Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 23

Phiên bản Dịch · 1801 chữ

Hạnh Dung: hehe, bánh ngon ngon lắm ý, cảm ơn "lãng tử" nhiều nhiều nhá, :*.

Tim đập nhanh, toàn thân như co rút, hành động khó nhọc, cô từ từ đọc cmt.

Lãng tử: keke, Dung vui là Quân cũng vui rồi.

Hạnh Dung: thật không, hihi, bánh ngon lắm, Quân mua đâu thế, giới thiệu tớ với.

Lãng tử: Cái đó là bí mật, Dung thấy ngon là được rôi, <3.

Hạnh Dung: hihi, Quân thật là.. ghét thật

Cuộc "trò chuyện công khai" của hai người kia, như lưỡi dao, đâm sâu vào tim cô. Bánh, cô vất vả chuẩn bị cho hắn, hắn lại đem để lấy lòng người con gái khác... Hỏi sao, cô không thấy đau lòng được chứ??? Đang bần thần, thì Vy nhận được tin nhắn.

Thật luôn: bánh mà lão quân đưa bà dung là bánh của mày, phải không?

Cỏ dại: ừm, :D.

Thật luôn: hắn ta thật quá đáng.

Cỏ dại: thôi mà, có gì đâu chứ, anh ấy không thích ăn thì cho bạn cũng đúng mà.

Thật luôn: Mày còn có tỉnh táo không hả, con điên này, nói chuyện với mày tao điên mất..

Cỏ dại: thôi thôi, cho tao xin, hehe, tao học bài đã.

Tắt máy tính trong tâm trạng nặng nề, ngước mắt nhìn trần nhà, cô tự hỏi chính mình: Tiếp tục theo đuổi anh ấy, liệu có đúng không??. Rồi chợt giật mình, lắc lắc đầu để xua đi ý nghĩ đó. Không, cô không được nghi ngờ vào lựa chọn của mình. Cô yêu Quân, và cô tin, sẽ có ngày anh ấy hiểu cho nỗi lòng của cô.

Thấy sắc mặt nó không được tốt, Duy lên tiếng hỏi:

-Có chuyện gì thế.

Ngước mắt nhìn anh, nó bặm môi không nói gì. Ra chiều, còn giận anh lắm.

-Chuyện gì??

Anh lại hỏi, nhiệt độ của câu hỏi đang giảm dần:

-Tại sao anh lại giúp nhỏ My chứ.

-Nhi.!!

Anh nhíu mày, giọng điệu thoáng xuất hiện chút bực mình. Nó không nói gì nữa, đứng lên ôm tập về. Hừm, ngồi thêm tí nữa, kiểu gì cũng cái nhau lớn cho mà xem..

Thứ tư, thời tiết mát mẻ, có thể nói là một ngày đẹp trời. Cả nhóm học thêm Hóa rủ nhau đi chơi. Hôm nay nó bận học thêm sinh. Ngồi nghe mấy đứa trên lớp bàn tán tranh luận về cuộc chơi buổi chiều, nó thấy nóng ruột. Cả nhóm có 12 đứa, toàn bạn cũng khá thân trên lớp. lâu lâu mới rủ nhau đi chơi một lần. Nó thật muốn tham gia. Đang đấu tranh tư tưởng dữ dội thì nó giật mình vì câu hỏi của thằng ngồi bên cạnh:

-Con Nhi, chiều đi không?

-Ax. chiều học thêm sinh, hay là bỏ nhỉ.

-Chẹp, ai mà biết, tùy mày.

Thằng Đức ốm từ bàn dưới chồm lên:

-"anh" Nhi không đi à, đi cho vui, lâu lâu chơi 1 bữa gì đó mà.

-Ờ. tao cũng chán học quá, muốn nghỉ.

-Thắm thế nào???

Thắm, là một đứa bạn khá thân, ở trên lớp của nó, cũng tham gia ôn thi môn sinh.

-Tí nữa tao xuống hỏi coi, chắc rủ nó nghỉ luôn.

-Ờ, hỏi nhanh, còn biết mà mua đồ.

Nhìn nó quay lại chỗ ngồi, thằng Đức ốm lại hất cằm hỏi:

-Thế nào???

-Chơi, bỏ 1 buổi.

-Ờ. thế thì chiều 1h, mày qua nhà thắm rồi tao sang rủ đi luôn.

