.”

Nói xong, cậu kéo ống tay áo Thích Trường An:

“Đi thôi, em vừa nhìn thấy bên kia có đồ ăn ngon.”

Nghiêng đầu qua nhìn Từ Lạc Dương, ánh mắt Thích Trường An rõ ràng trở nên ấm áp hơn:

“Được.”

Cô gái trẻ nhìn thấy hai người định đi, bèn lấy dũng khí nói:

“Xin hỏi, các anh… chắc chắn là thật ư?”

Từ Lạc Dương đè mũ lưỡi trai đội trên đầu:

“Cô đoán xem?”

Nói xong, cậu vội vàng trả vòng nhựa lại cho chủ quầy, kéo Thích Trường An bỏ chạy. Ở trong đoàn người rẽ ngang rẽ dọc, xác định đã chạy thật xa, cậu mới dừng lại, nụ cười vô cùng rực rỡ.

Thích Trường An bất đắc dĩ giúp cậu đội mũ lại:

“Vui vậy hả?”

“Nghịch một chút cực kỳ vui luôn!”

Từ Lạc Dương đứng thẳng, khoa tay nói:

“Em có cảm giác mình là boss sau màn đang cố che giấu thật thâm sâu ở trong anime, là cái kiểu vô cùng thần bí ấy!”

Nói xong lại rất tiếc nuối:

“Không thể ném vòng thật là tiếc!”

“Không sao, tụi mình có thể chơi những trò khác.”

Thích Trường An nhìn người trước mặt, cảm thấy chỉ cần ở bên em ấy, cho dù làm gì cũng đều trở nên cực kỳ thú vị.

Hôm sau, trời âm u chuyển mưa nhỏ. Phụ trách chụp ảnh chính là đoàn đội hàng đầu của《Thượng sắc》, vô cùng chú trọng hiệu suất. Sau khi giải thích ý tưởng và cấu trúc tổng thể cho hai người nghe xong, bèn trực tiếp bắt tay vào việc.

Sau ống kính, Từ Lạc Dương mặc một cái áo khoác vận động màu trắng, đang thả lỏng ngồi trên trụ đá ở đầu cầu, thờ ơ nhai kẹo cao su. Lúc này, thần thái trong mắt cậu sáng lên —— cách đó không xa, Thích Trường An đạp một chiếc xe đạp kiểu cũ chạy tới. Đợi người tới gần, Từ Lạc Dương lập tức thổi một cái bong bóng màu trắng, trong đôi mắt cong cong tràn đầy ý cười rực rỡ.

Tiếp đó, cậu vẫy vẫy tay với Thích Trường An, chân đang đạp xe của đối phương dừng lại, nhìn sang phía cậu, vẻ mặt lạnh nhạt từ từ ôn hòa lại.

Lư Địch ôm áo khoác của Từ Lạc Dương và Thích Trường An, cùng Trịnh Đông đứng ở xung quanh sân chụp, nhỏ giọng nói:

“Cảnh tượng này giống như là lúc anh Từ và Thích tiên sinh học trung học, hai người hẹn nhau cùng tới trường vậy. Anh Từ còn rất lười, không muốn đạp xe không muốn đi bộ, bèn ép Thích tiên sinh, bảo Thích tiên sinh đạp xe đạp chở ảnh.”

Cậu ta suy nghĩ một chút rồi nói:

“Cơ mà, bọn họ chắc chắn sẽ bị thầy chủ nhiệm túm, em còn có thể nhìn ra giữa hai người họ có làn sóng tình yêu ngấm ngầm cuộn trào nữa!”

Trịnh Đông liếc cậu ta một cái:

“Chú cũng có nhãn lực đó!”

Nhưng sự thật chứng minh, sau khi số đặc biệt của Thượng Sắc được phát hành, rất nhanh đã bị tranh mua đến hết hàng, mà video hậu trường buổi quay chụp “Vãn xuân” trên weibo chính thức của Thượng Sắc, lượng share đã đạt đến sáu con số.

Dưới weibo của Từ Lạc Dương và Thích Trường An, các lượt bình luận lại nhanh chóng bùng nổ.

“—— Hai người họ che chung một cái ô đi trên đường đá xanh, hình ảnh thật sự đẹp đến mức gào khóc! Đặc biệt là ánh mắt! Ánh mắt! Chớp mắt đã vạn năm nha! Nếu như thế này cũng không tính là yêu!”

“—— Một mạch mua ba quyển tạp chí! Hiến pháp của Cổ Thành quá sực tuyệt!! Cờ xí của đảng Cổ Thành vĩnh viễn không bao giờ ngã! Quả nhiên, chỉ có ho và tình yêu là không che giấu được, tóm lại có phải chân ái hay không, thì nhìn ánh mắt là được rồi! Tui thiệt tình sắp ngất mất thôi, Trường An Lạc Dương sao lại ngọt ngào như vậy!”

