Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến hóa

Phiên bản Dịch · 1390 chữ

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

Lại nhìn thấy điện thoại di động đã mở ra website, đang dừng lại trên giao diện eBay, bên trên đủ loại đồ hộp, đồ ăn nhập khẩu cho mèo.

“Triệu Diệu, giúp tôi mua một ít đồ ăn cho mèo đi, tôi ăn Hoàng Gia ngán lắm rồi.” Mạt Trà một mặt mong đợi nhìn chằm chằm Triệu Diệu.

Nhưng mà Triệu Diệu hơi lướt qua, tùy tiện nhìn một túi đồ ăn cho mèo đều muốn sáu, bảy trăm, lập tức nói:

“Đắt như thế? Không được, không được, quá mắc.”

Nhìn thấy Triệu Diệu cự tuyệt, Mạt Trà lập tức trừng lớn đôi mắt tròn trịa, càng thảm thương nhìn đối phương nói:

“Tôi thấy trên mạng nói, đồ ăn cho mèo ăn ngon hay không, quan hệ đến tuổi thọ của mèo, nếu không ăn được đồ ăn cho mèo, sau này già rồi vừa nhuốm bệnh, về sau còn tiểu ra máu. Với lại mỗi ngày đều ăn một loại đồ ăn cho mèo, tôi ăn đến sắp nôn rồi, mua cho tôi điểm đồ ăn cho mèo nhập khẩu đi.”

Nói, nó mở to một đôi mắt to, lại không ngừng cọ lên bàn tay Triệu Diệu.

Triệu Diệu vẫn lắc lắc đầu nói:

“Quá mắc, mua không nổi, chờ tao tăng tiền lương rồi nói sau.”

Nếu thật sự mua đồ ăn nhập khẩu với đồ ăn vặt cho mèo kia, một ngày Mạt Trà muốn tiêu mấy chục khối, đối với Triệu Diệu hiện tại gánh vác quá lớn.

Lần nữa bị cự tuyệt, Mạt Trà lập tức dừng lại động tác, con mắt tròn vo híp lại, trợn nhìn Triệu Diệu, nhảy xuống ghế sô pha, đi vào phòng ngủ.

Một tháng qua, trí năng của Mạt Trà cấp tốc tăng trưởng, đặc biệt là khi học được lên mạng, càng từ trẻ con năm tuổi ngây thơ biến thành thiếu niên mười lăm tuổi phản nghịch.

Cảm nhận được xem thường trong mắt Mạt Trà, Triệu Diệu giật giật khóe miệng:

“Thật đúng là lợi thế…”

Nghỉ ngơi một hồi, Triệu Diệu đứng lên bắt đầu chỉnh lý gian phòng, bởi vì nuôi mèo, mỗi ngày hắn phải quét rác thu dọn lông mèo trên đất, còn phải xúc cứt trong nhà vệ sinh mèo, ném vào túi rác vứt đi.

Nhưng mà khi quét dọn nhà vệ sinh mèo, Triệu Diệu lại phát hiện một chút cứt mèo rơi ở cửa Toilet.

“Con mèo chết tiệt này!”

Bịt lỗ mũi, cách mấy tầng giấy vệ sinh cầm một chút cứt ném vào túi rác, sau đó cẩn thận dùng thuốc sát trùng cọ rửa mặt đất nhiều lần.

Làm xong hết thảy, hắn lập tức đi vào phòng ngủ, thì nhìn thấy Mạt Trà cả người bãi ở trên giường, trước người đặt chiếc điện thoại cũ.

Cái đầu nhỏ của nó nâng lên, đôi mắt tập trung tinh thần, miệng nhỏ mở lớn, đầu lưỡi phấn nộn hơi duỗi ra, đang một mặt ngốc manh mà nhìn chằm chằm vào điện thoại trước người, đôi móng vuốt phấn nộn thì không ngừng xẹt qua trên màn hình điện thoại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là khẩn trương.

Triệu Diệu đi ra phía trước, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, nói:

“Lại chơi Liên Quân Mobile?”

“Ừm.”

“Tại sao mày lại kéo cứt ra ngoài nhà vệ sinh, mày có biết xử lý rất phiền phức hay không” Triệu Diệu tức giận nói.

“Biết, lần sau tôi sẽ không kéo ra bên ngoài.”

Mạt Trà hững hờ nói, hai mắt từ đầu tới đuôi nhìn chằm chằm vào màn hình.

Thấy đối phương nhàn nhã chơi game, Triệu Diệu càng tức giận trong lòng:

“Tuần này là lần thứ mấy rồi, tao nói với mày bao nhiều lần, kéo sạch sẽ rồi ra, đừng kéo một đống đã gấp chạy ra.”

“Biết rồi.”

