Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba tên cướp

Tiểu thuyết gốc · 4208 chữ

Nơi này cách biển không xa, cả ba muốn đổi gió nên quyết định ra biển dạo chơi một phen.

Nhiên rất hứng khởi, nàng xuất thân vốn cũng từ vùng ven biển, nơi đó là một hòn đảo xa xôi phía nam của Xuyên quốc, cũng gần như cực nam của Trung Thiên thế giới, chỉ cách Nam Cực vỏn vẹn mấy kilomet đường mà thôi.

Nhưng lần này có điều thích thú hơn đó là được ăn hải sản, có Kiệt bên cạnh Nhiên cực kỳ hi vọng vào tài nấu nướng của hắn, lại có Trần Quốc Tuấn vị cao thủ này đi cùng chắc chắn sẽ bắt được những con quái vật biển thơm ngon, có khi còn bắt được Vua Biển cũng nên.

Nhưng cũng chỉ hi vọng vậy thôi, Vua Biển là một loài cá lớn thống trị biển cả, Trần Quốc Tuấn thậm chí có là cường giả đỉnh cấp đi nữa thì ở trên đại dương bao la liệu sức mạnh ấy có được bao nhiêu tác dụng chứ?

Nhớ tới mấy trận giao tranh vừa nãy, bây giờ Nhiên hướng Kiệt hỏi: “Anh Kiệt học võ ở đâu vậy?”

Kiệt đáp: “Võ gia truyền thôi, cha truyền con nối.”

Thực ra Kiệt trong quá khứ là một người cực kỳ đam mê võ thuật, hắn từ nhỏ đã được học qua Vovinam, sau đó còn luyện qua Judo, Karate, Kickboxing,Triệt quyền đạo.. tất cả để phục vụ cho ước mơ của hắn sau này đó là được thi đấu MMA chuyên nghiệp, đã có căn cơ trước, tới đây còn có thể dùng nội lực khiến võ thuật càng được phát huy mạnh mẽ hơn, mà thế giới này cũng không trú trọng quá về võ thuật thì phải nên hắn hôm nay mới có dịp được thể hiện như vậy.

Ngẫm thì cũng đúng thôi, trong khi có thể đứng từ xa bắn chưởng ầm ầm thì ai lại nguyện ý bỏ thời gian học mấy môn đánh đấm tay chân chứ, trừ khi là cạn kiệt nội lực rồi người ta mới nghĩ tới chuyện dùng võ phân cao thấp, mà trong trường hợp này cầm một cây kiếm vẫn tốt hơn dùng tay không giao thủ.

Nói chung cũng không phải võ thuật tại thế giới này không mạnh mà vì mọi người đã có quá nhiều thứ khác hay hơn để phát triển, như phép thuật, kiếm thuật, súng, phi tiêu, các kỹ năng công kích từ xa, nói chung là chúng an toàn và hiệu quả hơn nhiều so với việc phải áp sát dùng thân thể phân chia thắng bại.

Nói vậy nhưng trong các trận chiến vẫn không thể thiếu được võ thuật, đó là nền tảng căn bản cho mọi cường giả.

Kiệt nói: “Thứ võ anh sử dụng rất đơn giản, chính là dùng cách nhanh nhất để quật ngã đối thủ, em muốn không anh dạy cho?”.

Nhiên gật đầu nói: “Được anh, em cũng muốn học một chút, võ của anh có tên chứ?”

Kiệt ngẫm nghĩ một chút sau đó nói: “Có, nó tên là Nam Việt quyền”.

Trần Quốc Tuấn kỳ lạ hỏi: “Nam Việt quyền? Ta chưa từng nghe tới cái tên này”.

Kiệt đáp: “Thì đương nhiên rồi, là võ gia truyền mà, có mấy người biết thôi, cũng chỉ người trong nhà học không có truyền ra ngoài”.

Trần Quốc Tuấn lại hỏi: “Nhà Kiệt ở đâu vậy?”

Kiệt cười đáp: “Nhà em ở xa lắm, anh không biết được đâu”.

