Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạc Vào Ngự Hoa Viên

Phiên bản Dịch · 2013 chữ

Ta đi theo đứa trẻ suốt một đường, qua hành lang, qua cây cầu băng và đi qua một số cung điện tráng lệ. Ta cũng ngạc nhiên trước sự tinh xảo ở đây: "Chà, con cá chép điêu khắc bằng băng đó trông y như thật. Còn có cây ăn quả bằng lá băng nữa. Trên cây là táo pha lê sao?", "thực sự rất thú vị."

Đi ngang qua đài phun nước băng trúc, nước phun ra biến thành băng, rơi xuống ao lại biến thành nước "Thật thần kỳ!"

Động tác của ta rất lớn, theo lý mà nói đứa bé này cũng nên phản ứng một chút a, cho dù là sản phẩm của Khôi Lỗi Thuật, thì nó cũng phải có khả năng thích ứng tương đối, đây là chức năng cơ bản của một con khôi lỗi, Giao tộc sản xuất khôi lỗi với số lượng lớn, một hoặc hai sản phẩm lỗi cũng có thể xảy ra , thế là ta yên tâm đuổi kịp bước chân của hài tử.

Đi một lúc lâu, ta không khỏi thắc mắc tại sao đã lâu như vậy mà không gặp ai khác, thị nữ và thị vệ đâu rồi, ngay cả những con khôi lỗi khác cũng không thấy. Ta dừng lại nói: "Tiểu cầu băng (tạm gọi thế), sao lâu vậy không gặp ai khác?"

Tiếng nói còn chưa dứt, từ bên kia hai cung nữ đi ra, ta đang muốn đi lên hỏi thăm một phen, đứa bé kia lại như chuột thấy mèo vậy, chân như thoa mỡ chạy mất dạng. Hóa ra nó không muốn tiếp xúc với người khác (hóa ra là như vậy, cho nên dọc đường ta không nhìn thấy một bóng người.) Nhưng đường đi này, ta đi có đúng không? Ta phản ứng lại vội vàng tìm kiếm nó, tiếc rằng nơi đây đình đài lầu các, ta quẹo trái quẹo phải, sững sờ không thấy bóng dáng của nó. Vì vậy ta cứ như vậy hoa hoa lệ lệ lạc đường.

Ta tự nhận mình không phải người mù đường, nhưng ở đây, bố cục của cung điện thực sự phức tạp, hơn nữa ở đây thỉnh thoảng trận pháp lại thay đổi, thậm chí muốn trở về tìm hai cung nữ kia hỏi đường cũng không thể. Vạn bất đắc dĩ, ta không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục tìm tiểu cầu băng:"Tiểu cầu băng, ngươi ở đâu?" Cuối cùng, sau N lần gọi mãi không được, ta đành từ bỏ ý định

"Quên đi, quên đi, phía trước núi nhất định có đường đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù sao còn sớm." Ta tìm một khoả băng tựa vào nghỉ ngơi... Đợi có người đi qua rồi nói. Ta đợi và đợi, nhưng không đợi được người tới liền ngủ rồi.

Bỗng nhiên ta cảm thấy ngứa mũi. Ta mở mắt ra thấy một con bướm trong suốt như pha lê đang đậu trên chóp mũi, ta nín thở từ từ ngồi dậy, sợ làm sinh vật xinh đẹp này hoảng sợ (không ngờ dưới nước cũng có thể nhìn thấy bướm). Đôi mắt mở to nhìn nó, nó tựa như có ma lực hấp dẫn ta, dần dần trong mắt ta xuất hiện gợn sóng, đi theo con bướm này.

Khi ta tỉnh lại, ta đã ở một nơi rực rỡ sắc màu, nơi đây tràn ngập những bông hoa trắng sáng nở rộ, nối tiếp nhau, có năm cánh, cánh kép, nhưng mỗi cánh đều đẹp như ngọc . Phía trên còn có rải rác một ít hoa nhỏ màu trắng không biết tên, trong bụi hoa phân bố đều mấy cây đại thụ màu bạc, cây đại thụ ở giữa đặc biệt tươi tốt, to lớn như vậy, có thể có mấy vạn năm tuổi đi

