Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12 (Phần 1)

Phiên bản Dịch · 2888 chữ

Cavencourt? Viên cố vấn pháp luật già cả lẩm bẩm, trong khi đôi tay run rẩy của ông xếp lại món giấy tờ mà vị khách đã quăng bừa bãi lên bàn.

“Em gái quý ngài Cavencourt,” Philip nhắc lại, lần thứ ba. “Cô ta sống ở Yorkshire, tôi muốn biết chỗ nào.”

Đến đây rõ ràng là một sai lầm. Ông Brewell đã gần như sững lại trước bóng dáng anh. Viên luật sư già đã không lấy lại bình tĩnh sớm hơn khi cuộc tranh luận bắt đầu, và cùng với nó là một cơn bão văn kiện pháp luật có thể dán kín mái vòm tu viện St. Paul, còn thừa để dành cho tu viện Westminter nữa.

Thật không may, khi một người đã rời khỏi quê hương xứ sở suốt mười lăm năm và hiếm khi đặt chân đến London trước đó, những sự quen biết hữu ích là cực kỳ hiếm hoi và xa xôi. Hơn nữa, khi người ta thích sự xuất hiện của mình không được biết đến, danh sách những nguồn cung cấp thông tin có thể lại thu hẹp hơn nữa nhiều.

Chim ưng có đầu mối liên hệ gần như trong mọi ngóc ngách ở Ấn Độ, những người mà sự thận trọng có thể tin tưởng được trong mối quan tâm về Tăng trưởng, hay thường xuyên hơn, Lợi tức. London lại khác, cứ như trên cung trăng, nó thật xa vời. Thực sự thì người ta có thể tìm ra cô Cavencourt trên mặt trăng còn dễ hơn nhiều so với tìm trong sự hỗn loạn của thành phố quỷ quái nào.

Anh đã phí mất ba tuần, tự mình tìm kiếm, vất vơ quanh các quán trọ, khách sạn và hỏi thăm người buôn bán. Anh đã trá hình vào các câu lạc bộ và những địa ngục cờ bạc, thậm chí còn tạo vài chuyến đi không mời tới những công chuyện trong xã hội thượng lưu. Anh biết được rất ít.

Anh không nghe thấy có ai nhắc gì về gia đình Cavencourt trong những chuyện ngồi lê đôi mách anh nghe lỏm được. Không hi vọng lôi kéo sự chú ý về phía mình, anh chỉ dám nghe hơn là làm. Như vậy là anh đã chạm mặt quá nhiều sĩ quan cũ và bạn bè quen biết. Thu hút sự chú ý của họ là rước lấy sự nhận ra, và chuyện sẽ nhanh chóng tới tai Hedgrave.

Chim ưng thà để tay mình bị nẹp tre kẹp chặt và đặt trên lửa còn hơn để bị Hedgrave hay ai đó trong đám bạn đồng nghiệp của anh kiểm soát. Riêng hôm qua, tại Bond Street, Philip họa hoằn lắm mới thoát khỏi sự kiểm tra tinh tường của Danbridge… và sự nhục nhã không tránh khỏi của việc thừa nhận rằng đúng rồi, Chim ưng gan dạ, cái tên làm khắp Ấn Độ khiếp sợ, đã có bức tượng… và đã bị đánh cắp. Bởi một bà cô hai mươi sáu tuổi.

Tất cả những chuyện đó dẫn Philip đến gặp viên cố vấn pháp luật của gia đình. Hiện tại Philp có thể vui vẻ áp dụng phương pháp nẹp tre với ông Brewell. Viên luật sư còn già hơn cả Methuselah[18], và phòng ông ta chắc hẳn được xây dựng – và chưa lau chùi từ - thời Đại hồng thủy. Chỉ liếc đến văn phòng cũ kỹ bốc mùi này thì cô Jones chắc hẳn sẽ bay ngay tới với bàn chải và giẻ lau. Rất có thể cô sẽ túm ông luật sư già đầy bụi, trong chiếc quần ống túm và áo choàng màu đen bạc phếch, ném ra khỏi cửa và đưa cho ông ta một cái lắc đầu mạnh mẽ.

