Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trường thương của bản công tử mười mấy năm chưa dính máu tươi, không biết Thánh Nữ có muốn thử một lần hay không?

Phiên bản Dịch · 2042 chữ

Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư

Vị Phong cổ ngụ.

Nơi đây cũng không phải do người của Tần quốc mở ra kinh doanh, mà là do người của nước Ngụy làm chủ. Nó đã tồn tại ở Tần quốc mấy năm rồi, bên trong đó trang trí cũng rất xa hoa, lộng lẫy, những chỗ khác khó mà so sánh được.

Trước đây, Doanh Quý Xương cũng có nghe qua danh tiếng của nơi này, trong lòng sớm đã muốn tới đây dạo chơi một chút, nhưng rốt cuộc vẫn chưa có cơ hội.

Cũng không phải lý do gì quá khó khăn, chủ yếu là vì hắn nghèo quá, không có tiền mà thôi. Hơn nữa hắn cũng không có bất cứ tài năng gì hơn người khiến cho chủ nhân của Vị Phong cổ ngụ này ưu ái.

Xuân Thu Chiến quốc, đây là thời đại rất tốt, có rất nhiều cơ hội, nhưng đồng thời cũng là thời đại tồi tệ nhất.

Ở thời đại này, tai họa chiến tranh liên tục không ngừng, dân chúng bá tánh lưu lạc khắp nơi không có chỗ để sống yên ổn. Thế nhưng là, thời thế tạo anh hùng, một người nếu như thật sự có tài, hắn thậm chí còn có thể ăn cơm mà không cần tiền, còn có người giúp đỡ.

Chỉ là trớ trêu thay, trong khi bản thân Doanh Quý Xương muốn đến đây thì hắn lại không hề có tiền, không có tài năng. Bây giờ, khi hắn có tiền lẫn tài thì đã chẳng còn ham muốn tới đây nhiều như trước.

Doanh Quý Xương cũng không nghĩ tới, đám người trong giang hồ vậy mà coi nơi này thành cứ điểm, bởi vậy có thể thấy được, lai lịch của Vị Phong cổ ngụ này rất không bình thường. Ít nhất, chủ nhân nơi này chắc chắn không phải chỉ là thương nhân làm ăn đơn giản như vậy.

Nhưng mà điều này cũng đúng thôi, trên thế gian này chính là đủ loại rắc rối phức tạp, khắp nơi đều là những mưu tính, cạm bẫy, làm sao có thể đơn giản cho được.

Rốt cuộc, tình thế hiện này cũng đã không còn giống như lịch sử mà hắn từng biết trước đó. Thời đại này còn tồn tại tu sĩ, hơn nữa lực lượng của một người liền có thể địch được một đội quân lớn, điều này càng khiến cho thế đạo trở nên phức tạp hơn, hỗn loạn hơn rất nhiều.

……

“Chỉ Huy Sứ, đã đến Vị Phong cổ ngụ rồi!”

Xe của Doanh Quý Xương dừng lại ở nơi để xe ngựa, Doanh Quý Xương từ trên xe bước xuống, nhìn về phía Vị Phong cổ ngụ đang đốt đèn sáng trưng: “Cùng ta vào trong thôi, xem những người giang hồ này giao tiếp thế nào, cũng có thể tăng thêm kiến thức.”

“Vâng.”

“Không biết là hai vị có thiệp mời dạ hội hay không? Tối hôm nay Vị Phong cổ ngụ đã được Bách Hoa lâu chúng ta bao trọn rồi, những người không được mời thì không được phép vào bên trong!”

Vùa mới đi lên không quá hai bước, hai người Doanh Quý Xương đã bị cản lại. Đối với việc này Doanh Quý Xương cũng không thèm để ý, vừa muốn phân phó Hải Hành Chu, lại thấy Hải Hành Chu đã giận tím mặt.

“Làm càn!”

Hải Hành Chu hét lớn một tiếng, chỉ vào nữ đệ tử của Bách Hoa lâu trách cứ, nói: “Nơi này là thành Lịch Dương của Tần quốc, ở Lịch Dương này còn không có nơi nào mà Chỉ Huy Sứ không thể đi vào được, tránh ra ——!”

“Hành Chu!”

Khẽ quát một tiếng, ngăn lại Hải Hành Chu đang muốn động thủ, Doanh Quý Xương ý bảo: “Đưa thiệp mời cho các nàng!”

“Vâng.”

Đứng ở cửa tiếp khách, chẳng qua là một ít người không có địa vị mà thôi, hắn cảm thấy không đáng cùng bọn người này so đo. Không cần biết là triều đình hay giang hồ, chỉ cần ngươi có địa vị cao, mới có quyền mà ra mặt.

