Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm kiếm

Phiên bản Dịch · 1513 chữ

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

Trong phòng đen nhánh, âm thanh tí tách không ngừng vang lên.

Một phụ nữ trung niên bị trói chặt chân tay, bịt miệng, cả người treo ngược ở trên tường.

Cổ của cô bị rạch ra một vết thương bằng ngón cái, tơ máu thật dài từ cổ cô chảy ra, hội tụ đến sau đầu, giọt từng giọt lên sàn nhà.

Trong mắt nữ nhân giờ phút này tất cả đều là vẻ kinh hoàng, cô không ngừng giãy dụa, nhưng thủy chung không cách nào thoát khỏi dây gai trói buộc.

Ở trong ánh mắt hoảng sở của cô, một trung niên nam tử nhẹ nhàng đặt ngón tay trước miệng, làm động tác im lặng.

“Chớ lộn xộn, ừ, cô càng loạn động, máu chảy càng nhiều, chết càng nhanh.”

Nữ nhân nhịn không được nước mắt chảy ra, ánh mắt nhìn nam tử tất cả đều là khẩn cầu.

“Đừng cầu ta, khi cô ngược mèo, không phải cũng không mềm lòng sao? Bọn nó không cầu cô?”

Nam nhân nở nụ cười, liếm liếm bờ môi của mình nói:

“Con mồi đối mặt thợ săn, ngay cả tư cách cầu khẩn đều không có.”

Thế là nam nhân cứ ngồi trước mặt nữ nhân như vậy, nhìn xem nữ nhân từng chút từng chút chảy khô máu tươi của mình, nhìn ánh mắt của đối phương từ hoảng sợ, đến sợ hãi, đến oán hận, đến tuyệt vọng.

Nhìn tất cả những thứ này, trên mặt nam nhân lộ ra vô cùng hạnh phúc.

“Các người thích ngược mèo, ta hết lần này tới lần khác thích ngược người, nếu như cô còn sống, có lẽ chúng ta có thể làm bạn tốt.”

Nhưng vào lúc này, âm thanh cửa chính vang lên, nam nhân bình tĩnh quay đầu, thì nhìn thấy mở cửa là một nam tử trung niên, cùng hắn giống nhau như đúc.

Nhìn thấy trong nhà máu tươi đầy đất, vợ bị treo ngược lên, còn có nam nhân có khuôn mặt giống mình như đúc, nam tử trung niên mở cửa lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhưng không đợi hắn phát ra tiếng kêu sợ hãi, đã cảm thấy lồng ngực của mình đau xót, lực lượng cả người trong cơ thể chẳng khác thủy triều trôi mất, miệng bị một bàn tay lớn mạnh mẽ mà hữu lực gắt gao túm lấy.

Một giọng nói băng lãnh như lưỡi đao thổi qua lỗ tai của hắn.

“Đổ máu… Cắt tứ chi… Hỏa thiêu… Trúng độc… Tra tấn bằng điện…”

“Tử vong, ngươi thích loại nào?”

Trong bệnh viện sủng vật, sau mấy tiếng bận rộn, rốt cục đem 18 con mèo hoang và Mạt Trà, Elizabeth toàn bộ kiểm tra sức khỏe một lần.

Bác sĩ Liễu nói với Triệu Diệu:

“Tình hình mèo hoang cũng không tệ, ngoại trừ có ít bọ chét, còn có không đầy đủ dinh dưỡng ra thì không có vấn đề gì lớn, sau đó dựa theo tiêm vắc xin định kỳ là được rồi.”

“Còn mèo nông thôn này thì thân thể rất khỏe, chắc nịch đến không được, nuôi rất khá… Còn mèo Ragdoll này thì trái lại.”

Triệu Diệu chăm chú nhìn bác sĩ, có chút khẩn trương hỏi: “Nó thế nào?”

Elizabeth thế nhưng là mấu chốt để hắn hoàn thành nhiệm vụ, nếu Eizabeth có vấn đề, ngẫm lại khả năng nửa năm không thể đạt được kinh nghiệm, nghĩ thôi Triệu Diệu đã thấy đau lòng.

Elizabeth nghe vậy xoay đầu lại, hiển nhiên trên miệng nó nói không có việc gì, trên thực tế vẫn rất quan tâm đối với thân thể của mình.

Liễu bác sĩ nhíu lông mày nói: “Mèo Ragdoll này của anh… Nó ăn quá nhiều.”

“?”

Triệu Diệu vẻ mặt nghi hoặc.

Liễu bác sĩ lắc đầu nói:

“Năng lực tiêu hóa của mèo Ragdoll vốn không mạnh, mà trong bụng nó tất cả đều là xương, thịt sống, làm dạ dày gần như mở rộng gấp 3.”

“Nó ăn nhiều như vậy, tiêu hóa không được, đương nhiên nhịn không được sẽ nôn.”

“Nôn?”

Triệu Diệu ngẩn người: “Cô nói là…”

“Nó nhả không phải máu, là xương, thịt sống đã ăn.”

Liễu bác sĩ cau mày nói: “Tôi biết những mèo nô các anh này đặc biệt thương mèo, nhưng cũng không thể buông thả cho bọn nó ăn, mèo nhà nhiều khi khuyết thiếu năng lực tự điều khiển, ăn đồ ăn vượt qua mình cần.”