“—— Giang Nam tháng năm, đẹp nhất không phải là đá xanh và ô giấy dầu, mà là người ngồi ở đầu cầu đợi ta!”

“—— Tại sao nhìn thấy những bức ảnh này lại có cảm giác muốn khóc nhỉ? Rõ ràng là đường chính chủ phát ngọt nhất mà TT, có lẽ bọn họ ở một không gian nào đó, chính là trúc mã trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ!”

Những bình luận trên mạng Từ Lạc Dương đều không nhìn thấy, ngày số đặc biệt của《Thượng sắc》bán ra, show truyền hình “Hành động tuyệt mật” của Thải Hồng Vệ thị cũng chính thức bắt đầu ghi hình.

Mấy năm gần đây, mấy show truyền hình thực tế dùng để nâng đỡ nghệ sĩ bản thân Từ Lạc Dương đã từng tham gia ba lần, nên rất quen thuộc với khuôn mẫu của chương trình. Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu thả cái muôi trong tay xuống đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là nhóm mấy anh quay phim tổ chương trình xếp cho Từ Lạc Dương. Từ Lạc Dương nói chào buổi sáng trước, sau đó hỏi: “

Anh Triệu, mấy anh đã ăn sáng chưa? Có muốn cùng nhau ăn một chút không? Em luộc trứng gà, còn cả bột yến mạch, bánh quy và nước trái cây nữa!”

“Không cần, tụi anh ăn xong rồi mới tới.”

Anh Triệu vào cửa, sau đó bèn bắt đầu hết lòng hết dạ theo sau Từ Lạc Dương quay phim.

Lúc《Hành động tuyệt mật》làm công tác tuyên truyền, vô cùng dũng cảm  tuyên bố khẩu hiệu ‘Không có kịch bản’, thu hút đông đảo ánh mắt, đồng thời cũng khiến cho rất nhiều khán giả nghi ngờ. Vì đảm bảo tính thực tế của việc ‘Không có kịch bản’, thể hiện ra dáng vẻ chân thật nhất của khách mời, tổ chương trình tỏ ý, phần mở đầu của chương trình, đoạn tới trong nhà khách mời sẽ được livestream trên mạng.

Bởi vậy, lúc hình ảnh hiện trường ở trong nhà trực tiếp truyền lên mạng, khung bình luận đã nổ tung.

“—— Mau tới lay tỉnh mị! Mấy người có nhìn thấy tủ giày ban nãy chợt lướt qua không? Size của hai đôi giày khác nhau!”

“—— A a a a theo vào phòng vệ sinh quay đi, phải cap màn hình để đánh dấu trọng điểm! Cốc súc miệng đôi! Bàn chải đánh răng đôi! Khăn đôi! Có phải là mị  phát hiện ra bí mật gì rồi không!”

Lúc này, fan trước màn hình máy tính bèn nghe thấy một giọng nói truyền tới, đến từ anh Triệu đi theo quay hình:

“Lạc Dương, giờ tôi đang xem màn hình comment của livestream, rất nhiều khán giả đều rất tò mò trong phòng vệ sinh của cậu, cho dù là khăn mặt, hay là cốc súc miệng và bản chải đánh răng, tất cả đều là đồ đôi, có thể trả lời lý do được không?”

Ánh mắt Từ Lạc Dương rất bình tĩnh, còn hơi xấu hổ mỉm cười:

“Lúc em tự đi mua mấy đồ dùng này, đều theo thói quen mà mua một bộ, dùng để giả vờ mình không phải là cẩu FA, rất xót xa.”

“—— Tui sẽ tỏ vẻ khoan dung nhìn cậu nói hươu nói vượn [tín nhiệm giữa người với người đâu.jpg]”

“—— Tổ chương trình thiệt là khô khan! Tui thích anh quay phim này quá đi!! Còn Lạc Dương, cậu đừng đấu tranh, tụi tui đã nhìn thấu rồi! Thích Trường An ở đây.”

“—— Cầu búa được búa, Lạc Dương, trong lòng tụi tui đều rất nặng nề, hóa ra cậu giấu tụi tui ở bên ngoài có người rồi… Kiêu ngạo nở nụ cười của người dì!”

Từ Lạc Dương ỷ vào việc không nhìn thấy màn hình comment, vô cùng bình tĩnh ăn xong bữa sáng, sau đó kéo vali đi theo ra cửa. Sau hai giờ đi xe, cậu trực tiếp được staff của tổ chương trình dẫn tới chỗ cần tới —— một khu trò chơi mới xây dựng, vẫn chưa khai trương ở phía Đông Nam thành phố B.

Mới xuống xe chưa được mấy bước, Từ Lạc Dương đã nhìn thấy người quen từng hợp tác quay chung một bộ phim.

