Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thêm điểm

Phiên bản Dịch · 2310 chữ

Chương 40: thêm điểm

Thấy Elisabeth hai cái kỹ năng mới này, Triệu Diệu ở trong lòng lặng lẽ so sánh một chút.

"Elisabeth hiện tại tạo huyễn thuật, chỉ có thể tạo thành hiệu quả thị giác cùng thính giác , mặc dù cũng rất chân thật, nhưng cũng rất dễ dàng bại lộ. Nếu quả như thật có thể làm được ngũ giác đặc hiệu, vậy thì cơ bản là huyễn thuật cùng thực tế không khác nhau gì.

Khuyết điểm duy nhất, liền là ngẫu nhiên."

Ngoại trừ thị giác thính giác, ngũ giác còn thừa lại có khứu giác, vị giác cùng xúc giác, hiển nhiên trong đó trọng yếu nhất đối với huyễn thuật , chính là xúc giác, thế nhưng hết lần này tới lần khác đây là kỹ năng ngẫu nhiên không khống chế được rút ra cái nào.

"Viễn Trình Thao Túng kia cũng rất lợi hại, bất quá ta tựa hồ không quá cần dùng."

Suy nghĩ một chút, Triệu Diệu vẫn là có ý định liều một phen vận khí, lựa chọn Tùy Cơ Ngũ Giác.

Liền thấy sau khi hắn nhấn vào kỹ năng đầu tiên, Tùy Cơ Ngũ Giác một hồi biến hóa, biến thành bốn chữ " Khứu giác hiệu quả".

"Ai, không có rút được xúc giác a." Triệu Diệu nhếch miệng: "Nhưng mà khứu giác cũng không tệ, lần này huyễn thuật của Elisabeth càng thêm chân thật."

BOOK: Lv 2(66/ 1000)

Kim cương: 7

Sủng vật (1/ 2): Mạt Trà

Đẳng cấp: Lv 3(0/ 1000)

Độ trung thành: 100

Năng lực: Thời gian tạm dừng, duy trì thời gian 6s, thời gian cooldown 6s

Sủng vật (2/ 2): Elisabeth

Đẳng cấp: Lv 3(0/ 1000)

Độ trung thành: 65

Năng lực: Huyễn Âm Thần Quang, thanh âm chế tạo ảo giác, ánh mắt khống chế thân thể, khi bản thể hoặc người bị công kích lọt vào đòn nghiêm trọng, giải trừ năng lực.

Qua khoảng thời gian này ở chung, độ trung thành của Elisabeth cũng đạt tới 6 5 điểm.

Đúng lúc này, trong nhóm Wechat lại có tin tức nhảy ra.

"Ha ha, con trai, tới đây kêu ba ba một chút, ta có khả năng kéo ngươi đánh xếp hạng." 'Tiểu Mập Mạp Chuyên Giết Lỗ Ban' nói ra.

'Quốc Phục Tối Cường Lỗ Ban': "Đừng khóc lóc, ba cục hai thắng, thua không gọi cha chính là chó con! Ta liền hỏi ngươi có dám hay không."

"Cái này có chút hung ác ah." Miêu Ngạn Tổ khuyên nhủ: "Ta nghĩ hay là quên đi, các ngươi tổ đội đánh chung với nhau không được sao."

'Tiểu Mập Mạp Chuyên Giết Lỗ Ban' nói ra: "Ha ha, ta nếu như thua, ta trực tiếp đớp cứt."

'Quốc Phục Tối Cường Lỗ Ban': "Ta lại thua, ta lộn ngược đi ị."

'Tiểu Mập Mạp Chuyên Giết Lỗ Ban': "Ta ăn cứt một tháng!"

'Quốc Phục Tối Cường Lỗ Ban': "Ta lộn ngược đi ị rồi ăn lại!"

"Chiến chiến chiến" 'Yêu Nhất Cá Khô Nhỏ' hô.

'Báo Tử Đầu': "Mới tới thật ác độc."

'Meoz Ngạn Tổ' phát icon câm lặng: "Ta nói các ngươi tại sao phải so tài đớp cứt a?"

