Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1506: Quá thiện lương, quá chân thực

Phiên bản Dịch · 2402 chữ

Tiên Khư, phế tích Tiên giới, cho dù là Đạo Cảnh bình thường đều không thể lay chuyển, không thể tách rời, càng đừng nói lấy đi làm vật tùy thân, mà chỉ có thể nhìn nó vĩnh hằng lơ lửng trong hư không.

Cũng chỉ có cường giả trình độ như chín Đại Sơn Hải chủ, có lẽ có thể có tư cách thu được một khối Tiên Khư, tạo thành giới của bản thân, giống như lão tổ đời một của Phương gia năm đó, đã dùng Tiên Khư tạo thành phần mộ cho mình.

Trước mắt, nhìn Tiên Khư đại địa lớn chừng mấy vạn trượng kia, tim Mạnh Hạo đập thình thịch, có chút miệng khô lưỡi đắng. Tiên Khư lớn chừng này, mặc dù không bằng lão tổ đời một nơi đó, nhưng cũng có gần như ba thành.

Không nói gì khác, chỉ là lấy ra đập người, đều có thể khiến người ta hoảng sợ thất sắc.

"Bảo bối a!" Mạnh Hạo vội vàng đưa tay muốn nắm lấy.

Gần như ngay khi hắn giơ tay lên, khối Tiên Khư này từ trong khe nứt hư không xuất hiện, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, tiếng nổ vang trời. Theo nó phủ xuống, hư không rung chuyển, bốn phương tám hướng quanh quẩn vô số sóng gợn, càng kinh người hơn là khi Tiên Khư này bay tới lại càng ngày càng nhỏ.

Mạnh Hạo trong mắt sáng rực, thầm nói Hải Mộng Chí Tôn đích thật là tri kỷ! Thời điểm này Mạnh Hạo nội tâm vui mừng, mắt thấy khi Tiên Khư sắp tới gần đã hóa thành nhỏ bằng bàn tay, chạy thẳng tới tay của Mạnh Hạo.

Trong phút chốc, liền rơi vào trên bàn tay Mạnh Hạo, Mạnh Hạo sắc mặt mừng rỡ, nhưng tiếp theo chớp mắt một cái, hắn liền biến sắc. Thân thể mình không ngờ không chịu nổi sức nặng trầm xuống! Tiên Khư này nhìn chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng trọng lượng của nó lại không biến đổi chút nào, đó là cả mặt đất mấy vạn trượng!

Vả lại không phải mặt đất bình thường, đó là phế tích của Tiên giới!!! Thậm chí có thể nói, đó là... lục địa của Tiên giới!!!

Ầm một tiếng, sức nặng này cực lớn, Mạnh Hạo hoàn toàn không tiếp nổi, bàn tay "rắc" một tiếng gãy lìa, lục địa Tiên Khư lớn chừng bàn tay kia, "ầm ầm" rơi thẳng xuống phía dưới.

Hư không phía dưới dường như không có đầu cuối, nhưng cho dù không có đầu cuối đi nữa, nhìn chí bảo Tiên Khư kia cách mình càng ngày càng xa, Mạnh Hạo ánh mắt đều đỏ, hắn không chần chờ chút nào, thân thể bay thẳng theo Tiên Khư!

- Nếu ngươi không nhận được, thì không cần nói bổn tọa không cấp cho ngươi, đất của Tiên Khư đã từng ngưng tụ lực lượng của Chí Tôn Tiên Giới, bản thân... nó đã là chí bảo, nhất là bổn tọa cho ngươi một khối này, lại đã từng là đất của Tiên giới, là một chỗ không nhiều lắm, còn mức độ độ nặng của nó... có thể so với một thành Đông Thắng Tinh!

- Coi như là khen thưởng cho biểu hiện của ngươi ở Như Phong Giới, còn có bắt được hay không, hãy nhìn vào bản lãnh của ngươi! Hải Mộng Chí Tôn nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm truyền vào trong tai, khiến Mạnh Hạo càng uất ức trong lòng.