Giang Lưu debut hai năm, vì diễn nam hai trong《Thông báo tìm người》mà có không ít fan, nhân khí tăng vọt. Lần này, quản lý của cậu ta phải dùng rất nhiều sức lực mới đưa cậu ta vào được show thực tế này. Nhưng cậu ta lần đầu tiên quay show thực tế, lại vừa lúc gặp phải Thải Hồng Vệ thị không đi theo con đường bình thường, nói không với kịch bản, nên thật sự không đưa kịch bản, khiến cậu cảm thấy hơi lờ mờ.

Lúc này nhìn thấy Từ Lạc Dương, Giang Lưu giống như nhìn thấy cứu tinh, cậu nghênh đón, trực tiếp hỏi:

“Anh Từ, anh nhận được kịch bản chưa?”

Giọng rất sốt ruột.

Biết cậu ta thật sự hoảng hốt mới có thể trong tình huống tất cả camera đều đầy đủ xung quanh, hỏi chuyện nhạy cảm này, Từ Lạc Dương dứt khoát lắc lắc đầu:

“Không nhận được, nhưng mà Giang Lưu này, anh lặng lẽ nói cho cậu biết, ở trên đường tới đây, anh đã hỏi anh trai quay phim rồi, vì tổ chương trình của chúng ta bề ngoài xa hoa, nhưng thực tế kinh phí không đủ, không có tiền tìm người viết, vậy nên cái loại cao cấp như kịch bản gì đó, không tồn tại đâu.”

Giang Lưu mãi một lúc sau mới phản ứng kịp, hình như mình hỏi chuyện không nên hỏi, nên nhanh chóng bắt kịp nhịp điệu của Từ Lạc Dương, giọng khổ não:

“Đoàn phim này nghèo như vậy, cát-sê của chúng ta có bị giảm  không nhỉ?”

Thầm nghĩ phản ứng cũng không tính là chậm, Từ Lạc Dương vỗ vai Giang Lưu:

“Anh thấy có hơi mông lung đó, cơ mà, chúng ta có thể nịnh nọt kim chủ baba.”

Nói xong, hai người rất ăn ý cùng nhau nhìn về ống kính, đồng thanh nói:

“Rất cảm ơn sữa chua Khai Hân vì danh hiệu độc quyền của chương trình, tâm trạng không tốt sao? Uống một hộp sữa chua thì sẽ vui ngay!”

Staff xung quanh đều mỉm cười, Từ Lạc Dương thu đuôi lại:

“Xong rồi xong rồi, lời thoại quảng cáo này xấu hổ quá!”

Nói xong, cậu kéo Giang Lưu đi vào trong.

Quay lưng lại rồi, cách người quay phim hơi xa một chút, Giang Lưu mới thở ra một hơi, trên lưng đổ một tầng mồ hôi:

“Cảm ơn anh Từ đã cứu cảnh!”

Từ Lạc Dương cười vẫy vẫy tay:

“Không có gì không có gì, nhưng mà anh thật sự cũng rất lờ mờ, lúc trước nói chuyện đều có kịch bản quy trình này nọ, giờ cái gì cũng chẳng có.”

“Bên em ban đầu nhận được tin cũng là như vậy. Em lần đầu tiên tham gia show thực tế, không có kịch bản luôn cảm thấy không ổn, nếu như biểu hiện không tốt kéo thêm anti, quản lý của em thế nào cũng xé em! Nhưng mà đạo diễn và tổ chương trình hình như rất bình tĩnh, cái kiểu mà đã bày mưu lập kế ấy.”

Giang Lưu dừng mấy giây, hơi do dự nói:

“Anh Từ, Tống Diệu đến trước anh cỡ năm phút, dẫn theo đủ năm trợ lý đến đây khoe khoang, mở miệng câu đầu tiên là hỏi anh đã tới chưa.”

Trên mặt Từ Lạc Dương không lộ ra biểu cảm gì, chỉ cười nói:

“Anh ta quan tâm anh vậy luôn hả?”

“Dù sao thì em cũng cảm thấy lai giả bất thiện, anh Từ anh chú ý một chút nhé.”

Giang Lưu an phận không nói thêm gì nữa, mà đổi đề tài:

“Nói chứ, tổ chương trình mời tổng cộng sáu khách mời, nhưng còn một khách mời thần bí tới giờ vẫn chưa công bố, không biết rốt cục là ai nữa.”

(Lai giả bất thiện: chỉ người đến nhưng không có ý tốt.)

Từ Lạc Dương thì không để ý lắm, an ủi:

“Không sao, cho dù trong lòng có hận đến nổ tung, mọi người trên mặt cũng sẽ hòa thuận, vui vẻ với nhau thôi!”

Giang Lưu lo lắng gật đầu.

