Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về nhà

Tiểu thuyết gốc · 4337 chữ

Sáng hôm sau.

Mặt trời ló dạng, những tia nắng đầu tiên khẽ xuyên qua các kẽ lá rọi xuống mặt đất, tiếng ồn bắt đầu lớn dần lên, mọi người tỉnh giấc sau một đêm ngon giấc nhanh nhẹn ra ngoài làm những công việc thường ngày của mình.

Kiệt cũng đã tỉnh, hắn dụi mắt và uể oải ngồi dậy. Ký ức về cuộc gặp hôm qua vẫn còn in rõ mồn một, những hình ảnh của một kết thúc bi thảm của cuộc đời mình vẫn còn ám ảnh hắn chưa biết đến bao giờ mới hết.

Nhìn qua thì không thấy Nhiên đâu, nàng đã dậy từ sớm rồi.

Kiệt ngồi dậy, lặng thinh suy nghĩ.

Tiếng ồn ngày một lớn, thành phố giờ đã nhộn nhịp hơn rất nhiều, tiếng hò reo, tiếng mời chào, cả những tiếng la hét thất thanh ở đâu đó vọng lại đã làm Kiệt tỉnh táo lại một chút.

“Anh dậy đi, rửa mặt rồi xuống ăn sáng”.

Nhiên đi vào nhắc nhở, sự ân cần của cô gái này làm Kiệt bỗng cảm thấy thật ấm áp trong lòng.

“Ừ anh xuống liền đây”.

Hai người ăn sáng xong thì thu xếp đồ đạc, hôm nay họ sẽ rời đi, Kiệt không quên mang theo thanh kiếm rỉ sét đã cứu mạng hắn hôm trước, hôm qua đi chợ hắn đã kiếm được một cái vỏ rồi, cho kiếm vào vỏ cũng chẳng ai nhìn thấy nữa, dù kiếm đã cũ nhưng để lại làm kỷ niệm vậy.

Xuống sảnh Nhiên rút tiền ra trả cho ông chủ trọ, Kiệt đứng sau trong lòng cảm thấy bứt rứt, trước giờ đi đâu cũng vậy hắn không bao giờ để con gái phải trả tiền, bực mình túm tay của Nhiên, tay còn lại đưa ra nói:

"Cho anh vay đi".

Nhiên lẫn ông chủ đều nhìn hắn ngạc nhiên, nhưng thấy vẻ mặt căng thẳng của Kiệt nàng cũng không nói gì để hắn tùy ý cầm lấy túi tiền của mình, Kiệt đem tiền trả hết tiền phòng và tiền nợ ông chủ quán, lấy lại hai món đồ mà mình đã cắm, ra ngoài không quên nói:

"Anh vay tiền nhé, khi nào có anh trả lại".

"Vâng".

“Chúng ta giờ đi hướng nào đây?”

“Theo hướng nam, về Xuyên Đô thành, hội ta cách chỗ này khoảng hơn hơn ngàn cây số, chúng ta sẽ bắt tàu đi”.

Nhiên dẫn Kiệt ra một ga tàu, mua vé sau đó bắt đầu chuyến hành trình của mình.

Hai người trên tàu cũng không nói gì nhiều, ai cũng rơi vào trạng thái trầm tư, trải qua nửa ngày thì cũng đến được nơi cần đến.

“Chúng ta về nhà rồi” Nhiên vui vẻ nói.

Đoàn tàu đi thẳng vào trong thành, đây là một tòa thành lớn, ngoài ra nó còn là kinh đô của Xuyên quốc.

Như trên bản đồ, Xuyên quốc là một quốc gia nhỏ nằm tại phía nam của Trung Thiên thế giới, vì chiến tranh dai dẳng nên vốn chỉ là một nước nghèo, ngay cả kinh đô của họ cũng không quá nổi bật, chỉ có một điều nhận ra được đó là thành được làm khá cao và chắc chắn, ngoài ra bốn phía đều có kết giới rất mạnh bảo vệ, bất cứ kẻ nào phi hành vào cũng sẽ bị phát giác, nếu đi bằng cổng chính trên cấp 80 cũng sẽ bị theo dõi ngay.

Nhiên dẫn Kiệt đi ngược trở ra.

