Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (5)

1187 chữ

Lục Quỳnh ngây thơ tiếp nhận phong thư, theo bản năng liền mở ra xem.

Bên trong chính là một bức tranh, vẽ một ngôi mộ cùng ô vuông chứa tro cốt bên trong nhìn sinh động như thật.

Khung cảnh trong hình đầy lạnh lẽo, trên từng bài vị rõ ràng đều là những vong hồn đã chết, chúng đang dùng ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm vào người bên ngoài bức vẽ.

"A!" Lục Quỳnh hoảng sợ, sắc mặt lập tức trắng bệch. Trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.

- Bác sĩ! Gọi bác sĩ tới nhanh!

Sắc mặt Lục Can cũng cấp tốc thay đổi, hắn trước tiên sai quản gia đi kêu bác sĩ, sau đó liền túm lấy cổ áo của Lục Bạch:

- Lục Bạch, ngươi đã quên ước định của chúng ta rồi sao?

Lục Bạch thẳng thắn bật cười:

- Nhớ rõ a, nhưng là tam ca ngươi đã quên, Lục Bạch ta, chính là một tên tiểu nhân đê tiện, âm hiểm độc ác, chỉ hận không thể đưa Lục Quỳnh đi tìm chết.

- Cho nên.

Lục Bạch dùng giọng điệu khiêu khích tùy hứng, nói bên tai Lục Can:

- Ta căn bản sẽ không tuân thủ hứa hẹn nha!

- Ngươi thử đoán xem, nếu ta nói cho hắn biết bức vẽ kia là vẽ nơi chôn cất của cha ruột hắn, Tiểu A Quỳnh yếu ớt, thuần khiết, lương thiện của ngươi có hay không cũng đi chết cùng cha mẹ ruột?

- Đủ rồi! Ngươi đúng là điên rồi!

Lục Can bị những câu nói đó làm cho tức giận đến đỏ hai mắt, nhưng Lục Bạch lại nhân cơ hội đẩy hắn ra, lấy trong túi ra một xấp tiền.

Một chồng tiền dày còn có một thẻ ngân hàng trực tiếp bị ném lên mặt Lục Can.

- Tam thiếu, cảm tạ thời gian qua đã chiếu cố. Đây là phí trọ cùng tiền cơm của ta.

"Lục Bạch!" Trong đầu Lục Can nổ vang một tiếng, nhất thời lại không thể làm ra nửa điểm phản ứng.

Lục Bạch dù bận rộn vẫn ung dung giúp hắn suy xét tình huống:

- Đừng nóng giận a! Nhìn xem, ngươi hiện tại nên lựa chọn, là nên đưa bảo bối nơi đầu quả tim của ngươi đi cấp cứu, hay là trước tiên xử lý kẻ phiền phức rác rưởi là ta.

- Không cần do dự, chọn thứ mà ngươi để ý nhất đó. Rốt cuộc, tiểu bảo bối của ngươi sắp không được rồi.

Tay đang rũ bên người của Lục Can đột nhiên siết chặt, hắn chỉ hận không thể lập tức bóp chết Lục Bạch. Nhưng vào lúc này, phía sau Lục Can truyền đến tiếng khóc yếu ớt:

- Ca ca, ta khó chịu quá.

- Đừng sợ, tam ca đưa ngươi đi bệnh viện.

Hít sâu một hơi, Lục Can cuối cùng lựa chọn bế Lục Quỳnh lên. Trước khi xuống tầng, hắn lạnh lùng liếc nhìn Lục Bạch một cái, bên trong tràn đầy dự báo nguy hiểm.

Lục Bạch lại hoàn toàn không thèm để ý, cũng kéo theo rương hành lý đi xuống tầng.

Nơi cổng lớn, Lục Can lái xe mang theo Lục Quỳnh đi nhanh tới bệnh viện. Mà Lục Bạch sau khi đại náo một hồi liền sảng khoái hướng phía trường học rời đi.

Đây là bước đầu tiên mà hắn phải làm, rời khỏi Lục gia, từ nay trở đi, trời cao biển rộng, tất cả đều là thế giới của hắn.