Nhiên trả lời thay: “Anh ấy bảo tới từ một nơi tên là Trái Đất, em cũng chưa từng nghe tới nơi này.”

Trần Quốc Tuấn thấy vậy cũng không hỏi gì thêm, Nam Việt quyền, dĩ nhiên họ làm sao biết được, cái tên này Kiệt cũng mới nghĩ ra mà thôi.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện thì bỗng có một bóng người từ phía sau chầm chậm xuất hiện.

“Ba ngươi, đứng lại đó cho ta”.

Quay sang thì nhìn thấy một tên dị hợm, đó là một gã đàn ông khoảng 30 tuổi, đầu trọc lóc, hai tai và mũi đeo khuyên tròn, ánh mắt hơi dại ra như thiếu ngủ, hình như là cướp chặn đầu, bên cạnh còn có thêm hai tên khác bộ dạng cũng dị không kém, một kẻ mặt kín hình xăm, một kẻ to béo nhưng trông cứ kiểu đần độn, da không phải mịn màng trơn bóng cũng bày đặt xăm khắp người, cũng vì da quá nhăn nheo nên khiến người ta không thể nhìn rõ các hình xăm của hắn là gì.

Tên đầu trọc nói: “Gặp ba người ở đây, tốt, đường này chính là do ta mở, có đồ gì quý giá mau đem hết ra đây”.

Miệng nói nhưng ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ đang đeo trên tay của Kiệt, vốn cũng không biết nó là gì, chỉ thấy đẹp mà lại còn lạ mắt nữa.

Trần Quốc Tuấn nói: “Mạnh nhất là tên cầm đầu, khoảng chừng hơn 60 cấp một chút, Kiệt lên đi”.

Kiệt gật đầu rất nhanh: “Vâng.”

Hắn từ từ tiến lên lại bị Trần Quốc Tuấn cốc cho một cái vào đầu nói: “Rút kiếm ra mà đánh chứ định chơi tay không à? Đối phó với đối thủ trên rất nhiều cấp lại chủ quan như vậy, một chút võ mèo cào kia có thể bù đắp khoảng cách được sao?”

Kiệt cười hề hề chữa thẹn, hắn đúng là chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, vừa nãy thắng được đối thủ nhờ võ thuật đã làm hắn quên mất thế giới này không chỉ có võ, hơn nữa thế mạnh của hắn còn là kiếm, không rút kiếm ra thì còn chờ đợi đến bao giờ.

Đừng quên đối thủ còn hơn hắn tới 30 cấp lại còn đã là thần.

Tên đầu trọc nói: “Sao đây? Ngươi muốn đánh nhau à? Mình ngươi?”

Kiệt đáp: “Ta biết mình không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cứ chiến đi, xin thỉnh giáo!”

Nói xong Kiệt rút kiếm lao tới, nhưng bất ngờ lại bị một bàn tay mềm mại vươn ra giữ lấy vai của mình.

Là tay của Nhiên, nàng nói: “Đừng hấp tấp, đối thủ vượt trội về cấp độ, lao vào chỉ có đường chết, anh nên dùng chiêu thức tầm xa thăm dò trước thì tốt hơn.”

Lời nàng nói làm Kiệt chợt bừng tỉnh, Nhiên kinh nghiệm thực chiến phong phú hơn hắn biết bao nhiêu, sau này có lẽ phải đi theo nhờ nàng chỉ bảo nhiều.

Tên đầu trọc kia cũng nói: “Em gái này thông minh hơn ngươi đấy, được rồi lên đây đây.”

“Thằng một lên”.

Hắn hướng tên đàn em béo tròn của mình nói, tên kia gật đầu bước tới, gã sẽ là đối thủ đầu tiên của Kiệt.

Tên béo này có lẽ lớn hơn Kiệt mấy tuổi nhưng cấp độ lại không vượt trội hơn nhiều, hắn chỉ khoảng 34, 35 cấp mà thôi.