Ai dè hội của Nhiên lại nằm ngay ngoài cổng thành, nó áp sát vào tường thành, nàng chỉ cho Kiệt thấy và nói: “Về nhà rồi”.

Đó là một quán ăn nhỏ, trên tấm biển hiệu có đề ba chữ Ngân Nga quán, Kiệt thấy cái tên buồn cười, thầm nghĩ tiếng rung của âm thanh lại cũng có thể dùng làm tên hội được sao?

Thấy Nhiên về một cô gái tuổi khoảng mười một, mười hai tuổi đứng ở quầy thu ngân vui mừng nói:

“A chị Nhiên về rồi, ông đang lo cho chị lắm đấy, còn đang tính kêu anh Tuấn đi tìm nè”.

Có đứa nhỏ đang bưng đồ ăn cho khách xong cũng chạy lại ôm lấy Nhiên, đứa nhỏ này phục vụ ở quán, là một nhóc làm thêm sau những giờ học rảnh rỗi.

Nhiên cười nói: “Gặp tý phiền phức ở trên đường, cũng may có anh này giúp chị mới về được đấy”.

Kiệt tiến lên giải thích: “Không phải, không phải, vì anh nên Nhiên mới gặp nguy hiểm, thật xin lỗi mọi người”.

Nói đến đó bỗng một chàng trai từ dưới bếp đi lên chán nản nói:

“Lại cháy nồi rồi, đầu bếp này có vẻ không ổn Trang ơi”.

Người vừa nói là một nam tử tuổi trạc với Kiệt, mặc áo da đen, thân hình cân đối, đặc biệt khuôn mặt rất lãng tử đẹp trai, đây chính là một mỹ nam rồi, nhiều người con gái tới đây ăn cũng chỉ để nhìn ngắm nhan sắc của cậu ta mà thôi.

“Em đoán ngay mà, người biết nấu nướng thì đâu có ham mà ở đây, chị Nhiên thời gian này lại phải ở lại làm đầu bếp rồi”.

Nhiên lắc đầu nói: “Không sao”

Cô bé Trang nói tiếp: “À anh n ơi, hôm nay chị Nhiên dẫn theo bạn trai về đó.”

Chàng trai tên n nghe xong giật mình nhìn qua, thấy Kiệt đứng phía sau thì ngay lập tức lao tới tay bắt mặt mừng: “Thì ra là bạn trai của Nhiên, cô gái khó tính đã kiếm được người thương rồi, xin chào, xin chào cậu!”

Thấy mọi người hiểu nhầm vậy mà Nhiên chỉ lắc đầu một cái, dáng vẻ như chẳng muốn giải thích.

Kiệt thấy nàng không vui nên liền xua tay nói: “Tôi đến đây xin làm thêm thôi, quán mình còn thiếu đầu bếp mà nhỉ, tôi ứng cử được chứ?”

Nhiên bây giờ mới lên tiếng phụ theo: “Giới thiệu với mọi người, anh ấy tên là Kiệt, Nguyễn Phong Kiệt, nấu ăn rất ngon, tạm thời có thể sẽ ở lại làm đầu bếp cho quán ta”.

“Giới thiệu với anh Kiệt đây là những người trong hội của em, anh Nguyễn Thiên n, nhỏ thu ngân này là Vũ Thị Huyền Trang, bé này là cái Hoa, thỉnh thoảng không đi học lại chạy tới đây làm thêm, còn mấy người nữa chắc hôm nay anh sẽ gặp hết”.

Nàng xoay nhìn căn phòng một cái rồi hỏi: “Hội trưởng đâu rồi?”

Trang đáp: “Ông ra ngoài rồi chị, cũng không biết là đi đâu, chắc cũng sắp về rồi đấy”.

“Chủ quán cho thêm rượu nào.”

“Có ngay sếp”.

Có khách gọi cái là n chạy ngay đi, Trang giữ hắn lại nói: “Thôi để em với cái Hoa chạy đi, anh dẫn anh Kiệt vào xem phòng nhé.”

Nhiên cũng nói: “Để chị chạy vào bếp luôn”.

Phân chia xong thì ai làm việc nấy, n dẫn Kiệt ra phía sau, có một căn phòng nhỏ ở đó, là nơi hai người hắn và hội trưởng ở.

