Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam thần là người thực vật

Phiên bản Dịch · 2841 chữ

Chương 1. Nam thần là người thực vật (1)

Edit : Bạch Tuyết

"Tống Ôn Noãn. . . Tống tiểu thư phải không?"

Giọng nói nhu hòa mang theo một chút kỳ dị không dễ nhận ra

Ôn Noãn ngồi ở đối diện, trang điểm tinh tế, quần áo thỏa đáng, người phụ nữ phú quý sa hoa này mới thu lại tầm mắt từ sơ yếu lí lịch trên tay, nhìn đến nữ sinh đối diện.

Mà Ôn Noãn lúc này đang ngồi lưng thẳng tắp, áo sơ mi trắng cùng quần jeans ngược lại nổi bật lên vẻ đẹp thiếu nữ , nhìn giống như một đóa bách hợp lay động , phi thường tươi mát.

"Đúng không?."

Nghe được đối phương hỏi, Ôn Noãn lưng không căng thẳng , lưng càng thẳng hơn, cũng không biết có phải vì muốn cho người phụ nữ đối diện ấn tượng tốt hay không, đồng thời lúc trả lời, trên mặt cũng theo bản năng mang ý cười.

Nụ cười này khiến Phương Thanh Nhã xiết chặt tờ sơ yếu lí lịch trong tay , sâu trong đáy mắt không chịu khống chế tránh qua một tia mê võng. (** ý là bị mê hoặc  )

Tươi cười như vậy, trước đây, cô cũng từng có, chỉ là. . .

Chỉ là cái gì, cô còn chưa có nghĩ xong, thanh âm cung kính của quản gia liền truyền vào trong tai cô

"Chu tiên sinh, ngài đã trở lại."

Chu?

Lỗ tai Ôn Noãn khẽ giật giật, lập tức liền chú ý đến người phụ nữ trước mặt vừa mới còn ung dung cười , lúc này sắc mặt bệch, không chỉ hai tay run lợi hại, trong mắt cũng nhanh chóng lướt qua tia sợ hãi .

Giống như là gặp thú dữ, nhìn qua đáng thương lại bất lực.

Tiếp đó Ôn Noãn mới đưa tầm mắt chuyển hướng phương hướng tiếng bước chân thanh túy

Người tới bộ dáng không tệ, một thân cao tây trang cao ngất, nhìn vào liền thấy áo mũ chỉnh tề.

Chẳng qua ánh mắt người vừa bước vào chẳng mảy may dừng lại trên người Ôn Noãn, lại gần một chút, đôi mắt cơ hồ trừ bỏ người phụ nữ trước mặt Ôn Noãn cũng liền không thể dung được bất cứ thứ gì nữa

Thẳng đến khi người làm trong nhà không kiềm chế được run rẩy cả người, rốt cuộc hình như đã đạt được tư vị thỏa mãn biến thái nhất định, hắn mới đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Ôn Noãn.

"Vị này là. . ."

Nghe vậy, mất đi áp lực từ ánh mắt hắn Phương Thanh Nhã lúc này mới buông lỏng cả người, cười gượng giới thiệu, "Người chăm sóc A Việt ba ngày trước đã xin thôi việc, anh cũng biết, A Việt hiện tại căn bản không thể thiếu người chăm sóc, nên tôi liền đăng thông báo tuyển dụng trên mạng, Tống tiểu thư đây là hôm nay tới phỏng vấn.."

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông mặc tây trang đã lập tức mở miệng ngắt ngang, hắn nói, "Được rồi, không cần tiếp tục phỏng vấn nữa, Tống tiểu thư phải không? Ngày mai cô liền có thể đến đây làm việc, đãi ngộ trong thông báo tuyển dụng Thanh Nhã nói như thế nào, thì chính là như vậy. Chu quản gia, tiễn khách."

Nói xong, người đàn ông này không thèm liếc mắt nhìn Ôn Noãn, quay đầu liền hướng trước mặt Thanh Nhã, duỗi tay kéo cổ tay cô không cho phép cự tuyệt, "Cùng tôi lên lầu!"

"Tôi. . ."

Ôn Noãn trơ mắt nhìn người phụ nữ trong nháy mặt ngập tràn hoảng sợ, dường như trên lầu có quái thú ăn thịt người

Chẳng qua không đợi cô xem xong, vị quản gia đã bước đến bên người cô, muốn mời cô đi ra ngoài.

Thấy thế, Ôn Noãn cười cười, cũng liền thu lại lòng hiếu kỳ của mình, cất bước đi ra ngoài.