Con bướm trong suốt kia cũng đậu trên đó, ta thơ thẩn đi qua, sợ hãi thán phục không thôi. Trên cây có rất nhiều hoa, cả cây tỏa ánh bạc. Tuy nhiên, sao ta cảm thấy cái cây này trông quen quen. Ta nhớ tới trước sân nhà Long di trồng rất nhiều loại cây này, hình như gọi là ngân hương, tại sao lại có nhiều như vậy? Ta lại đi vòng quanh gốc cây này, đột nhiên hai mắt toả sáng: "Bàn đu dây!", chợt nhớ ra sân nhà Long di cũng có một cái bàn đu dây, mà nhìn cái bàn đu dây này thoạt nhìn giống cái trong sân nhà Long di? Được rồi, được rồi, nghĩ ngợi nhiều làm gì ? Ta ngồi lên bàn đu dây khẽ đung đưa chân bắt đầu chơi đùa, lúc đầu chỉ là đung đưa nhẹ nhàng theo làn gió, cũng dễ chịu

Rồi ta như được tiếp thêm nghị lực, duỗi đôi bàn chân nhỏ bé của mình, ta bay lên như một chú chim: "Bay đi, bay đi." Mặt trời xuyên qua hàn đàm lạnh giá, rồi xuyên qua trận pháp, chiếu lên khuôn mặt tươi cười của ta, thanh âm vui sướng của ta tràn ngập hoa viên.

Lúc này, một nhóm người từ trong đại sảnh đi ra, tình cờ đi ngang qua ngự hoa viên, trong đó có một người mặc trường bào màu đỏ sẫm hoa văn vàng giơ tay nói: "Đi, chúng ta đi xem một chút. Là ai to gan như vậy, dám cả gan đụng đến bàn đu dây của ta" Nhìn kỹ một chút, người này rất giống Ngân Niệm, tựa hồ cũng có chút giống Long Vương.

Trong nhóm người này, rõ ràng có cả Minh Nhiên, hắn nghe thấy thanh âm này. Tiểu công tử, tại sao hắn lại ở trong Ngự hoa viên? Xui xẻo rồi. Cho dù hắn cứu được Thái Tử, Giao Vương cũng chưa chắc sẽ tha cho hắn, trên xích đu còn có lệnh gia tốc a, ngoại trừ một số người, bọn họ sẽ bị xích đu nhanh ném ra ngoài, tiểu công tử này gây hoạ rồi, xem ra ta phải nhanh chóng gọi Thái Tử tới

Hắn đuổi kịp bước chân Giao Vương, rất nhanh thả truyền âm điệp. Ta đang ở trên xích đu, cảm thấy có gì đó không ổn, ta không dùng lực, tại sao nó càng lúc càng đung đưa nhanh hơn, ta vội vàng dùng thần thức kiểm tra: "gia tốc lệnh!" Ta không còn cách nào khác đành phải nắm lấy sợi dây bên cạnh, hét thật to: "Có ai không?"

Khi đến bàn đu dây, họ nhìn thấy một đôi mắt như nguyệt, công tử môi hồng răng trắng đang ho khan, hai bên nắm chặt dây thừng, hai chân dùng nội lực bấu chặt vào tấm ván gỗ bên dưới, còn cố gắng gọi làm cho người ta dở khóc dở cười. Ta nhìn thấy một nhóm người đang tiến về phía ta, ta cảm nhận được hy vọng, ai đó đang đến, ai đó đang đến, ta nhìn thấy Minh Nhiên:"Minh Nhiên, Minh Nhiên, nhanh chóng đưa ta ra khỏi chiếc bàn đu dây này. Nếu không ta thực sẽ trở thành chim con."

"Minh Nhiên ngươi biết xú tiểu tử này..." Giao Vương hừ lạnh một tiếng, hắn quỳ xuống chịu đựng áp lực, hắn cũng biết đây là biểu hiện Giao Vương sắp nổi giận:"Bẩm Vương, đây là nghĩa đệ của Thái Tử, tên là Thịnh Hồng Nhan, hắn cũng là ân nhân cứu mạng của Thái Tử, Thái Tử vô cùng coi trọng hắn, còn phái thần bảo hộ hắn."

Sắc mặt Giao Vương dịu đi một chút, nhưng giọng điệu vẫn như cũ:"Tiểu tử này dám tự tiện xông vào ngự hoa viên, nói không chừng là có mục đích"

Minh Nhiên tiếp tục:"tiểu công tử này trong sạch thiện lương, nhất định phải có chuyện gì đó khiến hắn vào cung, cho nên sơ ý xông vào ngự hoa viên, mong bệ hạ xem xét hắn tuổi còn nhỏ (ai tuổi nhỏ!) đừng trách phạt hắn."

