Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngẫu nhiên gặp

Phiên bản Dịch · 1776 chữ

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, người nào cũng được ăn mà.”

Đáng tiếc hôm nay vẫn đi làm, thời gian quá muộn, Triệu Diệu chưa kịp nghiên cứu cơm mèo.

Hắn vẫn luôn hy vọng tăng lên kỹ năng cơm mèo của mình, đạt được cơm mèo trên đẳng cấp tinh lương, gia tăng kinh nghiệm Mạt Trà thu được.

Cho mèo hoang ăn xong, Triệu Diệu vừa ra khỏi cửa thì thấy trong chén Elizabeth rỗng tuếch, đang một đầu vui vào trong chén Mạt Trà ăn như gió cuốn, trong hai mắt lóe ra hồng quang, lại là phát động năng lực.

Mạt Trà ủy khuất đứng ở một bên, toàn thân cứng ngắc, hiển nhiên là bị Elizabeth khống chế.

Có điều sau một khắc, đồ ăn cho mèo trước mắt Elizabeth có chút lóe lên, đã xuất hiện ở trước người Mạt Trà.

“Ha ha ha ha, chuyện gì vậy?”

Mạt Trà dùng móng vuốt xoa xoa gương mặt nói:

“Đây chính là năng lực của Mạt Trà ta, không có bất kỳ người nào có thể cướp đi lương mèo của ta ở trước mặt ta.”

Elizabeth khinh thường liếc mắt nhìn nó, hồng quang trong hai mắt chớp động, Mạt Trà đã đẩy chén ăn đến trước mặt nó.

Elizabeth: “Cám ơn, nô lệ…”

Sau đó một khắc, chén ăn và Mạt Trà lần nữa lóe lên, đã xuất hiện ở vài mét bên ngoài, Mạt Trà lắc đầu:

“Ngươi thử bao nhiêu lần đều như thế, năng lực của Mạt Trà ta là vô địch, bởi vì ta đã siêu việt cực hạn của mèo, trở thành thần!”

“Hai đứa chúng mày.”

Triệu Diệu trực tiếp xách hai con mèo lên, nói:

“Đừng cãi nhau, đừng dùng năng lực linh tinh, còn có Elizabeth mày cũng thật là, mày có biết năng lực tiêu hóa của mày rất kém, là dạ dày pha lê, mày ăn nhiều như vậy…”

Nói đến một nửa, Elizabeth đã ọe một cái ói ra, trực tiếp nôn đầy mặt Mạt Trà.

Nhìn ánh mắt giật mình của Mạt Trà và Triệu Diệu, Elizabeth ngửa đầu, cao ngạo nói:

“Không có ý tứ, nó xấu quá.”

Ngừng thời gian phát động, song trảo Mạt Trà hướng về gương mặt Elizabeth điên cuồng chộp tới, bị Triệu Diệu ngăn lại.

“Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Thật vất vả mới trấn an được Mạt Trà, lại rửa mặt cho Mạt trà, Triệu Diệu nhìn về phía nhiệm vụ tuần tra sau cùng trong nhiệm vụ hàng ngày, lập tức mang theo Mạt Trà ra ngoài, luôn tiện phòng ngừa hai con mèo trong nhà đánh tiếp, cũng thuận tiện làm nhiệm vụ.

Có điều khiêng Mạt Trà trên bờ vai, mới vừa đi ra thang máy, cảm thụ không khí nóng rực đập vào mặt, Triệu Diệu và Mạt Trà cùng nhau phát ra một tiếng kinh hô.

“Nóng chết rồi.”

Mạt Trà trừng một đôi mắt cá chết nói:

“Triệu Diệu, chúng ta trở về đi. Nằm trong điều hòa không khí xem live stream, lại đánh Liên Quân Mobile thật vui vẻ, vì sao lại muốn ra ngoài nóng bức.”

Triệu Diệu phun ra một ngụm nhiệt khí, nói:

“Là quá nóng, cái trời này, vẫn là lái xe ra ngoài tốt hơn.”

Thế là mấy phút sau, một người một mèo ngồi lên Palamera rời nhà để xe.