……

“Lý Thanh Khâu, ngươi còn mời người nào?” Lý Thiên Thu ánh mắt sâu thẳm, một bên lại nhìn thiếu nữ đang mang khăn che mặt: “Có phải người của Binh gia hay không?”

Giờ khắc này, mặc kệ là người của Phong Lôi tông hay là Thiên Vạn các đều đã tới rồi. Bên trong Tần quốc có bao nhiêu thế lực giang hồ thì ở đây cũng đã xuất hiện gần đủ rồi, chỉ còn lại có Binh gia nhất mạch.

Ngay lúc này, kẻ chưa tới mà Lý Thanh Khâu đang chờ kia hẳn là có địa vị không hề kém gì bọn họ.

Nghe vậy, Lý Thanh Khâu cười nhạt, đôi mắt híp lại như hình trăng khuyết, cho dù trên mặt nàng có đeo màng che, đều có thể tôn lên vẻ đẹp của nàng, cho dù là Lý Thiên Thu cũng thất thần vì nhan sắc này.

“Chỉ Huy Sứ Hắc Băng Đài của Tần quốc, Doanh Quý Xương, cũng là thiếu công tử Tần quốc!” Thiếp mời cũng đã gửi rồi, người ta cũng đã tới, Lý Thanh Khâu tự nhiên sẽ không dấu diếm, mà là trực tiếp nói cho Lý Thiên Thu.

“Doanh Quý Xương?”

Đám người Lý Thiên Thu hơi hơi sửng sốt, đối với cái tên này, bọn họ đều không xa lạ. Dù sao lần này bọn họ tiến đến Lịch Dương thành, mục đích chính là muốn tìm Tần quốc để gây phiền toái.

Như vậy, tất nhiên sẽ tra xét thông tin của những cao thủ bên trong vương thất Tần quốc, mà Doanh Quý Xương chính là người nổi danh nhất trong thế hệ trẻ của Doanh gia.

……

Khi nói chuyện, Doanh Quý Xương cùng Hải Hành Chu đã đi đến, nhìn bốn người ở đó, Doanh Quý Xương vung tay lên, nói: “Hành Chu, qua bên kia chờ!”

“Vâng.”

Sau khi Hải Hành Chu rời đi rồi, Doanh Quý Xương mới nở nụ cười, hướng tới Lý Thanh Khâu: “Nơi này là Lịch Dương, Thánh Nữ lấy thân phận chủ nhân mời bản công tử dự tiệc, hình như là có chút không hợp lý?”

“Nơi này là Vị Phong cổ ngụ, Bách Hoa lâu chúng ta phải bỏ ra rất nhiều tiền mới bao trọn được hôm nay, như vậy tự nhiên cũng trở thành địa bàn của Bách Hoa lâu chúng ta, Chỉ Huy Sứ sao lại nói như vậy được!”

Nữ tử đang mang khăn che mặt kia miệng lưỡi cũng rất lanh lợi, đối với vấn đề do Doanh Quý Xương đặt ra, nàng rất nhanh đã có thể ứng đối lại, hiển nhiên, người ở nơi đây, không xem trọng Doanh Quý Xương.

Ngồi xuống một vị trí còn trống, Doanh Quý Xương bảo thị nữ mang trà lên, sau đó thật sâu nhìn thoáng qua Lý Thanh Khâu: “Thánh Nữ, nếu thật sự coi ta cùng mọi người ở đây là bằng hữu, ngươi đeo khăn che mặt để đón tiếp có phải quá thất lễ hay không?”

“Đây là quy củ trong tông môn chúng ta, mong rằng Chỉ Huy Sứ thứ lỗi!”

Bị người khác tìm lý do lảng tránh, Doanh Quý Xương cũng liếc mắt thoáng qua đám người của Lý Thiên Thu, nhoẻn miệng cười: “Từ lâu ta đã nghe danh Thánh Nữ của Bách Hoa lâu là một vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương, diễm tuyệt thiên hạ, chư vị ở đây chẳng lẽ không muốn nhìn thấy sao?”

“Các ngươi lẽ nào không có hứng thú xem dung mạo của Thánh Nữ là đẹp đến mức nào?”

“Lời nói của thiếu công tử rất đúng, Thánh Nữ Bách Hoa lâu nổi danh có tuyệt thế dung nhan, nhưng chưa bao giờ có người gặp qua. Không biết là hôm nay chúng ta có phúc khí này hay không?”