Ta thấy một nhóm thì thầm với nhau mà chẳng ai để ý đến ta, khuôn mặt khổ sở lần nữa hô: "Minh Nhiên, đồ chết bằm, ta đã thế này rồi ngươi vẫn đứng đó như khúc gỗ."

Giao Vương cười lạnh lùng, hừ, quả nhiên có tâm kế, Minh Nhiên còn nói trong sạch thiện lương, lệnh này với cấp độ của Minh Nhiên căn bản không giải được, hắn tiến lên ngược lại sẽ bị tổn thương

Minh Nhiên nghe vậy muốn tiến lên một bước, Giao Vương muốn ngăn cản, ta lại nói trước: "Đứng lại, ngươi ở chỗ này làm gì, ta bảo ngươi đi tìm Ngân Niệm đại ca, lệnh này sẽ làm ngươi bị thương."

Giao Long Vương sửng sốt, Minh Nhiên hướng Giao Vương hành lễ:"Cầu Vương cứu giúp Thịnh công tử!"

"Đừng cầu hắn, ta không thèm, rõ ràng làm quân vương một nước, nhưng lại ngay cả bàn đu dây nhỏ cũng không cho người khác chơi, còn hoài nghi ta, thật không hiểu ngươi như vậy lại có nhi tử tốt như Ngân Niệm đại ca, hừ, đại thúc xấu xa. Ta tình nguyện bị văng ra cũng không muốn ngươi giúp"

Làm vua một nước, hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này, hắn tức giận đến run cả tay: "Hừ, vậy thì ngươi cứ chờ bị ném đi, xú tiểu tử."

Minh Nhiên cũng bất lực nhìn ta. Thời gian trôi qua, ta không thể chống đỡ được nữa, càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán, hai chân không ngừng run rẩy, Minh Nhiên ở bên cạnh nhìn thấy cũng vô cùng kinh hãi: "Vương, nhanh cứu Thịnh công tử a."

"Ta mới không cần hắn cứu." Ta tức giận gào thét, nhưng không cẩn thận, hai tay thoát ly dây thừng, cả người bay ra ngoài như một con bướm gãy cánh

" Ngân Niệm đại ca!"

Mọi người chưa kịp phản ứng thì một bóng người màu trắng vụt tới trước mặt bọn hắn rồi vững vàng tiếp được ta, ta ngửi thấy mùi hương hoa trắng quen thuộc mà lòng nhẹ nhõm hẳn. Hắn đặt ta xuống, cảm thấy thân thể ta hư nhược vô lực, trong lòng vô cớ dâng lên một tia xót xa:"Minh Nhiên có chuyện gì vậy?" Hắn luôn ôn nhuận như nước vậy mà dùng ngữ khí lạnh như băng chất vấn, quả nhiên, Thái Tử phẫn nộ.

Ta kéo tay áo hắn:"Ngân Niệm đại ca, là do cái bàn đu dây này, ta ngồi lên là không xuống được."

"Bàn đu dây?" Hắn kịp phản ứng là cái bàn đu dây nào, sắc mặt tối sầm lại: "về sau không cho phép lại đến nơi này, nếu đệ thích chơi, ta sẽ làm một cái khác cho đệ."

Ta cúi đầu: "được"

Lúc này hắn phẫn nộ nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Giao Vương: "Phụ Vương vì sao không cứu? Minh Nhiên có thể đã nói cho người biết thân phận của hắn"

Giao Vương chưa từng thấy nhi tử phản nghịch như vậy, còn dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn

Ngửi thấy trong không khí có mùi thuốc súng, ta thấy tình hình không ổn bèn vội vàng xen vào: "Kỳ thực, cha huynh cũng muốn cứu ta, nhưng ta sống chết không cần thôi."

Nghe đến đây, lửa giận của hắn cũng giảm bớt phần nào. Hắn bất lực quay sang ta:"Sau này đừng như vậy nữa."

Giao Vương cũng có vẻ không thể tin được, tiểu tử này vậy mà không có gây chia rẽ quan hệ phụ tử bọn họ.

Ngân Niệm nhẹ nhàng ôm ta: "Đi thôi!"

Trên lưng Ngân Niệm, ta vươn cái đầu nhỏ ra, làm mặt quỷ với Giao Vương. Giao Vương lập tức biến sắc, nhưng vì Ngân Niệm bảo hộ ta, hắn cũng không thể làm gì được

Bạn đang đọc Năm Người Chồng: Hồ Ly Dễ Thương Sắp Lấy Chồng của Tề Lạc Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dao225003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.