Lý Linh Nhi bên cạnh Hải Mộng Chí Tôn, thời khắc này lại vẻ mặt cổ quái, nhìn xem Mạnh Hạo vội vã lao đi, lại nhìn về phía Hải Mộng Chí Tôn, chớp chớp mắt, cố nín cười không dám cười ra tiếng.

Mạnh Hạo uất hận a, nội tâm của hắn như đang rỉ máu, nếu vật này không thuộc về hắn thì cũng thôi đi, đánh mất thì đánh mất... nhưng rõ ràng đã bị Hải Mộng Chí Tôn đưa ra, vậy mà mình lại không thể tiếp nhận, trơ mắt nhìn khối Tiên Khư này bay xa, tim hắn đau như đao cắt.

Mạnh Hạo hét lớn một tiếng, không kịp suy tư nhiều lắm, toàn thân ánh sáng xanh ầm ầm bạo phát, không tiếc dán quả Niết Bàn Quả thứ ba vào mi tâm thi triển lực lượng của La Thiên Đạo Tiên, khiến cho tốc độ tức khắc bạo tăng. Thậm chí... khi đuổi theo hướng Tiên Khư, hắn còn hóa thân thành chim bằng xanh, tốc độ lập tức nhanh hơn không ít, vượt qua tia chớp, ầm ầm vọt đi.

- Trở về đây! Ngươi là của ta, của ta!!! Mạnh Hạo ánh mắt đỏ bừng, đau lòng đến cực hạn. Có lẽ là do không cam lòng, dưới oán niệm mãnh liệt này, hắn

lại bạo phát ra tốc độ ngay cả lúc chạy bạt mạng đều không kịp, "ầm" một tiếng, cuối cùng khoảng cách càng ngày càng gần với Tiên Khư đang không ngừng trầm xuống kia.

Trong mắt của Mạnh Hạo, thời khắc này chỉ có Tiên Khư, trong tiếng nổ vang không ngừng, hắn thi triển thần thông đạo pháp, liều mạng hết thảy, cuối cùng sau một nén nhang mới đuổi kịp, nâng tay lên cách không chụp một cái về hướng Tiên Khư.

Trong tiếng nổ vang vọng, Tiên Khư nặng nề này hơi dừng lại một chút, Mạnh Hạo chụp tiếp một trảo, tốc độ nhanh hơn, bỏ ra khí lực cực lớn, lúc này mới đuổi kịp, liên tục thử mấy lần... thật vất vả, sau một lần cuối cùng, Tiên Khư đại địa này mới hóa thành một luồng sáng, thu vào bên trong túi trữ vật.

Hải Mộng Chí Tôn mặc dù trước đó không có nhắc nhở Mạnh Hạo chuyện gì, nhưng nếu đã nói ra cấp cho hắn Tiên Khư này, thì dĩ nhiên sẽ không giả, vật này mặc dù trầm trọng, nhưng lại bị pháp lực biến đổi, nên có thể chứa vào túi trữ vật.

Vả lại dưới pháp lực cải tạo của Hải Mộng Chí Tôn, mặt đất này mặc dù nặng như một thành Đông Thắng Tinh, nhưng ở bên trong túi trữ vật, lại không có sức nặng chút nào.

Lúc này Mạnh Hạo mới nhẹ thở ra, thân thể nhoáng một cái, nhanh chóng bay lên lại, không bao lâu, khi hắn về tới độ cao trước đó, Hải Mộng Chí Tôn sớm đã biến mất. Liên đới Lý Linh Nhi và động phủ cũng đều biến mất không thấy, duy chỉ có thanh âm vang vọng bốn phía: - Cái gương kia là bảo vật bất tường, vật này thời cổ có xuất hiện, hôm nay lại thấy!

Trong hư không, trừ thanh âm này ra, chỉ có lốc xoáy bị đóng băng kia, thời khắc này băng lạnh hòa tan, dần dần bắt đầu xoay tròn, nhưng Mạnh Hạo vẫn còn ngẩn người tại chỗ, nhìn hư không bốn phía.

Động phủ không có, Lý Linh Nhi không có, Hải Mộng Chí Tôn lại bỏ... đi rồi!!!