Triệu Diệu dự định hôm nay sẽ lái xe hóng mát một giờ rồi trở về.

Có điều hắn vừa ra cư xá không bao lâu, thì nhìn thấy bên đường có một nam một nữ đang lôi kéo nhau, Triệu Diệu định thần xem xét, phát hiện là Tiêu Thi Vũ bạn học thời đại học.

Nói đến căn hộ này của hắn cũng là đối phương bán cho mình, trung tâm bán cao ốc của cô ở ngay phụ cận, gặp phải cũng rất bình thường.

Với lại đối phương còn giúp mình mua đồ dùng trong nhà, nhìn thấy đối phương bị một người nam giới lôi kéo, hắn tự nhiên không thể ngồi xem không để ý đến.

Tiêu Thi Vũ cau mày, nhìn nam tử nắm bả vai cô nói:

“Bạch Tuyền, anh buông ra, anh muốn làm gì?”

Một thanh niên cao cao gầy gò, mặc âu phục áo sơmi thâm tình nói:

“Tiểu Vũ, anh rất nghiêm túc, em tin tưởng anh, anh thật sự yêu em, vì em, anh nguyện ý đi chết.”

Tên thanh niên này là đồng sự của Tiêu Thi Vũ, từ khi Tiêu Thi Vũ điều đến dự án Thiên Thượng thành này tiêu thụ, đối phương lập tức nhìn trúng cô, cơ bản mỗi ngày đều muốn nói chuyện phiếm cùng cô trên Wechat hoặc QQ.

Có điều cho tới nay Tiêu Thi Vũ đều giữ vững khoảng cách với đối phương, đối với đối phương mời cũng tiền hành cự tuyệt rõ ràng.

Nhưng không biết hôm nay Bạch Tuyền lên cơn điên gì.

Mặc vào một thân hàng hiệu, sau khi tan tầm thì thổ lộ với cô, thất bại nhưng vẫn quấn quít chặt lấy cô trên đường đi, để Tiêu Thi Vũ phiền phức vô cùng.

“Bạch Tuyền, tôi nói rồi, chúng ta không thể nào, tôi không có tình cảm gì với anh.” Tiêu Thi Vũ bất đắc dĩ nói.

“Không có khả năng, Tiểu Vũ, anh biết em ưa thích anh.” Bạch Tuyền nói:

“Không phải vậy sao ngày đầu tiên em đến, lại đưa sô cô la cho anh? Còn có ngày đó anh bị cảm nắng, cũng là em đưa anh đi bệnh viện…”

“Người nào tôi cũng tặng sô cô la…” Tiêu Thi Vũ bất đắc dĩ nói:

“Lần bị cảm nắng kia chỉ có một mình tôi, tôi không đưa anh thì ai đưa?”

Bạch Tuyền lắc đầu, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt và tự tin:

“Tiểu Vũ, cho anh một cơ hội, anh sẽ để em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, em hãy tin tưởng anh, anh bây giờ và anh trước kia đã khác biệt.”

Tiêu Thi Vũ sờ lên cái trán, một mặt bất đắc dĩ.

Đúng lúc này, một chiếc Porsche Palamera đỗ ở bên cạnh họ, trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Thi Vũ, cửa sổ xe mở ra, Triệu Diệu nhìn tình huống hai người một chút, hỏi:

“Tiêu Thi Vũ? Cần giúp một tay không?”

Nhìn xe thể thao trước mắt, Bạch Tuyền nhíu nhíu mày, buông lỏng bả vai Tiêu Thi Vũ ra.

Tiêu Thi Vũ thở dài một hơi, tranh thủ thời gian chạy lên vị trí kế bên tài xế nói:

“Triệu Diệu, làm phiền cậu đưa tôi về nhà.”

Triệu Diệu nhìn Bạch Tuyền trước mắt, nói: “Cần tôi báo cảnh sát không?”

“Không cần, anh ta là đồng nghiệp của tôi, kỳ thật người không xấu, chỉ là có chút ngây thơ.”

Bạch Tuyền một bên cũng không ngăn cản Tiêu Thi Vũ lên xe, chỉ nhìn Triệu Diệu trong xe, trong mắt đã tràn đầy địch ý.

