Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyền Thiên Lệnh Và Thu Phục Kim Hổ (1)

Phiên bản Dịch · 7428 chữ

Cường giả!

Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng của tất cả người của Long tộc có mặt ở đây. Bất cứ chủng tộc gì, đối với cường giả đều có phần kính sợ!

Chỉ cần nhìn mấy cự long còn chưa biến hóa mở to đôi long nhãn mà nhìn Lăng Tiêu là có thể đoán được, bọn chúng kính sợ nhân loại này, khi Lăng Tiêu đi qua bên cạnh chúng thì cho dù thân thể của Long tộc trời sinh to lớn, chúng cũng không tự chủ được mà cúi đầu xuống, xếp cánh, long trảo thu lại, không nhúc nhích.

- Đây là do chúng nó kính sợ ngươi!

Long Ngạo nhìn các cự long, sau đó mỉm cười nói với Lăng Tiêu:

- Bằng hữu của ta, Long tộc cất giấu rất nhiều báu vật, vì cảm kích sự giúp đỡ của ngươi với Long tộc, sau khi các trưởng lão thương nghị, chúng ta đã đồng ý cho phép ngươi tùy ý lựa chọn năm món bảo vật trong bảo khố!

Lôi kéo!

Trong lòng Lăng Tiêu lập tức hiện lên hai chữ này, nhưng Lăng Tiêu cũng không phản cảm hành vi này. Giao hảo với Long tộc trên thực tế là một cục diện đôi bên đều có lợi!

Thực lực của Long tộc mạnh mẽ không kém bất kỳ một gia tộc nào, mặc dù lần này Lăng Tiêu không chứng kiến được nhiều bản lĩnh của Long tộc, nhưng không thể loại trừ khả năng là Long Hoàng, đã đạt đến cảnh giới kiếm thánh cấp hai, đang ẩn mình ở đâu đó!

Mặc dù không hơn những người thủ hộ của gia tộc tư không, âu dương, nhưng với thực lực như thế thì không ai dám khinh thường!

Hơn nữa, hiện tại ở nhân giới mình có không ít kẻ thù, có thể giúp môn phái quan hệ tốt với một thế lực mạnh, đối với thục sơn kiếm phái mà nói cũng là một việc tốt.

Đệ tử thục sơn vẫn còn muốn hành tẩu trên thế gian!

Lăng Tiêu gật đầu, nói:

- Ta đây... Cung kính không bằng tuân mệnh!

Long Đằng ở bên cạnh vừa cười vừa nói:

- Ân tình của ngài, Long tộc vĩnh viễn khắc sâu trong tâm! Cho nên, bằng hữu của ta, đừng khách khí!

Lăng Tiêu đi theo Long Đằng và Long Ngạo đến một ngọn núi lớn trên Long Đảo, tài phú của Long tộc đều ở bên trong ngọn núi này, sau hơn ngàn năm tích lũy, đã có được một tài sản kinh người! Chỉ cần lấy ra một món cũng có thể là trân bảo của thế giới.

Lúc này, trong đầu của Lăng Tiêu lại vang lên thanh âm kia.

- Tiểu tử, đợi đã, số bảo vật này, để ta chọn. Cũng để ta luyện hóa và bổ sung năng lượng!

Giọng điệu bá đạo, Lăng Tiêu cau mày, có chút phản cảm, nhưng không lên tiếng phản kháng, ở thế giới này, hắn xem như là đã đứng trên đỉnh rồi, đã có tư cách liếc nhìn thiên hạ!

Nhưng nếu đã đến thánh vực, với thực lực của hắn thì không tính là gì, những người có thực lực cao hơn hắn thì giống như cá diếc qua sông, nhiều vô số kể!

Càng huống chi, bên trong thánh vực, và vẫn có một gia tộc âu dương, luôn muốn diệt trừ mình. Lăng Tiêu tuy có ngạo cốt, nhưng không cuồng vọng, biết rằng bản thân mình sau khi tiến vào thánh vực thì còn có một con đường dài ở phía trước!

Đương nhiên, hắn có thể lựa chọn ở lại nhân giới làm một người tu chân. Nếu hắn không muốn đi, chỉ cần khống chế khí tức của mình thì thánh vực cũng không kiếm được!

Nhưng từ sau khi biết bên trong thánh vực có được quặng mỏ tinh thạch, Lăng Tiêu đã quyết định, hắn phải đến thánh lực, vì giúp cho tu vi tăng tiến nhanh hơn, vì giúp cho thục sơn kiếm pháp có được một trụ cột kiên cố!

Thậm chí Lăng Tiêu còn có một dã tâm không nhỏ, đó chính là trong tương lai, Thục Sơn cũng sẽ vang danh khắp thánh vực!

Sua khi tiến vào bảo khố của Long tộc, một quầng sáng chói mắt hiện lên, mặc dù đã ra vào nơi này vô số lần nhưng cả Long Ngạo và Long Đằng đều không tự chủ được, đắm chìm trong ánh sáng lung linh này, Long tộc luôn có dục vọng chiếm giữ mãnh liệt đối với các bảo vật xinh đẹp!

Mà Lăng Tiêu thì căn bản là không thèm nhìn đến số của cải động lòng người này, đi qua một núi bảo bối, tiến vào trong.

Bảo tàng của Long tộc, từ binh khí, áo giáp cho đến tinh hạch của ma thú, các loại dược liệu quý hiếm trên đời, thậm chí là điển tịch từ thời thượng cổ cũng có!

Về phần hoàng kim bạch ngân, bảo vật của thế tục thì lại càng nhiều không kể xiết, tin rằng, nếu như đem số hoàng kim này ra ngoài, đến thế tục đem ra so sánh với tất cả số lượng hoàng kim trong bảo khố của bất kỳ một quốc gia nào cũng chiếm phần hơn!

May mắn là Long tộc đối với các loại này chỉ có ý định tích lũy mà thôi.