“Huống chi dạ dày mèo Ragdoll vốn yếu ớt, càng dễ dàng xảy ra vấn đề…”

Triệu Diệu mãnh liệt gật đầu, hỏi tiếp: “Ý của cô là nó không có việc gì? Chỉ là phổ thông tiêu hóa không tốt.”

“Ừm.”

Liễu bác sĩ nhẹ gật đầu nói: “Nó nôn không phải máu của nó, chỉ là tiêu hóa không được xương với thịt sống thôi. Lát tôi cho nó một ít thuốc xúc tiến tiêu hóa, anh về cho nó ăn một ít là được.”

Nghe lời đối phương, Triệu Diệu một đầu hắc tuyến, lườm Elizabeth một chút.

“Cái tên này… Là quá tham ăn đi…”

Cái sau quay đầu sang chỗ khác, dường như không muốn cùng mấy người Triệu Diệu nhìn nhau.

Elizabeth nhịn không được nhỏ giọng nói: “Tôi đã sớm nói không sao rồi mà.”

Có điều hai con mèo tiến hành đối thoại với Triệu Diệu ở trong ý thức, những người khác tự nhiên đều nghe không được.

Bận đến 10 giờ sáng ngày thứ hai, toàn bộ 18 con mèo hoang rốt cục được Triệu Diệu đưa đến trong nhà, sau đó 15 con mèo to một phòng, 3 con mèo con một phòng.

Còn tốt đồ ăn cho mèo và bồn cho ăn của Mạt Trà, nhà vệ sinh gì đó đều có, Triệu Diệu tạm thời lấy ra ứng phó một chút.

Trong toàn bộ quá trình, Mạt Trà vẫn luôn ở trong nhà chạy tới chạy lui, ngăn cản nhóm mèo hoang thăm dò.

“Tê, đi ra đi ra, không cho phép tiến vào nhà vệ sinh.”

“Tê, đây là giường của ta, các ngươi không thể ngủ.”

“Tê, ngươi, nói chính là tên trên mặt đen nhánh đấy, đừng ăn vụng thức ăn của ta.”

Nhìn xem Mạt Trà kích động bốn phía loạn gào, Triệu Diệu nhún vai, nói:

“Mày cùng bọn hắn giao lưu hết sức khó khăn nhỉ, biết nói tiếng mèo chưa?”

Mạt Trà cả giận nói:

“Ngôn ngữ của mèo, không có quan hệ logic và đại quan hệ, không có phức tạp như nhân loại các người, chỉ có thể biểu thị đơn giản tình cảm và thái độ!”

Mạt Trà tức giận nói:

“Những nhược trí này một cái đều không thức tỉnh, căn bản không hiểu ngôn ngữ phức tạp, cậu muốn tôi làm sao bây giờ? Cậu hơi suy nghĩ xem nếu trong nhà vào ở 18 người nhược trí, năng lực kém, cậu sẽ có tâm tình gì.”

Triệu Diệu đồng tình nhẹ gật đầu, nhìn về Elizabeth một bên nói:

“Thế nào? Mày còn có điều kiện gì?”

Elizabeth có chút bắt bẻ nhìn nhìn căn hộ của Triệu Diệu, gật gật đầu nói:

“Nơi này xem như tạm được. Còn điều kiện còn lại…”

Triệu Diệu nhìn đôi mắt to như một đôi lam bảo thạch của Elizabeth, phát hiện trong đó tựa hồ lóe lên một vòng nhu tình.

“Tôi hi vọng anh có thể giúp tôi tìm tới bà lão từng nuôi nấng chúng tôi, tôi muốn gặp lại bà ấy một lần.”

Triệu Diệu nghe vậy nhẹ nhàng thở ra một cái, cười cười nói:

“Chuyện này đơn giản, mày còn nhớ rõ trước kia từ đâu đến biệt thự không?”

Elizabeth nghe vậy nhẹ gật đầu: “Nhớ kỹ.”

Thế là tiếp xuống Triệu Diệu mang theo Elizabeth trở lại biệt thự, sau đó theo ký ức Elizabeth tìm tới địa phương bọn nó được thu nhận, trong toàn bộ quá trình, Triệu Diệu thấy Elizabeth cơ bản không có địch ý, cũng dứt khoát cởi ra trói buộc cho nó.

Tìm được địa điểm thu nhận, Triệu Diệu bèn bắt đầu hỏi thăm hàng xóm phụ cận, hỏi bà lão đi nơi nào.

Cứ như vậy một đường hỏi, một đường tìm, từ giữa trưa tìm tới 8 giờ tối, rốt cục Triệu Diệu lần theo địa chỉ một ông cụ cho, tìm được một ngôi nhà.

“Cuối cùng cũng tìm thấy.”

Triệu Diệu nhìn cửa sắt lớn trước mắt, thở ra một hơi, hắn cuối cùng ở trước kỳ hạn của nhiệm vụ tìm tới.

Nhưng lúc này, con ngươi Elizabeth trên lưng hắn lại bỗng nhiên co rụt lại, giống như cây kim đâm về phía cửa lớn trước mắt.

“Có mùi máu tươi.”

Sau một khắc, toàn bộ thân thể nó xoát một cái bắn ra ngoài, từ khe cửa sổ một bên chui vào.

Bạn đang đọc Chẳng Lẽ Ta Là Thần (dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huykhung111333
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.