Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (21)

Phiên bản Dịch · 1552 chữ

Cuối cùng xe cũng đi tới bệnh viện, Hạ Cẩm Thiên mở cửa xe, bế người lên, chạy nhanh về phía phòng bệnh.

Trước đó đã nói chuyện với bác sĩ, nên rất nhanh đã có bác sĩ tới xem bệnh cho Lục Bạch.

Hai mươi phút sau, có kết quả xét nghiệm máu. Bác sĩ dựa theo kết quả xét nghiệm, kê đơn cho Lục Bạch, đưa cho đám người Hạ Cẩm Thiên để bọn họ đi mua.

Hạ Cẩm Thiên sắp xếp tốt mọi chuyện, nhìn Lục Bạch đang nằm truyền dịch, mới có thời gian xem chẩn đoán trên đơn thuốc.

Thiếu dinh dưỡng, thiếu máu, còn từng bị lao.

Mà lần này sốt cao như vậy, bác sĩ đưa ra chẩn bệnh, còn có một cái, kinh sợ quá độ.

Tầm mắt của Hạ Cẩm Thiên dừng ở vết thương trên cổ Lục Bạch.

Hiện tại nhìn qua cũng thấy nghiêm trọng như vậy, không biết thời điểm khi bị bóp cổ, Lục Bạch có suy nghĩ gì? Dù sao, khả năng cao là hắn cũng không giãy giụa.

Hạ Cẩm Thiên duỗi tay muốn chạm vào miệng vết thương trên cổ Lục Bạch, nhưng sau đó lại thu tay, sợ chạm vào sẽ làm đau hắn.

Tiêu Tùy đứng bên cạnh nhìn thấy cũng kinh ngạc:

- Ngọa tào, vết thương này là như thế nào? Là Lục Can làm?

- Đúng vậy.

Hạ Cẩm Thiên gật đầu.

Bác sĩ nghe thấy bọn họ nói chuyện, liền bổ sung một câu:

- Nếu các ngươi biết là ai làm hắn bị thương, cá nhân ta kiến nghị các ngươi nên đi báo nguy.

- Vết thương này......

Bác sĩ đo vị trí của bàn tay, cùng với mức độ buộc chặt, rồi đưa ra phán đoán:

- Mục đích của hắn hẳn là muốn bóp chết người.

- Trời, Lục Can điên rồi sao?! Nhưng hắn mang Lục Bạch đi ngay trước mặt mọi người trong khoa! Hắn không sợ sẽ xảy ra chuyện gì?

Tiêu Tùy kinh ngạc. Lục Tử đi cùng tới cũng nhíu mày:

- Không phải chứ! Tuy rằng Lục Can giả tạo, cũng không coi ai ra gì, nhưng không hẳn là người không có đầu óc.

- Có thể hay không là người khác?

- Đừng nói nữa!

Hạ Cẩm Thiên ngăn lại, không cho bọn họ tiếp tục suy đoán, xác nhận lại trạng thái của Lục Bạch với bác sĩ, lúc này mới tiễn người đi.

Vừa ra đến cửa, bác sĩ lại nhắc nhở lần nữa:

- Nếu các ngươi muốn báo nguy, nhất định phải nhanh chóng, nếu không giấy giám định vết thương sẽ không có tác dụng nhiều.

- Cảm ơn, ta đã biết, chờ hắn tỉnh lại, ta sẽ thương lượng với hắn.

Hạ Cẩm Thiên tiễn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.

Mà trong phòng bệnh, Tiêu Tùy cùng Lục Tử cũng không nhịn được.

- Đây thật là do Lục Can làm ra, hắn đúng là súc sinh!

- Đúng vậy! Trừ phi Lục Bạch làm ra chuyện ác tày trời, nếu không hắn làm vậy thật là tàn nhẫn.

Tiêu Tùy cảm thán một câu, quay đầu nhìn Lục Bạch sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường.

Kỳ thật hắn chú ý tới Lục Bạch sớm hơn so với Hạ Cẩm Thiên. Không, phải nói là, rất nhiều người đều chú ý tới Lục Bạch sớm hơn so với Hạ Cẩm Thiên.

Bởi vì ban đầu, khi Lục Bạch mới xuất hiện, trong mắt như cất giấu ánh sáng. Xinh đẹp lại loá mắt.

- Học đệ ở khoa nào? Bộ dáng ngoan ngoãn quá đáng yêu!

- Nói nhỏ chút, hắn ngượng ngùng.

Đây là phản ứng của mọi người khi Lục Bạch lần đầu tiên xuất hiện ở cửa phòng học khoa nghệ thuật. Khi đó, bao nhiêu người hâm mộ Lục Can, nói hắn mị lực kinh người, làm tiểu hài tử ngoan như vậy mỗi ngày đi theo sau hắn. Nhưng về sau, không biết như thế nào, hướng gió liền thay đổi.

Tin đồn về Lục Bạch càng ngày càng tệ, càng ngày càng không biết xấu hổ, không lên được mặt bàn, làm người ta thấy hổ thẹn thay hắn. Nhưng dù vậy, nửa năm kia Lục Bạch đuổi theo Lục Can như thế nào, trong lòng đám người Tiêu Tùy cũng biết rõ ràng.

Lục Bạch đặt Lục Can ở trên đầu quả tim, dỗ dành, quan tâm, không hề cáu kỉnh, gần như đem chính mình hạ thấp xuống bùn đất. Lục Can nói một, Lục Bạch không bao giờ dám nói hai. Nói câu hơi khó nghe chút, chính là nuôi một con chó cũng không nghe lời như Lục Bạch.