Lăng Tiêu đi đến trước chỗ để dược liệu thì dừng lại, cẩn thận xem xét, trên mặt lộ vẻ thất vọng, cũng không có thứ gì đặc biệt, ít ra là đối với hắn, nghĩ lại cũng đúng, nếu như ở nơi này có thể phát hiện ra được thứ hắn muốn thì chuyện bọn họ việc trúng độc đã sớm được phát hiện!

Bảo vật trên tay của mình là gì nhỉ, trên thực tế thì ngay cả lăng tiêu cũng không nhìn rõ được, chỉ thấy một vầng sáng màu vàng, bên trong là gì thì Lăng Tiêu cũng không biết được.

Hơn nữa, theo như 'lời' của bảo vật thì nó đang là pháp bảo đang bị 'trọng thương'! Bây giờ chỉ có thể phát huy được một phần vạn lực lượng, nhưng chỉ bấy nhiêu đã đủ áp chế Lăng Tiêu.

Nếu như khôi phục lại được toàn bộ, thì e rằng cho dù là cường giả tối thượng của thánh vực cũng không dám tiếp một kích toàn lực của nó!

Lăng Tiêu lựa chọn ba thanh bảo kiếm được thiết luyện từ tinh thần thiết trong số các binh khí có ở đây, kiếm như thu thủy, hàn quang lẫm liệt, bảo kiếm rời vỏ, phong nhận hiện lên, tự thân mang theo một luồng hàn khí.

Tinh thần thiết còn được gọi là vẫn thiết, đến từ thiên ngoại, khia luyện chế thành binh khí thì sắc bén vô cùng, cương nhu đều có, mỗi một món vũ khí được rèn từ tinh thần thiết đều trở thành vũ khí mơ ước của cao thủ nhân giới.

Trong bảo khố của Long tộc cũng chỉ có tổng cộng năm thanh! Nay Lăng Tiêu lấy đi một lần ba thanh khiến cho cơ mặt của Long Đằng và Long Ngạo cũng bị co giựt.

Mặc dù Long tộc không sử dụng kiếm nhiều, nhưng dù sao đây cũng là bảo vật. Tuy thế, trước kia đã từng nói ra rồi rồi giờ không thể đổi ý được, cho nên hai người Long Ngạo và Long Đằng chỉ có thể gượng cười nói rằng nhãn lực của Lăng Tiêu độc đáo!

Ánh mắt của Long Ngạo và Long Đằng mở to, nhìn Lăng Tiêu, hắn đi đến trước, có nhiều cổ vật kỳ quái được đặt ở đó.

Nhớ đến lúc đầu khi có được Hàm Hàn Bảo Đỉnh, cũng là có được từ trong bảo khổ của tống gia ở hải vực, hơn nữa nó còn là một pháp bảo có linh tính, nên khiến cho Lăng Tiêu cảm nhận được, rất có khả năng trong đống đồ cổ quái này có nhiều bảo vật mà chưa ai nhận ra được.

Thanh âm lãnh ngạo kia cũng không vang lên ngăn cản khi lăng tiêu chọn ba thanh tinh thần kiếm, cho nên chắc nghĩ rằng trong bảo khố của Long tộc cũng không có gì hữu dụng đối với hắn.

Mà khi Lăng Tiêu đến gần đống đồ vật cổ quái này thì thanh âm lãnh ngạo kia lại vang lên.

- Thanh cự phủ kia! Lấy nó, nó là một bảo khí bị đánh nát linh hồn!

Theo thanh âm, ánh mắt của Lăng Tiêu chuyển đến một thanh cự phủ, đây là một thanh song diện phủ, không biết đã ở đây bao nhiêu năm, nhưng thấy được nó vẫn chưa bị rỉ sét, Lăng Tiêu đến gần cự phủ, sau đó vung tay lên phát ra một cổ lực nhu hòa, thổi bay lớp tro bụi trên phủ, lớp bụi kia như bị một lực vô hình hấp lấy, không có bay lên không mà êm ái rơi xuống cách đó không xa.

Long Đằng và Long Ngạo liếc mắt nhìn nhau, vô cùng kính nể Lăng Tiêu. Hiểu biết sâu rộng, từ điểm này thôi cũng đã chứng tỏ nhân loại này quả thực là cường đại.

Lăng Tiêu đưa tay, khom lưng, bắt lấy thanh cự phủ, một cảm giác rất nặng xuất hiện trong lòng hắn, Lăng Tiêu thầm nghĩ:

- Quả nhiên là thứ tốt! Người này đúng là có vài phần năng lực!

Thật không ngờ, giữa các bảo khí, cảm ứng đối với đồng loại hơn hẳn nhân loại.

Long Đằng và Long Ngạo thấy Lăng Tiêu nâng thanh cự phủ kia thì đều lộ vẻ kinh ngạc, Long Đằng đi tới, giơ ngón tay lên tán dương:

- Sức lực thật mạnh, cho dù là Long tộc của chúng ta có muốn nâng thanh cự phủ này lên thì cũng tốn không ít sức, mà ngươi lại không hề đình trệ chút nào, thật đúng là khiến cho người khác kính nể!

Long Ngạo ở bên cũng cười nói:

- Tương truyền, thanh chiến phủ này này trong trận thần chiến năm xưa là ở trong tay của một cường giả thú tộc; đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Đáng tiếc, thanh chiến phủ này giờ lại cũng chịu phận long đong sau khi thú tộc suy sụp, sau đó không còn ai có thể đem nó phát dương quang đại! Nhãn lực của các hạ quả nhiên độc đáo!

Lăng Tiêu cười cười, thu thanh chiến phủ vào trong giới chỉ, giới chỉ lúc đầu đã được hắn luyện hóa nhiều lần, dung tích đã lớn hơn rất nhiều, hơn nữa đối với Lăng Tiêu mà nói, gọi là giới chỉ chỉ là thể hiện một chút cảm giác thân thiết mà thôi.

Nhìn vẻ mặt của Long Đằng và Long Ngạo, tựa như không hề đau xót gì khi Lăng Tiêu chọn lấy thanh chiến phủ này, xem ra họ đinh ninh rằng sự lựa chọn này của Lăng Tiêu là sai lầm!