Triệu Diệu nhìn một chút danh sách tin nhắn trò chuyện, nhếch miệng, ngồi vào bên cạnh Mạt Trà , thấy hai bên quả nhiên lại mở một trận đơn đấu.

Liền thấy một Lỗ Ban, một Lý Nguyên Phương, hai anh hùng xoay tới xoay lui, ngoại trừ đánh thường, một cái kỹ năng đều không trúng được đối phương.

Mạt Trà cảm khái nói: "Móa nó, cái tên này di chuyển thật quỷ dị, ta hoàn toàn dự đoán không được hắn bước kế tiếp sẽ đi hướng nào a."

"Ta cũng hoàn toàn dự đoán không được hai người các ngươi hướng di chuyển a. . ." Triệu Diệu vuốt vuốt đầu Mạt Trà , liếc mắt nói ra: "Vàng đoàn trở xuống đều như vậy, ngươi vĩnh viễn dự đoán không được đối phương bước tiếp theo sẽ làm gì. . ."

Nhưng mà mặc dù hai người kỹ thuật theo Triệu Diệu là tám lạng nửa cân, nhưng Mạt Trà vẫn là lâm vào thế yếu.

Thế là Mạt Trà lập tức nhảy lên trên người Triệu Diệu , không ngừng vừa đi vừa về lề mề nói: "Triệu Diệu Triệu Diệu, ngươi mau giúp ta chơi ah, ta sắp thua."

"Ngươi đây là gian lận." Triệu Diệu lắc đầu: "Ngươi cảm thấy ta là loại người này sao?"

Mạt Trà ngậm điện thoại di động tựa vào trên đầu Triệu Diệu: "Ta thua nhưng là muốn dựng ngược đi ị a, ngươi xác định ngươi muốn ta trong nhà dựng ngược đi ị?"

Suy nghĩ một chút cái hình ảnh kia , Triệu Diệu rùng mình một cái, nếu như Mạt Trà thật dựng ngược đi ị, cuối cùng phải quét dọn sạch sẽ còn không phải hắn.

Nghĩ tới đây, hắn bá khí đoạt lấy điện thoại di động: "Lấy ra."

Thế là Lỗ Ban lập tức chiến lực tăng vọt, đủ loại kỹ thuật linh hoạt , kỹ năng chính xác phóng ra đem đối phương đánh cho liên tục bại lui.

Nhưng ngay tại thời điểm Triệu Diệu bên này sắp đạt được thắng lợi, nhân vật của đối phương đột nhiên cắt đứt kết nối.

Một lát sau, trong nhóm.

'Tiểu Mập Mạp Chuyên Giết Lỗ Ban': "Vừa nãy dây mạng trong nhà bị chó cắn đứt, ván này không tính."

'Quốc Phục Tối Cường Lỗ Ban': "Đánh không thắng rút dây mạng? được thôi được thôi. Vậy giờ còn dám tiếp tục một ván không?"

"Ngươi nói cái gì? Ta nhìn không thấy tin nhắn của ngươi, bên này tín hiệu không tốt, ngốc chó lại bắt đầu cắn dây mạng." 'Tiểu Mập Mạp Chuyên Gết Lỗ Ban'.

Quốc Phục Tối Cường Lỗ Ban: "Xéo đi a, ngươi cho là ta ngu ngốc sao? Tín hiệu không tốt cùng chữ có rõ ràng hay không rõ ràng có quan hệ gì a! ?"

"Không được, ta liền ảnh đại diện của các ngươi đều thấy không rõ, ngốc chó kia giống như đem Router ăn, ta muốn gọi xúc cứt quan tới xử lý." 'Tiểu Mập Mạp Chuyên Giết Lỗ Ban': "Ta off trước."

'Quốc Phục Tối Cường Lỗ Ba'n: "Ngươiii....... nhanh lăn trở lại kêu ta ba ba a!"

Triệu Diệu nhìn một chút đối thoại trong nhóm, lại nhìn một chút một bên đứng ở trên ghế sa lon kích động dậm chân Mạt Trà, yên lặng liếc mắt.

Lúc này, cạnh cửa sổ Elisabeth cau mày nói: "Triệu Diệu, điện thoại!"

