Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bại?

Tiểu thuyết gốc · 1733 chữ

"Ngươi có đấu pháp cho tình huống này chứ?"

Trần Lâm cũng bị bất ngờ mà ngơ ngác nhìn "Thanh Long" nguyên con trước mắt, nuốt một ngụm nước bọt, Trần Lâm khó khăn hỏi cô vợ trẻ.

Nghe vậy, Thường Nguyệt không có chút e dè nào mà vẫn tự tin đáp:

"Tất nhiên là có rồi, đấu pháp của ta chỉ có một từ thôi, đó là "bảy"!"

"Bảy?"

"Phải, là "bảy"... "bảy chọ"!"

Nói xong, Thường Nguyệt liền không chút chần chờ mà rút ra một nửa cọng lông chim còn xót lại và kích hoạt, ngay lập tức một đôi cánh gió liền hình thành sau lưng nàng, Thường Nguyệt đạp đất hướng về phía ngược lại với đầu "Thanh Long" trước mắt mà chạy thụt mạng.

"Rống!!"

Thanh Long điên cuồng rống lên một tiếng sau đấy liền khiêu động toàn bộ cuồng phong trong đất trời và nén thành một viên ngọc trước mõm rồng.

"Ầm!!"

Một phát long tức được phát động, phong cầu ngay lập tức liền như một viên đạn lấy tốc độ cực nhanh mà phóng tới Thường Nguyệt.

Tốc độ quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn tốc độ bay của nàng khi được gia cường bởi lông chim của nữ điểu nhân kia, dù cho sở hữu giác quan nhạy bén tới cực điểm Thường Nguyệt cũng không thể hoàn toàn tránh né được theo cách thông thường.

Chỉ là dù trong thế ngàn cân treo sợi tốc thế này, nàng cũng tuyệt không hoảng hốt, ngay khoảnh khắc phong cầu sắp tới, Thường Nguyệt chợt đạp chân giữa không trung, ngay lập tức thân ảnh nàng liền chợt biến mất.

Phong cầu mất đi mục tiêu liền trực tiếp phóng thẳng tới và va chạm với một ngọn núi, ngay lập tức một vị nổ kinh thiên động địa liền xuất hiện, không có lửa cháy, không có nhiệt độ kinh khủng, nhưng một vụ nổ thuần khí như thế lại có uy lực vô cùng khủng khiếp khi mà nó thổi bay sạch sẽ tất cả ngọn núi và san bằng một vùng rộng lớn với bán kính một cây số thành bình địa.

Đứng trước uy lực kinh hãi thế tục như thế, dù là Trần Lâm hay Thường Nguyệt cũng cảm giác khó mà tin được.

Nhưng chuyện làm Trần Lâm càng khó mà tin được hơn đó là năng lực vừa rồi của Thường Nguyệt.

"Bộ pháp vừa rồi là...?"

"Ừm, là bộ pháp vô danh ta kế thừa từ trạng thái vừa nãy đấy, mặc dù mất đi trạng thái "giác ngộ" kia gia trì khiến cho ta không thể thuần thuật thi triển bộ pháp này nhưng miễn cưỡng vẫn dùng được, ta gọi đây là "Nguyệt Bộ"."

Nhanh chóng giải thích xong, Thường Nguyệt thay đổi quỹ đạo để tiếp tục bỏ chạy.

Phía sau, Thanh Long sau khi phun long tức hụt liền đích thân đuổi theo, mặc dù thân hình nó vô cùng to lớn nhưng bằng vào năng lực thao túng cuồng phong, tất cả khí lưu đều quy thuận và là trợ lực cho Thanh Long khiến cho nó có thể bay với tốc độ vô cùng nhanh và không gặp bất cứ lực cản không khí nào.

Chẳng mấy chốc thượng cổ thần thú Thanh Long đã sắp đuổi kịp Thường Nguyệt.