Bước vô phòng, đập vào mắt Kiệt không phải là căn phòng trông như thế nào, mà chính là các vật phẩm được đặt trên bàn, trên tủ, rồi cả treo trên tường, món nào cũng rất đẹp, trái ngược hoàn toàn so với khung cảnh căn phòng bé tý này và cả cái giường cũ kỹ kia nữa.

“Chịu khó nhé, phòng nhỏ, ở ba có lẽ hơi chật chội nhưng cũng không đến nỗi không thể ở được”.

Kiệt lắc đầu cười nói: “Chỉ sợ làm phiền đến mọi người thôi.”

“Có gì mà phiền, càng đông càng vui mà.”

“Ủa mà vừa rồi là tất cả thành viên trong hội mình đó hả?”

“Gần đủ thôi, còn thiếu mấy người nữa, dần dần rồi cậu cũng sẽ gặp hết.”

Kiệt để hành lý lên bàn, ngắm nhìn mấy thứ đồ vật trong phòng, chúng thật sự rất đẹp.

n chuẩn bị xong chăn chiếu chỗ nằm cho Kiệt, quay lại cười nói:

“Đồ thật đấy, cậu thích gì cứ lấy.”

“Cũng lấy được sao? Tôi thấy chúng rất đáng quý đấy.”

n nói: “Ừ, cậu thích cứ lấy đi, nhưng không được đem bán, cũng không được đem ra khoe khoang, không là sẽ có họa sát thân đấy.”

Kiệt lắc đầu lè lưỡi:

“Vậy thôi, tôi đủ khổ rồi, không muốn thêm chuyện phiền phức đâu.”

n cười ha hả rời đi.

Xong xuôi đâu đấy Kiệt chạy xuống bếp phụ Nhiên nấu nướng, còn ông đầu bếp cũ bị lửa làm cháy đen xì cả mặt đã bỏ của chạy lấy người rồi.

Phụ giúp nàng xong hắn quay về phòng nằm, tâm trạng vẫn còn nặng trĩu, không buồn ăn cơm luôn.

Tới bữa chiều hắn cũng chán chả buồn ăn, n gọi không được, Nhiên vào phòng, nhìn hắn mà giật cả mình, chỉ mới đó mà khuôn mặt trở nên hốc hác, khí sắc thì tệ hết sức tệ, nhìn cũng biết hắn đang rất suy sụp, nàng đưa cho Kiệt một cái gương nói:

“Sao hôm nay anh lạ thế?”

Kiệt nhìn gương mà cũng giật thót cả mình, mới chỉ mấy tiếng trôi qua mà hắn trông thê thảm hết sức, mắt như kẻ thiếu ngủ, hai má hóp lại, nuốt nước bọt cũng khó, nhìn thấy khuôn mặt này Kiệt bỗng nhớ lại lúc hắn kiệt sức vì chơi điện tử sau đó thiếp đi mới bị đưa tới thế giới này, hai hình ảnh giống hệt nhau luôn.

“Anh này dù có chuyện gì cũng phải sống tiếp chứ? Mọi người đang chờ anh ở ngoài cùng ăn cơm đấy.” Nhiên vẫn giữ vẻ mặt băng lãnh nói chuyện với Kiệt, nàng không giỏi an ủi người ta nên chỉ có thể nói được thế thôi.

Haiz!

Kiệt thở dài một cái, từ trong cơn mê dại tỉnh lại, phải rồi, dù gì vẫn phải sống, dù trời có sập xuống cũng phải sống mà, thế giới này hay thế giới kia mà chả phải đối mặt, trời cho hắn cơ hội tái sinh mà sao không biết đường mà sống cho tốt.

Nghĩ đến đó đột nhiên trong phòng có chút rung lắc nhẹ, không phải căn phòng, là không gian xung quanh, cả hai nhìn kỹ lại thì chính là thanh kiếm rỉ mà Kiệt đã mang về, Kiệt đứng dậy cầm nó xuống nhìn, thanh kiếm trên tay lay động rất khẽ, tự nhiên hắn cảm thấy thanh kiếm như đang cổ vũ hắn vậy, Nhiên vẻ mặt kinh ngạc nói:

“Thanh kiếm này có linh tính, chẳng lẽ nào nó là..”