Nếu là cường giả chân chính bên trong thánh vực thì nhất định sẽ rất hứng thú với thanh chiến phủ khiếm khuyết này, mặc dù linh hồn trong thanh chiến phủ này đã bị nghiền nát, nhưng vẫn còn một luồng năng lượng tinh thuần khổng lồ đang được phong ấn bên trong!

Nếu như đem thanh chiến phủ này luyện hóa thì nguồn năng lượng bên trong chiến phủ này đủ khiến bất kỳ tu chân giả nào cũng đỏ mắt.

Thanh âm lãnh ngạo này cũng chỉ chú ý đến thanh chiến phủ này thôi, sau đó không lên tiếng nữa, sau đó Lăng Tiêu tìm được một khối vẫn thiết, với kiến thức hỗn tạp của hắn mà cũng không nhận ra được lai lịch của nó.

Nhưng thật ra linh hồn bảo vật bên trong giới chỉ thì nghĩ đến, tên nhân loại này mặc dù thực lực rất nhiều, nhưng cũng có được một ít kiến thức, khối vẫn thạch này đối với nó thì không có ích gì nhưng khi luyện chế thành kiếm linh thì rất tốt.

Chỉ có điều là một nhân loại yếu đuối như hắn có thể luyện chế ra được thần vũ khí như thế sao? Hừ, không phải xem thường hắn, mà sự thật nếu hắn muốn luyện chế vũ khí này thì ít nhất cũng tốn mấy ngàn năm!

Đến lúc đó thì ta đã khôi phục được một nửa thực lực, tiêu dao rời đi!

Sau khi Lăng Tiêu chọn xong năm món bảo vật thì trong lòng cũng cân nhắc, sau khi mình hoàn thành giao dịch với linh vật thì lúc nào có thể có được năng lực thu phục nó!

Linh hồn cường đại như thế, lại là tiên thiên bảo vật, nếu có thể luyện thành kiếm linh thì sẽ cường đại hơn nhiều so với yêu huyết hồng liên kiếm!

Lăng Tiêu cũng không rời Long tộc ngay, mà được Long Đằng an bài ở lại trên Long Đảo.

Đến chiều, Kim Hổ mang theo bộ mặt lạnh lùng trở về giữa Hàm Hàn Bảo Đỉnh, đối với hắn mà nói, chuyện bên ngoài căn bản là không khơi dậy được sự hứng thú nào trong hắn, lúc trước hắn luôn nghĩ cách để thoát ly khỏi lăng tiêu, nhưng giờ nhận ra được Hàm Hàn Bảo Đỉnh là một nơi tu luyện rất tốt, nên không muốn rời khỏi.

Dù sao, trong lòng Kim Hổ nghĩ, nhân loại này mặc dù thực lực rất mạnh, nhưng nếu so với bản thân hắn thì cũng có hạn. Chỉ cần giúp hắn một lần rồi sau đó rời đi thì hắn có muốn lưu lại cũng không được!

Còn bản thân mình thì lúc đó cũng không gọi là làm trái lời. Càng huống chi, sau khi Kim Hổ phát hiện ra Hàm Hàn Bảo Đỉnh là nơi rất tốt liền có ý định chiếm làm của riêng.

Lăng Tiêu được an trí cho một gian phòng thật lớn trên Long Đảo, sau đó hắn tạo một kết giới rồi bắt đầu luyện chế thanh chiến phủ, đồng thời nghĩ đến thực lực hiện nay của mình, nếu hắn muốn luyện chế linh hồn của bảo vật thì sợ rằng không những không được mà còn bị xóa mất cả thần thức.

Nhưng có thể nhân lúc khi mình luyện hóa thanh chiến phủ này, trực tiếp gạt thần thức của mình ra, nếu đối phương không phát hiện thì sẽ lưu thần thức của mình vào giữa liên hoa, đợi khi thực lực của mình đủ mạnh rồi thì sẽ phát động, có thể chế trụ được thần thức của đối phương trong nháy mắt!

Đến lúc đó, bày cấm chế bên trong thần thức của đối phương, như thế thì cho dù đối phương có thực lực mạnh mẽ thế nào thì cũng sẽ bị thu phục!

Tiên thiên linh bảo sao?

Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên, cười lạnh, bất quản ngươi là cái gì, ngươi nhất định không thoát khỏi lòng bàn tay của ta!

Lăng Tiêu cũng không tốn nhiều chân nguyên để luyện hóa thanh chiến phủ này, bởi vì nó vốn là một vật vô chủ, khi luyện hóa xong thì được một luồng khí nồng đậm, bên trong có một cổ năng lượng tinh khiết khổng lồ.

Lăng Tiêu phóng xuất vầng sáng vàng từ trong giới chỉ ra, không đợi Lăng Tiêu lên tiếng vầng sáng nhàn nhạt chiếu đến luồng khí.

Vầng sáng bùng lên, tựa như một kẻ tham lam, nuốt lấy luồng khí từ việc luyện hóa thanh chiến phủ, sau đó phát ra một lực lượng tinh thần nhu hòa, khoái trá.

Thần sắc Lăng Tiêu không đổi, trong lòng mừng thầm, quả nhiên đối phương không phát hiện ra một tia thần thức của mình!

Lúc này vầng sáng từ từ thu lại, Lăng Tiêu nhìn thấy được hình dáng thật sự của bảo vật, nó giống như một cái lệnh bài lớn.

Lăng Tiêu vươn tay, bắt lấy lệnh bài, trên đó viết hai chữ cổ theo lối chữ triện, đó là hai chữ 'Huyền Thiên', hai chữ kia giống như là tự có trên lệnh bài, không hề có dấu vết do khắc trạm vào.

Thanh âm lãnh ngạo kia lại vang lên:

- Bổn tôn tự đặt tên cho mình, gọi là Huyền Thiên!

- Ồ!