Cho dù về sau ánh sáng trong mắt hắn dần dần ảm đạm, chỉ còn lại ẩn nhẫn, nhưng vẫn như cũ tràn đầy hình ảnh của Lục Can. Tình nghĩa thâm hậu như vậy, cho dù Lục Can là cục đá, cũng không đến mức sẽ làm ra chuyện này.

Tiêu Tùy cùng Lục Tử nhịn không được lại muốn mắng chửi người, Hạ Cẩm Thiên cũng không tham dự, ngược lại đuổi người ra ngoài.

- Quá ồn ào, hắn không nghỉ ngơi được.

Đẩy hai người ra ngoài cửa, Hạ Cẩm Thiên ngồi bên mép giường, sờ sờ mặt Lục Bạch. Sau đó đem cánh tay đang bị lộ ra bên ngoài của hắn, bỏ vào trong chăn. Xương cổ tay của Lục Bạch rất nhỏ, lúc trước ôm hắn cũng cảm thấy nhẹ, không giống một nam hài tử bình thường.

Nhưng Lục gia là nhà nào? Từ nhỏ thân thể Lục Quỳnh đã không tốt, trong giới hào môn đều biết ẩm thực dưỡng sinh của Lục gia rất nổi danh. Hai nhà Hạ, Lục là thế giao, Hạ Cẩm Thiên cũng từng theo trưởng bối trong nhà đi qua Lục gia bái phỏng.

Từng việc như: ăn, uống, y phục, đi lại, đều vô cùng cẩn thận, sợ Lục Quỳnh có một chút khó chịu. So với nuôi Thái Tử thời cổ đại còn cẩn thận hơn.

Nhưng Lục Bạch quay về Lục gia cũng được nửa năm, vẫn bị thành như vậy. Nhìn thôi cũng biết hoàn cảnh hắn ở Lục gia sống như thế nào.

- Ta cùng Lục Quỳnh chỉ khác nhau một chữ, đãi ngộ lại khác nhau như trời với đất.

- Ta quay về Lục gia nửa năm, Lục Can cũng không biết là ta biết vẽ tranh.

- Thật sự không cần, ta tự mình làm được.

Liên hệ những điều mà Lục Bạch đã nói lúc trước với nhau, lại phác họa ra một cái chân tướng hoàn chỉnh.

Không phải là Lục Bạch một hai đòi phải quấn lấy Lục Can, càng không phải Lục Bạch mặt dày mày dạn ăn nhờ ở đậu tại Lục gia. Mà nguyên bản Lục Bạch chính là người Lục gia, hắn chỉ muốn lấy lại đồ vật vốn thuộc về chính mình.

Nhưng cuối cùng, đám người Lục Can bởi vì lo lắng cho Lục Quỳnh, càng yêu thương người đệ đệ không cùng huyết thống nhưng đã lớn lên cùng nhau, mà lựa chọn trực tiếp vứt bỏ Lục Bạch.

Khi còn nhỏ, Lục Bạch đã mất đi song thân, chỉ sợ mong ước lớn nhất chính là có được sự yêu thương của gia đình. Lúc trước, hắn nỗ lực lấy lòng Lục Can như vậy, cũng tuyệt đối không phải là vì tiền, chỉ là muốn có được một chút ấm áp của người thân.

Nhưng cách làm của ba huynh đệ Lục Can không khác gì thêm dầu vào lửa, hoàn toàn làm tổn thương Lục Bạch. Cũng khó trách hắn cảm thấy người Lục gia ghê tởm.

Nhìn Lục Bạch nằm trên giường đã lâm vào hôn mê, Hạ Cẩm Thiên nhịn không được cúi người ôm lấy hắn.

- Đừng buồn, Lục Bạch, ta sẽ luôn ở cùng ngươi, ngươi đừng đau lòng.

Hạ Cẩm Thiên trịnh trọng đưa ra hứa hẹn với Lục Bạch, muốn làm dịu sự ủy khuất trong lòng hắn.

Lần này, Lục Bạch sốt cao ước chừng một ngày, chờ đến khi hạ sốt, cũng đã là đêm khuya. Hạ Cẩm Thiên vẫn luôn túc trực bên người hắn, mấy cái bằng hữu cũng ở cùng đến bây giờ. Hạ Cẩm Thiên gọi điện thoại về nhà, gọi bảo mẫu trong nhà làm cơm đem tới, cố ý nấu chút nước thuốc cho Lục Bạch.

Nhưng Lục Bạch cực kỳ suy yếu, mở mắt ra, miễn cưỡng uống một ngụm, lại ngủ tiếp.

Sau nửa đêm, hắn vẫn luôn nằm mơ, gặp ác mộng, gọi như thế nào cũng không tỉnh.

"......" Lục Bạch trong miệng mơ hồ nói gì đó, Hạ Cẩm Thiên đến gần nghe thử, cũng không nghe được rõ ràng lắm.

- Ngoan, ta ở đây với ngươi, không cần sợ hãi.

Hạ Cẩm Thiên đem người ôm vào trong ngực, nhỏ giọng dỗ dành. Qua một lúc lâu, Lục Bạch mới không run nữa, nhưng quần áo của hắn đã ướt một mảng. Cứ như vậy, lăn lộn đến gần hừng đông, Lục Bạch mới miễn cưỡng ngủ được. Cẩn thận đắp chăn cho Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên rời khỏi phòng bệnh.

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.