"Biết, biết, ta mua cho ngươi một cái." Thế là Triệu Diệu bật máy tính lên, dự định giúp Elisabeth mua một cái điện thoại.

Thế nhưng lúc đi ngang qua phòng khách, hắn bị một tiếng ợ hơi vang dội hấp dẫn quay đầu lại.

Liền thấy Viên Viên nằm ở góc tường, hai chân trước khó khăn che miệng lại, có chút lúng túng nhìn về phía Triệu Diệu, bên cạnh hắn, là một bao khoai tây chiên bị ăn sạch sẽ.

Nguyên lai sau khi nó ăn thử vài miếng đồ ăn cho mèo liền một mặt ghét bỏ cách không chôn cứt, hai chân cách mặt đất vài cm làm bộ dáng đào đào đất.

Mèo hoang vì bảo tồn đồ ăn đến bữa tiếp theo, sẽ dùng đất đem đồ ăn chôn xuống , chờ đến lúc đói bụng lại móc ra ăn. Mà mèo nhà lúc ăn no rồi hoặc là gặp được đồ ăn không thích ăn, cũng sẽ làm ra động tác vùi lấp giống vậy, bởi vì trong nhà không có đất, cho nên nhìn giống cách không chôn cứt.

Chôn đã đời, Viên Viên lại thừa dịp thời điểm Triệu Diệu không có chú ý chạy đi hủy diệt đồ ăn vặt của Triệu Diệu .

"CMN." Triệu Diệu giật mình nói: "Ngươi có biết hay không ngươi không thể ăn đồ ăn của con người? ." Hắn bụm mặt, gương mặt bất đắc dĩ, phải biết trong đồ ăn của con người có rất nhiều chất phụ gia mà mèo không thể ăn, không thể tiêu hóa.

Ăn quá nhiều, đủ loại chứng viêm ,thận suy kiệt đều có thể xuất hiện, đối mèo là trăm hại mà không có một lợi.

Viên Viên bưng bít lấy miệng lại nhịn không được đánh một cái ợ no nê, một mặt sợ hãi nói ra: "Đừng đánh ta, ta không phải cố ý, ta khống chế không nổi chính mình a, đồ ăn của loài người các ngươi ăn quá ngon."

Thấy hắn bộ dạng nhát gan, Triệu Diệu bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Ngươi chủ nhân trước đây thật đúng là quá cưng chiều ngươi, từ hôm nay trở đi, không cho phép ngươi ăn bất luận loại đồ ăn nào của con người."

Nhìn xem Viên Viên bộ dạng ngay cả đứng dậy cũng thấy khó khăn kia, Triệu Diệu đã quyết định phải thật tốt quản con mèo này, cũng không thể để cho hắn loạn ăn đồ ăn của con người.

. . .

Một bên khác, trong tiểu khu cách nhà Triệu Diệu không xa, Tiêu Thi Vũ mặc quần áo làm việc, chân mang giày cao gót, cầm trong tay một túi đồ ăn cho mèo, đang đi hướng khu cư xá của nàng. (cư xá: chỗ trọ)

"Meo meo?"

"Meo meo?"

Theo tiếng gọi của nàng, trong một góc vườn hoa đột nhiên truyền đến một tiếng meo meo, nghe được âm thanh này, Tiêu Thi Vũ một mặt vui vẻ đi tới.

Liền thấy mấy con mèo con nhìn chỉ vài tháng tuổi meo meo chạy lại, ở bên cạnh chúng còn nằm sấp mấy con mèo hoang trưởng thành.

Thế nhưng Tiêu Thi Vũ đột nhiên lùi bước, có một người đàn ông trung niên đang ngồi xổm bên cạnh lũ mèo con.

Tựa hồ là nghe được tiếng bước chân của Tiêu Thi Vũ, người đàn ông trung niên xoay đầu lại cười cười: "Cô cũng tới cho mèo ăn?" Hắn đưa ra một túi đồ ăn cho mèo trên tay mình.

Mặt mũi của đối phương nhìn qua vô cùng hiền lành, lại là đang đút đồ ăn cho mèo, Tiêu Thi Vũ tinh thần lập tức buông lỏng rất nhiều.