“Là gì?”

Kiệt nôn nóng hỏi, Nhiên lắc đầu nói: “Em cũng không chắc, cái này phải đợi hội trưởng về rồi hỏi, đi ăn cơm thôi.”

“Ừ, em ra ngoài trước đi.”

Nhiên gật đầu không nói gì thêm rồi đi ra. Kiệt ở lại, nhìn ngắm thanh kiếm, nói với nó:

“Có phải ngươi cũng chê ta vô dụng, đang an ủi ta phải không?”

Yên tĩnh!

“Thôi được ta xin lỗi nhé, đi ăn cơm thôi!”

Kiệt thở ra một tiếng, hắn gác kiếm lên tường, sau đó đi ra ngoài.

Phòng ăn mọi người đã có mặt, chỉ có bé Hoa đã về nhà và hội trưởng thì vẫn chưa về, hôm nay trên bàn cũng nhiều thức ăn hơn mọi hôm, bia cũng đã bật sẵn, Trang vỗ tay cười nói:

“Anh à vào đây, chào mừng người mới.”

“Chào mừng người mới!”

Hai người còn lại đồng thanh cùng nói, Kiệt cảm thấy xúc động, hắn ngồi xuống, không ngừng cảm ơn mọi người.

“Hôm nay thiếu người lại bận bịu quá nên chỉ có thế này thôi, hôm sau mà đủ người sẽ tổ chức to hơn nhé.”

Sau câu nói của n, Nhiên cùng Trang tán thưởng đồng ý, Kiệt vỗ ngực nói: “Được, tôi cũng là người thích nhậu, dù nấu nướng không phải quá tốt nhưng lần sau nhiệm vụ đầu bếp cứ giao cho tôi.”

Trang gạt đi: “Sao anh lại nói thế, quên không kể với anh, mấy món hôm nay anh nấu ngon lắm đấy, khách khen không ngớt, còn hỏi món gì mà em cũng chẳng biết để trả lời, ngày mai nhất định anh phải ra nói đấy nhé.”

Kiệt cười nói: “Được, để mai anh viết thành một cái thực đơn để ra mỗi bàn một cái, khách cần sẽ gọi, không cần mình phải chạy ra tận nơi giải thích.”

Trang bỗng rất thích thú với đề xuất này: “Đúng rồi, như vậy cũng đỡ thêm thời gian chúng ta đi từng bàn hỏi han nữa, sao em không nghĩ ra nhỉ?”

Cả bốn người cùng cười khoái trá, Kiệt bưng cốc bia lên đang định uống, thấy thiếu thiếu mới hỏi:

“Sao bia không lạnh gì hết vậy? Nhiên cho anh mấy cục đá nào.”

n ngạc nhiên:

“Sao lại phải có đá?”

“Thì uống lạnh không phải sẽ ngon hơn sao?”

Kiệt chợt nhận ra, hắn quên mất nơi này không phải là ở chỗ kia, dĩ nhiên không uống bia kiểu đó rồi, mới cười nói:

“Nhiên em dùng băng được nhỉ, cho anh ít đá đi.”

Nhiên gật đầu, trên tay nàng lập tức xuất hiện một cục băng to đùng, coi như dùng tạm làm đá lạnh cũng được.

Kiệt đập nó ra cho vào bia mỗi người, đợi hai phút sau đó tất cả nâng ly lên cùng uống, quả nhiên bia uống lạnh thì rất ngon, chỉ có điều Kiệt nhận thấy bia ở đây khá nhạt nhẽo, không được đậm đà như ở quê nhà.

Kiệt nói: “Thực ra cho đá vào cũng không chuẩn lắm, bởi vì để lâu bia sẽ bị pha nhạt đi, không còn đúng với chất bia ban đầu nữa, cái chính là bia nếu để lạnh sẽ ngon hơn, nên chúng ta cần làm một cái bể lớn, thả cả đá lẫn bia vào đó, như vậy khi uống sẽ cực kỳ sảng khoái, mỗi tội Nhiên phải hoạt động hơi nhiều.”