Lúc sắp đi ra khỏi biệt thự, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến khiến cô nhìn ra phía sau, sau đó không khỏi bất ngờ bắt gặp một người đàn ông ngồi xe lăn ở biệt thự lầu hai tây nam giác, chẳng qua cửa sổ phản quang quá mức lợi hại, thế nên cô không thấy rõ bộ dáng người đàn ông kia như thế nào, nhưng trong đầu không tự chủ được hiện ra tư liệu của đối phương

Phong Việt, hiện tại là chủ Phong gia, cha mẹ đều mất, có xe có phòng có vị hôn thê.

Vị hôn thê Phương Thanh Nhã của hắn là do cha mẹ tại thời điểm hắn còn nhỏ nhận nuôi, sau khi cha mẹ chết, hai người thuận theo ý cha mẹ đính hôn, nhưng tại lúc sắp kết hôn, Phong Việt ngoài ý muốn bị tai nạn xe, thành một cái ——

Người thực vật.

Xí nghiệp Phong thị đại loạn, may mắn sau này bạn tốt kiêm đồng học của hắn Chu Văn Diệp ra tay giúp đỡ, toàn lực chống đỡ hết thảy.

Chẳng qua từ đó tới giờ đã 2 năm, Phong Việt cũng không có bất kỳ ý nghĩ thức tỉnh ý thức, mọi người cũng đều biết đến, Phong thị này nói tuy vẫn là Phong thị, nhưng ai cũng ngầm hiểu sớm muộn gì cũng phải thay họ .

(** ý là sớm muộn gì cũng thuộc quyền sở hữu của người khác nên phải thay tên ấy )

Thậm chí. . .

Trong đầu Ôn Noãn hồi tưởng lên một màn lúc nãy, lại híp hí mắt.

Không chỉ có như thế quá phận——

Ban đêm

Biệt thự Phong gia, lầu hai, tây nam giác. ( ** phía Tây Nam , chắc vậy :vv )

Tiếng nữ nhân rên rỉ cùng tiếng nam nhân thở gấp tại màn đên yên tĩnh có vẻ đặc biệt chói tai, nhìn một màn này trước mặt, Phong Việt cảm thấy lẽ ra theo thường lệ mình sẽ tức giận, cũng không biết vì sao, dường như trong lòng trước sau đều hệt như cục diện đáng buồn này, không chút gợn sóng, thậm chí khi nhìn về phía đầu giường không ngừng rung kịch liệt kia, còn bắt đầu không tự giác bắt đầu nghiên cứu hoa văn phía trên.

Chỉ là không đợi hắn nghiên cứu, nam nhân kia đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, Phong Việt mới như từ trong mộng tỉnh lại giống , tròng mắt lay động.

A. . . Hiện tại toàn thân hắn cũng chỉ có tròng mắt chuyển động thôi.

Phong Việt đem tầm mắt chuyển dời đến hai người lõa thể kia, liền trông thấy nam nhân kia quay đầu nhìn hắn cười quỷ dị, sau đó giống như muốn hả giận lại động thêm hai cái, thỏa mãn nghe tiếng người phụ nữ dưới thân kinh hô, lúc này mới đứng dậy , tiến lên đem chiếc khăn tắm màu trắng quấn quanh người mình, lập tức nhìn qua chỗ Phong Việt rồi đi tới, vỗ nhẹ nhẹ sợ gương mặt hắn, giọng khàn khàn nói: "Trò hay hôm này, đến đây là kết thúc, nếu thích, ngày mai lại mời ngươi xem."

Nói xong, hắn nở nụ cười nhè nhẹ, nhưng đáy mắt bỗng lóe lên tia oán hận cùng thống khổ rồi biến mất, nhanh đến mức chính Phong Việt cũng nghĩ phải chăng mình nhìn nhầm, hắn chậm rãi đứng thẳng dậy , cất bước đi ra ngoài.

Hắn ra ngoài mang theo một tiếng đóng cửa “ phịch”, Phong Việt lúc này mới phát hiện người phụ nữ bị hắn phát tiết lúc nãy người giật giật , bả vai run run, tiếng khóc đè thấp này mới dần dần truyền vào trong tai hắn, chẳng qua tiếng khóc lúc này cùng tiếng nức nở mang theo mùi tình dục lúc nãy hoàn toàn trái ngược, ngược lại tràn ngập đè nén thật sâu cùng bi thương.

Phong Việt nghe thấy, cảm thấy nếu bản thân mình không phải hiện tại không thể động cũng không thể mở miệng nói chuyện, không chừng sẽ cười ra tiếng.

(**ý là nếu không bị liệt thì ảnh sẽ cười ra tiếng ấy)

Đúng vậy, cười.

