Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiệp hai bắt đầu!

Tiểu thuyết gốc · 1538 chữ

"Tới đi!"

Thiên Võ Tôn Giả thủ thế, gương mặt bình tĩnh mà nói.

Thấy vậy, Thường Nguyệt liền nhíu mày nghi hoặc:

"Binh khí của ngươi đâu, lấy ra đi!"

"Không, không cần, ta như hiện tại đã rất tốt rồi."

Nghe vậy Thường Nguyệt cũng chẳng để tâm nữa mà xách theo binh khí phóng tới đánh phủ đầu.

Thấy vậy, Thiên Võ Tôn Giả chỉ đơn giản là nhẹ nhàng vẩy tay ngay lập tức "gợn sóng" liền luân chuyển, Thường Nguyệt chợt cảm giác bản thân như đột ngột lâm vào một dòng đối lưu khiến cho động tác của nàng bị chệch hướng.

Chỉ là một chiêu "cử khinh nhược trọng" của đối phương không thể phát huy ra quá nhiều hiệu quả khi mà Thường Nguyệt đồng dạng thôi động "gợn sóng" luân chuyển theo phương ngược lại để cân bằng đối lưu.

"Ầm!!"

Một kiếm trảm xuống ngay lập tức chẻ nát mặt đất chỉ là Thiên Võ Tôn Giả vẫn bình an vô sự bởi đã sớm tránh né từ trước, dù vậy hắn cũng thoáng chốc bị choáng ngợp bởi thao tác vừa rồi của Thường Nguyệt.

"Thế mà có thể trong nháy mắt liền học được, tốc độ này dù là tuyệt thế võ học kỳ tài cũng không sánh được đi, chẳng lẽ nha đầu này đột ngột khai khiếu rồi?"

Trong lòng trăm mối nghi vấn ngổn ngang không được giải thích, có đánh chết Thiên Võ Tôn Giả cũng không thể tưởng tượng được lúc này Thường Nguyệt đang trong trạng thái cùng thôi động hai bí thuật "Chân Ngã" và "Tự Tại" cùng một lúc khiến cho nàng có thể ngay lập tức thấy rõ tất cả nguyên lý trong động tác của hắn bằng bí thuật "Chân Ngã" và sau đó ngay lập tức tái hiện lại bằng "Tự Tại".

Trong trạng thái vận hành hai đầu bí thuật song song với nhau này, Thường Nguyệt sau đó cơ hồ là đánh ngang tài ngang sức Thiên Võ Tôn Giả khi mà mọi loại võ công, mọi thế võ hắn sử dụng ra đều bị Thường Nguyệt nhanh chóng học được sau đó dùng ngược lại trên người hắn để hóa giải.

Điều này khiến cho Thiên Võ Tôn Giả không khỏi có chút ngạc nhiên cùng nhàn nhạt biệt khuất, bởi hắn vừa nãy mới to mồm bảo sẽ thể hiện một phần của tảng băng chìm xong, nhưng hiện tại là thế nào đây? Hắn càng thể hiện băng càng chìm à?

Nhưng cùng với sự biệt khuất của Thiên Võ Tôn Giả lúc này, Thường Nguyệt cũng không khá hơn là bao khi mà theo thời gian trận chiến kéo dài, nàng dần dần cảm giác được đầu óc của mình dần không đủ dùng.

Điều này cũng dễ lý giải thôi bởi nền tảng võ học của Thiên Võ Tôn Giả thật quá đồ sộ cơ hồ là dùng không hết, mặc dù nói chỉ cần liếc mắt nhìn qua nàng liền học được thì nghe có vẻ lợi hại, nhưng một hai đầu võ học hoặc vài chục đầu võ học còn tốt, nhưng một khi cơ số kéo tới hàng trăm hàng ngàn, lượng tri thức nàng phải tiếp nhận bắt đầu trở nên quá nhiều khiến cho đầu óc nàng trong phút chốc khó mà xử lý được toàn bộ, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao một trong hai bộ phận cốt lõi của bí thuật "Chân Ngã" chính là phương pháp "cô lập chân lý", bởi nếu không giới hạn lại phạm vi tri thức cần tiếp thu, thì chỉ cần một giây thôi ngươi sử dụng bí thuật sẽ ngay lập tức phải đối diện với toàn bộ tri thức của thế giới và tuyệt đối sẽ bị bức điên.

Nhưng dù đã cô lập bớt phạm vi tri thức tiếp nhận, hiện tại Thường Nguyệt vẫn dần dần chạm tới giới hạn của mình.

"Không được, phải nghĩ ra đối pháp, tuyệt đối không thể bị cuốn theo tiết tấu của đối phương được!"

Nghĩ vậy, Thường Nguyệt ngay lập tức liền bắt đầu cải biến phong cách chiến đấu.

Nếu trước đó nàng sử dụng chiến pháp "lấy đạo của ngươi trả lại cho ngươi" thì hiện tại Thường Nguyệt không còn cố gắng tiếp thu thêm võ học nữa mà nàng bắt đầu tự sáng tạo ra võ học riêng, một loại võ học vừa hay khắc chế hoặc ít nhất là phá giải được võ học mà đối phương đang dùng.