-Ok.

Đây là lần đầu tiên nó bỏ học thêm để đi chơi như thế này, dù cũng thấy hơi sợ, nhưng niềm vui trước mắt, nó không thể cưỡng lại. Với cả, mấy ngày gần đây, nó không được vui, đi chơi coi như "xả" luôn cũng được.

Cả buổi chiều trốn học đi chơi, dù có mất mát một chút kiến thức, nhưng nó thấy rất đáng, ít ra, cũng để lại nhiều kí ức trong quãng đời học sinh, ai cũng cười nhiều, chụp ảnh cũng nhiều nữa. Dù đại đa số là ảnh mang tính chất "dìm hàng" (haha).

Hôm nay chơi vui, nên nó về hơi muộn, lúc rẽ vào ngỏ. trời cũng đã choạng vạng tối. Thấy anh đứng chắn trước đầu xe, nó thấy chột dạ, cười khì khì:

-Anh..

-Đi đâu về..

-Em.. em.. sao anh hỏi thế.

-NÓI.

-Đi học.

-NHI.

Nhìn xoáy sâu vào mắt nó, vẻ mặt như là vô tội kia khiến anh càng thêm tức giận.

-Nếu My không gọi điện thoại hỏi anh tại sao em không đi học thì em còn định dấu anh đến bào giờ hả. Nói, chiều nay đi đâu.

Khẽ rít lên trong miệng, anh tra khảo nó. Tâm tình nó đang vui, tự nhiên cái tên My được thốt ra từ miệng anh, khiến nó sa sầm mặt mũi.

-Lại là cái con đó, hừm, em nghỉ thì ảnh hưởng gì điện nước nhà nó mà nó nhiều chuyện thế chứ.

-IM NGAY.!!

-Em nói cái gì sai chứ, anh hiện tại chỉ biết có mỗi con nhỏ My đó thôi, anh có quan tâm em không chứ.

Nói rồi, nó đẩy người anh, ôm mặt chạy vào nhà. Duy lại càng tức giận, đến lúc này mà nó còn ghen tuông. Đúng thật, hết nói nổi mà. Giờ anh không trị tận gốc, thì mai mốt không biết, nó sẽ phạm phải những lỗi gì nữa.

Nó ấm ức chạy lên phòng khóc nức nở, mặc kệ sự ngạc nhiên của ba mẹ nó. Nhìn con gái ôm mặt khóc chạy vào nhà, mẹ nó lắc đầu:

-Cái con bé này, chắc lại giận dỗi gì thằng Duy đây mà. Đúng thật..

Ba nó chỉ cười cười:

-Không phải nó giống em sao???

Mẹ nói lườm lườm ba nó, rồi cả hai cùng bật cười hạnh phúc.

Sau khi nghe nó tức tưởi kể hết mọi chuyện, nhỏ khẽ thở dài. lại sắp có sóng gió đây. Thật cây muốn lặng mà gió chẳng dừng mà, chuyện tình cảm, lúc nào cũng có "hơi" của kẻ "thứ ba". Dù chỉ là chút ít, nhưng cũng khiến cho nhân vật chính phải đau đầu, lận đận nhiều phen.

"Tao thấy mày nên xin lỗi anh Duy đi. anh ấy cũng vì lo cho mày nên mới nổi giận"

"Nhưng mà.."

"Không nhưng gì hết, nghe lời tao"

Trong mọi hoàn cảnh, thì nó luôn luôn nghe theo lời khuyên của nhỏ, vì nhỏ là người bạn mà nó tin tưởng và hiểu nó nhất.

"Ừm, tao nghe mày. thôi ngủ đây."

Tự an ủi bản thân rằng:"anh ấy vì lo cho mình". Nó gắng mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, học về sớm, nên nó qua nhà anh luôn. Vừa bước vào, nhìn đôi giày ngoài cửa, nó nhíu mày. "Nhà có khách sao"

Thấy nó đi vào, bà Tư bưng dĩa hoa quả từ bếp lên tươi cười:

-Nhi hả, thằng Duy nó ở trên phòng chỉ bài cho My, cháu lên đi nhé, cầm cái này lên mấy đứa cùng ăn.

-Vâng.

Nó thấy hơi nóng xuất hiện, nhưng cố kìm xuống, dù sao, hôm nay sang đây cũng vì mục đích làm hòa mà.