Hai bên lao tới đối chiến, Kiệt tung ra một chiêu Long Quyển nghi binh, sau đó lập tức Ấn Di tiến đến ngay trước mặt của tên béo, xoay cán kiếm đâm thẳng vào bụng của hắn, tên béo ngay lập tức nằm xuống ôm bụng đau đớn.

“Thằng này đúng là phải cần giảm cân mà”. Tên đầu trọc thủ lĩnh thở dài chán nản nói.

Kiệt thu kiếm đang định nói “người tiếp theo” thì gã béo đột ngột đứng dậy, xoa xoa bụng nói: “Đúng là nhanh thật đấy, nhưng cũng chỉ thế thôi, giờ ta mới ra tay thật đây.”

Kiệt đúng là bất ngờ, vừa rồi hắn đã làm rất chuẩn bài, động tác đúng, kỹ thuật đúng, cách vận nội lực vào chiêu thức cũng rất đúng vậy mà không làm bị thương được kẻ này.

Béo hai tay nắm lại hùng hục chạy tới như một con bò mộng, Kiệt liền lập tức rút G17 lạnh lùng xả đạn.

Pằng! Pằng! Pằng!

Béo giật mình hai chân nhảy lò cò lên hét: “Thì ra ngươi có vũ trang, chơi bẩn quá.”

Có một viên đạn trúng đùi khiến béo chảy máu, thấy vậy Kiệt cũng giật mình ngừng bắn, hắn vốn không muốn giết người, chưa từng giết người cũng không thể giết người.

Béo sợ hãi chạy lại phía sau lão đại trốn và mắng mỏ: “Cái thằng chơi dơ nhà ngươi dù thắng thì cũng có vẻ vang gì? Ngươi có gì để nói?”

Kiệt cất súng thanh minh: “Thực chiến không phải là chiến đấu bằng những trang bị tốt nhất của mình sao? Ngươi làm cướp mà không biết đạo lý ấy à?”

Béo ức lắm nhưng không làm gì được, bình thường câu này phải là bọn chúng nói mới đúng, ai biết được hôm nay lại bị chính nó giáo huấn lại.

Kiệt nhìn vẻ mặt hết sức ấm ức của hắn cười nói: “Thằng một quá thảm hại, thôi thằng hai lên đi”

Tên mặt xăm kín bước lên, hắn đã là một cường giả rồi, vừa tròn 40 cấp, lần này có chút khó khăn hơn.

“Tới đây”. Hắn chủ động khiêu khích Kiệt.

Păng!

Một bạo chỉ pháp từ ngón tay trỏ của Kiệt bắn ra, tên xăm mặt tránh được, gần sát luôn, suýt thì trúng rồi.

“Cũng có kỹ năng tốt đấy, giờ đến lượt ta”.

Mặt xăm tán thưởng một câu sau đó lao tới, hét một tiếng “Giao Long Xuất Uyên”, lập tức đánh ra một chưởng với tốc độ cực nhanh, Kiệt sẽ không thể kịp kết ấn tạo tường nên phải nhảy lên để né.

“Lại dám chạy à?”

Kiệt nói: “Vậy ngươi đỡ lấy cái này đi đừng có chạy.”

Phong Thần cước!

Nội lực tụ lại lòng bàn chân, người Kiệt mạnh mẽ rơi xuống, một luồng kình lực khổng lồ cũng từ trên trời giáng xuống làm gã mặt xăm cũng phải lách sang bên mà tránh.

“Uỳnh!”

Mặt đất bị cước đạp lún thành một cái lỗ.

Tay tạo nắm đấm, hai người lao tới dùng quyền đối kháng.

Bốp!

Kiệt bị bắn ra xa tận mấy mét, so nội lực hắn thua đối phương quá nhiều, đánh đỡ không thôi cũng thấy ê ẩm, trúng mấy quyền khiến tay hắn bị mất đi cảm giác tạm thời.

“Đau quá”.

Nhiên từ xa nhắc: “Không so đấu nội lực, dùng kỹ thuật và kỹ năng giao chiến.”