Nhiên nghe cái hiểu ngay, nàng chẳng nói gì, rung tay một cái lập tức cửa trong phòng đều đóng hết lại, từ trong lòng bàn tay xuất hiện một cục đá có hình dáng dài, cong vút, trông như pha lê nhìn cực kỳ đẹp, có điều từ lúc nó xuất hiện nhiệt độ cả căn phòng bỗng chốc tụt xuống rất nhanh, Trang run cầm cập nói:

“Chị Nhiên lại lôi cái thứ ấy ra, lạnh lắm mà.”

n cũng tròn mắt nhìn Nhiên, bình thường hội trưởng có dặn đừng đem thứ này tùy tiện cho người khác thấy, con bé này hôm nay quên sao? “Chịu khó chút, chị cho anh ấy xem thứ này có dùng được không.”

Quay sang nói với Kiệt:

“Đây là vũ khí của em, nhưng không đánh nhau thì cũng chẳng để làm gì, không cần em phải vận sức, nó vẫn luôn lạnh ngắt như vậy, rất thích hợp để làm mát bia phải không?”

Kiệt bấy giờ người đã run lẩy bẩy nói:

“Ừ, ừ, hợp, mà em cất hộ anh cái, lạnh quá.”

Thậm chí căn phòng một số chỗ cũng đã kết băng luôn rồi, thứ này thật quá lợi hại.

Nhiên thu nó lại, mà phải mất một lúc sau căn phòng mới trở lại như cũ, mặc dù hiện tại đang là mùa hè nóng nực, vậy mà thứ đó xuất hiện vẫn làm ai cũng tê tái hết cả da thịt, Kiệt cũng phát hoảng.

Bốn người cứ vậy uống với nhau tới tận đêm khuya mới dứt, Kiệt đã ngà ngà say, cảm thấy mắc tiểu, hắn ra ngoài, kiếm một chỗ đi bậy.

Vừa vạch quần ra thì bỗng có một bóng người xuất hiện, miệng gọi:

“Thế Kiệt!”

Người đó đứng trước mặt Kiệt, toàn thân mặc kín mít không rõ là ai, chiếc mặt nạ trên mặt trông như ác quỷ vậy, mới đầu xuất hiện cũng khá ngầu nhưng khi thấy thứ mà đáng ra không nên thấy thì liền hoảng hốt quay mặt lại, miệng chửi rủa:

“Tên chết tiệt bên kia có nhà vệ sinh không đi, nhanh lên tôi đợi anh.”

Nói rồi biến mất luôn, Kiệt chả hiểu mô tê gì, tiếp tục làm thứ đang dang dở, sau đó quay mặt đi.

Đang đi người đó lại xuất hiện trên ngọn cây phía trước, gã nhảy xuống, nhìn Kiệt hỏi:

“Thế Kiệt? Anh vẫn còn sống?”

Kiệt lắc đầu nói: “Bạn ơi nhầm người rồi, tôi là Phong Kiệt, không phải Thế Kiệt.”

“Rõ ràng đúng là khuôn mặt này, khí tức này, anh định tránh mặt tôi thật sao?”

Nói rồi người đó gỡ chiếc mặt nạ ra, trong ánh sáng mờ mờ Kiệt nhìn ra đây là một cô gái, tuổi có lẽ lớn hơn hắn một chút, cô ta vô cùng xinh đẹp, có thể so sánh với Nhiên, chỉ có điều ở Nhiên là vẻ đẹp khả ái thuần khiết, còn người con gái này lại là vẻ lạnh lùng đầy bí ẩn.

Kiệt bất giác lấy hai tay che cái đó của mình lại, nhớ tới ban nãy bị cô ta nhìn thấy hết mất rồi, ai mà biết cô ta là con gái chứ.

Nàng không để ý mà dần dần tiến lại chỗ Kiệt, cẩn thận nhìn và cảm nhận hắn.

“Anh có hơi trẻ hơn một chút nhưng chắc chắn là khí tức này không thể sai được, Thế Kiệt, anh vẫn còn sống.”

Kiệt lắc đầu nguầy nguậy: “Chị ơi, chị nhầm rồi, em là Phong không phải Thế ạ.”

Cô ta túm lấy vai Kiệt đẩy ra sau, kéo cái áo xuống để lộ ra cái lưng trần của mình, trên đó có một vết sẹo, Kiệt ngạc nhiên cũng không biết nó xuất hiện từ bao giờ, cô nói:

“Vết sẹo này anh vì cứu tôi mà nhận phải, còn chối?”