"Không có? Đi rồi? Là cố ý, Nhất định là bà ta cố ý!" Mạnh Hạo liên tiếp đổi sắc, như muốn điên lên.

"Ta có 19 chuyện tiếc nuối mà! Ta... Ta... Ta lúc này chỉ mới nói một cái... Hải Mộng Chí Tôn làm sao vậy đã bỏ đi? A? Cái này không đúng mà!!! Không có đạo lý mà! Ta lại không tham, chỉ nói 19 chuyện, không nhiều lắm đâu!" Mạnh Hạo buồn bực, rất nhanh nội tâm vô cùng hối hận, hắn nghĩ rằng mình nói ra quá chậm, sớm biết như vậy, lúc đó phải một hơi nói ra hết 18 chuyện tiếc nuối còn lại mới đúng!

"Nhưng bà ta là Chí Tôn a, đường đường là Chí Tôn, thật vất vả bị ta nắm được đạo lý một lần, nhưng không ngờ bị bà ta chơi xấu!"

"Nếu như ta đặc biệt tham lam thì cũng thôi đi, bà có thể bỏ đi... nhưng ta vốn không có mảy may tham lam, cơ hội như thế này ta cũng chỉ nói có 19 chuyện tiếc nuối... Nếu là người khác, nói không chừng sẽ có 100 chuyện, 1000 chuyện tiếc nuối đấy! Ôi, thế giới hiện tại này, vốn cũng không có bao nhiêu người chân thực giống như ta đâu! Ta đàng hoàng thành thực như thế, lại bị khi dễ như thế, những người này thật quá đáng mà, chuyên môn khi dễ người đàng hoàng!" Mạnh Hạo rất là giận dữ, nhưng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể liên tục than thở, hối tiếc không thôi.

"Bất quá cũng may mà Tiên Khư cuối cùng cũng cầm tới tay, đến lúc đó trở về Đông Thắng Tinh một chuyến, là có thể an toàn mang đi chiến ngẫu của Kha phụ cho ta!" Mạnh Hạo nghĩ tới đây, trong lòng mới khá hơn một chút, nhưng vẫn cảm thấy Hải Mộng Chí Tôn là khi dễ người đàng hoàng.

Thời khắc này hắn mày ủ mặt ê, hậm hực cất bước, bước chân vào trong lốc xoáy. Trong tiếng nổ vang quanh quẩn, lực lượng truyền tống mở ra, thân ảnh Mạnh Hạo biến mất ở bên trong, theo đó lốc xoáy cũng dần dần tiêu tán không thấy bóng dáng.

Sự kiện Như Phong Giới, cứ như vậy kết thúc!

Trong phiến hư không này, từ nay về sau, Như Phong Giới vĩnh viễn biến mất, chín vùng biển của Sơn Hải Giới, từ nay về sau sẽ không có loại thí luyện đã trải qua Như Phong Giới nữa.

Chỉ có Tiên Cổ Đạo Tràng cùng với Thái Hành Kiếm Tông, còn giữ lại giới thuộc về họ.

Mà cùng lúc đó, trong Sơn Hải Giới, trong tinh không, một thân ảnh áo đen đang đi từng bước một mang đầy suy tư, hắn đi qua trong đám tu sĩ, đi qua giữa Sơn Hải, đi qua mọi chỗ hư không, nhưng không có bất kỳ người nào nhìn thấy hắn... hắn như linh hồn cô độc vật vờ dạo trong Sơn Hải...

Mà khoảnh khắc Như Phong Giới sáp nhập vào 33 Thiên, ở ngoài 33 Thiên, ở trong tinh không vô tận, ở hai phương hướng, hư không cuồn cuộn, tinh không run rẩy, có hai phương thế lực đang mang theo uy thế vô thượng, "ầm ầm" bay tới.

Bọn họ khoảng cách với địa phương Sơn Hải Giới còn rất xa, nhưng bất luận xa mấy đi nữa, cũng... càng ngày càng gần!