Kiệt rất nhanh đã hiểu ra, ngay lập tức Bách Ảnh Lãng Bộ thúc giục để tiếp cận đồng thời tránh né công kích đối phương.

“Ồ bước chạy thật vi diệu”.

Tên thủ lĩnh từ xa nhắc đàn em của mình: “Trên người hắn nhất định có công pháp hay, ép hắn giao ra.”

Gã xăm mặt này đương nhiên biết mình phải làm gì, lập tức từ trong người bay ra vô số rơi mình đỏ như máu bao trùm lấy Kiệt.

“Huyết Bức Vương”.

Kiệt không hề hoảng hốt, một chiêu Long Quyển đánh ra, gió xoáy lớn lập tức hút đi rất nhiều rơi vào đó, lũ còn lại bị Kiệt dùng kiếm chém chết, xác rơi xuống nhiều, lại hóa thành những dòng khói đen xông lên. Kiệt giật mình lùi lại phía sau đồng thời xé một mảnh vải che mũi miệng lại, hắn đoán thứ này chắc có độc.

“Cũng nhanh nhạy đấy”. Trần Quốc Tuấn giờ mới khen một câu.

Còn ba con rơi lao tới tấn công, Kiệt nhanh chân chạy trốn, trong thời gian này hắn bắn ra hai chiêu Bạo Phong Chỉ giải quyết được hai con rơi, lại làm Trần Quốc Tuấn phải lần nữa khen một câu “tốt”.

Phải biết rằng chỉ pháp là một chiêu cần khả năng ngắm mục tiêu và bắn tốt, nó như bắn súng vậy cần phải rèn luyện một thời gian dài để có thể bắn chuẩn được mục tiêu ngay cả trong lúc đang di chuyển.

Thiện xạ là một phần, đối thủ ở đây chính là những con rơi không lớn lắm, rơi lại nổi tiếng nhanh và né vật cản rất tốt nhưng Kiệt trong hai phát giải quyết được cả hai, tỷ lệ trúng 100%, điều này rất đáng khen cho dù hắn đã lựa cho chúng tới gần mới ra chiêu để tăng mức độ thành công.

Một con rơi vẫn đuổi theo Kiệt, hắn chạy vòng tròn cho tới đi đến gần tên mặt xăm kia thì lập tức Ấn Di lại gần tiếp cận gã, lần này sẽ thể hiện kiếm pháp.

“Thần Phong Loạn Liên Trảm”.

Kiếm pháp bủa vây lấy người tên xăm mặt làm hắn từ bất ngờ tới kinh ngạc, sau đó sợ hãi.

“Kiếm khí gì kinh khủng thế này?”

Mặt xăm đẩy khiên ra để chống đỡ, nếu là binh khí thường thì cũng không sợ nhưng đánh tiếc hắn không biết được đối diện với mình lại là một Thần Khí.

Được mười mấy chiêu khiên đã bị chém rách mấy chỗ, chính mấy chỗ đó hằn trên mình hắn mấy đạo vết thương, sợ hãi lùi về phía sau vẫn bị Kiệt một mực dí theo, dựa vào sức bật hắn nhảy lên để ngắt đi chiêu này, nhưng Kiệt lại cực kỳ thích thú, sức bật đơn thuần của hắn không bằng đối phương nhưng hắn đã có công pháp bù lại, Phong Bộ Xung Thiên lập tức đưa Kiệt lên cao, một cú Phong Thần Cước từ dưới phóng lên, bàn chân đá thẳng vào cằm của gã.

Nếu ở dưới đất gã còn có thể xoay sở mà né chứ ở trên cao thế này không dựa vào cái gì để tránh cả, lại ở khoảng cách quá gần nên không thể nào thoát được.

Cú đạp thốc vào cằm như trời giáng của Kiệt khiến đối thủ mặt mày choáng váng, thậm chí còn khiến hắn suýt răng cắn phải lưỡi.