[18] Methuselah: người già nhất theo kinh thánh của người Do Thái, 969 tuổi.

“Cavencourt. Cavencourt.” Đôi mắt xám kèm nhèm nhìn lên từ đống giấy tờ. “Có phải là Nam tước Cavencourt không? Đời thứ tám, phải không? Hai là đời thứ mười? Gia đình lạ lùng. Vài điều về ông ta – hay là người khác? Nhưng họ đang ở Ấn Độ,” ông kết luận, rất mụ mẫm.

“Quý ngài Cavencourt sống ở Calcutta,” Philip kiên nhẫn đáp. “Em gái ông ta mới trở lại nước Anh. Chúng tôi ở trên cùng một con tàu. Cô ấy có nhắc tới Yorkshire. Cái tôi muốn biết là chỗ nào.”

Ông Brewell lắc đầu buồn bã, và gương mặt nhăn nheo xám xịt của ông tựu lại thành một vẻ chỉ trích. “Với sự kính trọng thích đáng, thật không phải lúc làm lộn tung vùng nông thôn lên vì phụ nữ. Đây là một vấn đề lớn cần thu xếp. Dù trong trường hợp nào, trước tiên ngài cũng phải nghĩ đến việc về nhà. Gia đình- ”

“Có thể đi xuống địa ngục,” Philip nạt. “Chúng ta đã nói nhiều không cần thiết về chuyện đó.”

“Nhưng ít ra- ”

“Tôi chẳng nợ họ gì cả. Họ sống khá thoải mái mà không có tôi trong hơn mười lăm năm qua. Tôi dám nói họ sẽ biết cách chịu đựng thêm vài ngày nữa. Tôi đến vì tin tức,” anh tiếp tục bằng giọng căng thẳng. “Nếu ông không thể cho biết, tôi sẽ tìm chỗ khác. Ngày tốt lành.” Anh quay ra và đi về phía cửa.

“Nhưng thưa- ”

“Và không một từ,” Philip ra lệnh. “Không một từ nào.”

“Điều đó sẽ làm phức tạp nhiều chuyện.”

“Tôi cóc thèm quan tâm.”

“Vậy ít ra cũng nên nhắc rằng ngài còn sống chứ?” viên cố vấn pháp luật nài nỉ. “Tôi chỉ cần nói là tôi nhận được tin từ những nguồn tin cậy.”

Philip ngừng lại, những ngón tay anh đặt lên tay nắm cửa. “Tốt thôi. Nhưng không nhiều hơn thế.” Rồi anh bỏ đi.

Philip quay lại quán trọ để thấy đồ đạc của anh đã được đóng gói, còn Jessup đang đọc một tờ báo thể thao.

“Tất cả chuyện này là cái quỷ gì vậy?” Philip hỏi.

“Tôi nghĩ ngài muốn đi. Sáng nay ngài mới cằn nhằn rằng chúng ta đã lãng phí thời gian làm sao và ngài chán ngấy cảnh tượng ở London rồi.”

“Tôi đã dành những khoảng thời gian tốt nhất của ba tuần lễ qua để lùng sục khắp mọi quán trọ và đường phố của cái nơi đáng nguyền rủa này. Ông muốn tôi lặp lại chuyện đó khắp Yorkshire à? Brewell, giống như mọi người khác tại nơi đông đúc chết tiệt này không có lấy một ý tưởng mơ hồ nhất nào về nơi gia đình Cavencourt sinh sống,” anh giận dữ thêm. “Tôi dám nói ông ta sẽ mất thêm muời năm luẩn quẩn và loạng choạng để cố gắng tìm ra. Nếu ông ta có cố. Mà ông ta sẽ không. Ông ta không cổ vũ việc tôi lùng sục theo đàn bà, ông thấy đấy.”

