Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Sát

Tiểu thuyết gốc · 4247 chữ

Kiệt được cấp cho một phòng nhỏ trong thành, hôm nay hắn đã dẫn Nhiên tới đây xem qua các phát minh của mình.

Chỉ mấy ngày mà phòng hắn đã biến thành một xưởng chế tạo với đầy những chất lạ, vật liệu lạ đã được gia công sẵn, đây là mỗi lúc ra ngoài dạo chơi hắn sẽ tìm kiếm những thứ này với sự trợ giúp của Nhiên, mua xong nhét hết vào nhẫn trữ đồ để dùng dần.

Bước đầu tiên là chế tạo hai loại lựu đạn choáng cùng nổ, Kiệt giới thiệu cho Nhiên các chất hóa học cùng tính chất của nó, khi kết hợp sẽ ra cái gì, khi có chất xúc tác lại sẽ ra cái gì.

Lựu đạn rồi sang súng, Nhiên vô cùng bất ngờ khi thấy kiến thức rộng rãi của Kiệt về một lĩnh vực mới mà nàng cũng chưa từng biết đến.

Phụ giúp Kiệt chế tác, trong một tháng qua cũng đã làm được mười mấy bộ rồi, mà nguyên lý nàng cũng đã nắm rất rõ.

“Chà, cô gái này nếu mà ở thế giới của mình sẽ trở thành một học sinh giỏi lắm đây, vừa xinh vừa giỏi đúng là cướp hết chỗ tốt của người ta rồi”.

Kiệt cũng có phần táo bạo, hắn đem mấy thứ ra giới thiệu cho Võ Trung Văn, nói ông có thể áp dụng vào trong quân đội.

Văn tướng có lần nhìn thấy cũng tò mò về hai thứ này.

"Đây là gì vậy?"

"Vũ khí để phòng thân đó ông".

Kiệt ngay lập tức lấy ba món ra dùng thử cho ông Văn coi.

"Cháu hy vọng nó có tác dụng trong chiến đấu cho quân đội mình".

Nói rồi đem tất cả ra thử ngay tại chỗ.

Văn tướng mặt lộ vẻ nghi hoặc, cầm trái bom sáng lên hỏi:

"Cậu chế tạo ra thứ này sao? Ta từng biết có rất nhiều loại lựu đạn trên chiến trường, cũng giống như thứ này nhưng tác dụng không bằng, cũng chưa bao giờ thấy loại lựu đạn nào có nguyên lý kỳ lạ như vậy cả".

Kiệt gật đầu nói: "Đúng vậy, tuy nó không gây sát thương lớn như lựu đạn nổ hay giảm tầm nhìn như lựu đạn khói nhưng có thể trong thời gian ngắn vô hiệu hóa các giác quan của đối phương, nó là tốt nhất. Điểm hạn chế là nguyên liệu để tạo ra hơi khó kiếm, muốn sản xuất số lượng lớn e rất khó, cháu vẫn cần phải tìm hiểu thêm".

Văn tướng cầm khẩu súng lên hỏi: "Vậy còn thứ này có gì đặc biệt".

"Không nhiều, phương thức hoạt động của nó là dùng sức nổ để đẩy viên đạn và không cần phải dẫn động nội lực, giúp cho người thường cũng có thể sử dụng". Kiệt nói.

Võ Trung Văn đưa tay ra thử súng, ông theo lời Kiệt hoàn toàn không dẫn động nội lực vào. Ngón tay bóp cò, một tiếng nổ vang lên, viên đạn bay ra đâm thẳng vào lòng bàn tay trái của ông nhưng không có tác dụng gì cả thậm chí nó đã méo luôn rồi, da tay người này thật là cứng.

Kiệt gãi đầu ngại ngùng khi thấy kết quả.

"Rất hay".

"Hả?"

Câu khen đột ngột của Văn tướng khiến hắn không biết phải phản ứng sao.

"Quả nhiên không cần dùng chiến lực vẫn phát ra công kích mạnh như vậy, sử dụng với kẻ dưới thần cấp vẫn là rất tốt".