Kiệt dựa vào những lời chỉ dạy của Nhiên, không bao giờ được khinh thường đối thủ kể cả khi hắn đã bị hạ gục nên lợi dụng ưu thế trên cao lao tới liên tục tung thêm mấy đòn cực mạnh khiến đối phương đau đớn sau đó thân thể rơi ầm xuống đất như một trái mít rụng, Kiệt đã không dùng tới kiếm để tránh chết người.

Phong Thần Kiếm sắc bén dị thường, từng nhát cứa vào người buốt lạnh và đau đớn, gã mặt xăm dù nội lực có hơn Kiệt cũng không đủ sức chống uy năng của nó.

“Đối thủ không phải chỉ có một người, sẽ luôn có kẻ giấu mặt chờ ta buông lỏng để xông tới ăn hôi”. Một ý niệm từ đâu truyền vào đầu Kiệt, quay lại nhìn quả nhiên có kẻ đã không nhịn được rồi.

Kiệt còn chưa kịp nghỉ ngơi thì tên thủ lĩnh kia đã lao tới tặng cho hắn một cú đạp cực mạnh, Kiệt nhanh chóng đưa kiếm lên đỡ, cũng may có đề phòng trước nên hắn chỉ bị bay ra ngoài, trẹo một cánh tay ngoài ra vẫn giữ được cái mạng.

Hai người Tuấn và Nhiên thì vẫn như không có động thái muốn giúp, chỉ đứng đó bình luận.

“Thắng được kẻ hơn mười cấp, sau này có lẽ sẽ là một cường giả không tệ.”

“Em thấy vẫn chưa phải giới hạn của anh ấy, đợi tiếp xem”.

Tên thủ lĩnh kia hét lên một tiếng, lập tức cả người biến đổi, bây giờ hắn đã trở thành một một con quái vật đầu sừng, có đuôi lớn, miệng to như cái gáo lại còn lởm chởm răng nanh, đây đúng là phép thuật biến hình rồi.

Kiệt ngay lập tức đứng dậy cầm kiếm lên thủ thế.

Bây giờ lại chính là thế trận một chiều..

Con quái vật này xông lên không ngừng đánh đập Kiệt, một đấm, một đá, một cái quật mạnh bằng đuôi.. Kiệt không nhìn thấy cũng không thể phản xạ nổi, liên tục bị ăn đòn, người bầm dập đầy các vết thương.

Hắn phản kháng khá yếu ớt, con quái vật nhấc một tay lên, lập tức đá xung quanh đó cũng bay lên, hắn khẽ nhích tay một cái làm tất cả đống đá đó như những quả bóng tennis nặng nề bay tới chỗ Kiệt.

Kiệt đầu óc đã mờ mịt nhưng vẫn đủ tỉnh táo để kêu gọi thiên tường lên để chống đỡ.

Tên kia vẻ mặt có chút ngạc nhiên: “Vĩnh Hằng Chi Ngự? Tên này thật nhiều bất ngờ mà.”

Tụ Phong Thiên Tường rung lên một hồi và sau đó rạn nứt hết thảy, nó không thể nào kháng lại một kẻ vượt trội hơn về sức mạnh như vậy, cũng may đây là một kỹ năng bá đạo nên nó vẫn chưa hoàn toàn bị phá vỡ.

Kiệt sau khi miễn cưỡng đỡ được chiêu này thì bất ngờ không còn thấy đối thủ đâu nữa, quay ngang quay dọc cũng đều không thấy, bởi vì hắn xuất hiện ở một nơi mà Kiệt không thể thấy được, ngay phía sau lưng.

“Tạm biệt ôn con nhé, ta chơi với ngươi đủ lâu rồi”.

“Thần kỹ, Phá Sơn Ấn”.

Một nguồn năng lượng cực lớn phát ra ngay sau lưng Kiệt, khi hắn nhận ra thì đã muộn rồi.

“Ùynh”!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Kiệt cảm tưởng mình có lẽ phải chết thêm một lần nữa.

Nhưng không, hắn không chết, khi mở mắt ra lại bất ngờ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng trước mặt, người này hai tay chắp sau lưng, cả người bao trùm một hào quang nhàn nhạt, chính là Trần Quốc Tuấn.