Chỉ tiếc hắn đã hai năm không biết cười là gì, không chỉ có không biết cười, cảm xúc của người bình thường, đi lại chạy nhảy , thậm chí là không có yêu cầu về đồ ăn đặc biệt , thậm chí sống có cảm xúc, hắn đều không biết toàn bộ, thậm chí. . . Thậm chí buổi tối mỗi ngày nhắm mắt lại hắn đều không biết có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không

Khóc?

Hắn chưa có khóc?

Dựa vào cái gì hắn phải khóc vì hai người kia? Có cái gì mà bi thương, thống khổ? Thật làm hắn không biết hai người bọn họ sớm ở trước mặt hắn động tâm với đối phương sao?

Sâu trong đáy mắt Phong Việt đột nhiên bốc lên lên một trận cừu hận thấu xương cùng chán ghét, lại ở người phụ nữ trên giường ngồi dậy chớp mắt, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hai mắt dừng lại ở khoàng không vô định, phảng phất sớm đắc đạo cao tăng.(*)

(* ý là ảnh giống như vị cao tăng đã đạt tới trình độ cao sâu của đạo :vv chắc hiểu là không có ham muốn hay ưa thích nữ nhân :v )

Nhìn Phong Việt như vậy, người phụ nữ trên giường nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt, sau đó cả người bỗng nhiên si ngốc thoáng chút liền vọt tới hắn trước mặt, nhanh chóng nâng tay lên tát vào một bên mặt của hắn

(**từ h về sau để “người phụ nữ” thành nữ nhân cho hay nhé :v )

Tát xong rồi, biểu tình trên mặt nữ nhân chớp mắt trống rỗng, sau đó tay run run nhẹ nhàng xoa vị trí vừa tát, nháy mắt nước mắt không ngừng tuôn rơi giống như chuỗi ngọc bị đứt

Nàng nên làm cái gì bây giờ. . . Rốt cuộc là nên làm gì bây giờ. . .

Cùng lúc đó, trong phòng , Ôn Noãn nâng cằm nhìn ngoài cửa sổ tối đen, bên chân là hành lí nàng sớm thu thập xong.

Làm bảo mẫu ở Phong gia là cần chiếu cố bên người thân chủ, cho nên nàng người cần thiết phải ở Phong gia.

Nghĩ như vậy, ngón tay nàng liền ở trên mặt bàn gõ gõ, nếu nàng không đoán, hiện tại Phong Việt sợ là đang nhìn xuân cung đồ sống đi

(** ý là đang xem cảnh XXX , abc , xyz ,.. ấy )

Đúng vậy, Chu Văn Diệu cùng Phong Việt là có thù oán, cụ thể cái gì thù thì phải ngược dòng thời gian đến thời cha của họ

Hẳn là vào thập kỷ 90, khi đó Phong phụ cùng Chu phụ cùng nhau đầu tư làm buôn bán, kết quả sau này làm ăn lỗ vốn, Chu phụ nhát gan liền rút vốn, chuẩn bị về nhà an an ổn ổn làm ruộng, ai sau khi hắn rút vốn, Phong phụ bên này gặp may, sau đó còn có Phong thị.

Cứ như vậy, Chu phụ sao có thể cam tâm, mà Phong thị càng lớn thì hắn càng không cam lòng , hình thành sâu trong lòng hắn chấp niệm vĩnh viễn.

Hắn bắt đầu không làm việc đàng hoàng, bắt đầu ham thứ không thuộc về mình, ham không được liền bắt đầu uống rượu đánh bạc, dùng để gây tê chính mình, uống say, ấu đả thê tử nhi tử liền thành con đường phát tiết của hắn.

Do đó Chu Văn Diệu từ nhỏ bị tư tưởng giáo huấn chính là, Phong gia gì đó, Phong Việt gì đó ngay từ đầu đáng lẽ là của hắn, nếu không phải Phong Việt, nếu không phải Phong phụ, nhà bọn họ sẽ không đến nỗi như ngày hôm nay, ba hắn cũng sẽ không như vậy, mẹ hắn sẽ không chết sớm, hắn cũng sẽ không phải thống khổ như giờ.

Đều là tại nhà họ Phong!

Tư tưởng lệch lạc ngược lại khiến cho hắn phấn đấu đi lên, sau đó tiếp cận Phong Việt, tiếp cận Phong thị, cuối cùng ra tay không để lại dấu vết khiến Phong Việt thành người thực vật, Phong thị thành vật hắn nắm trong tay, ngay cả vị hôn thê của Phong Việt đều thành đối tượng hắn phát tiết dục vọng, hơn nữa bởi vì thù hận, bọn họ mỗi đêm đều là ở trước mắt Phong Việt làm…

Mà duy nhất một điều Chu Văn Diệu không đoán trước được là hắn cư nhiên lại yêu Phương Thanh Nhã

Đúng vậy, không sai, lúc này Ôn Noãn tiến vào là vị diện “càng làm càng yêu”

Vừa nghĩ tới đây, gân xanh trên trán Ôn Noãn lại nổi lên.