Kiệt không dám nói gì, hắn vẫn chưa hiểu lắm câu chuyện, chỉ im lặng chờ người ta phán xét.

“Ra vậy, có lẽ anh đã mất hết ký ức, nhưng còn sống về là tốt rồi.”

Lời cô gái bỗng trở nên dịu dàng hơn, còn nhìn Kiệt đầy âu yếm. Một phút sau lấy từ trong ngực áo cô ra một cuốn sách đưa cho Kiệt, Kiệt nhận lấy, cuốn sách từ trong người cô vẫn còn hơi ấm, tuy say mà vẫn cảm nhận rõ đấy.

“Cái này của anh, trả lại cho anh.”

Kiệt nhìn ánh mắt của nàng, rụt rè đưa tay cầm lấy, miệng nói:

“Tôi nói không phải người chị cần tìm đâu nhé..”

“Cầm lấy.”

Câu nói lạnh lùng của cô làm Kiệt giật mình phải nhận lấy, tay chỉ về hướng nhà mình nói:

“Vậy tôi đi nhé.”

Không thấy nàng nói gì hắn mới nhanh nhảu chạy vụt qua, cô ấy cũng không giữ lại.

Kiệt đi rồi khuôn mặt nàng mới đỏ ửng lên, nàng hai ta che mặt xấu hổ: “Thấy rồi, thấy mất rồi, sao mình lại đi thấy cái thứ đó, như con sâu vậy, chết mất thôi”

Đây là lần đầu tiên nàng thấy cái thứ dị hợm kia của đàn ông, trước giờ có biết nó như thế nào đâu.

Đang rối trí muốn chết thì bỗng cô gái phát hiện ra có một luồng khí mạnh dao động phả từ phía sau tới, giật mình quay lại, một bóng người đang đứng nhìn nàng.

Đây là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cân đối, mặc quần áo trắng, khuôn mặt anh tuấn, hai tay đang chắp ra phía sau lưng, dáng bộ cực kỳ khoan thai nhưng ánh mắt sắc lạnh như đang nhìn địch nhân, tiến lên nói:

“Nếu ta đoán không nhầm, Vô Ảnh Sát phải không? Không ngờ đứng hàng thứ 7 trong tiểu đội sát thủ lại là một cô gái xinh đẹp, ngươi tới đây có ý đồ gì?”

Cô gái đeo chiếc mặt nạ lên, ngữ khí trở lại vẻ lạnh lùng: “Không phải chuyện của ngươi.”

“Vậy thì ta đành phải dùng vũ lực để buộc ngươi phải khai ra.”

Tay hắn lay động, một cây kích màu đen xuất hiện, khí tức tỏa ra thật sự kinh người.

“Hải Thần Phá Thiên Kích? Thì ra là Kiến Diện Tất Sát”

“Nếu đã biết ta rồi thì nói, ngươi tới để giết ai?”

“Ta nói không tới để giết người, ngươi có tin không?”

“Cố chấp”.

Bạch y trung niên lập tức lao tới tấn công, cô gái này cũng không phải dạng vừa, hai tay lập tức xuất hiện hai lưỡi dao dài như móng vuốt, lập tức xuất chiến.

Cây kích lao tới, nhưng bất ngờ chỉ đâm phải một cái bóng, chân thân của cô ta đã biến mất. Nàng liền lập tức xuất hiện đằng sau, trong tay xuất hiện ra hai cái kim châm ném tới, đồng thời cái bóng cũng làm động tác y như vậy, trước sau đều tấn công, người thường nếu quá chú ý vào chân thân nhất định sẽ không chú ý tới cái bóng mà bị nó đánh trúng.

Kim châm bay ra, lại chỉ thấy như rơi vào khoảng không, thân pháp của chàng trai này thật sự quá nhanh, mới đó đã tránh được cả hai và một kích giáng xuống, khiến cô gái phải đưa cả hai vuốt của mình lên đỡ.

Ping!!!

Chỉ trong mộ chiêu cô gái bị đánh bật ra, không bị thương nhưng có lẽ đấu tiếp sẽ thua chắc.