"Đúng vậy a, mấy con mèo nhỏ này ra đời không bao lâu, tôi muốn cho bọn hắn thêm chút đồ ăn."

Trong đó một con mèo con màu trắng, có vằn màu quả quýt lại vây quanh Tiêu Thi Vũ không ngừng cọ qua cọ lại, trong cặp mắt tựa hồ muốn nói cái gì đó.

"Làm sao rồi? Làm sao không ăn?"

Một bên người đàn ông trung niên nhìn một chút Tiêu Thi Vũ hỏi: "Cô hết sức ưa thích mèo? Cô cũng nuôi mèo sao?"

"Tạm được, cảm thấy mèo thật đáng yêu. Bất quá công việc của tôi quá bận, không có thời gian nuôi mèo. Bình thường liền chăm sóc một chút đám mèo hoang trong cư xá."

Đám mèo hoang chung quanh tốp năm tốp ba tụ tập lại, hiển nhiên cùng Tiêu Thi Vũ đã hết sức quen thuộc.

Mèo loại sinh vật này, đặc biệt là mèo hoang, lòng phòng bị rất mạnh.

Nếu như là người xa lạ, coi như cầm đồ ăn trong tay cũng rất khó dẫn dụ bọn hắn đi qua.

Mà nhìn bộ dáng Tiêu Thi Vũ cùng bọn nó quen thuộc, lộ ra nhưng đã là nuôi nấng rất lâu.

"Công việc của cô rất bận?" người đàn ông trung niên hỏi.

Nhìn đám mèo con đang hạnh phúc ăn đồ ăn trước mắt, Tiêu Thi Vũ tựa hồ không còn tâm đề phòng, thuận miệng nói ra: "Đương nhiên bận rộn, nơi này chính là Giang Hải, ông có biết hay không tôi một tháng là tiền thuê nhà liền muốn 2000, còn ăn cơm, xã giao, mua quần áo, đồ trang điểm các thứ, chỗ cần tiêu tiền nhiều lắm, tôi một tháng đều dành dụm không được bao nhiêu tiền."

Người đàn ông trung niên ôn hòa cười cười: "Cha mẹ cô không ở đây sao?"

"Ở đây thì tốt rồi, quê tôi là một cái thôn nhỏ trên núi, cha mẹ cũng không giúp được, một người tại Giang Hải dốc sức làm việc, có đôi khi thật cảm giác không thở nổi." Tiêu Thi Vũ nhìn một chút nam tử trung niên bên cạnh, nói: "Ông là người địa phương? Các người thì thoải mái, chỉ là một căn nhà nhỏ, liền đủ chúng tôi liều mạng mấy chục năm."

"Không cân nhắc trở về nhà sao?" Người đàn ông trung niên hỏi.

"Trở về? Trở về tôi có thể làm gì? Tôi đi học vài chục năm, chẳng lẽ trở về trồng trọt?" Tiêu Thi Vũ đắng chát cười một tiếng.

Hai người câu có câu không trò chuyện, sau mười mấy phút, nhìn xem Tiêu Thi Vũ bóng lưng rời đi, ánh mắt của người đàn ông trung niên nhìn về phía một mực cọ xát Tiêu Thi Vũ cái con mèo nhỏ kia.

Con mèo nhỏ hướng bóng lưng của Tiêu Thi Vũ không ngừng méo méo kêu to, tựa hồ có chuyện gì muốn nói vậy.

Người đàn ông trung niên cười cười cũng rời đi.

Một lát sau, một cô gái mặc quần tây cùng Tiêu Thi Vũ giống nhau như đúc, lại ăn mặc áo sơ mi của người đàn ông vừa nãy, ngồi xổm ở trước mặt mèo con.

"Tiểu gia hỏa, ngươi muốn nói cái gì ah?"

Lời Nhắn Chương 40
Triệu Diệu vuốt vuốt đầu Mạt Trà , liếc mắt nói ra: "Vàng đoàn trở xuống đều như vậy, ngươi vĩnh viễn dự đoán không được đối phương bước tiếp theo sẽ làm gì. . ."
Bạn đang đọc Chẳng Lẽ Ta Là Thần (dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huykhung111333
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Cẩuca
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.