Thấy vậy, biết bản thân tiếp tục chạy cũng không chạy thoát được đầu quái vật phía sau, Thường Nguyệt chỉ có thể tặc lưỡi sau đó chuẩn bị tiến hành một đòn hồi mã thương để đánh phủ đầu.

"Có nắm chắc không?"

"Không có một tí nào, ngay cả tưởng tượng cũng tưởng tượng không ra cảnh tượng ta chiến thắng được nó, nhưng dẫu vậy thì ta cũng phải thử vậy."

Nghiêm nghị đáp, Thường Nguyệt sau đó liền hoàn toàn tập trung bắt đầu canh thời cơ, ngay khi đầu Thanh Long phía sau đã sắp tiếp cận và há miệng ra dự định nuốt lấy nàng, Thường Nguyệt liền chợt xoay người lại sau đó liền tung ra một chưởng.

Liên miên "gợn sóng" ồ ạt dồn dập đổ tới ngay lập tức liền lấp đầy miệng của Thanh Long và khiến nó không thể không chợt khựng lại để đối chọi với xung lực kinh khủng trước mắt.

Thấy vậy, Thường Nguyệt liền lao tới công kích trực diện, một quyền trực tiếp nện thẳng vào mũi rồng khiến cho Thanh Long vô cùng đau đớn mà chợt gầm rú một tiếng:

"Rống!!"

Ngay sau cơn đau đớn, Thanh Long ngay lập tức liền tỉnh lại và phẫn nộ, nó tung ra long trảo để phản kích.

Dù cho biết trước được đòn công kích, nhưng tốc độ quá nhanh khiến cho Thường Nguyệt biết bản thân chạy không thoát vì vậy mà chỉ có thể thủ thế để phòng ngự.

"Ầm!!"

Ngay lập tức Thường Nguyệt liền như một viên đạn bị bắn ra và trực tiếp nện thẳng xuống mặt đất, một màn khói bụi dày đặc ngay lập tức liền bị nhấc lên.

"Rống!!"

Lại một tiếng long ngâm vang lên, khí lưu xung quanh Thanh Long dần dần hội tụ, một viên phong cầu lại xuất hiện.

Nhưng trước lúc Thanh Long kịp phun ra, một nấm đấm bằng đá khổng lồ chợt bay tới và nện thẳng vào đầu rồng.

Mặc dù sát thương không quá cao nhưng đã thành công đánh chệch hướng khiến cho phong cầu bị bắn lên trời.

"Ầm!!!"

Lại một vụ nổ khí xuất hiện, tầng mây đen dày đặc nháy mắt liền lủng một lổ lớn, mảng lớn ánh sáng mặt trời bắt đầu rọi xuống và xua tan đi vẻ âm u của thiên địa lúc này.

Chỉ là lúc này Thường Nguyệt cũng không có tâm trạng mà tận hưởng cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt, sau khi sử dụng kỹ thuật của trường phái thứ hai "thao túng tần số" để kiến tạo và khống chế bàn tay bằng đất đá kia đấm vào mồm Thanh Long xong, Thường Nguyệt liền thay đổi sang kỹ thuật của trường phái thứ nhất để phóng tới cận thân vật lộn với Thanh Long.

Mặc dù không thể cùng lúc sử dụng hai trường phái khống chế "gợn sóng" cũng như việc chuyển đổi liên tục thế này tương đối bất tiện, nhưng với tài năng thiên bẩm, Thường Nguyệt tạm thời còn có thể linh hoạt chuyển đổi giữa hai kỹ thuật để ứng đối với đòn công kích của Thanh Long đồng thời tiến hành phản công.

Nhưng đổi lại của hành động liều lĩnh trên đó là thân thể nàng bắt đầu có dấu hiệu không chịu nổi khi mà từ đầu trận chiến tới giờ nàng đã luôn trong trạng thái dồn ép bản thân đến cực hạn, không, phải nói là nàng đã sớm đi qua quá xa so với cực hạn rồi mới đúng.