"Vâng".

“Thật sự cái này không dùng đạo văn cũng có thể hoạt động sao?”

“Đúng rồi, cái này hoạt động hoàn toàn dựa vào khoa học, vật liệu sản xuất cũng đều là loại bình thường.”

Võ Trung Văn hướng Kiệt hỏi: "Có thể bán cho ta công thức hai món bảo bối này không?"

Kiệt cười nói: "Bán gì chứ, tý cháu viết cho, nhưng đừng lộ cháu là người chế ra nó, sau này phiền lắm".

Kiệt càng nghĩ càng thấy buồn cười, nếu vị Thần Chủ kia cho hắn biết trước sẽ tới đây thì hắn đã mang luôn công thức chế tạo bom nguyên tử tới rồi, thằng nào thích gây sự ném cho đôi quả là biết mặt nhau ngay.

Đừng nghĩ hắn chỉ ảo tưởng, từng có lần có một cường quốc đã thử một thí nghiệm đó là chọn ra mấy tiến sĩ vật lý trẻ tuổi hoàn toàn không có kinh nghiệm về bom nguyên tử, cung cấp cho họ tiền, một số thứ cơ bản khác và mọi thông tin về vũ khí hạt nhân có thể tìm thấy trên mạng rồi cho họ nghiên cứu thiết kế bom hạt nhân.

Kết quả thế nào? Chỉ mất khoảng ba năm là các tiến sĩ trẻ trên đã chế tạo ra một quả bom nguyên tử thuộc loại đơn giản nhất và đương nhiên nó có thể nổ được mặc dù hơi cồng kềnh và lằng xì nhằng.

Kiệt biết đến thí nghiệm này nhưng không quan tâm lắm, cũng không có lưu lại vì hắn biết mình tiềm lực đâu ra để mà nghiên cứu nó.

Bây giờ tới đây có được mọi thứ thì lại không có công thức để làm, nếu có trong lòng hắn cực kỳ tin tưởng mình cũng sẽ có thể thành công, khi ấy hắn sẽ không đi theo con đường cường giả nữa mà sẽ làm một nhà khoa học, hoặc một tên sát nhân tàn bạo khét tiếng trong lịch sử vì đã gây ra cái chết cho rất nhiều người bằng vũ khí hủy diệt hàng loạt của mình.

Nghĩ tới đó lại cứ thấy buồn cười.

Văn tướng đã quen rồi, Nhiên cùng một số người bên cạnh cũng quen rồi, để ý thằng này thỉnh thoảng lại hay cười một mình, cũng không biết trong đầu đang mơ mộng cái gì nhưng có điều biết được đó là hắn rất tài giỏi, ít nhất là trong vấn đề khoa học tuyệt đối tài năng hơn người.

Văn tướng nói: "Mấy thứ đồ này rất tốt, cậu bán đi có thể sống đến nửa đời sau đấy. À, ta muốn hỏi thêm 1 điều, cái máy có thể ghi hình của cậu là gì vậy? Có thể chế tác thêm nữa không?"

Là đang nói đến chiếc điện thoại kia, nhưng Kiệt hoàn toàn không có kiến thức về lĩnh vực này, lắc đầu nói:

"Cái này là bảo bối ông cháu để lại, cả thế giới chỉ có một cái, cháu cũng không biết cách tạo ra nó".

"Vậy à, thật đáng tiếc".

....

Lại thêm hai tháng nữa trôi đi.

Qua ba tháng luyện tập thể hình, thể lực của Kiệt đã thay đổi khá nhiều, hắn không còn gầy ốm yếu ớt như xưa nữa, thay vào đó là một thân hình có da có thịt hơn, sức bền cũng tăng đáng kể, đã có thể chạy cả trăm vòng quanh thành mà không cảm thấy mệt.