“Thật không ngờ ta hôm nay quá xui xẻo, lại gặp phải một trong ba huyền thoại của Xuyên quốc, phải bỏ mạng tại đây”.

Bạch y kia vậy mà lại ngừng tay, thu kích lại, có vẻ không muốn đánh nữa, cũng không biết anh ta đang nghĩ cái gì, lại nói: “Thôi ngươi đi đi.”

Nói rồi quay đầu biến mất. Cô gái vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều nàng ngồi xuống, một tay đỡ lấy ngực của mình, thầm cảm thấy may mắn vì tên này không thẳng tay, nếu không nàng có lẽ đã không thể sống sót ra về.

Cũng không hiểu tại sao người này lại tha cho mình.

Kiệt trở về, một lúc sau tiệc tàn, hắn phải ẵm n đi về phòng, tên này hôm nay say khướt luôn.

Về tới phòng Kiệt chưa muốn ngủ ngay, lại lôi cuốn sách mà cô gái đó đưa, nó vẫn còn lưu lại hương thơm của thiếu nữ, chỉ thấy bìa sách này có tên là Ngọc Xuyên Bảo Điển, cũng không biết là điển tịch gì, hắn mở ra, trang đầu tiên có ghi là Khống Phong Thần Công. Có vẻ là một môn công pháp nào đó, mà đọc một hồi chả hiểu nữa, mặc kệ hắn gấp lại ném xuống gối rồi lăn quay ra ngủ.

Cách đó không xa, tại một cánh đồng lớn.

Một ông già và một thanh niên mặc áo da bạc độ ngoài hai mươi tuổi đang đứng nói chuyện với nhau.

Nếu Kiệt có ở đây chắc chắn hắn sẽ nhận ra trung niên lớn tuổi này, bởi ông chính là người đã đưa hắn đến với thế giới này và đôi bên cũng vừa gặp nhau hôm qua.

“Cậu ta đã đến đây?” Thanh niên áo bạc hỏi.

“Đúng vậy”. Ông già gật đầu. “Nhưng mà người cậu trông nhạt màu đi nhiều rồi”.

Thanh niên gật đầu nói: “Từ ngày hôm qua khí tức của tôi đã không ngừng chuyển dịch đi theo một hướng khác, nên tôi mới đoán được cậu ta đã đến rồi”

“Cậu oán hận ta lắm phải không?”

Hắn lắc đầu, mặt tỏ vẻ buồn bã nói: “Đây có lẽ là số trời, mà hiện tại có oán, có hận cũng chẳng làm được gì, cho nên ta sẽ đặt hết hy vọng vào người mà ông chọn”.

Ông già nói: “Ta đã gặp cậu ta hôm qua, một chàng trai trung hậu, cũng coi như là một mầm mống tốt đáng để mong chờ”.

Thanh niên trầm ngâm nói: “Vậy ta cũng đến lúc cần đi rồi, để xem người kế thừa ông mang tới là loại thế nào”.

Ông già nhíu mày: “Thật sao? Ta đã cảnh báo cậu nếu ở càng gần hắn thì tốc độ tan rã của cậu sẽ càng nhanh, còn nhớ chứ?”

Thanh niên cười ha ha nói: “Sống lâu hơn một tí và chết nhanh hơn một tẹo thì có gì khác nhau đâu, ta hiện tại không có bất cứ vướng bận nào với cuộc sống này nữa, ra đi cũng gọi là thanh thản”.

Ông già gãi đầu, chép miệng nói: “Thật là, cũng tại ta mới ra nông nỗi này, mà thôi sao cũng được”.

Thanh niên đáp: “Ta cũng không có trách ông, đừng có nhăn nhó mãi như thế”.

Hắn đứng dậy, nhìn về hướng xa xa, nói: “Ông trở về nơi của ông đi, ta cũng phải đi đây”.

“Được, chúc cậu may mắn”.

Hai người nói xong lập tức mỗi người một hướng mà đi.

Thanh niên đạp chân một cái cả người phóng lên khung trung, sau đó theo hướng một tòa thành bay tới.

Ông già lại hóa thành một đạo ánh sáng bay vút lên trời.

Bất giác không gian xung quanh lại trở lại trạng thái yên tĩnh vốn có của nó.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.