Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tứ linh chung tề! Khanh nhập ngã mộng do tự tỉnh

Phiên bản Dịch · 3212 chữ

Năm ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ đơn giản không cần đoán cũng nghĩ ra được, nhưng Bích Vân Đồng Nhi không dám hỏi nhiều, mặc kệ thế nào thì sự tình cũng đã xảy ra rồi.

Trương Tử Tinh quay đầu, nhìn thật sâu vào trong phòng:

- Long Cát, ta đi trước, xử lý xong vụ việc sẽ lập tức về với nàng.

Phía sau cửa truyền đến thanh âm bình tĩnh của Long Cát công chúa, tựa như lạc chủ đề:

- Mộng cuối cùng chỉ là mộng, rốt cuộc vẫn phải tỉnh dậy.

Trương Tử Tinh định nói gì đó, trong phòng Long Cát công chúa đã vang lên tiếng đàn nhẹ nhàng, như không muốn nhiều lời với hắn. Bích Vân Đồng Nhi nghe làn điệu có chút quen tai, cẩn thận suy nghĩ, hóa ra đúng là khúc “Táng Hoa Ngâm” trong Hồng Lâu Mộng mà Tiêu Dao Tử từng diễn tấu. Hiện giờ nghe công chúa nhà mình diễn tấu, chỉ cảm thấy bi thương thê lương, cảm động lây, không hề thua kém gì ngày đó Tiêu Dao Tử đã diễn tấu.

- Hoa tạ hoa phi hoa mãn thiên, hồng tiêu hương đoạn hữu thùy liên? (Hoa cười, hoa nở, hoa khắp chốn; hoa tàn, hoa héo có ai thương?)

Trương Tử Tinh hạ giọng ngâm nga, chậm rãi đi ra.

Thấy Bích Vân Đồng Nhi khi, hắn bỗng nhiên lớn tiếng nói một câu:

- Đồng nhi, ngươi nói cho Công Chúa, tương lai của ta với nàng không phải mộng! Nàng là thê tử của ta, vĩnh viễn là như vậy!

Câu này nói với Bích Vân Đồng Nhi, nhưng thực tế là trả lời câu nói kia của Long Cát công chúa.

Thê tử? Công chúa và hắn…

Bích Vân Đồng Nhi trong lòng khiếp sợ, ngây thơ gật gật đầu, chỉ thấy Tiêu Dao Tử không có do dự nữa, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi. Đợi cho bóng dáng Tiêu Dao Tử hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, tiếng đàn Long Cát Công Chúa cũng xảy ra biến hóa, đúng là khúc mà Bích Vân Đồng Nhi yêu thích nhất – “Hữu Sở Tư”

Dọc đường đi, Trương Tử Tinh tâm thần kích động, trong đầu hiện ra chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

Rốt cuộc vẫn chiếm được Tiên linh khí.

Vậy là tiên linh, huyền linh, yêu linh, nhân linh, tứ khí đã tụ đủ trong người.

Trương Tử Tinh thừa nhận, về điều này quả thực hắn có tư tâm. Nhưng đồng thời hắn cũng xác định tâm ý của mình. hắn thực sự muốn có được Long Cát công chúa, cả con người nàng và trái tim nàng.

Hắn không hy vọng dùng sức mạnh hoặc phương pháp có thể gây đau khổ cho Long Cát công chúa để chiếm hữu nàng. Hắn muốn nàng thực sự hiểu được tâm ý của mình. Để đạt tới điểm này, Trương Tử Tinh đã sử dụng sức mạnh mà mình mới lĩnh ngộ được: Vực!

Chẳng biết hắn có phải kẻ đầu tiên đem sức mạnh “Vực” này vận dụng trong loại việc bạn tình của tiên nhân này không.

“Vực” này biến hóa thành thế giới Hồng Lâu Mộng. Trong thế giới đó, Long Cát công chúa “xuyên việt” thành nhân vật nàng thích nhất là Lâm Đại Ngọc. Còn hắn đương nhiên thành Giả Bảo Ngọc. Cũng như hết thảy các chuyện “xuyên việt”, toàn bộ chuyện Hồng Lâu Mộng đều vì có bọn họ đến mà xảy ra những thay đổi rất lớn. Thay đổi từ những tình tiết nhỏ nhất đến tình tiết mẫu chốt, thậm chí là cả kết cục.