Nội lực cũng tăng tiến thêm một chút, cấp bậc bây giờ là 35 rồi, Khống Phong Thần Công và kiếm pháp luyện tập dần cũng có thành tựu. Kiệt đã có thể phát động Long Quyển một cách thuần thục và uy lực hơn nhiều. Ấn Di, Phong Bộ Xung Thiên cũng đã có tiến bộ. Tụ Phong Thiên Tường cũng nhuần nhuyễn hơn một chút, tốc độ kết ấn kết hợp cùng sự khéo léo trong tụ phong bắt đầu ăn nhập với nhau, tuy nhiên đây là một kỹ năng rất củ chuối, lúc được lúc không nên Kiệt rất sợ phải dùng nó, lỡ khi đang đối chiêu mà tường không ra được thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Hắn thử sang những kỹ năng khác, hôm nay là một chiêu có tên Thét Gào.

Không có gì khó hiểu, đây là một loại sóng âm võ kỹ, người sử dụng bằng nội lực hùng hậu của mình đẩy hơi lên cổ họng rồi phát ra miệng, âm thanh sẽ xuất hiện áp chế kẻ thù.

Đứng trên thành cao, Kiệt hít thật mạnh rồi nhắm mắt nhắm mũi rít lên một âm thanh, cũng được hai, ba giây thì thấy cổ họng đau đớn kịch liệt, phải ngừng lại mà ho khan mấy phát, mặt mũi đỏ au như trái gấc chín, cuống họng đau rát đến nói không được.

“Anh lại luyện môn võ kỹ nào đấy?”

Nhiên đứng bên cạnh hắn từ lúc nào cất tiếng hỏi, Kiệt chỉ vào cổ họng của mình ra hiệu nói không có được, Nhiên đưa tay ra, lòng bàn tay nàng xuất hiện một cục đá lạnh đưa cho hắn chườm cổ, sự đau rát sau đó mới dần nguôi ngoai đi một chút.

Mới chỉ bước đầu luyện tập mà đã thế này thì..

“Thôi nghỉ, nghỉ, môn này chắc không hợp với mình đâu”. Kiệt cười khổ trong lòng.

Ho mấy cái hướng Nhiên nói: “Anh tập một môn sóng âm công kích, cơ mà đau quá không chịu được”.

Nhiên cũng có chút am hiểu về loại võ kỹ này, nói: “Dùng sóng âm để công kích là một phương pháp chiến đấu rất mạnh và rất khó, điểm nó tấn công chính là vào thần thức của đối thủ, gây cho đối thủ sự đau đớn tinh thần rất lớn, thậm chí là bị điên luôn”.

“Tuy nhiên loại này cũng có hạn chế, một là khó luyện, hai là thời gian phát động lâu, thường chỉ là phụ trợ cho đồng đội, ba là bất cứ ai kể cả quân ta lẫn kẻ thù đều chịu ảnh hưởng, anh đang hướng theo lối đánh nhanh và mạnh mẽ thì em nghĩ nên bỏ đi cũng được, tập trung vào phát triển các kỹ năng khác”.

Kiệt gật đầu, hắn cũng cho là như vậy, Ngọc Xuyên Bảo Điển có nhiều thứ hay nhưng không nhất thiết phải học hết mới trở thành cao thủ. Nó đa dạng chỉ là vì muốn phù hợp hơn với nhiều người, cho người ta thêm cơ hội để lựa chọn.

Kiệt kéo Nhiên xuống thành, ra một bãi đất trống, hắn muốn khoe các kỹ năng đã phát triển gần đây của mình.

“Kỹ năng mới à anh?”

Kiệt lắc đầu: “Không phải, vẫn kỹ năng cũ nhưng được anh phát triển thêm.”

Hắn lấy kiếm ra, gió xung quanh bắt đầu thay đổi, thét lên một tiếng “Long Quyển” sau đó vung một đường kiếm ngang.