Lăng Tiêu ứng tiếng, sau đó lật qua lật lại xem lệnh bài, lúc này một vầng sáng từ trên lệnh bài phát ra, cuối cùng hình thành một khuông mặt trung niên lạnh lùng, ánh mắt như ngạo nghễ liếc nhìn thiên hạ, nhìn Lăng Tiêu như nhìn một con sâu cái kiến.

- Năm đó bổn tôn tung hoàng vũ trụ, khi đến tinh cầu của ngươi thì nơi này đang là thời đại nguyên thủy! Nhân loại chỉ là một đám lông lá, cho dù tổ tiên của ngươi, trong mắt của bổn tôn bất quá cũng chỉ là một loài động vật chưa khai hóa mà thôi!

Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt của khuông mặt hiện lên vẻ khinh thường, trong lòng chợt bùng lên cảm giác tức giận, như muốn bộc phát!

Cảm giác mãnh liệt, hắn muốn xóa đi thần thức của Huyền Thiên, muốn đem luyện hóa thứ chết tiệt này!

Nhưng đột nhiên, Lăng Tiêu nở nụ cười, việc này khiến cho khuông mặt được Huyền Thiên ngưng thành khẽ biến.

Bởi vì, Lăng Tiêu cảm giác được, cái thứ tiên thiên bảo khí này đang muốn chọc giận mình!

Sao hắn lại phải làm như thế? Hắn có gì muốn che giấu?

Trong nháy mắt, đột nhiên hắn thông suốt hết những nghi hoặc trước nay.

Đó chính là tại sao thứ này muốn giao dịch với mình!

Có khả năng, cho dù có tốn cả ngàn năm thì nó cũng không thể rời khỏi nơi này, Long Đằng và Long Ngạo đều đã nói qua, thứ này mặc dù không giết người, nhưng lại rất lạnh lùng, tất cả những người muốn thu phục nó đều bị đánh trọng thương, sau đó mới chết.

Khi hắn vừa đến thánh địa thì Huyền Thiên tựa hồ cũng muốn làm thế, dùng luồng năng lượng tinh thuần khổng lồ để đánh Lăng Tiêu trọng thương, sau đó giăng một cái bẫy thật lớn.

Không nghĩ rằng Lăng Tiêu dùng lực lượng chân nguyên của toàn thân, kết hợp với yêu huyết hồng liên kiếm đâm trực tiếp đến, nhưng lại bị luồng năng lượng tinh thuần của Huyền Thiên hù dọa một phen. Thậm chí lúc đó hắn không nghĩ đến việc tại sao Huyền Thiên lại có uy lực như thế, nên đành ở lại nơi này, càng không cảm giác được Huyền Thiên đang bị suy yếu!

Đúng vậy, nó đã suy yếu!

Hai mắt Lăng Tiêu sáng lên, lạnh lùng nhìn về phía thân ảnh cao cao tại thượng kia, rồi cười lạnh:

- Ngươi đang che giấu gì?

- Che giấu? Ha ha!

Khuôn mặt lạnh lùng của Huyền Thiên hiện ra vẻ trào phúng, ngạo nghễ nói:

- Nghĩ đến Huyền Thiên ta, tung hoành vũ trụ vô số năm, ngươi chỉ là một tên nhân loại yếu đuối, không hề có chút giá trị gì trong mắt ta, ta cần phải che giấu gì ngươi?

- Đương nhiên là che giấu việc ngươi bị suy yếu!

Trên mặt Lăng Tiêu cũng hiện lên vẻ trào phúng, cười nói:

- Hơn nữa, ngươi phát hiện được ta và những người khác tu luyện khác nhau, có lẽ có vài phần tương tự với chủ nhân của ngươi năm xưa!

Phàm là pháp bảo thì nhất định là được tu luyện giả sử dụng! Cho dù không phải là tu chân, nhưng Lăng Tiêu hiểu được một điểm, khi đạt đến cảnh giới cao nhất, phi thăng thành thần, thì tất cả đều biến thành tiên lực!

Cũng chỉ có tiên nhân mới có thể chính thức sử dụng loại tiên thiên pháp bảo này làm vũ khí! Mà trên thế giới này, cho dù là cường giả tối cao của thánh vực cũng không có tiên lực!

Chỉ có người tu chân như lăng tiêu, sau khi đến xuất khiếu kỳ, trong khi đối địch, có thể trong chớp mắt vận chuyển toàn bộ chân nguyên trong cơ thể hóa thành tiên lực!

Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng Lăng Tiêu tin tưởng vào điều này, cho dù không đúng thì cũng không sai lệch nhiều lắm!

Lời này của Lăng Tiêu khiến cho đôi mắt do Huyền Thiên huyễn hóa thành hiện lên tinh quang, sau đó lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu:

- Ngươi đang ép ta giết ngươi!

Vừa nói vừa phát ra một cổ năng lượng khổng lồ vầng sáng bộc phát rực rỡ, trong hai mắt tràn ngập sát khí!

- Ta xem thường trí tuệ của ngươi, nhưng ngươi cũng đã xem thường thực lực của ta!

Thanh âm của Huyền Thiên lạnh như bằng, hắn không phủ nhận suy đoán của Lăng Tiêu, mà cười lạnh:

- Giét ngươi chỉ trong nháy mắt!

Lăng Tiêu không lên tiếng, Hàm Hàn Bảo Đỉnh từ trong giới chỉ hiện ra, 'ba' một tiếng, rơi xuống đất, Kim Hổ từ trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh bị Lăng Tiêu trục xuất ra.

Hắn trợn mắt há mồm nhìn Lăng Tiêu, vừa rồi hắn cảm giác có một cổ lực lượng vô biên xuất hiện, từ trên đỉnh đầu áp xuống, kéo hắn ra ngoài, hắn không thể chống cự được.

Trong lòng Kim Hổ kinh ngạc vô cùng, mặc dù hắn không phải là chủ nhân của bảo đỉnh này, nhưng hắn không ngờ rằng Lăng Tiêu lại thần thông quảng đại nhưu thế, bắt hắn ra ngoài mà hắn không thể nào phản kháng được.