Ở thế giới này, Lâm Đại Ngọc vẫn xinh đẹp, thông minh tuyệt đỉnh, kiên trinh ngây thơ, tài hoa hơn người như cũ. Giả Bảo Ngọc cũng thông minh, thanh tú, tình cảm chân thành, tha thiết, mà bản tính nổi loạn lại càng thêm mãnh liệt. Hai người đều mất đi tiên thuật và pháp lực vốn có, chỉ lưu lại trí tuệ và trí nhớ. Hai người gặp nhau lần đầu ở đại quan viên, hoàn toàn dựa theo nội dung vở kịch mà phát triển, quen biết hiểu nhau, tương thân tương ái.

Ở tình tiết mấu chốt của nội dung vở kịch, Giả Bảo Ngọc phá được mưu kế củ Vương Hi Phượng (Phượng ớt nhỉ), cũng không thành thân với Tiết Bảo Thoa mà lợi dụng kế giả điên, cuối cùng kết thành quyến thuộc với Lâm Đại Ngọc. Kết cục cuối cùng, tuy rằng Vinh quốc phủ tan nát nhưng Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc đã có dự kiến từ trước, rời khỏi cổ phủ từ sớm, ẩn cư thế ngoại, từ đó về sau tiêu diêu tự tại như chim liền cánh. Đó cũng là kết cục hoàn mỹ mà chuyện xưa không đạt được.

Trong thế giới Hồng Lâu Mộng mà “Vực” chế tạo ra, Trương Tử Tinh cũng không hề thi triển tâm thuật gì. Long Cát công chúa từ đầu tới cuối đều tỉnh táo, cũng hiểu được Giả Bảo Ngọc kia chính là Trương Tử Tinh, “Thiên tử Đại Thương”, dùng tên giả Tiêu Dao Tử. Nhưng nàng cũng không hề có biểu hiện gì phản cảm mà ngược lại hoàn toàn hòa nhập vào nhân vật Lâm Đại Ngọc. Cho dù khi hai người động phòng hoa chúc, đến thời điểm cá nước thân mật, nàng cũng không hề cự tuyệt mà đồng tình phối hợp với hắn, bắt đầu tiến trình song tu chân chính.

Có lẽ bởi vì phối hợp ăn ý, thuận lợi song tu, có lẽ bởi vì tiên thể của Long Cát công chúa cung cấp sức mạnh vô cùng cường đại nên có thể duy trì “Vực” liên tục suốt năm ngày năm đêm, cho đến khi Hồng Lâu Mộng viên mãn kết thúc.

Vì việc Đông Giao, hắn cũng đã nhiều lần giải thích với Đại Ngọc ở trong “Vực”. Khi đó nàng đều dịu dàng cười bao dung. Hắn cũng thực hiện lời hứa hẹn với nàng, vì nàng mà từ bỏ hết thảy, vứt bỏ phú quý của Vinh quốc phủ, cùng nàng ẩn cư sống quãng đời còn lại.

Cũng không nghĩ rằng sau khi “Tỉnh” lại, Long Cát lại khôi phục thành bộ dáng lạnh như băng, không hề có nửa điểm ân ái triền miên trong “Vực”. Chẳng trách nàng mới nói “Mộng cuối cùng chỉ là mộng”, hay là nàng đã thực sự tỉnh mông sao?.

Không, Trương Tử Tinh cảm giác được trong tâm nàng hoàn toàn không đóng băng như bề ngoài. Ở trong “Vực”, màn thiệt tình tương đãi với hắn đều không phải là giả bộ. Có lẽ nàng hoàn toàn hiểu được tâm ý của hắn, chỉ có điều bế tắc trong lòng kia vẫn chưa rũ bỏ được. Trương Tử Tinh tin tưởng nhất định có thể tiêu trừ được bế tắc trong lòng nàng, giải thoát tâm ý chân chính, khoái khoái lạc lạc làm nữ nhân của hắn.

Song tu cùng tiên nữ quả nhiên thu hoạch sức mạnh cực kỳ bất phàm, Trương Tử Tinh cảm giác được tiên lực trong cơ thể đã đạt tới một mức độ trước đó chưa từng có, cũng không rõ đã đột phá đỉnh cao của Kim tiên trung giai cảnh giới lúc trước hay chưa. Nhưng có một việc rất kỳ quái: quả thật hắn thu được tiên linh khí từ trên người Long Cát công chúa. Loại tiên linh khí này vô cùng hung hậu, hoàn toàn khác hẳn so với nhân linh khí nhàn nhạt, yêu linh khí nhanh chóng, huyền linh khí nhẹ nhàng.