Một cơn lốc lớn mang theo sức mạnh siêu to khổng lồ bay ra, đất đá, cây cối đường nó đi qua đều bị cuốn hết vào đó, thậm chí hồ nước trước mặt cũng bị hút luôn vào, khung cảnh lúc này trông không khác gì vừa trải qua một trận bão lớn, hiểm họa từ thiên nhiên ở thế giới này hay thế giới kia hay bất cứ thế giới nào vẫn luôn là thứ khiến con người ta khiếp sợ.

“Phong Thần Kiếm quá mạnh”.

Nhiên cất tiếng nói, từ khung cảnh trước mắt có thể thấy được phạm vi tàn phá của chiêu này là vô cùng rộng, thậm chí với khả năng hiện tại của Nhiên cũng không thể làm được. Nàng sau đó liếc nhìn Kiệt nói tiếp: “Nhưng cũng chỉ là sức mạnh do Phong Thần Kiếm trợ giúp thôi, nội lực của anh vẫn rất yếu”.

Kiệt gãi đầu, nàng nói quá đúng, xưa nay Nhiên mỗi lần nhận xét với hắn đều rất thẳng thắn không nửa điểm giấu diếm, Kiệt đau lòng quen rồi, có điều hắn để ý đối với người khác nàng lại thường lãnh đạm như băng chứ không hay ý kiến gì, như vậy có nghĩa Nhiên đối với Kiệt đặc biệt hơn những người khác.

Nàng nói vậy cũng rất tốt, đơn giản là cho Kiệt biết hắn đang ở đâu, vấn đề của hắn đang nằm ở chỗ nào.

Nhiên không để ý tới thái độ của Kiệt nói tiếp: “Tuy nhiên hôm nay anh có thể nhân kiếm kết hợp là một điều rất thành công rồi, tiến bộ như vậy đã được coi là không tệ?”

Kiệt gật đầu ngượng ngùng, sau đó không nói lời nào phát động chiêu tiếp theo, một tay chắp ấn một tay vung kiếm, thực hiện một chiêu Tụ Phong Thiên Tường.

Một bức tường gió lờ mờ xuất hiện, tường này so với lúc trước có rộng hơn một chút, ra tầm khoảng hai mét, thời gian duy trì cũng hơn được mấy giây, rất tốt.

“Còn một chiêu nữa nhưng không thực hiện được”. Kiệt nói.

Nhiên hỏi: “Là chiêu nào?”

“Ấn Di”. Hắn giải thích: “Ấn Di là chiêu thức để tiếp cận mục tiêu không gây sát thương, anh đã cố gắng kết hợp với kiếm thuật để khiến nó đa dụng hơn, có thể chém thẳng vào đối thủ với vận tốc nhanh nhất, nhưng không thể thử bừa bãi cho em xem.”

Nhiên nói: “Anh cứ dùng qua em đi”.

“Thật?”

Nhiên gật đầu rất chắc chắn: “Thật”

Nàng tiến mấy bước, một lớp hàn khí tạo thành lớp bảo hộ hình tròn bao quanh lấy nàng, đây là Hàn Cầu Chi Ngự, một trong số các kỹ năng của cô gái này.

Kiệt buồn cười nói: “Từ hãy phát động kỹ năng phòng ngự, để anh cho gió thâm nhập vào em để đánh dấu đã.”

Nguyên lý hoạt động của Ấn Di chính là ngay từ đầu phải phát động gió tản mát để đặt ấn lên đối thủ, cơn gió này không mang sát khí cũng không ẩn chứa thần lực nên người trúng cũng chỉ cảm giác như có làn gió nhẹ thoảng qua mà thôi, nếu ngay từ đầu đối phương đã phát động kỹ năng phòng ngự bao bọc quanh thân thể thì không thể nào dùng được nữa, Ấn Di cũng chỉ có thể tác động lên sinh vật sống mà thôi, đây là điểm yếu chí mạng của nó.

Việc đặt ấn cũng khá đơn giản, nơi nào có gió thì nơi đó đều có thể thực hiện, Kiệt đã đặt mục tiêu luyện chiêu này làm sao cho đi đến đâu cũng luôn sẵn sàng để kích hoạt.