Đồng thời trong lúc đó, Đệ Cửu Sơn Hải trong Sơn Hải Giới, ở bên cạnh biển thứ chín, tinh không đột nhiên nổi lên dao động, dao động này nhanh chóng mãnh liệt cuồn cuộn, dần dần ngưng tụ chung một chỗ, bất ngờ tạo thành một cái lốc xoáy. Bên trong lốc xoáy, thân ảnh Mạnh Hạo nhoáng một cái, từ bên trong cất bước đi ra. Hắn nhìn thoáng qua thế giới quen thuộc bốn phía, rồi quay đầu nhìn về phía biển thứ chín.

"Cuối cùng... đã trở về." Mạnh Hạo lẩm bẩm, hồi tưởng từng hình ảnh ở Như Phong Giới, trong lòng hắn đầy cảm khái, ngẩng đầu nhìn lên hư không, Mạnh Hạo nghĩ tới Tung Vô Nhai.

"Không biết hắn có tìm được chân đạo của hắn hay không..." Mạnh Hạo lắc lắc đầu, đứng ở nơi đó trầm mặc một lát, cặp mắt nhoáng lên một cái.

"Đệ Cửu Sơn Hải là nhà của ta, nhưng giờ này... ta phải rời đi, Hứa Thanh ở Đệ Tứ Sơn Hải, ta phải đi tìm nàng, mang nàng trở về, hoàn thành ước định của chúng ta!" Mạnh Hạo trong mắt tỏa sáng. Hành trình Như Phong lần này, hắn thu được rất nhiều cơ duyên: dung hợp Niết Bàn Quả, mở ra huyết mạch La Thiên Đạo Tiên, có được đầu mối của Hứa Thanh... hết thảy hết thảy, để Mạnh Hạo hoàn toàn có tư cách và lý do rời khỏi Đệ Cửu Sơn Hải.

Con đường của hắn, thế giới của hắn, sẽ không giới hạn ở Đệ Cửu Sơn Hải nữa, mà phải đi ra ngoài... Đi nhìn xem thế giới rộng lớn hơn!

"Ta muốn làm cho xấp giấy nợ của ta, dầy thêm nữa!" Mạnh Hạo nội tâm trào dâng.

"Danh sách cũng tốt, thiên kiêu cũng được, ta muốn làm cho tất cả người cùng thế hệ ở Sơn Hải Giới đều thiếu nợ ta tiền... Rồi sau đó... ta muốn những tu sĩ thế hệ trước... cũng tranh thủ... làm cho bọn họ thiếu ta tiền!"

"Có như vậy, ta mới có thể với phương pháp của chính mình, trở thành người chủ Sơn Hải Giới!" Mạnh Hạo nghĩ dã tâm của mình không nhỏ, đây là một nhiệm vụ rất khó hoàn thành, nhưng hắn tin tưởng nhất định mình sẽ thành công!

Trong mắt mang đầy ánh sáng, thân mình Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, bay thẳng ra xa.

"Từ lúc trước sau khi rời đi, không có thời gian trở về Nam Thiên Tinh thăm cha mẹ, và tỷ tỷ nơi đó... Lần này trước phải về Nam Thiên Tinh cáo biệt với cha mẹ!"

"Nam Thiên Tinh... Còn có căn nguyên thần hỏa, lần này trở về, ta phải một lần nữa xông vào chỗ căn nguyên thần hỏa!" Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh, hóa thành cầu vồng hướng thẳng tới Nam Thiên Tinh.

"Hơn nữa, nếu đã quyết định phải rời Đệ Cửu Sơn Hải, như vậy trước khi đi, cũng nên đi thu nợ, trong túi giấy nợ nhiều lắm, lần này, ta phải thu hồi lại!" Mạnh Hạo cảm giác mình trước đây quá mềm lòng, vừa thấy người khác không có tiền, hắn liền phát thiện tâm, không có cưỡng ép đòi nợ, nhiều lắm chỉ là muốn chút ít lợi tức mà thôi.

"Lần này, ta phải quyết tâm ngoan độc, Mạnh Hạo ơi Mạnh Hạo, ngươi không thể quá thiện lương đi!" Mạnh Hạo không ngừng tự nghĩ trong lòng...

- - - - - oOo- - - - -

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn

Bạn đang đọc Ngã Dục Phong Thiên của Nhĩ Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 28
Lượt đọc 1886

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.