Trong lòng hắn tức giận vô cùng, nhưng sự hứng thú với bảo đỉnh càng nhiều, hắn nghĩ, nếu có thể cướp được bảo vật này thì chẳng phải là sẽ có được năng lực này luôn sao?

Kim Hổ vừa tính toán vừa nhìn Lăng Tiêu.

Người trong ma tộc có thể khiến cho cường giả của nhân loại kiêng kỵ không phải là không có lý do.

Gian trá và tham lam còn hơn cả nhân loại! Trở mặt không nhận người, chính là sở trường của ma tộc!

Nhân ảnh được ngưng kết từ vầng sáng màu vàng khiến cho Kim Hổ trở nên cảnh giác, lực lượng của đối phương khiến cho hắn cảm thấy run rẩy.

Tên kia rất mạnh!

Hai mắt của Kim Hổ không nhịn được mà nhìn về phía Lăng Tiêu, thầm nghĩ, nếu hắn bị linh hồn này giết chét thì bảo đỉnh kia xem như đã thuộc về ta rồi!

Còn Lăng Tiêu thì trong nháy mắt phóng ra chín trăm chín mươi chín thanh hàn thiết bảo kiếm tạo thành kiếm trận, vây quanh Huyền Thiên vào giữa, phệ hồng ma võng được giăng lên trời.

Phòng của Long tộc vô cùng rộng lớn, tuy thế pháp bảo của Lăng Tiêu gần như muốn chiếm đầy diện tích của phòng.

- Muốn đánh thì đánh, đừng tưởng rằng lão tử sợ ngươi!

Lăng Tiêu hung tợn nhìn Huyền Thiên. Bị tên gia hỏa này làm cho phẫn nộ, giờ hắn quyết định bộc phát, bất quá thì cuối cùng lưỡng bại câu thương thôi, mặc dù vẫn còn một tên Kim Hổ ở bên, nhưng Lăng Tiêu tin chắc rằng chỉ cần trong nháy mắt là hắn có thể bình an chạy trốn!

Nếu có được thực lực để tẩu thoát, thì cần gì phải theo một pháp bảo thấp kém!

Ngươi là tiên thiên bảo khí thì sao? Rời khỏi ngươi, ta giống như được phi thăng, nếu có được cơ hội thì ta nhất định sẽ luyện hóa ngươi thành một thanh linh kiếm ngoan ngoãn!

Huyền Thiên lãnh đạm nhìn Lăng Tiêu, đứng yên tại chỗ, mặc dù vẫn phát ra khí thế cường đại nhưng vẫn chỉ quanh quẩn quanh thân, không có ý định hướng đến Lăng Tiêu.

Song phương giằng co, còn Kim Hổ thì cũng cảm giác được thân ảnh do ánh sáng ngưng kết thành lúc này hình như cũng chỉ đang hư trương thanh thế!

Mẹ kiếp, tên nhân loại này thật xáo trá! Khó khăn lắm mới gặp được một tu luyện giả chân chính, không ngờ mình lại không thể chế trụ được hắn!

Trong lòng Huyền Thiên vô cùng hối hận, không ngờ kế sách của mình lại bị tên nhân loại thấp kém này phát hiện ra, bây giờ hắn còn làm ra vẻ như muôn liều mạng nữa.

Nếu thật sự khỏi chiến, khi mình bộc phát toàn bộ năng lượng thì chắc chắn không bại dưới tay hắn! Nhưng đây lại là lực lượng tích lũy suốt mất vạn năm mới được! Không thể tiếp tục đợi thêm mấy vạn năm được!

Hơn nữa, khó khăn lắm mới tìm được một tu luyện giả chân chính, không thể bỏ qua được! Nếu không thì sẽ không bao giờ khôi phục lại được thực lực.

Năm đó từng có người, mặc dù thực lực cũng rất mạnh, nhưng hắn không phải là người tu luyện chân chính, Huyền Thiên đánh trọng thương hắn xong thì kể từ đó đến nay không còn nhân loại nào tiến đến nơi này.

Làm một tiên thiên pháp bảo, có được linh tính, hiển nhiên hắn có tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình, người sử dụng Huyền Thiên lệnh năm đó chính là một cường giả siêu cấp!

Tên nhân loại trước mắt này không có tư cách so sánh!

Nghĩ vậy trong lòng Huyền Thiên bùng lên một cảm giác bi phẫn: "Lão tử tung hoành vũ hội, không ngờ hôm nay lại bị một tên có thực lực thấp kém bức đến chật vật như thế, nếu bây giờ có được một phần vạn lực lượng thì ta cũng nhất định sẽ bộc phát toàn bộ để giết chết tên nhân loại này, để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng.

Chỉ là bây giờ...

Trên mặt của Huyền Thiên rốt cuộc hiện ra thần sắc do dự, muốn hắn cúi đầu trước tên nhân loại này là chuyện tuyệt đối không thể, trong mắt hắn tên nhân loại này chẳng khác nào con sâu cái kiến cả, như thế thì làm sao có thể cúi đầu được?

Lăng Tiêu cũng hiểu rõ, chỉ bằng thực lực biểu hiện ra bên ngoài hiện nay của Huyền Thiên thì hắn không thể hàng phục được nó. Giờ kịch chiến thì kết quả nhất định là lưỡng bại câu thương.

Đối phương là một tiên thiên chí bảo pháp khí, nay bị mình bức bách như thế, chỉ cần việc này truyền ra ngoài thì cũng đủ để vang danh tại tu chân giới.

Nghĩ đến đây thì sự phẫn nộ trong lòng của Lăng Tiêu cũng giảm đi nhiều, vừa cười vừa nói:

- Thế nào? Cần phải đánh nhau nữa không?