Bắt đầu lại, Nhiên hủy chiêu, khí tức của Kiệt phát ra hòa hợp với gió bên ngoài đánh dấu vào nàng, đợi Hàn Cầu Chi Ngự xuất hiện hắn ngay lập tức phát động Ấn Di lao tới, Phong Thần Kiếm lướt qua cực nhanh và kết cục cắt vỡ lớp phòng ngự của Nhiên.

“Có được không?” Kiệt rất mong chờ kết quả, kết quả chính là sự đánh giá từ Nhiên.

“Hàn Cầu Chi Ngự của em tuy chưa luyện tới nơi tới chốn nhưng lâu nay vẫn phòng ngự rất tốt, nếu không phải người có cấp độ lớn hơn em thì rất khó trong một lần có thể đánh tan nó, anh nói xem chiêu của anh có mạnh không?”

Câu này hàm ý khen, Kiệt rất vui nói: “Vậy thì tốt rồi, Ấn Di kết hợp với Phong Thần Kiếm, anh đã đặt tên chiêu mới này là Phong Sát đấy, nghe được chứ?”

“Cũng được”. Nhiên không có nhiều cảm xúc lắm nói.

“Ăn mừng chứ?” Nàng bây giờ mới cười một chút hỏi Kiệt.

“Ăn, suốt ngày ăn”. Kiệt mắng yêu một câu.

Nàng cười hì hì, không phải muốn đi ăn ở đâu mà Nhiên muốn Kiệt nấu cho ăn, nàng thích ẩm thực là một phần nhưng ai bảo Kiệt cũng nấu ngon quá cơ.

Để chiều lòng người đẹp hắn đã bảo Nhiên ở đây đợi, mình hắn sẽ đi loanh quanh một vòng tìm kiếm và cố gắng làm một bữa búp phê ngoài trời.

Phía trước là một khu rừng có ít người qua lại, căn bản nơi đây đồi núi trùng trùng, hành quân không được nên hai quốc gia cũng bỏ ngỏ không quan tâm, thường chỉ có một ít thợ săn vào săn bắn mà thôi.

Kiệt lướt qua từng ngọn cây quan sát, ở thế giới này luyện tập lâu dần mắt hắn cũng đã phát triển, trở nên tinh tường hơn rất nhiều.

Dừng tại một dòng suối, trong tay hắn hiện tại chỉ có trái cây và một chút nấm ăn được, vẫn phải kiếm thêm thịt để đảm bảo dinh dưỡng.

Rửa mặt, hắn đồng thời cũng đã để ý tới mấy chú cá đang tung tăng dưới nước, lần này có thức ăn cải thiện rồi.

Kiệt đưa tay lên, nội lực dồn nơi ngón tay, đang định dùng Bạo Phong Chỉ bắt cá thì bỗng nhiên có thứ gì lướt qua mặt hắn, rất nhẹ.

“Gì vậy nhỉ? Ảo giác à?”

Cũng không biết đó là thứ gì, không phải ảo giác vì lũ cá đã bỏ chạy hết rồi, Kiệt tự nhiên thấy tò mò, hắn bỏ đấy đi loanh quanh tìm một hồi, không có thấy gì khả nghi, lại trở về dòng suối tính tiếp tục bắt cá.

Lúc về lại thấy một cái hồ nhỏ nằm sâu trong rừng, nó được dòng suối kia chảy qua nên nước khá trong chứ không phải một cái hồ tù.

Nước hồ thật là mát, Kiệt nhìn nó suy nghĩ một chút, sau đó cởi phăng quần áo của mình ra, quyết định làm một chuyến hành trình dưới đáy hồ sâu.

“Rất có thể năng lượng ban nãy phát ra từ một con cá lớn, đi vây bắt nó thôi”.

Nghĩ tới việc làm xong con cá lớn lại nhìn thấy được nụ cười đẹp đẽ của Nhiên khi ăn hắn lại phấn khích khó tả.

Tủm!!