Giờ khắc này, Lý Thiên Thu đột nhiên mở miệng, phối hợp với ngữ khí sắc bén của Doanh Quý Xương, hướng thẳng về Lý Thanh Khâu mà hỏi.

Nghe vậy, Lý Thanh Khâu cũng rất khỏ xử, nàng có lẽ đã quên, che mặt làm nàng càng thêm thần bí, việc này càng làm cho nam nhân bị dụ hoặc nhiều hơn. Bởi ở đây ngoài nàng ra thì tất cả đều là nam nhân.

“Mấy vị thân là hảo hán nam tử, vậy mà hợp sức lại muốn khi dễ một nữ tử yếu đuối như ta sao?” Lý Thanh Khâu ngữ khí nhu nhược đáng thương, hai tròng mắt bên trong càng là làm người đau lòng: “Tiểu nữ tử, hôm nay chẳng lẽ là thân nhập hang sói sao?”

Lời nói sắc bén, hơn nữa phản ứng tốc độ cực nhanh.

Doanh Quý Xương nhìn về phía Lý Thanh Khâu trong ánh mắt nhiều một tia ngưng trọng, hắn trong lòng rõ ràng, trước mắt nữ tử đang giả bộ đáng thương này, không hề đơn giản chút nào.

Uống một ngụm nước trà, Doanh Quý Xương lắc lắc đầu, nói: “Thánh Nữ trước đó tới Lịch Dương liền không có hỏi thăm tin tức gì sao, bản thân Doanh Quý Xương ta nổi danh là thiếu gia ăn chơi trác táng, việc ưa thích nhất là lấn nam bá nữ…”

“Lớn đến tuổi này rồi, vị Thánh Nữ đây chính là nữ nhân đặc biệt nhất mà ta từng gặp qua…”

“Người này thật khó đối phó!”

Mấy phen giao phong, rốt cuộc cũng làm Lý Thanh Khâu cảm giác được Doanh Quý Xương vô cùng khó chơi, càng đặc biệt hơn là người này không có chút nào giống như đệ tử tông môn cần phải giữ thể diện của bản thân.

“Chỉ Huy Sứ thân là Tần quốc thiếu công tử, dạng mỹ nữ nào mà chưa gặp qua, nhan sắc của nô gia thật sự rất tầm thường, thật sự là không thể nào lọt vào mắt của thiếu công tử…”

“Ha ha ha…”

Cười lớn một tiếng, Doanh Quý Xương cầm chung trà lên hướng tới Lý Thanh Khâu xa xa nhất cử: “Nếu Thánh Nữ không muốn cởi xuống khăn che mặt vậy thì thôi đi, bản công tử tin tưởng, Thánh Nữ sớm muộn sẽ cởi xuống thôi

“Hô…”

Nghe nói Doanh Quý Xương lời này, Lý Thanh Khâu cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng là trong lòng khó chịu, không khỏi mỉa mai một câu: “Trước đó nghe danh công tử là kỳ đạo nửa bước nhập thánh, lại không ngờ được công phu miệng lưỡi của công tử, càng lợi hại hơn cả kỳ đạo, nô gia hôm nay lĩnh giáo!”

“Thánh Nữ, bản công tử còn có công phu khác lợi hại hơn nữa đây!” Doanh Quý Xương buông chung trà, đạm nhiên cười: “Bản công tử có một cây trường thương, suốt mười mấy năm liên tục mài dũa nhưng vẫn chưa nếm qua vị máu, không biết Thánh Nữ có hứng thú nếm thử uy lực của nó một lần hay không?”

Bách Hoa lâu, là một tông môn có lâu chủ là nữ tử, đối với một số việc, càng là tinh thông vô cùng. Giờ khắc này, Lý Thanh Khâu nghe vậy, trên khuôn mặt càng là trở nên ửng đỏ.

“Thiếu công tử thương pháp lợi hại, mà Lý thiếu chủ kiếm pháp cũng không tầm thường, công tử vẫn là nên tìm đến Lý công tử đọ sức thì thỏa đáng hơn, nô gia cho rằng như vậy sẽ trở thành một màn tỉ thí vô cùng đáng xem.”

(DG: Ta thề nhỏ “thánh nữ’ này có máu đam mỹ a.)

(ED: Dù sao thì “Đạo của Trời là lấy cái thừa bù vào chỗ thiếu”, mặc kệ là nam hay nữ thì cũng rất đáng xem đấy.)

(Beta: Bản nữ cũng rất mong chờ, thật cảm thấy hai vị đạo hữu trên càng ngày càng là tâm đầu ý hợp nha :)))

Bạn đang đọc Ngàn Năm Trước Chuyến Tây Du (Dịch) của Tự Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BlackHerb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.