Huyền Thiên âm trầm nhìn Lăng Tiêu, cổ lực lượng như ẩn như hiện, rồi lại nhìn thoáng qua Kim Hổ bên cạnh, với số năm tháng và Huyền Thiên đã trải qua, kinh nghiệm tích lũy không biết bao nhiêu, hiển nhiên là cũng biết tiểu tử ma tộc kia đang có ý định gì, trong lòng thầm nghĩ: "Hừ, muốn xem náo nhiệt với lão tử sao, ngươi chưa đủ tư cách!"

Vì thế lạnh lùng nói:

- Thế thì, thôi bỏ đi, nếu ngươi giúp ta luyện hóa bảo vật, bổ sung năng lượng thì hiển nhiên ta cũng sẽ giúp ngươi giải quyết kẻ địch!

Nói thế nhưng trong lòng thì lại nghĩ: "Tên nhân loại đáng chết, dám bức bản tôn đến mức này, chờ đến khi ta khôi phục thực lực thì ngày đó chính là bắt đầu thời kỳ đen tối của ngươi!"

Lăng Tiêu gật đầu, sau đó nói:

- Như vậy là tốt nhất!

Trong lòng hắn cũng nghĩ: "Cứ kiêu ngạo đi, chờ sau khi thần thức của ta trong cơ thể ngươi ổn định và khi ta đủ khả năng thì nhất định sẽ cho ngươi biết tay!"

Từ lúc chào đời đến nay, đây chính là món pháp bảo đầu tiên khiến hắn phải lao tâm.

Huyền Thiên trở vào trong giới chỉ của Lăng Tiêu, đột nhiên nhìn thấy yêu huyết hồng liên kiếm đang phát ra vầng sáng màu đỏ yếu ớt, lúc trước khi Huyền Thiên phát ra luồng năng lượng không lồ thì yêu huyết hồng liên kiếm đã bị tổn thương rất nặng, hiện giờ vẫn còn đang tịnh dưỡng.

Trên mặt Huyền Thiên lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn yêu huyết hồng liên kiếm:

- Tiểu tử kia, ngươi thật là có dúng khí, dám đối kháng với bổn tôn! Hay ngươi nghĩ là ngươi giống như bổn tôn, mà một linh thể cường đại?

Yêu huyết hồng liên phát ra khí thế bất khuất, đồng thời cũng có một thanh âm thanh thúy vang lên:

- Cút ngay!

Khóe miệng của Huyền Thiên nổi lên một nụ cười nhạt, không trả lời, nhưng trong lòng thì nghĩ:

- Không ngờ là một nữ kiếm linh, thú vị! Hừ, chờ sau khi bổn tôn khôi phục được một ít thực lực thì sẽ... Hắc hắc!

Nghĩ đến đó thì linh thể của Huyền Thiên cũng đã trở về giữa Huyền Thiên lệnh, bắt đầu hấp thu luồng năng lượng có được. Đồng thời nghĩ: "Mấy vạn năm chờ đợi, đến nay mới gặp được một tên nhân loại yếu đuối này, mặc dù bị hắn biết được mình đang suy yếu, nhưng hắn cũng không thể làm gì được. Đợi sau khi hắn tiến vào thánh vực, thì mình sẽ chính thức có cơ hội khôi phục trở lại, mà thực lực của mình thì chỉ có thể khôi phục được bên cạnh loại người tu luyện như hắn! Vì thế, hiện nay đành phải tạm thời ẩn nhẫn, khôi phục thực lực là quan trọng!"

Nhưng đây chính là bí mật lớn nhất của Huyền Thiên, chỉ có người tu luyện như Lăng Tiêu mới có được khí tức như thế, mới có thể giúp cho Huyền Thiên lệnh hoàn toàn khôi phục được những tổn hại!

Mà Lăng Tiêu thì cũng có quyết định của mình, muốn pháp bảo cao cấp này thì cần phải nhanh chóng tìm biện pháp tối ưu nhất, khi thu phục nó rồi thì sau này khi tiến vào thánh vực nó sẽ là trợ thủ đắc lực!

Đồng thời, nghĩ đến Kim Hổ đang ở yên bên trong thì trong đầu Lăng Tiêu chợt nảy ra một ý, sao không nhân cơ hội này mà thu phục hắn?

Hừ còn định mơ tưởng đến bảo vật của ta, thế thì hãy vĩnh viễn ở lại trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh của ta! Trước kia ta chưa thu phục ngươi vì không đủ thực lực, nhưng hiện nay thì đã đến thời cơ để làm việc đó rồi!

Nghĩ đến đó thì Lăng Tiêu lập tức lấy Hàm Hàn Bảo Đỉnh từ trong giới chỉ ra, đồng thời truyền tinh thần lực vào trong đỉnh, Hàm Hàn Bảo Đỉnh xoay quanh tạo thành một cơn lốc, trong giây lát đánh úp về phía Kim Hổ đang tu luyện!

Kim Hổ vừa mới tiến vào trong đỉnh để tu luyện, nhưng tinh thần vẫn không yên, bởi vì tham niệm của hắn đối với Hàm Hàn Bảo Đỉnh đã khiến Lăng Tiêu chú ý, đồng thời Kim Hổ cũng cảm giác được, tên nhân loại này còn mạnh hơn mình tưởng tượng nhiều!

Vì thế, mặc dù đang tu luyện nhưng không thể tập trung toàn bộ tinh thần được, khi trong đỉnh xuất hiện một cơn lốc từ tinh thần lực thì cả người của Kim Hổ bạo phát ra khí tức cường đại, trong nháy mắt phòng hộ toàn thân.

Có được huyết mạch hoàng giả của ma tộc, lại được ở trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh tu luyện mấy năm, thực lực của hắn đã sớm vượt qua kiếm thánh cấp hai của nhân loại rồi!

Thậm chí có thể là đã đạt đến mức cao nhất của kiếm thánh cấp hai rồi!

Nếu đối chiến trực diện với Lăng Tiêu thì cho dù Lăng Tiêu có tung ra hết pháp bảo thì e rằng cũng đủ gây thương tích thôi chứ không giết được hắn, thậm chí là lúc Kim Hổ bị trọng thương, Lăng Tiêu vốn có thể thừa dịp hắn đang suy yếu mà ra tay, nhưng lúc đó với thực lực lực của Lăng Tiêu, nếu mạnh mẽ phong ấn Kim Hổ, căn bản là không đạt được hiệu quả tốt nhất!