Nghĩ đến cốt truyện cô vừa tiếp thu từng đoạn lớn không thể miêu tả, Ôn Noãn cơ hồ đều phải không ngừng khống chế thế giới quan của mình, điều duy nhất cô tự an ủi mình được là, trong cái loại X văn này, nguyên nhân dẫn đến là ——

(* đoạn này không chắc nưa :< )

"Phong Việt tiên sinh là ở căn phòng này sao? Được, ta tự mình đi vào, không cần quản gia ngài dẫn đường đâu, hình như ta thấy bên kia có người gọi ngài, nghe có vẻ rất vội, từ hôm nay ta liền bắt đầu làm việc, ta sẽ tự mình làm quen với hoàn cảnh và công việc, nếu có gì không biết ta sẽ hỏi , ngài nên đi trước đi."

Sáng sớm, ngồi ở căn phòng tối tăm, nghiên cứu chút ánh sáng lộ ra trong phòng, Phong Việt bỗng nhiên nghe được một giọng nữ xa lạ nhưng rất dễ nghe.

Nghe có vẻ là người cực kì am hiểu lòng người.

Sau đó hắn liền nghe được tiếng quản gia Chu thấp giọng nói xin lỗi, tiếng bước chân dần dần đi xa, yên tĩnh một hồi lâu, hắn mới nghe được âm thanh cửa phòng bị người bên ngoài nhẹ nhàng mở ra.

Bỗng một trận gió mát mang theo mùi hương của nữ nhân ập vào mũi hắn.

Hắn nhìn chăm chú nhìn lại , liền đối diện với đôi mắt mang ươn ướt trong veo của Ôn Noãn.

"Xin chào, ta là Ôn Noãn, sau này sẽ là người chăm sóc cho anh, mong anh giúp đỡ."

Hắn cười cười nhìn nàng dần tới gần.

Mang theo hào quang phía sau, giống như thiên sứ rơi xuống nhân gian.

Mà cơ hồ cùng lúc đó, ngay khi Ôn Noãn nhìn thấy Phong Việt.

Nàng liền cảm giác chính mình giống như xuyên qua thời không, đi tới trước mặt Phong Việt một năm sau.

Hắn lúc đó, một thân áo đen khoác ngoài, bên dưới là bàn chân bị gãy ,máu tươi đầm đìa, hắn lại có thể bình tĩnh , tự nhiên ở đó dùng cơm Tây, có lẽ là nhận thấy có người nhìn hắn, hắn buông dao nĩa của mình xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt quỷ mị mà tà hoặc.

Bỗng nhiên, hắn hướng chỗ nàng lộ ra một cái thị huyết cười. . .

(**đoạn này t ko hiểu nên để nguyên nhé )

Hình ảnh bỗng nhiên tối sầm lại, Ôn Noãn mới hoàn hồn.

Mặc kệ vài lần đi, hình ảnh đối tượng hắc hóa của nhiệm vụ này đều khiến nàng có chút tim đập đột nhiên ngừng.

Đúng vậy, đây là nguyên nhân khiến nam chủ của X văn này hắc hóa.

Bởi vì cốt truyện , bối cảnh kịch bản, hắn không chịu khống chế, hắc hóa. . .

Tác giả có chuyện muốn nói: Mới văn khai trương lạp, trước phát cái năm mươi cái hồng bao vui vẻ một chút, tới trước trước được ~~

Về sau cơ bản đều sẽ ở trễ khoảng sáu giờ đổi mới, sau cp còn có xuyên qua thế giới khác Ôn Noãn x thú nhân thế giới lông xù nam thần, ngục giam đảo giám ngục trưởng Ôn Noãn x cao chỉ số IQ phạm tội nam thần đợi chút, yêu các ngươi ~~~

ps: Cất chứa đầy một ngàn thêm càng a ~~~

Giải thích dưới: Người thực vật cũng chính là nguyên nam chủ đối ngoại lí do thoái thác, kỳ thực Phong Việt căn bản là xem như là tê liệt, ở Ôn Noãn đến thời điểm cũng khôi phục không sai biệt lắm, hơn nữa người thực vật nam thần so tê liệt nam thần dễ nghe, liền thống nhất dùng làm tiêu đề, không lên khảo cứu a!

( **phần tác giả muốn nói không edit đâu ạ : ) )

Bạn đang đọc Trước Khi Nam Thần Hắc Hóa [ Dịch ] của Đường Mật

Truyện Trước Khi Nam Thần Hắc Hóa [ Dịch ] tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Grainne
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.