“Anh là ai? Quan hệ với Tiểu Vũ như thế nào?”

Tiêu Thi Vũ chủ động nói:

“Cậu ấy là bạn học của tôi, Bạch Tuyền, tôi thật sự không có tình cảm với anh, chuyện như tình cảm này không thể miễn cưỡng, anh trở về yên tĩnh suy nghĩ thật tốt đi.”

Bạch Tuyền cười lạnh, nhìn xe thể thao trước mắt nói:

“Không có tình cảm, nói cho cùng còn không phải cô thấy tôi không có tiền? Người ta có xe thể thao cô bèn ba ba chạy lên. Nhưng mà nói cho cô biết, cô sẽ hối hận.”

Triệu Diệu cũng ở một bên lắc đầu bất đắc dĩ, nói:

“Anh em, mạnh tay thì dưa không ngọt, con gái người ta không thích cậu, cậu cần gì phải miễn cưỡng.”

Bạch Tuyền lạnh lùng lườm Triệu Diệu:

“Anh cảm thấy có tiền thì ngon sao? Tiền của anh còn không phải cha mẹ anh cho? Anh ngoại trừ tiền còn có thứ gì?”

“Tôi…”

Triệu Diệu liếc mắt, hắn lúc nào nói đến chuyện tiền bạc, có điều bị người mắng ngoại trừ tiền còn có thứ gì, trong lòng Triệu Diệu nhịn không được dâng lên một trận mừng thầm, hơi nhếch khóe môi lên.

Mà cái mỉm cười này của hắn, ở trong mắt đối phương, chính là nụ cười xem thường từ trên cao nhìn xuống.

Bạch Tuyền nhìn hai người thật sâu:

“Cuối cùng nhắc nhở anh một câu vậy, con nhà giàu, thế giới này, không phải đơn giản như anh tưởng tượng đâu, nhiều khi, có tiền cũng không có ích lợi gì.” Nói xong bèn quay người rời đi.

Một bên Tiêu Thi Vũ lộ ra nụ cười xin lỗi:

“Thật có lỗi, tôi không nghĩ tới anh ta lại cực đoan như thế.”

Triệu Diệu nhìn Tiêu Thi Vũ ngồi chỗ kế bên tài xế, hôm nay đối phương một thân âu phục thiếp thân, dáng người linh lung có chất được nổi bật ra, tóc dìa buộc thành đuôi ngựa càng lộ vẻ già dặn.

Nghe được Tiêu Thi Vũ, Triệu Diệu lắc đầu nói:

“Tôi thì không sao, mấu chốt là cô làm sao bây giờ? Cậu ta là đồng nghiệp cô, nói không chừng sẽ còn quấy rối cô tiếp đấy.”

Tiêu Thi Vũ nhíu mày: “Thực sự không được, tôi chỉ có thể từ chức.”

Nói, cô đột nhiên nhìn Palamera trước mắt cười nói:

“Đây là xe cậu vừa mua à? Rất đẹp trai nha, trông có vẻ rất đắt.”

“Tạm được, một trăm vạn.” Triệu Diệu nói:

“Nói ra cô khả năng không tin, kỳ thật tôi không muốn mua.”

Tiêu Thi Vũ hâm mộ nhìn Palamera, nói:

“Thật hâm mộ cậu, tuổi còn trẻ, đã có phòng có xe, ở Giang Hải có một chỗ cho mình.”

Triệu Diệu biết nhà Tiêu Thi Vũ ở ngoại địa, là thi đến trường học Giang Hải, nhà và xe đối với cô tới nói, có thể là mục tiêu phấn đấu của cả đời.

Hắn an ủi: “Tôi cũng chỉ gặp vận may, cô yên tâm, bằng vào năng lực của cô, sớm muộn cũng có thể mua nhà. Cô ở chỗ nào? Tôi đưa cô về.”

Đúng lúc này, một tiếng meo kêu vang lên, Tiêu Thi Vũ kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy Mạt Trà đang ngẩng đầu ưỡn ngục đứng ở ghế sau nhìn cô.

Bạn đang đọc Chẳng Lẽ Ta Là Thần (dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huykhung111333
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.