Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta sẽ là Tiêu Viêm

Tiểu thuyết gốc · 1070 chữ

Chương 2: ta sẽ là Tiêu Viêm

Tác giả : Thôn Phu Dã Lộc

....

Tên bệnh nhân” Trầm cảm nguy hại” vừa khóa môi bác sĩ..hắn là Nguyễn Trầm.

Hắn đang đi trên con đường nhân sinh khác rất nhiều so với người bình thường, phải nói về 9 năm về trước...

...

Nguyễn Trầm, cái tên cha mẹ đã đặt cho, nhiều lúc hắn tự hỏi sao lại là “Trầm”,hắn chỉ biết cha mẹ hắn quen nhau bên gốc Trầm,làm đám cưới, xây nhà cũng đều bên gốc Trầm và giờ tên hắn cũng Trầm như cuộc đời của hắn vậy.

Sống trầm lặng yên bình hơn 19 năm, êm đêm trôi qua thời học sinh mà không có biến cố yêu đương,quậy phá,sốc nổi; hắn nghĩ là do tính cách ưu thích yên tĩnh, trầm lắng,an toàn nên con người trầm ổn đến vậy.Nhưng sau biến cố tai nạn khiến hắn mất người thân, Trầm quyết định đi du lịch cho khuây khỏa, thừa hường tài sản khổng lồ từ cha mẹ, hắn du ngoạn khắp nơi Nam Việt,muốn thay đổi cuộc sống trầm lặng của mình.

Cho đến 1 ngày, hắn không rõ tại sao luôn có giọng nói thôi thúc hắn đi thăm Chùa 1 Cột,Trầm quyết đinh đến tìm hiểu.

Trời mưa lả tả, Nguyễn Trầm đang đứng trước ngôi chùa 1 cột, giọng nói trong tiềm thức thúc dục tiến vào..Không thắng nổi sự hiếu kì,bỏ qua suy tính an toàn thường này, hắn bước vào trong..

Bỗng 1 luồng sức mạnh không thể cản phá xông thẳng vào người Trầm, hắn gục ngã bất tỉnh...

“này.. này.. tiểu tử..tỉnh..lại”

Trầm nghe tiếng ai đó gọi mình,thì chợt nhớ mình đã bất tỉnh,chắc là ai đó cứu tỉnh mình. Trầm ngẩng đầu đứng dậy,nhìn hoàn cảnh xung quanh rất lạ, như đang trong hoàng cung cổ xưa nào vậy,xung quanh sương mù hư ảo vây phủ,hắn nhớ rõ mình đang ở chùa một cột.

”chẳng lẽ mình được đưa đến quán xá nào gần đây xây theo kiến trúc cổ”,đang suy nghĩ,Trầm ngước nhìn về giọng nói gọi mình,hắn sững người:

“a..tôi đang nằm mơ?..hừm..chắc vậy”

Hắn thấy một lão nhân tiên phong đạo cốt đang lơ lửng cách hắn 5 mét, nự cười hòa ái khuôn mặt uy nghiêm đang hiếu kì đánh giá hắn. Hoàn cảnh này hắn nghĩ mình mơ chứ giải thích thế nào.

“Tiểu Tử, đây là thật,không phải mơ..uhm..ngươi tỉnh lại rất nhanh,quả nhiên linh hồn rất mạnh”

“vậy ngài là..?”

“Ngươi có thể xưng ta là Huệ Lão thần tiên,ngươi biết về tu tiên chứ?”

“Tu tiên?.. Thật có tu tiên sao?”

Ông lão hòa ái cười:”thật”

Với một người ưu thích trầm lắng,thiên nhiên và yêu những cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp,tiên hiệp;Trầm vẫn luôn mơ ước về tiên giới,nhưng hắn biết đó chỉ là viễn vông.Bây giờ trước mặt hắn lại là một tiên nhân,hắn vẫn giữ đầu óc của mình thanh tĩnh, con mắt cố gắng quan sát xung quanh xem có dây hay vật gì kéo lão nhân này bay lơ lửng không.