Chẳng qua, hiện giờ thu được tiên linh khí, Trương Tử Tinh lại kinh ngạc phát hiện, hóa ra loại tiên linh khí này vẫn tồn tại trong cơ thể hắn, chỉ có điều cảm giác cực kỳ mờ nhạt. Hiện giờ liên tục song tu với Long Cát công chúa hai ngày, loại lực lượng này mới nổi lên mãnh liệt, cho nên mới có thể khẳng định loại lực lượng vốn ở trong cơ thể này chính là tiên linh khí.

Chẳng qua tiên linh khí vốn có này từ đâu mà tới vậy?

Trương Tử Tinh mặc dù suy nghĩ nát óc vẫn không lý giải nổi, đành trơ mắt mặc kệ nan đề đó. Hơn nữa, mặc dù đã tụ tập đủ tứ linh lực nhưng vẫn cần phải hoàn toàn dung nhập một cách cân bằng vào bốn mạch thủ thiếu, thủ thái, túc thiếu, túc thái. Có lẽ khi đó mới có thể mô phóng được sức mạnh hỗn độn. Nếu có đại ngộ và đại cơ duyên, thậm chí còn có thể mượn dịp này lĩnh ngộ hỗn độn lực chân chính, tức là sức mạnh của thánh nhân.

Nhưng không phải tụ tập đủ tứ linh lực là trăm phần trăm có thể trở thành huyền tiên, thậm chí là thánh nhân. Cơ duyên và ngộ tính như của Hiên Viên hoàng đế mà cũng chỉ có thể lĩnh ngộ tới cảnh giới tiếp cận hỗn độn lực, cuối cùng dừng lại ở cảnh giới huyền tiên.

Hay nói cách khác, tứ linh lực chính là một điều kiện trụ cột để cung cấp một khả năng phát sinh biến hóa, còn có thể phát sinh biến hóa hay không thì mấu chốt là tại bản thân. Có khi cả đời cũng không thể lĩnh ngộ. So vói người tự mình gian khổ tu luyện, tự mình tham ngộ, tìm hiểu thì trụ cột này quả thật là một cái đường tắt.

Việc Trương Tử Tinh trước mắt cần phải làm chính là phân ngưng tứ linh lực này về bốn mạch, sau đó an tâm tham ngộ. Đồng thời, khúc mắc của Long Cát công chúa cũng cần tinh tế, từ từ khai giải.

Từ sau khi Trương Tử Tinh lập Thương Thanh Quân, ban bố hịch văn thảo nghịch, trong triều trên dưới một lòng. Hơn nữa, Tỷ Can và Thương Dung sớm biết một số bí mật, khi cần thiết cũng có thể tham gia với Thương Thanh Quân quyết đoán đại sự. Khi Trương Tử Tinh đổi sang một thân phận khác làm việc mà không lên triều cũng không ảnh hưởng tới công việc sự vụ hàng ngày trong triều. Ngược lại, có Tỷ Can và Thương Dung công nhiên che dấu nên mấy ngày hắn song tu với Long Cát công chúa, cả Triều Ca đều hết thảy bình thường.

Nhưng chiến báo mới nhất từ tiền phương lại không thể làm cho Trương Tử Tinh an tâm: Dư Nguyên, đệ tử của Kim Linh Thánh mẫu đã chết, còn bị bêu đều làm uy! Trương Tử Tinh mới quen Dư Nguyên khi đoạt bảo ở Nam Hải, còn khi tìm Hỗn Độn chung ở Đại Dư tiên sơn đã biết rõ năng lực của Dư Nguyên. Dư Nguyên có thân thể kim cương bất hoại, cho dù là thần binh lợi khí cũng khó thương tổn. Hiện giờ có thể phá hỏng thân thể kim cương bất hoại của Dư Nguyên, cho dù không phải Lục Áp trong nguyên tác cũng là địch nhân cực kỳ cao cường.

Trương Tử Tinh lo lắng hồi lâu, tạm thời dừng lại việc tu luyện với Long Cát công chúa, triệu mọi người đến thương nghị. Cuối cùng, hắn quyết định tự mình đi tới Kim Kê Lĩnh một chuyến, cùng đi có Hình Thiên. Bởi vì Thương Thanh Quân lo lắng nên còn bắt đem theo ba người Viên Hồng, Tào Bảo, Tiêu Thăng.