Tên quái vật kia ánh mắt sợ hãi nhìn kẻ trước mặt mình, người này hắn rõ ràng thấy mấy giây trước còn ở cách mình cả trăm mét mà thoáng cái đã hiện ngay trước mắt, thậm chí anh ta còn chặn được thần kỹ của hắn mà không cần nhúc nhích một ngón tay, đây chính là sự chênh lệch thực lực cực lớn giữa hai người.

“Thôi xong gặp phải quái vật rồi.”

Hắn là một tên nhanh nhạy, vừa nhìn đã biết đụng nhầm phải cao thủ cho nên mặc kệ đối thủ, mặc kệ cả đồng đội mà quay đầu bỏ chạy thật nhanh, nhưng chưa được bao xa đã bị Trần Quốc Tuấn bắt lại ném phịch xuống đất.

Hai tên đồng bọn kia cùng chứng kiến cảnh này thì mắt mồm há hốc cả ra, trong nhất thời không biết nói gì nữa.

Gã thủ lĩnh đã hiện chân thân, tim vẫn còn đập rất nhanh nhưng cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Là vị đại nhân nào, tại hạ đắc tội rồi.”

Trần Quốc Tuấn nhíu mày khiến hắn sợ đến mức run rẩy cả người hỏi:

“Đại nhân.. ngài muốn gì?”

“Các ngươi tới chưa chào chưa hỏi liền đánh cướp bọn ta, bây giờ lại muốn đi dễ dàng vậy sao?”

Hắn vừa nói xong lập tức đất xung quanh sụt xuống với tốc độ cực nhanh, tạo thành một cái hố lớn đường kính tới cả trăm mét, sâu mười lăm mét làm tất cả khiếp vía.

“Ngươi đây là muốn làm gì?”

“Nghỉ ngơi trước đi, ta có việc cần ngươi giúp”.

Nói rồi Trần Quốc Tuấn bước lại chỗ Nhiên đang rìu Kiệt, dặn dò điều trị tốt cho hắn, trời cũng đã chuyển tối, đêm nay họ sẽ nghỉ lại đây.

Ba tên kia cũng không dám hỏi nhiều, với chiều cao này hiện tại cũng không ai có thể lên được kể cả tên Chân Thần kia, cuối cùng đành phải phó mặc cho số trời, chỉ trách chúng lựa chọn con mồi quá sai lầm.

Một đống lửa được đốt lên, chỉ còn hai người Nhiên và Kiệt ở lại, Trần Quốc Tuấn đã đi đâu mất, đối diện ba tên bên kia luôn chú ý tới họ nhưng chưa dám manh động, chúng sợ gã cao thủ vẫn còn ở đâu đây.

“Anh có sao không?”

“Không sao cả, chỉ là hơi đau nhức mình mẩy thôi, nhưng thua mất rồi”.

Nhiên nói: “Chuyện bình thường, thua một trận không phải điều gì quá ghê gớm.”

Kiệt cười có chút gượng gạo, dù sao có lời động viên của gái xinh như vậy trong lòng hắn cũng cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Nửa đêm, cả năm người đang rơi vào trầm tư thì đột nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội, chỉ mấy giây sau ở phía xa xa ngoài kia xuất hiện một cột nước khổng lồ, xoáy tròn đến lên tận mây xanh, đứng ở đây có thể nhìn rất rõ.

“Cái gì vậy?”

“Đó là hướng biển đông, chả lẽ có một cơn bão lớn đang đến sao?”

Tiếp sau đó liên tục mấy tiếng nổ lớn vang lên làm tất cả kinh hãi tột độ, Nhiên thầm suy nghĩ thần lực này có lẽ do Trần Quốc Tuấn gây ra không sai được, chấn động đáng sợ tiếp tục kéo dài đến khoảng mười mấy phút sau mới yên bình trở lại.

Mấy người ở đây vẫn ngơ ngác không biết là chuyện gì.