Thao tác như vậy không phải là không có khó khăn, nhưng ít nhất thì lượng thông tin cần xử lý trong đầu nàng đã bắt đầu giảm xuống bởi lẽ có bí thuật "Chân Ngã" nàng có thể dễ dàng nhìn thấu nguyên lý của võ học đối phương rồi, chỉ là sau đó thay vì cố gắng sao chép nàng chỉ cần dùng nền tảng tri thức đã có sẵn để nghĩ ra phương pháp phá giải mà thôi.

Mới ban đầu, Thường Nguyệt gặp phải một ít chật vật khi mà các phương pháp phá giải đòn thế mà nàng nghĩ ra không thực sự hiệu quả khiến cho nàng ăn phải vài thua thiệt, trên mặt lập tức có vài nơi bầm tím nhưng không mất quá lâu để nàng bắt đầu quen với tiết tấu chiến đấu hiện tại và dần đưa ra các giải pháp có độ chính xác cao hơn

Tất cả những động thái trên của Thường Nguyệt đều bị Thiên Võ Tôn Giả nhìn thấu hết thảy, vì vậy mà trong lòng hắn càng thêm thán phục và công nhận nha đầu trước mắt mình.

"Nếu đã sáng dạ đến vậy thì ta tăng thêm một chút độ khó xem ngươi phá giải thế nào đây?"

Thầm nghĩ như thế, Thiên Võ Tôn Giả bắt đầu thay đổi tiết tấu chiến đấu của bản thân, hắn không còn sử dụng một loại võ công đơn nhất trong một khoảng thời gian nữa mà bắt đầu biến chiêu liên tục.

Quyền, cước, chưởng, trảo, chỉ... tất cả đều được sử dụng lô hỏa thuần thanh và biến hóa không ngừng khiến cho Thường Nguyệt vừa làm quen với tiết tấu trận chiến liền chợt không kịp trở tay.

"Con mẹ nó, lão quỷ này tuyệt đối là cố ý!"

Lần nữa phải chật vật phòng thủ, Thường Nguyệt bằng vào "cảm quan thiên nhân" và khả năng đọc vị "hơi thở" mà miễn cưỡng chống đỡ được, chỉ là ở phía đối diện, Thiên Võ Tôn Giả cũng biết tới những khả năng trên của Thường Nguyệt, vì vậy mà thủ đoạn của hắn cực độ nhắm vào các khả năng phán đoán của nàng khiến cho Thường Nguyệt bại lui liên tục.

"Nghĩ đi nào, phải làm sao, phải làm sao để có thể đẩy nhanh tốc độ tính toán đây?"

Thường Nguyệt biết vấn đề bản thân đang gặp phải ở đâu, bởi vì đối phương liên tục thay đổi thế võ, biến số xuất hiện liên tục làm loạn quá trình suy diễn và tính toán của nàng.

Vì vậy mà hiện tại muốn giải quyết vấn đề này, nàng cần phải đẩy nhanh tốc độ tính toán hơn nữa, ít nhất là phải nhanh hơn tốc độ biến chiêu của đối phương.

"Nhưng phải làm như thế nào bây giờ?"

Thường Nguyệt chợt lâm vào ngõ cụt.

Trần Lâm lúc này cũng thấy được nan đề mà Thường Nguyệt phải đối mặt, chỉ là hắn đối với đấu pháp thật sự là dốt đặc cán mai và hoàn toàn không có tí thiên phú nào, vì vậy mà Trần Lâm không dám chỉ điểm bừa.

Chỉ là khi thấy tình huống dần trở nên tệ hơn khi mà trên người Thường Nguyệt dần xuất hiện nhiều vết thương hơn, Trần Lâm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đánh liều mà nói ra một chút suy nghĩ của mình.

"Thường Nguyệt, có lẽ nào từ ban đầu phương hướng của ngươi đã sai rồi không?"

"Ý ngươi là gì?"

"Nói sao đây, theo ta nghĩ ngươi thật ra không cần phải luôn tìm ra các phương thức phá giải khác biệt cho những loại võ công kia, mà thật ra chỉ cần một phương thức cốt lõi chung là được, giống như các công thức tổng quát trong toán học vậy, chỉ cần một số lượng công thức hữu hạn liền có thể giải được vô hạn bài toán khác nhau một cách dễ dàng, ta không có thiên phú trong võ đạo giống ngươi vì vậy mà vấn đề quá chuyên sâu ta không dám gật đầu nói bừa, chỉ là có lẽ ngươi cũng có thể thử theo phương hướng này mà suy diễn thử xem sao?"

"..."

Thường Nguyệt nghe xong lời Trần Lâm nói liền trầm mặc trong giây lát, nàng lại nhìn lại thế công hỗn loạn và bất định của Thiên Võ Tôn Giả lúc này, trong lòng như có điều suy nghĩ:

"Một công thức tổng quát sao?"

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.