Mà bây giờ, Lăng Tiêu đã đến trung kỳ của xuất khiếu kỳ rồi, nói dễ nghe chút là đã có chút thành tựu, hơn nữa khi Kim Hổ ở trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh, nhân lúc hắn không phòng bị, tấn công bất ngờ, thì xác xuất thành công trong việc chế trụ hắn toàn toàn là rất cao!

Kim Hổ kinh sợ bật nẩy người, hắn tuyệt đối không ngờ, vị chủ tử mà hắn luôn chiếm tiện nghi lại ra tay nhanh như thế, hắn chỉ vừa mới sinh tà niệm thôi là đã động thủ trước rồi!

Ngẫm lại, nếu là chính mình thì e rằng cũng sẽ lựa chọn thời khác này mà động thủ!

chợt Kim Hổ quát lớn, khiến cho Hàm Hàn Bảo Đỉnh chấn động, thanh âm vang vọng trong đỉnh, chỉ cần có thể rời khỏi bảo đỉnh này thì mình có cơ hội đào tẩu, mặc dù khí thế của thánh giai sẽ kinh động đến thánh vực nhưng thà rằng tiến vào thánh vực còn đỡ nguy hiểm ở bên cạnh kẻ này!

Nghĩ đến đây thì Kim Hổ lập tức dùng toàn lực đánh vào cửa đỉnh, Kim Hổ ở này tu luyện mấy năm, nên cũng hiểu đại khái Hàm Hàn Bảo Đỉnh, trực tiếp đánh về nơi yếu nhất của bảo đỉnh.

"Ầm " " ầm " " ầm "

Hắn đánh liên tiếp ba đòn vào cửa đỉnh, nhưng chỉ có những tiếng oanh động vang dội khắp đỉnh mà thôi!

Điều khiến cho Kim Hổ không thể ngờ chính là vị trí yếu nhất của bảo đỉnh không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng kiên cố!

Kim Hổ đã từng suy nghĩ rất nhiều phương pháp phá vỡ bảo đỉnh để thoát ra ngoài trong thời gian tu luyện.

Cứ nghĩ rằng là đánh vào cửa đỉnh là nơi tốt nhất, nhưng không ngờ tên nhân loại đáng chết kia vẫn luôn đề phòng chính mình, mình đã bị hắn lừa nhiều năm rồi.

Nghĩ vậy Kim Hổ tức giận, khí thế dâng lên, phát ra tinh thần lực quyết ăn thua đủ với tinh thần lực của Lăng Tiêu, hét lớn:

- Lăng Tiêu! Thằng rùa đáng chết, ngươi dám lừa ta!

Lăng Tiêu lạnh lùng cười, từ giữa cơn lốc truyền ra thanh âm của hắn:

- Lừa? Nếu ngươi không có ý xấu, thì làm sao biết được là ta có ý định đối phó ngươi? Ngươi ở trong bảo vật của ta tu luyện mấy năm, thành tựu đạt được so với bên ngoài tốt hơn rất nhiều, ngươi không biết cảm ân, mà còn định chiến cả bảo vật của ta, đúng là đáng chết! Nếu ta không có phản ứng thì chắc ngươi xem ta như là kẻ yếu nhược rồi!

Kim Hổ lạnh lùng cười:

- Ngươi không đối phó được Huyền Thiên thì muốn lấy ta trút giận sao? Buồn cười, năm xưa có nhiều cường giả ở thần chi cấm địa như thế mà cũng không thể giết được ta, hôm nay ngươi lại muốn thu phục ta!

Thanh hắc thương trong tay của Kim Hổ đột nhiên chớp lên, trải qua mấy năm tu luyện, thanh rường thương do Kim Hổ dùng đuôi biến thành đã có uy lực cường đại hơn xưa, mang theo lực lượng từ cơn phẫn nộ, trong nháy mắt Kim Hổ đâm ra hơn một vạn thương!

Tất cả các lần đều đâm vào cùng một chỗ trên bảo đỉnh!

Kim Hổ rống giận!

Đinh... Đinh đinh đinh...

Thanh âm vừa lớn vừa chói tai không ngừng vang lên bên trong đỉnh, thanh âm xuyên qua cả kết giới của Lăng Tiêu, vang vọng khắp đảo, lấy vị trí gian phòng của Lăng Tiêu làm trung tâm, một làn sóng âm thanh khuếch tán đi ra ngoài.

Vô số người ở trên Long Đảo đang nghỉ ngơi đều bừng tỉnh, hoảng sợ ra khỏi huyệt động của mình, sau đó nhìn về phía căn phòng cao lớn trên Long Đảo.

Chỉ khi đạt đến hóa hình kỳ và người trong hoàng tộc của Long tộc mới có thể đi vào, mà hôm nay là lần đầu tiên có một nhân loại tiến vào!

Tên nhân loại trẻ tuổi kia sau khi đến Long Đảo thì đầu tiên là giải quyết được một nan đề của Long tộc đã tồn tại một thời gian dài, có thể nói là có ân tái tạo với Long tộc. Sau đó còn thi triển thần uy, thu phục được bảo vật có linh tính quái dị trong cấm địa của Long Đảo.

Cường giả như thế đã sớm khiến cho Long tộc trên Long Đảo rất kính sợ, giờ họ đều nghĩ đến một điều, chẳng lẽ luồng năng lượng này có liên quan đến người kia?

Mà trực quan nhất chính là nơi ở của Long Hoàng và Long Đằng, nơi thượng tầng của Long tộc, từ khi luồng năng lượng kia bạo phát thì tất cả họ đều lập tức có phản ứng, sau đó ra khỏi cửa, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía gian phòng của Lăng Tiêu. Không ai biết bên trong có chuyện gì xảy ra.