Đúng mười giờ, đạo diễn tổ chương trình Văn Trí Lăng cầm loa, bắt đầu tiến hành theo trình tự.

Năm vị khách được mời khách khí chào hỏi nhau mấy câu, xây dựng cảnh tượng bạn bè hòa thuận, sau đó đứng quay mặt về phía thiết bị ghi hình. Từ Lạc Dương đứng ở chính giữa, bên trái là Tống Diệu, bên phải là Giang Lưu, đứng ngoài cùng bên trái là Tần Hiểu Nhiên và ngoài cùng bên phải là Quản Huyền, lần đầu tiên Từ Lạc Dương gặp bọn họ, hoàn toàn không quen.

“Mọi người, chào buổi sáng! Cảm ơn các bạn đã tới tham gia chương trình này của chúng tôi, tôi là Văn Trí Lăng, đạo diễn của《Hành động tuyệt mật》, có thể gọi tôi là đạo diễn Văn.”

Văn Trí Lăng mặc một bộ quần áo thể thao màu xám, nói chuyện chậm rãi:

“Chương trình của chúng ta đã tên là《Hành động tuyệt mật》, vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều bí mật.”

Mấy khách mời đều rất phối hợp, Tống Diệu còn trực tiếp nói một câu:

“Đạo diễn Văn, xin hãy tiết lộ!”

“Đừng gấp, bí mật đầu tiên mà chúng ta phải giải, chính là —— ai là khách mời thứ sáu của chúng ta!”

Từ Lạc Dương đứng tại chỗ, bị tốc độ nói của đạo diễn Văn thôi miên hơi buồn ngủ. Cậu ở trong đầu đang nhớ lại khuôn mặt của Thích Trường An để lên tinh thần cho mình, chợt cảm thấy Giang Lưu ở bên cạnh cong khuỷu tay lên, liên tục đụng đụng cậu mấy lần, giọng nói rất kích động:

“Anh Từ anh Từ, mau nhìn đi! Anh mau nhìn đi!”

Hơi kỳ lạ, lúc Từ Lạc Dương nghiêng đầu qua, nhìn rõ người đang từ từ đến gần, cũng bị chấn động —— xong, lại bị lừa!

Cậu còn nhớ rất rõ, tối qua Thích Trường An nói, bởi vì chuyện công việc, hôm nay phải đi sớm một chút, vậy nên lúc trời vẫn chưa sáng, Thích Trường An đã kéo vali rời đi. Không ngờ đi cả một buổi sáng, hóa ra lại đi tới trước mặt mình!

Thích Trường An cao, chân dài, rất nhanh đã đi tới sau camera, anh nhìn Từ Lạc Dương trước, rồi mới cầm micro tự giới thiệu bản thân:

“Chào mọi người, tôi là Thích Trường An.”

Vô cùng ngắn gọn.

Không đợi Từ Lạc Dương phản ứng lại, Giang Lưu đã bước sang bên kia một bước, để dành ra một chỗ, sau đó nháy mắt với Từ Lạc Dương:

“Cổ Thành đảng chẳng chút lung lay.”

“…”

Thế là, Thích Trường An rất tự nhiên đứng bên cạnh Từ Lạc Dương, vị trí của sáu người bèn biến thành từ trái qua phải lần lượt là Tần Hiểu Nhiên, Tống Diệu, Từ Lạc Dương, Thích Trường An, Giang Lưu và Quản Huyền, đứng xếp hàng dựa theo phiên vị trong tương lai.

Sau khi đứng lại, Từ Lạc Dương bèn nghe thấy giọng nói của Thích Trường An:

“Lạc Dương, lâu rồi không gặp.”

Nếu không phải trước mặt là một loạt camera, Từ Lạc Dương rất muốn không để ý hình tượng mà trợn trắng mắt —— anh cứ giả vờ đi, là ai sáng sớm nay ra ngoài trước, còn đè cậu trên cửa hôn mười mấy phút mới thả ra hả!

Lúc này, giọng nói của đạo diễn Văn vang lên:

“… Bên trong công viên trò chơi này không chỉ có tàu lượn siêu tốc mạo hiểm, mà còn có nhà ma vô cùng kích thích. Xét thấy hôm nay là kỳ đầu tiên mà chương trình chúng ta quay, tôi vô cùng thân thiện tặng mọi người một gợi ý —— các cậu phải tìm năm item nhiệm vụ, một trong số đó, giấu ở trong nhà ma.”

Nghe xong câu nói này, Từ Lạc Dương cảm thấy không khỏe, tay theo bản năng kéo ống tay áo của Thích Trường An, cảm thấy mình đã nhận được ác ý đến từ tổ chương trình!

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Tui sợ QAQ

Bạn đang đọc Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo của Tô Cảnh Nhàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.