Điều đáng tiếc chính là trước khi ra đi, Trương Tử Tinh đi tới trang viên định từ biệt Long Cát công chúa thì thấy đã đóng cửa. Bất kể hắn tốn bao nhiêu nước bọt cũng đều không thành công.

Nhưng Trương Tử Tinh không hề biết rằng sau khi hắn rời đi chưa lâu, trong phòng phía sau đại môn đóng chặt kia mơ hồ vang lên tiếng đàn “Tống biệt”

Lại nói ở Kim Kê Lĩnh, Triệu Công Minh chờ đợi tới ngày thứ hai liền cưỡi hổ đi thẳng tới Chu doanh. Văn thái sư sợ Triệu Công Minh sơ sảy, cưỡi Mặc Kỳ Lân và Ma gia tứ tưởng đuổi theo, đích thân lược trận.

Triệu Công Minh cưỡi hổ đi tới, đứng ngoài Chu doanh hô to:

- Tây Chu Thừa tướng Khương Tử Nha mau tới gặp ta!

Khương Tử Nha nghe báo lại có đạo nhân cưỡi hổ kêu gọi, trong lòng biết người này chắc chắn phải là đạo đức chi sĩ, lập tức mời Nhiên Đăng đạo nhân mấy người đi ra ngoài doanh để gặp.

Nhiên Đăng đạo nhân thấy người đeo mặt nạ kỳ dị, đúng là Triệu Công Minh nổi danh trong tiên nhân Triệt giáo, thầm giật mình dùng tiên thức nói với Khương Tử Nha:

- Người này là Triệu Công Minh ở Nga Mi sơn, La Phù Động, là môn nhân Triệt Giáo, cực kỳ cao thủ. Ngươi hãy tùy tình thế mà ứng phó.

Khương Tử Nha nghe vậy, giục Tứ Bất Tướng tiến lên thi lễ nói:

- Hóa ra là Nga Mi Sơn, La Phù Động, Triệu đạo hữu, không biết tới đây có gì chỉ bảo?

Triệu Công Minh cười lạnh nói:

- Ngươi đã biết lai lịch của ta, ta cũng không muốn tốn nhiều nước bọt với ngươi. Xiển giáo các ngươi cấu kết với Tây Phương giáo, giết chết Dư Nguyên đạo hữu, lại bêu đầu ở cổng doanh, quả thực là đáng giận! Khương Thượng, ta biết ngươi là môn hạ Ngọc Hư Cung, hôm nay tới đây tất nhiên là muốn xem cao thấp! Ngươi còn chưa đủ đạo hạnh, không xứng để ta ra tay. Ngươi mau gọi người đằng sau ra đây!

Khương Tử Nha nghe thấy Nhiên Đăng đạo nhân cũng phải dùng “cực kỳ cao thủ” để nói về Triệu Công Minh, tất nhiên là không dám chần chừ, vội lui trở về. Trong các tiên Xiển giáo, Đạo Hạnh thiên tôn cáu giận Triệu Công Minh càn rỡ, cất bước đi ra:

- Triệu Công Minh, ngươi không nhìn được toàn cục, tự mê hoặc lòng mình, làm việc nghịch thiên, hôm nay đến đây chắc chắn là tuyệt lộ!

Triệu Công Minh giận dữ, cưỡi hắc hổ đi tới, cầm Thần Tiên (roi thần) trong tay đánh về phía Đạo Hạnh thiên tôn. Roi thần kia lấp loáng như điện, đánh cho đất rung, núi lở, cực kỳ lợi hại. Đạo Hạnh thiên tôn mặc dù miệng nói vậy nhưng cũng đã nghe đại danh Triệu Công Minh, không dám chậm trễ, vội tung Kim Long Đoản đánh ra.

Kim Long và Thần Tiên giao tranh một chỗ, nhất thời khó phân cao thấp. Triệu Công Minh ra tay cực nhanh, vừa mới tung Thần Tiên, lại xuất ra Phược Long Tác. Nhất thời ngân quang sáng lên, Đạo Hạnh thiên tôn còn chưa kịp phản ứng đã bị trói lấy. Triệu Công Minh cầm lấy Phược Long Tác đang trói Đạo Hạnh thiên tôn, ném về phía Văn Trọng.