Đồng thời cũng có nhiều Long tộc thực lực tương đối yếu, không chịu được khí thế cường đại như thế nên đã bị chấn bay đi, đến ngay cả Long Hoàng và Long Đằng cũng bị luồng năng lượng này chấn nhiếp, họ cảm nhận được đang có một trận chiến kịch liệt ở bên trong gian phòng kia, mà song phương đều có thực lực thánh giai, hiện nay Long tộc trên Long Đảo không có khả năng chống đỡ được thực lực này!

Tất cả đều bay đi về phía xa, trong nhất thời, khắp trời đều là long ảnh, mọi ánh mắt đều tập trung về phía trung tâm đảo!

Kim Hổ liên tục đâm trường thương vào một chỗ trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh, lực công phá kinh người khiến cho Lăng Tiêu cũng kinh hãi, đồng thời đem bảy loại tình cảm đưa vào trong cơn lốc tinh thần, hỉ, nộ, ưu, cụ, ái, tăng, dục (vui mừng, tức giận, lo âu, sợ hãi, yêu thích, căm ghét, ham muốn), bảy tâm tình này ẩn chứa vô thượng đạo pháp, nhìn như không có uy lực gì nhưng lại khiến cho sắc mặt của Kim Hổ đại biến!

Huyền Thiên ở bên trong giới chỉ của Lăng Tiêu cũng bị luồng năng lượng bên ngoài gây chú ý, mặc dù hắn không tận mắt thấy, nhưng cũng có thể biết đại khái, khi thấy Lăng Tiêu thi triển thất tình đạo pháp thì kinh ngạc vô cùng, không ngờ tên nhân loại này lại sử dụng tâm tình của nhân loại để công kích đối phương!

Cho dù là vị chủ nhân năm đó của mình cũng không làm được việc này!

Nghĩ đến vị chủ nhân năm xưa của mình, lãnh khốc vô tình, thậm chí phải nói là không có chút tình cảm nào, mang theo mình tung hoành thiên địa. Loại thần uy, thực lực này từng khiến cho Huyền Thiên si mê vô cùng!

Là pháp bảo lợi hại nhất của chủ nhân, Huyền Thiên cũng từng bước bắt chước chủ nhân trở nên vô tình như thế, nhưng hắn vốn không phải là nhân loại, mà là do thiên địa linh khí biến thành, căn bản là không thể cảm thụ được tâm tình như thế của nhân loại, cũng là khi bị đả lạc phàm trần, ở lại nơi này mấy ngàn năm, mới dần dần có được tâm tình như thế.

Hiện nay, tên nhân loại yếu nhược này, tuy rằng có phương thức tu luyện hoàn toàn trái ngược với chủ nhân, nhưng ý cảnh thì lại giống nhau!

Vốn hắn tự tin có thể hoàn toàn thoát khỏi tay của người này, nhưng giờ hắn không nhịn được mà phải do dự! Đồng thời trong lòng cũng nảy sinh một ý niệm hoang đường trong đầu, tên nhân loại yếu nhược này sẽ có tiền đồ vô lượng!

Bảy loại tâm tình này sau khi tiến vào trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh thì dần dần thay thế cho cơn lốc tinh thần, không ngừng đánh sâu vào trong tinh thần của Kim Hổ, nhưng chính điều này lại khiến cho Kim Hổ cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì tâm tình khác hẳn với tinh thần lực, nó không trực tiếp đối kháng với tinh thần mà âm thầm dung nhập vào trong tinh thần!

Đủ loại tâm tình không ngừng truyền vào trong đầu của Kim Hổ, trong đôi mắt của Kim Hổ phát ra vầng sáng màu xanh tối, sau đó đột nhiên trong mắt hắn phát ra quang mang mãnh liệt, hắn liều chết duy trì thanh tỉnh.

Kim Hổ không có được thực lực như Huyền Thiên, cho dù là ở trong giới chí của Lăng Tiêu cũng có thể cảm nhận được biến háo bên ngoài, lúc hắn ở trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh tu luyện thì không biết chuyện xảy ra bên ngoài, hơn nữa lúc Lăng Tiêu lĩnh ngộ thất tình thì hắn đang bị trọng thương, liên lạc với giới chỉ, bảo đỉnh toàn toàn bị cắt đứt.

Dùng hữu tâm đấu vô tâm, Kim Hổ chung quy vẫn là con cờ trong tay của Lăng Tiêu.

Mặc dù tạm thời Kim Hổ dùng tinh thần lực cường đại để cách ly các tâm tình của lăng tiêu, nhưng Kim Hổ đang nôn nóng, tức giận nên không thể nào khiến cho các loại tinh thần kia cách ly mình triệt để được.

Càng lúc càng nóng nảy hơn!

Trong lòng hắn không ngừng nhớ đến những chuyện khiến hắn phải phẫn nộ, rống giận điên cuồng, đồng thời cũng liên tục tấn công vào Hàm Hàn Bảo Đỉnh, không có dấu hiệu suy giảm!

Kim Hổ điên cuồng gào thét, bởi vì hắn biết, nếu như mình thất thủ lần này thì xem như là chính thức bị tên nhân loại này khống chế, khi ở trong ma tộc hắn cũng biết được vài phương pháp đáng sợ khi kẻ mạnh dùng để khống chế kẻ yếu, nên hắn cũng biết được điểm đáng sợ của nó.

Kim Hổ gầm lên:

- Cho dù chết ta cũng không để ngươi thực hiện được ý đồ của mình!

Trong thất tình, tức giận, tâm tình này bắn vọt vào mi tâm của Kim Hổ ngay tức thì, tiến vào tinh thần hải của hắn!

Lão tử... sẽ... tự bạo!

Kim Hổ ở bên trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh hét lên điên cuồng:

- Thà chết cũng không làm sủng vật của ngươi!

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Tiêu hiện lên một nụ cười, nhàn nhạt nói:

- Ngu ngốc, chết cũng không dễ đâu!

Bạn đang đọc Ngạo Kiếm Lăng Vân của Tiểu Đao Phong Lợi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 222

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.