Thân hình Kiệt lặn sâu xuống đáy hồ, phải nói là nước ở đây rất mát khiến hắn - cá thì chẳng kiếm mà cứ bơi vòng vòng để tận hưởng cảm giác thích thú này.

Bơi được một lúc Kiệt bất giác lại phát hiện ra một hang động nhỏ nằm lẩn khuất dưới mấy cây rong, được che đậy rất kỹ càng.

Hang khá nhỏ, chỉ đủ cho một người be bé chui vào, hắn nhìn ngắm một chút sau đó nổi lên bờ.

"Cái gì vậy nhỉ? Chắc không phải hang thủy quái đấy chứ? Hồ nhỏ thế này lấy đâu ra thủy quái chứ?".

Kiệt nín thở, cắm đầu xuống nước tìm lại, lần này phải mò một lúc mới tìm ra cái lỗ ban nãy vì mấy cây thủy sinh ở đây đã lại che mất rồi.

Gọi là lỗ cũng được, là hang cũng được, nó không quá lớn và cũng đủ cho thân thể nhỏ con của Kiệt đi vào. Hang này khá sâu và may là không bị hẹp lại khúc nào, cho tới khi cảm thấy gần hết dưỡng khí thì cũng đúng lúc phát hiện ra nước đã càng ngày càng nông, hắn gần lên tới bờ rồi.

"Đất liền? Hay là mật đạo nhỉ?”

Kiệt bắt đầu thấy lo lắng, hắn đang nghĩ tới trường hợp nơi này có thể là địa điểm do địch đào làm căn cứ do thám cũng nên, như vậy thì càng phải tới thăm dò một chút.

Khoảnh khắc sau hắn đã nhẹ nhàng trồi lên mặt nước, đây quả là một cái hang tối tăm, phải nói là quá tối khiến Kiệt chẳng nhìn thấy gì cả.

Nhưng không, hắn phát hiện phía trước kia có ánh sáng, ánh sáng rất nhỏ có lẽ là từ mặt trời xuyên được xuống tới đây.

Kiệt chậm rãi bước lên bờ, động tác hết sức nhẹ nhàng, vài tia nắng le lói từ phía trên cao chiếu xuống không đủ để hắn nhìn thấy hết quang cảnh phía trong này.

Kiệt nép vào tường, hắn im lặng như vậy một lúc nghe ngóng động tĩnh, các giác quan tập trung tối ta để dò xét, không phát hiện ra điều gì đặc biệt mới từ từ lấy điện thoại ra bật đèn pin soi thử.

Dưới ánh sáng của đèn hắn cũng nhìn sơ qua được hang này, hang rộng khoảng ba chục mét vuông, không có dấu hiệu người sống, trông cũng không có gì đặc biệt cả.

Nhưng mà.. có xương, không biết là xương người hay xương gì mà có khá nhiều đang nằm la liệt dưới đất cách hắn khoảng chục mét, xa quá nhìn không rõ.

Đang chậm rãi tiến tới thì bất ngờ có một thứ gì đó cực nhanh lao về phía Kiệt làm hắn giật cả mình. Thứ đó lao tới cắn vào cổ hắn nhưng với phản xạ thần tốc của mình Kiệt né ra được một chút làm nó cắn trượt vào vai hắn, trong lúc giật mình Kiệt vẫn lờ mờ cảm nhận được về thứ này, đây là một con vật, to khoảng bằng một con bê nhưng cổ dài hơn một chút, đặc biệt da nó rất dày y như da cá sấu vậy.

Hàm răng của nó cắn chặt vào vai Kiệt, Kiệt đau quá hoảng hốt ra sức giãy giụa nhưng không thể lôi nó ra, bây giờ có lẽ phải hi sinh một miếng thịt thì có khi mới thoát được.

Nhưng cái tên tâm thần như Kiệt lại không nghĩ vậy, trong cơn hoảng loạn giằng co hắn tức khí đưa miệng cắn lại con thú một cái, nhè thẳng vào cổ nó mà cắn.