Văn Trọng thấy thế, lệnh cho Ma gia tứ tướng khống chế Đạo Hạnh thiên tôn, lấy phù chú Triệt giáo tạm thời phong ấn hoạt động. Đạo Hạnh thiên tôn tu vi vốn cao hơn Văn Trọng và Ma gia tứ tướng nhưng lần này bị Phược Long Tác trói chặt, không thể nhúc nhích nên chỉ còn cách tùy ý để người xử lý. Kim Long Đoản mất đi người không chế cũng tự nhiên biến mất.

Xích Tinh Tử cùng Đạo Hạnh Thiên Tôn giao tình không phải là ít, thấy thế vội vàng lao ra trận. Triệu Công Minh không đợi Xích Tinh Tử thi triển Âm Dương Kính, tay nhanh chóng lấy ra một vật, đúng là Định Hải thần châu. Định Hải Châu kia tế ở không trung, có ngũ sắc hào quang, ngay cả thần tiên cũng nhìn không rõ. Thần châu nhoáng lên, đánh thẳng xuống Xích Tinh Tử. Mặc dù trên người Xích Tinh Tử mặc Bát Quái tử thụ tiên y nhưng vẫn không thể chống nổi, bị đánh ngã xuống đất.

Triệu Công Minh thấy Văn Trọng đã chế phục Đạo Hạnh Thiên Tôn, lúc này vẫy tay, Phược Long Tác lại bay trở về trong tay.

Nhiên Đăng đạo nhân thấy Triệu Công Minh giơ tay nhấc chân liền đánh bại hai người, lấy làm kinh hãi, vội vàng nói vài câu với Khương Tử Nha. Khương Tử Nha cố lấy dũng khí, vỗ Tứ Bất Tướng, lao ra trận, kêu lên:

- Triệu đạo hữu khoan hãy động thủ!

Triệu Công Minh hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn, ngũ sắc hào quang trong tay lại tế ra. Đã thấy trong tay Khương Tử Nha nắm một cây hoàng kỳ (cờ vàng), có ngàn đóa sen vàng, bảo vệ thân thể, ngũ sắc hào quang không thể đánh xuống. Đây đúng là một trong những chí bảo của Ngọc Hư Cung, Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ. Mà cũng không rõ siêu cấp tham trắc khí Đả Thần Tiên có trong tay Khương Tử Nha hay không.

Khương Tử Nha dù sao tu vi vẫn thấp kém, dù có Hạnh Hoàng kỳ trong tay nhưng toàn thân vẫn bị áp lực của Định Hải Châu gần như ngẹt thở. Tọa kỵ Tứ Bất Tướng cũng không thể gầm thét nổi, bốn vó dần dần chìm vào trong đất rắn. Quảng Thành Tử bên này vội vàng chạy tới, đem Xích Tinh Tử trở về trong trận.

Triệu Công Minh tế ra ngũ sắc hào quang bị sen vàng của Hạnh Hoàng kỳ chắn lấy, nhất thời lộ ra nguyên trạng, chính là hình dạng hai mươi bốn viên hạt châu. Nhiên Đăng đạo nhân, Huyền Cơ Chân Nhân cùng Lục Áp đều người là hiểu biết uyên bác, nhìn thấy chân diện mục của ngũ sắc hào quang này, đột nhiên nhất tề chấn động, trong mắt không hẹn mà cùng lộ ra vẻ tham lam.

Lục Áp mắt đảo lia lịa, không đợi Nhiên Đăng đạo nhân và Huyền Cơ chân nhân hành động, vội vàng chạy ra trước, quát lớn:

- Triệu Công Minh, không được đả thương Tử Nha đạo hữu. Bần đạo là Lục Áp ở Tây Côn Lôn, đặc biệt đến thử xem thủ đoạn Triệt giáo thế nào.

Nhiên Đăng đạo nhân và Huyền Cơ Chân Nhân đều là hạng người tâm cơ thâm trầm, thấy Lục Áp tích cực cướp đường xuất trận như vậy, chắc chắn cũng đã nhìn được lai lịch của hai mươi bốn hạt châu, ý đồ cướp lấy, không khỏi thầm mắng thằng lùn giảo hoạt.

Giờ khắc này, trong lòng hai người không hẹn mà cùng dấy lên hy vọng Lục Áp sẽ thất bại.

Bạn đang đọc Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần của Điểm Tinh Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 714

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.