Jessup nhấc một chiếc va li lên. “Kirkby Glenham,” ông nói.

“Cái gì?”

“Cô ấy sống ở Kirkby Glenham,” Jessup nói không biểu lộ gì. “Tôi đã trả tiền nhà và thuê một cỗ xe. Ngài có muốn ăn chút gì trước khi chúng ta đi không?”

Philip nhìn ông chằm chằm. “Ông chắc không đấy? Làm sao mà ông tìm ra được?”

Jessup nhìn đi chỗ khác và lẩm bẩm gì đó.

“Gì hả?”

“Debretts[19], thưa ngài. Tôi trông thấy họ trên Debretts. Kirkby Glenham. Sống ở đó từ thời của vị nam tước thứ hai. Còn một cái bản đồ trên bàn. Jessup gật đầu về hướng đó. “Đó là một trang viên bên cánh đồng hoang.”

[19] Debretts: xuất bản phẩm của nhà Debrett, giới thiệu về phả hệ của các gia đình quý tộc nước Anh.


Ông Thurton, cố vấn pháp luật của nhà Cavencourt tại London đã cảnh báo trước với Amanda là trang viên chưa sẵn sàng cho cô bởi người đại diện của ông không có đủ người làm việc đó. Nhưng cô lại không có ý định ở lại thành phố lâu, nơi cô có thể đụng chạm bất cứ lúc nào với ông Wringle giận dữ và quý ngài Hedgrave giết người.

Vì vậy cô trở về tổ ấm gia đình để thấy đồ nội thất bị bao phủ hoàn toàn trong bụi, đất và nấm mốc mọc khắp mọi nơi. Thêm vào với một ông quản lý đầy năng lực và một người làm vườn già, cô thấy một cô hầu làm việc vặt, trong tâm trạng đa sầu đa cảm giả cách làm việc của mười hai người.

Đến cuối hai tuần sau, chủ yếu nhờ công Bella, bụi, đất và nấm mốc đã bị chà sạch. Cũng trong cùng khoảng thời gian đó, nhờ công Padji, cô hầu làm việc vặt đã bỏ đi, và người làm vườn cũng đe dọa như thế. Sau ba tuần lễ, cô Cavencour đã thu nạp thêm một người quản gia và một cô hầu bếp, trong khi ông quản lý đưa ra thông báo nghỉ việc. Cũng trong thời gian này, một số lượng người hầu đã tới, và nhanh chóng đi. Họ đến bởi lương rất tốt. Họ đi - thường chỉ trong hai mươi bốn giờ - bởi vì Padji không tốt.

“Tôi đã nói với anh ta hàng trăm lần,” Amanda phàn nàn với bà Gales, “nhưng mà anh ta không nghe, hoặc là anh ta không hiểu.”

Họ ngồi trong thư phòng của tòa nhà. Ngồi trên chiếc ghế lớn của cha mình, chiếc ghế tựa xấu xí, hai khuỷu tay đặt lên chiếc bàn rộng, Amanda thê lương nhìn vào cuốn sổ cái. Đối diện với cô, bà Gales bình thản đan lát.

“Đó là một sự điều chỉnh đáng kể về phần anh ta,” bà góa nói.

“Nhưng anh ta mong đợi mọi người điều chỉnh theo mình. Làm sao có thể khiến anh ta hiểu rằng những người giúp việc ở Anh không, và không được mong đợi, sẽ cư xử như những người Ấn Độ? Anh ta nghĩ không có ai đủ khiêm tốn và chú ý. Cái quỷ quái gì mà bắt bà Swanslow nếm thử thức ăn tôi xem có thuốc độc không khi mà chính Padji đã nấu chứ?”