Có thể chống được tới đây, Thường Nguyệt cũng không thể không cảm khái sự phi thường của bản thân, nhưng dù vậy muốn chiến thắng Thanh Long thì vẫn còn thiếu nhiều lắm.

"Vút!!"

Một phát thần long bãi vĩ, Thường Nguyệt bị đánh bay hàng chục cây số sau đó đâm ngã một ngọn núi cao.

Toàn thân thể chết lặng, các cơ truyền tới cảm giác chua xót, Thường Nguyệt giờ đầy dù là di chuyển một đầu ngón tay cũng khó khăn vô cùng.

Cảm nhận sự vô lực phản hồi từ mọi nơi trên cơ thể, Thường Nguyệt trơ mắt nhìn đầu Thanh Long kia bay tới đây, nàng không khỏi chợt cười khổ một tiếng.

"Xem ra đây là giới hạn cuối cùng của ta rồi sao, ài, có chút gần hơn ta nghĩ, vốn tưởng bản thân phải đi xa được hơn nữa cơ."

Nghe Thường Nguyệt lầm bầm, Trần Lâm liền lắc đầu vài cái sau đó liền nghiêm nghị nói:

"Không nên xem nhẹ mình, ngươi đã làm rất tốt rồi, và ngươi còn có thể làm tốt hơn nữa, chỉ là hiện tại đã đến lúc hơi chậm lại và nghỉ ngơi một chút mà thôi."

Nghe Trần Lâm an ủi, Thường Nguyệt cũng vui vẻ hơn được phần nào.

Mặc dù có chút đáng tiếc, dù vậy Thường Nguyệt cũng không có chút hối tiếc nào với kết cục hiện tại bởi nàng đã làm mọi thứ có thể rồi.

"Vù vù vù!!!"

Cuồng phong dần dần hội tụ, Thường Nguyệt mở to mắt mà bình tĩnh nhìn lấy một viên phong cầu dần dần được hình thành trong miệng Thanh Long, cho dù thất bại, nàng vẫn sẽ không cam chịu hay chấp nhận, Thường Nguyệt muốn chứng kiến lấy hoàn toàn cảnh tượng này để đem nó khắc sâu vào trong thâm tâm, để luôn nhắc nhở bản thân rằng ngươi vẫn còn kém nhiều lắm.

"Hừ, con thằn lằn chết tiệt đợi đấy, rồi sẽ có ngày ta quay lại tính sổ sách hôm nay."

"Rống!!!... Rắc..."

Thanh Long muốn phun ra long tức, nhưng lập tức một tiếng thủy tinh vỡ vang lên, thì ra đó là đầu rồng trước hết không chịu nổi áp lực của phong cầu mà chợt nứt ra.

Bên trong đầu rồng cũng không có máu thịt hay xương cốt mà là vô số quang điểm đang theo lổ hỏng thoát ra.

Thế cục suy tàn vừa xuất hiện liền dường như đã không thể xoay chuyển được nữa, vết nứt từ đầu rồng kéo dài xuống thân rồng và cuối cùng là lan rộng toàn thân.

"Xoảng!!"

Toàn bộ thân thể Thanh Long ngay lập tức liền như thủy tinh gặp va đập mạnh và hoàn toàn tan vỡ thành vô số quang điểm bay khắp nơi, một thanh kiếm màu xanh lục từ trong vô số quang điểm đang tản dần chợt rơi xuống.

Mà Thường Nguyệt quan sát toàn bộ cảnh tượng trước mắt từ đầu tới cuối liền không thể không chợt ngỡ ngàng và hoài nghi tới cực điểm, nhưng sau đấy nàng liền chợt gợn cười rồi mệt mỏi nói:

"Dzeee... thắng rồi..."

Ăn mừng một tiếng, Thường Nguyệt cũng vì lao lực quá độ mà ngất đi, đầu nàng chợt gục xuống.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.