Mở cửa phòng bước vào, nó thấy My đang ngồi sát cạnh Duy, thỉnh thoảng còn cười "duyên dáng". Nó thấy ngứa mắt, lên tiếng:

-Bà bảo em đem lên.

Duy nghe tiếng nó, im lặng làm ngơ, tiếp tục giảng bài cho My. My thấy thế thì mỉm cười:

-Nhi hả, tớ đến nhờ anh Duy làm toán.

Nó lườm cô ả, nhếch miệng cười đểu:

-Tớ được biết anh trai cậu cũng học rất đỉnh mà.

Nụ cười trên môi cô ả đột nhiên đông cứng, nó thì thấy cực hả dạ. Nhưng chưa được nhiều thì:

-Kệ đi, chúng ta làm tiếp.

Câu nói "dịu dàng" của anh như một đạp đá nó từ trên cao xuống, nó cắn chặt môi tức giận, phụng phịu ngồi xuống giường.

Nhìn 2 kẻ "gian phu dâm phụ" công khai kia, nó thật cục ức cứ ứ lại nơi cổ họng. Một lúc lâu sau, Duy mới thôi, không coi nó như là không khí nữa, lên tiếng hỏi:

-Có chuyện gì không.

Nó ương bướng hỏi đáp.

-Phải có chuyện gì mới được sang à??

-Thế thôi, My làm xong rồi đứng lên anh đưa về.

Ngay từ lúc vào phòng đến giờ, anh không thèm đưa mắt nhìn nó một cái, lúc này còn dám đưa cô ả đó đi nữa, nó thật không chịu nổi nữa rồi. My tiếp tục "dịu dàng"

-Nhi ở lại, tớ về trước nhé.

-Khoan đã-Nó lên tiếng.-Hôm nay tôi muốn nói rõ với cậu-Nó không thể giữ được bình tĩnh nữa rồi.

-Cậu muốn nói gì.-My e dè hỏi nó, đồng thời lướt mắt nhìn biểu hiện của anh.

-Anh Duy là của tôi, cậu đừng mặt dày xen vào, làm kẻ thứ ba, thật đáng khinh bỉ.

-EM IM NGAY CHO TÔI.

Duy tức giận, tay nắm thành nắm đấm. Gân xanh lộ rõ.

-Gì chứ.-Nó đưa đôi mắt bắt đầu xuất hiện "chất lỏng trong suốt" nhìn anh.

-Em còn như thế lần nào nữa, thì chúng ta chia tay.

"Đoàng". Câu nói của anh như tiếng sét đánh bên tai nó, chết lặng. Anh kéo tay My bỏ ra ngoài, nét mặt đang xấu đi, rất tệ. Nhìn bóng anh cùng kẻ thứ ba khuất sau cửa, nó thấy quặn thắt lòng: anh đòi chia tay nó, vì nhỏ My. Hai chân như không đứng vững nữa, cố lắm nó mới giữ không để mình gục xuống. Mệt mỏi, nó bước ra khỏi phòng. Nó ghét nó. Hôm nay mục đích là giải hòa, sao lại thành ra thế này cơ chứ. Nó không nghĩ, mọi chuyện lại diễn ra như thế này. Dường như, anh bắt đầu "chán ghét" nó.

Vy và nhỏ đẩy cửa bước vào phòng nó, thấy nó ôm gối. mắt nhìn chăm chăm xuống bàn chân, bước đến thở dài.

-Có chuyện gì thế.

Nó im lặng, không nói gì. Nhỏ chơi với nó từ nhỏ nên hiểu, lúc này chỉ cần ngồi bên nó, và im lặng là đủ, không nên hỏi gì cả. Ra tay, làm kí hiệu im lặng, Nhỏ kéo Vy nằm ngả dài trên giường. Cả ba cùng im lặng. Lúc sau, nó cất giọng đều đều, mắt vẫn không rời khỏi bàn chân.

-Tao đã ghen tuông quá đà, từ giờ tao sẽ không thế nữa.

Vy định nói gì đó, nhưng lần nữa, nhỏ lại ngăn lại. Cả ba lại chìm vào không gian yên ắng đến lạnh lẽo.

Bạn đang đọc Này Anh! Yêu Em Đi của Giodongamap
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.