Trước khi đến bệnh viện Lục Can đã thông báo cho hai ca ca của hắn, vì vậy, bọn họ vừa tới bệnh viện không bao lâu, Lục Du cùng Lục Diễm cũng lần lượt chạy đến. Sau khi hỏi rõ ngọn nguồn sự tình, Lục Diễm tính tình vốn không tốt là người đầu tiên nổi giận, một hai phải đòi giết chết Lục Bạch.

- Ta đã sớm biết tên đó không có ý tốt, tính tình Tiểu Quỳnh mềm yếu như thế, hắn sao có thể làm vậy!

Thân thể Lục Quỳnh từ nhỏ đã không tốt, người Lục gia sợ nuôi hắn không lớn được, đừng nói đến bức tranh dọa người như vậy, chính là một sắc mặt âm u cũng không muốn Lục Quỳnh nhìn thấy.

Loại rác rưởi như Lục Bạch vậy, quả thực làm vấy bẩn đệ đệ bảo bối của bọn họ.

- Ta sợ Lục Bạch sẽ nói chân tướng ra...

Lục Can không phải là để ý bức tranh kia, mà là thái độ của Lục Bạch. Hắn luôn cảm thấy Lục Bạch đêm nay có điểm không đúng.

Lục Du cười lạnh một tiếng:

- Hắn không dám.

Lục Can lại không tán đồng với đại ca:

- Nhưng Lục Bạch đã rời khỏi Lục gia.

- Rời khỏi? Hắn lúc trước không phải tình nguyện dù làm chó cũng muốn mặt dày ở lại sao?

Lục Du cười càng lạnh lẽo:

- Lại chơi trò lạt mềm buộc chặt.

- Hắn muốn đi, vậy thì để hắn đi. Liền đóng băng thẻ ngân hàng mà Lục gia đã mở cho hắn.

Lục Diễm cũng cười:

- Vậy chẳng phải rất nhanh hắn sẽ quay trở về? Cái thứ kia trong mắt cũng chỉ có tiền, mà nhanh trở về cũng tốt, như vậy ta liền có thể đánh hắn một trận. Dám bắt nạt Tiểu Quỳnh.

Nói đến đây, vừa lúc bác sĩ từ bên trong đi ra, thông báo Lục Quỳnh đã tỉnh, ba người Lục Du liền vội vàng vào trấn an.

- Ca ca, đừng đi.

Lục Quỳnh vừa mới tỉnh lại, hiện giờ như con mèo nhỏ bị thương yếu ớt. Dựa vào trong lồng ngực Lục Du, còn muốn lôi kéo tay của Lục Diễm cùng Lục Can.

Lục Diễm nhìn thấy bộ dạng như vậy của hắn liền đau lòng, nhanh chóng trấn an Lục Quỳnh, nói:

- Tên kia có phải ức hiếp ngươi hay không? Nói cho nhị ca biết, nhị ca đánh hắn.

- Ta… ta chỉ là sợ hãi thôi.

Lục Quỳnh lắc đầu, trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói:

- Nhị ca, Lục Bạch kỳ thật là một người khá tốt, là do ta quá nhát gan. Bức tranh kia, vẽ có điểm dọa người, nhưng không phải mọi người đều nói thăng quan phát tài sao, hắn còn chúc ta có thể thuận lợi được Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư thu nhận làm học trò.

"........." Nhìn đệ đệ đơn thuần như vậy, ba huynh đệ Lục gia không hẹn mà cùng thở dài, mà sự chán ghét dành cho Lục Bạch lại càng nâng thêm một bậc.

Nhưng dù bọn họ lo lắng cho Lục Quỳnh như nào, Lục Quỳnh lần này đúng là bị kích thích quá lớn. Sốt cao đứt quãng cả một đêm, ba người Lục Du hận không thể chịu đau thay hắn, tỉ mỉ chăm sóc Lục Quỳnh, sợ hắn lại chịu thêm thương tổn.

Về phần Lục Bạch bên kia, cũng không có thời gian cùng tinh lực để xử lý hắn.

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.