Một lát sau Trần Quốc Tuấn cũng đã trở về, trên vai còn vác theo con cá lớn với chiều dài gần hai mươi mét, hắn ném “uỳnh” xuống đất.

Ba tên kia mặt cắt không còn một giọt máu, lắp ba lắp bắp: “Hải.. Hải Tượng Ngư? Ngươi bắt được nó sao?”

Hải Tượng Ngư là một loài cá lớn và cực kỳ hung dữ tại các vùng nước sâu của đại dương, chuyên ăn thịt các loài khác nhỏ hơn thậm chí đôi khi còn hung hăng lạm sát, là đỉnh của chuỗi thức ăn và cũng là hung thần của biển cả, thậm chí còn nghe đồn nó có thể dùng được cả kỹ năng công kích giống con người.

“Mất không ít công sức mới bắt được nó về, Kiệt ‘tác nghiệp’ đi.” Trần Quốc Tuấn nói.

Kiệt vẫn còn chưa hết cơn ngây dại đáp một tiếng: “Vâng”.

Trần Quốc Tuấn cười nói: “Chả mấy khi ra biển, phải kiếm cho mấy đứa đồ ngon một chút để tẩm bổ”.

Mấy tên kia nghe xong đã khiếp vía hết một lượt, loại sức mạnh thần thông đánh giết được cả Hải Tượng Ngư này chúng chưa từng được chứng kiến.

Kiệt rất nhanh dùng Phong Thần Kiếm xẻ nhỏ thịt cá ra, mất khá lâu mới tách được phần xương, sau đó đem một phần đi hầm, một phần đi nướng còn một phần cắt lát ăn sống.

Số thịt cá còn lại cũng đủ dùng trong mấy ngày nữa, Nhiên đem đóng băng toàn bộ rồi cất vào trong thần thức, mấy tên kia nhìn mà há hốc mồm kinh ngạc, nghĩ cô gái này là người của thất đại gia tộc qua đây lịch luyện, chắc mẻm nàng hẳn là tộc nhân Băng tộc mới có thể sử dụng được băng thuật mạnh mẽ bá đạo như thế.

Tên đầu trọc thủ lĩnh ban đầu có dự định Trần Quốc Tuấn lơ là sẽ hợp lực cùng hai đàn em của mình bắt trói hai người Kiệt, Nhiên lại làm con tin trao đổi, nhưng lần này xem ra hắn cộng với hai tên kia hợp lực lại cũng chưa chắc thắng dễ nữ nhân này đâu nha.

Cũng chỉ trách số xui đi cướp nhầm người, ai mà ngờ được tại nơi hẻo lánh này lại gặp phải cao thủ, trước đây ba tên này gặp cao nhất cũng tầm 70 cấp mà thôi, ngờ đâu được hôm nay lại đụng nhầm phải cao thủ chứ, nam nhân áo trắng kia trông khá thư sinh nhưng thâm tàng bất lộ, đến Hải Tượng Ngư cũng dám giết và giết được, cái này quá vượt khỏi sức tưởng tượng của họ rồi.

Ba người bày món ăn ra như bày tiệc, mấy tên kia nhìn mà ngây ngốc một lượt.

“Lại đây ăn đi”. Kiệt nói.

“Chúng ta cũng có phần sao?” Tên đầu trọc cẩn thận hỏi lại, hắn biết thứ này quá quý giá, lại là đồ cực kỳ bổ dưỡng, thậm chí ngư dân có bắt được cũng để lại ăn chứ ít đem đi bán.

Kiệt gắt nhẹ: “Không lẽ để các ngươi nhìn chúng ta ăn? Lại muốn ăn phần nào thì lấy đi”.

Ba người thấy Trần Quốc Tuấn không nói gì thì theo lời Kiệt nhanh nhảu chạy qua, dù sao cũng là đồ quý cả đời chưa chắc được ăn, sống chết chưa biết nhưng cứ ăn cái đã tính sau.

“Được rồi chúng ta không khách sáo”.

“Mời mọi người ăn ngon!””

Cả ba đồng thanh nói.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.