Trầm hưng phấn tột độ khi không thấy có dụng cũ hay kĩ xảo nào cả”Thật có tu tiên, haha..tiểu Trầm à tiểu Trầm, không nghĩ tới ngươi lại có thể Bổng lên..haha. lão nhân này chắc sắp chết nên muốn kiếm để tử trân truyền đây mà..vậy lời thúc dục đến chùa là của lão nhân... chắc mình có tiên cốt đây mà”

Đang mải suy nghĩ thì có giọng nói chen vào:” Người trù ẻo ai chết, hừm,ta đã chết rồi ngươi còn trù ta chết thêm lần nữa sao?”

Trầm giật mình ngước nhìn ông lão,khuôn mặt lão nhân uy nghiêm chen chút phẫn nộ.

“không..không phải...lão tiên nhân...a...ông chết rồi sao.”

Trầm chợt nghĩ”vậy là giống với Bạch sư trong đấu phá thương khung sao, ta sẽ là Tiêu Viêm,a.. mà vừa rồi lão tiên đọc được suy nghĩ của ta..ặc..hửm..vừa nãy nói là linh hồn,vậy bây giờ mình đang “nguyên thần xuất khiếu”sao?..quá đỉnh rồi”

“Này,nhóc con, đừng nghĩ viển vông nữa,ngươi yên tâm hiện tại cơ thể ngươi đang nằm bệnh viện,họ chỉ chuẩn đoán cảm lạnh ngất trong mưa thôi..

còn nữa ta cũng không giống cái gì bạch sư của ngươi, còn cái gì “nguyên thần xuất khiếu” ta cũng ko hiểu, aiz có lẽ ta nên ra ngoài cập nhập thêm thông tin thế giới hiện giờ tu tiên ra thế nào mà lời ngươi nói ta không hiểu..”

Một giọng nói vô cảm truyền đến khiến Huệ Lão thân tiên sững lại:”được rồi,nói vấn đề chính đi,thời gian đã không còn nhiều,thế giới này tiên khí càng lúc càng mỏng,không thể kéo dài nữa”

Sương mù tản đi,xuất hiện chính giữa cung điện 1 gốc đai thụ,thân rêu xanh,lá xanh gân tím luôn lóe sáng,rất nhiều rễ từ cành đâm xuống nềm cung điện,nhìn tựa 1 gốc cây Đa khổng lồ

Lão nhân gấp gáp quay lại khom người trước một gốc cây to ở chính giữa tòa cung điện khổng lồ,vòng thân cây hơn 50 người ôm,chiều cao chạm đến nóc cung điện.

“Đây là cây thế giới sao”

Lão tiên nở nụ cười nịnh nọt:”vô cực thần mộc,ngài nói phải ta quên..ta quên”. Lão quay người nghiêm túc nhìn Trầm:

”Tiểu tử ngươi chờ,chớ vội muốn gánh nhận “tu tiên việt sứ”,ngươi xem xong thứ này rồi hẵng quyết định”

“a.. Lão tiên nhân..?”

Lão nhân biến mất trước mắt Trầm, hắn chưa kịp hiểu thì ông lão biến mất.

Phút sau thấy lão xuất hiện, trên tay lão cầm thêm 1 vật hình tròn nhìn như quả nho xanh vậy,nhưng lại không giống vì nó màu như ngọc phỉ thúy,xung quanh ánh lên màu tím khá kì lạ.

“Đừng gọi ta dài dòng vậy, cứ gọi Huệ Lão đi”

“Đây là niệm quả,nó công dụng giống ngọc giản tu tiên giới, chỉ là cao cấp hơn thôi; niệm quả không chữ hay công pháp như ngọc giản, niệm quả lưu lại lời nói,hình ảnh của các vị hiền nhân truyền vào,người sẽ như được trực tiếp ở trong hoàn cảnh đó..tiểu tử không cần khẩn trương, dùng tâm để nhập niệm quả”

Nguyễn Trầm hiếu kì cầm niệm quả từ Huệ Lão truyền tới,hắn tập trung tâm trí nhìn vào niệm quả,vòng sáng tím bỗng lóa mắt hắn...

Bạn đang đọc Nam Việt Tiên Hiệp Ký- Hồi 1: Khai Giới Tiên Quân sáng tác bởi ThonPhuDaLoc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThonPhuDaLoc
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.