Mày cắn tao một phát thì tao phải cắn lại mày một phát, đó là ý nghĩ hiện lên trong đầu của Kiệt.

Phập!!

Bộ răng cứng cáp găm thẳng vào cổ con quái vật kia, nó cũng thế, răng cắn chặt vai Kiệt, cả hai cứ giữ như vậy một lúc, lì lợm không bên nào chịu nhả trước, nhưng vai Kiệt bắt đầu đau nhức không chịu nổi, hơn nữa răng con vật này cũng sắc hơn răng hắn làm hắn đau đớn vô cùng.

“Hó kia ả ao a mau!” Miệng Kiệt ú ớ mấy câu nghe không rõ.

Sau một hồi không bên nào chịu thua bên nào thì hắn đã đau tới mức tròng mắt nổi cả những tia máu lên, dùng toàn bộ sức bình sinh của mình hắn đem hàm răng cắm sâu vào lớp da cực dày của con vật, gặp phải chất lỏng thì hút lấy hút để, đây chắc chắn là máu của nó bởi mùi rất tanh và nồng, Kiệt hi vọng hút chết nó.

Máu cứ vậy từ từ đi xuống cổ Kiệt, chỉ thấy máu đó cực kỳ nóng bỏng, nóng đến cháy cả cổ họng, nhưng hắn bây giờ không còn để ý nhiều đến vậy, cứ thế mà nuốt lấy nuốt để, thậm chí còn không cảm giác được vị rất tanh của máu nữa mà cứ thế uống vào.

Cũng không biết là bao lâu thời gian đã qua, Kiệt chỉ cảm thấy mình đã uống rất nhiều, rất nhiều máu rồi, mà bây giờ lại đến lượt con vật lâm vào trạng thái hoảng loạn, nó vùng vẫy nhả Kiệt muốn trốn nhưng Kiệt đâu có dễ buông tha như vậy, hắn bây giờ đã như con thú điên cuồng không còn gì để mất, hai tay ôm chặt lấy tiếp tục rút cạn huyết dịch trong người nó.

Cũng được một lúc lâu sau thân thể con vật đã dần dần mềm ra, không còn vùng vằng kịch liệt như trước nữa, nhưng Kiệt cũng đã hết sức rồi, hắn lập tức ngất đi trong sự mệt mỏi.

Chẳng rõ bao lâu sau nữa mới thức dậy, là bị một luồng khí nóng từ đâu đó bốc lên đánh thức. Kiệt bừng tỉnh trong cơn mê, hắn không ngừng thở gấp, hơi thở khô khốc, cảm thấy cơ thể mình nóng rát, cả da cũng rất đau, nhìn quanh lại không thấy con vật kia đâu nữa, Kiệt chẳng quan tâm nhiều lập tức lao tới hồ nước uống lấy uống để, khoát hết lên mặt để lấy lại chút tỉnh táo, sau đó nhìn lại cơ thể mình mới phát hiện mình còn sống.

Hắn nằm vật xuống, tiếp tục thở, cả người nóng bức khác thường. Một tiếng động nhỏ khẽ vang lên, là tiếng chuông điện thoại, tiếng báo máy sắp hết pin. Hắn vội vàng đưa nhẫn ra thu lại cái máy đang nằm trên mặt đất rồi cố gắng ngồi dậy để rời đi.

Vật vã một lúc cũng ra được bên ngoài, bấy giờ đã là xế chiều, Kiệt mừng thầm chạy thật nhanh về hướng Châu thành, nhưng hắn cảm giác cơ thể mình có cái gì đó không ổn lắm, tất cả mọi thứ trong từng tế bào đều nóng đến mức phát điên lên, cả người như sắp cháy đến nơi. Nhìn lại tay mình lại phát hiện quả thật da đã bị cháy từng mảng, lòng hoảng hốt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Chả lẽ là do uống máu con vật đó?"

Chưa về tới thành hắn lại đã nằm lăn ra giữa đường ngất đi.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.