Amana đóng lại cuốn sổ cái bằng một tiếng đập mạnh. “Anh ta đã làm bà ấy run lập cập thế đó, tôi không thể hiểu nổi bà ấy viết gì. Tôi không thể nói rằng đây là tài khoản gia đình hay là bài kinh cầu nguyện của người Ba Tư. Và giờ thì tôi phải thay người quản lý, đó lại là lỗi của Padji. Anh ta không có nghĩa vụ phải làm ông Corker xây xẩm vì chuyện khu đất.”

Bà Gales đặt đồ đan sang bên. “Cô cần một tách trà đó, bạn thân yêu.”

“Tôi muốn có một người quản lý,” Amanda rên rỉ, “một người quản gia trong nhà và các cô hầu. Bella không nên chăm nom các căn phòng, và cô hầu bếp không nên làm việc giặt là.”

“Tốt hơn là Jane không làm việc giặt là,” bà Gales nói. “Cô ấy không biết việc đầu tiên của nó là gì, và tất cả các váy áo đẹp đẽ của cô sẽ bị hỏng hết.” Bà đứng dậy. “Ra khỏi phòng đi, Amanda. Cô chỉ làm mình buồn thêm ở đây thôi. Tôi sẽ đi xem trà và mang tới thư viện.”

Khi Amanda lưỡng lự, bà góa nói thêm, “Ngày mai chúng ta sẽ tới đại lý tuyển dụng ở York. Từ giờ đến lúc đó, bực dọc chẳng có ích gì cho cô đâu. Mọi thứ sẽ lại đâu vào đó mà, bạn thân yêu. Chúng ta phải kiên nhẫn.”

Amanda vâng lời, lầm lũi theo bà vào trong sảnh, cùng lúc đó cô tự hỏi, không phải lần đầu tiên, làm sao mà bà góa lại giữ được điềm tĩnh đến vậy. Trọn tám tiếng ngủ ngon lành mỗi đêm chắc chắn là có góp phần. Amanda ngủ nhưng không ngon. Hàng tiếng đồng hồ trôi qua trước khi cô có thể đẩy những nỗi lo lắng vào lại sâu trong góc kín của đầu mình.

Thư viện là một ý tưởng sáng suốt. Amanda có thể đọc và xóa sạch cả buổi sáng dễ sợ này đi- mà tốt hơn là cả ba tuần lễ khốn khổ vừa qua- với một trong nửa tá tiểu thuyết Gothic kinh hoàng cô lấy về từ York. Những dây xích và ngục tù, những cái xác không đầu là những gì cô cần. Nghĩ đến đó, một cái nhà ngục và những sợi dây xích chắc là cái Padji cần, chúa phù hộ cho trái tim thích can thiệp của hắn.

Cô chưa kịp ngồi vào trong chiếc ghế yêu thích thì có tiếng gõ cửa. Thở dài, cô đứng lên mở. Người đại lý tuyển dụng biết rằng cô đang tuyệt vọng. Có thể ông ta sẽ gửi đến một người xin việc. Bà Swanslow đã đi chợ, và tốt nhất sẽ không phải Padji là người mở cửa. Một cô hầu giặt là tương lai đã bỏ chạy khi thấy bóng dáng hắn.

May mắn thay, không thấy Padji ở đâu khi Amanda ra đến phòng ngoài.

Chậm rồi, cô nhận ra một người hầu sẽ không tới bằng cửa trước. Ai có thể gọi đây? Chắc chắn không phải hàng xóm của cô. Cô đã từ bỏ việc mong chờ bất cứ sự chào đón nào từ họ, không phải cô đã, thực sự-

Sự trầm ngâm của Amanda đột ngột dừng lại khi cô mở cửa và nhìn lên… vào đôi mắt xanh và nét mặt lạnh lùng của anh Brentick.

“Ôi,” cô há miệng kinh ngạc. Rồi bộ não chẳng làm gì hơn để giúp lưỡi cô, cô cứ đứng nhìn anh chằm chằm.