Mạt Trà một bên điều khiển điện thoại, một bên nói:

“Ai kêu nhà vệ sinh bẩn như thế, chỗ đặt chân cũng không có, lúc nào mua cho tôi cái nhà vệ sinh tự động đi, tôi thấy trên mạng thấy mèo nhà người ta đều dùng.”

Triệu Diệu giật giật khóe miệng: “Vật kia không đáng tin cậy, nào có bảo vệ môi trường như mỗi ngày xúc cứt, còn có thể để cho tao xem xét tình hình sức khỏe của mày.”

Mạt Trà vẫy vẫy cái đuôi: “Rõ ràng là không có tiền, dùng tay xúc cứt thì bảo vệ môi trường ở chỗ nào, cậu cầm đi làm ruộng mới gọi là bảo vệ môi trường.”

“Quả thực là nuôi con trai, vẫn là Mạt Trà trước kia ngoan”

Trong đầu Triệu Diệu lại hiện lên hình ảnh hơn một tháng trước, Mạt Trà hồn nhiên đáng yêu nghe lời, nhịn không được hoài niệm trong lòng.

Nhìn Mạt Trà hiện tại trầm mê Liên Quân Moblie, hắn nhếch miệng, thò đầu ra nhìn về phía màn hình, khi thấy Mạt Trà điều khiển Lỗ Ban toàn trường loạn chuyển, cuối cùng bị Tôn Ngộ Không mấy gậy gõ chết.

Tiếp lấy trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của đồng đội.

“Lỗ Ban ngu thế, từ đầu game đến giờ.”

“Học sinh tiểu học đừng phá game được không? Ngoan ngoãn đi học đi?”

“Lỗ Ban óc chó, xong game anh em tố cáo thằng này đi!”

Nhìn thấy mấy câu nói đó, Mạt Trà tức giận đến vung loạn cái đuôi, lốp bốp bắt đầu đánh chữ mắng trả.

“Người ta bằng kĩ thuật giết anh, dựa vào gì nói anh feed mạng?”

“Tank phế vật, không biết bảo kê hàng sau à?”

Thấy cảnh này, Triệu Diệu cảm thấy kinh ngạc, một tháng qua, hắn phát hiện Mạt Trà không chỉ biết nói chuyện, có thể cùng hắn giao lưu đơn giản như vậy, thậm chí đối với thế giới nhận biết, trí thông minh cũng càng ngày càng tăng, ngay cả câu chữ với ghép vần đều không dạy tự hiểu.

Lại thêm về sau học lên mạng, chơi game, nhận biết với tính cách biến hóa ngày càng lợi hại.

Mà qua mấy lần thí nghiệm trong một tháng nay, cũng làm cho Triệu Diệu xác nhận một ít chuyện, chính là ngoại trừ Mạt Trà ra, hắn không có cách nào giao lưu với mèo phổ thông khác.

Mạt Trà cũng giống như vậy, ngoại trừ hắn ở bên ngoài, những người khác nghe được chỉ là tiếng kêu meo meo.

Mà nói giao lưu giữa bọn hắn dựa vào âm thanh, không bằng nói là một loại tâm hồn giao lưu nào đó, dù không nói lời nào, chỉ dựa vào suy nghĩ trong lòng, trong vòng mười mét bọn hắn đều có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.

Một bên khác, Mạt Trà còn đang cùng đồng đội tiến hành giao lưu nhiệt tình trong Liên Quân Mobile, từ khi Triệu Diệu cho nó điện thoại cũ của mình, nó bèn thích chơi game.

Nhưng mà game điện thoại di động đặc biệt là Liên Quân Mobile, đối với vuốt mèo của Mạt Trà quá không hữu hảo, điều này khiến nó thường xuyên điều khiển sai lầm, mười ván thì có chín ván thua, duy nhất thắng vẫn là nằm, cái này cũng dẫn đến nó cho tới bây giờ vẫn quật cường danh đồng.

Triệu Diệu nhìn lướt qua màn hình của nó, đã là 2-12, yên lặng vì đồng đội của Mạt Trà mặc niệm, Triệu Diệu lắc đầu, đổi quần áo, chỉnh lý gian phòng xong, xem TV, bất tri bất giác đã đến 12 giờ.

Triệu Diệu ngáp một cái chuẩn bị trở lại phòng ngủ đi ngủ, lại phát hiện Mạt Trà đổi tư thế, cả người hình chữ “nhân(人)” nằm lỳ trên giường, như cũ đang nghịch điện thoại.

Triệu Diệu thở dài một hơi, cau mày, thúc giục nói: “Đã 12 giờ rồi, mày còn muốn chơi bao lâu, chuẩn bị đi ngủ đi.”

Mạt Trà cũng không ngẩng đầu lên, một bộ khinh thường nói:

“Cậu ngốc à à? Anh đây là mèo, ban đêm không cần ngủ.”

Bạn đang đọc Chẳng Lẽ Ta Là Thần (dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huykhung111333
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.