“Xin lượng thứ, thưa cô,” anh nói. “Tôi không được chào đón ở cửa người hầu, và vì vậy, không có sự lựa chọn nào khác.”

“K-không chào đón?”

“Không cần nói thẳng tuột ra, Padji đóng cửa trước mặt tôi. Rất kiên quyết.”

“Ý anh là anh ta đóng sầm cửa lại, tôi đoán thế.” Cơn sốc đầu tiên qua đi, chỉ còn tràn ngập bởi sự bối rối và lo lắng ớn lạnh. “Tôi không hiểu sao anh ta lại quá thô lỗ thế - nhưng anh ta – ít nhất- anh ta không phải là chính mình – suốt – thời gian gần đây –tôi hi vọng không. Anh ta không- hợp lắm. Ôi, trời ơi.” Cô quay lại. “Xin mời vào.”

Anh đưa cho cô một cái nhìn dò hỏi khi bước qua ngưỡng cửa. “Tôi đoán là cô ngạc nhiên khi thấy tôi,” anh nói.

“Ngạc nhiên không đủ để diễn tả trong trường hợp này.” Cô cố gắng tuyệt vọng lấy lại sự minh mẫn. Cô gần như quên mất mắt anh xanh và sắc xảo đến nhường nào, và anh cao đến bao nhiêu. Hay chỉ là vì có vẻ như anh sừng sững trước cô? “Anh đang làm cái quái quỷ gì ở Yorkshire thế, anh Brentick?’ Cô nhìn qua anh về phía cánh cửa trống. “Ông Wringle đâu?”

Điều ấy cho cô thêm một cái nhìn dò hỏi nữa.

“Có gì không ổn sao?” cô hỏi.

“Vâng,” anh nói. “Có gì đó rất không ổn.”

Mặt Amanda nóng bừng và lạnh ngắt đi khi màu sắc dội lên khuôn mặt rồi lại rút đi ngay.

Giây phút đó, có một bóng đen đổ xuống sảnh. Cô nhìn về phía sau, thấy vóc người khổng lồ của Padji tiến tới.

“Đừng sợ, cô chủ,” hắn gầm gừ. “Tôi sẽ để ý anh ta.”

“Cô Cavencourt, tôi phải nói chuyện với cô,” anh hầu nói nhanh. “Tôi đang gặp khó khăn lớn và -” Anh khéo léo bước sang bên khi bàn tay to lớn của Padji chỉ về phía anh.

Amanda vội vã chắn bước Padji. “Đủ rồi!” cô nói. “Tôi có nhờ anh trợ giúp không hả, Padji?”

“Tôi chỉ tiên lượng trước thôi, cô chủ,” tiếng đáp lại nhỏ bằng tiếng Hin đu.

“Không cần thiết phải cư xử thô bạo với khách,” cô đáp lại cùng ngôn ngữ. “Mọi người đến trước cửa không phải là sát thủ.”

“Thực sự thì sát thủ đầy tài năng hiếm khi đến bằng cửa trước,” anh Brentick lịch sự chỉ ra. Đáp lại cái nhìn sửng sốt của cô, anh thêm, “Tôi quen với ngôn ngữ này, thưa cô. Mười lăm năm ở Ấn Độ, cô nhớ chứ.”

Cô nhìn từ anh sang Padji, đầu óc cô hoạt động nhanh lẹ như nó có thể trong trường hợp này. “Padji ngạc nhiên khi gặp lại anh, tôi cũng thế. Tôi e là anh ta không chú ý nhiều đến những sự ngạc nhiên.”

“Đó là một lời giải thích hoàn toàn hợp lý, thưa cô Cavencourt, nếu cô vui lòng cho phép tôi được trình bày.”

Mắt Padji nheo lại. “Bảo hắn đi đi, cô chủ. Gã đàn ông này là rắc rối cho cô. Mà hắn cũng thối như con lợn vậy.”

Bạn đang đọc Nàng công chúa gỗ đàn hương của Loretta Chase
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.