Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá nhanh quá nguy hiểm

Tiểu thuyết gốc · 1610 chữ

(Cảm ơn "Hoangson02ed", "Trương Hà", "Rakuro", "mèo xuyên không", "HeoKhôngTungTăng" đã đề cử nha hê hê hê.)

Tử Lăng, Cảnh Bình, Hạ Hi sớm nhận được tin tiểu thư nhà mình sẽ đến đón vì vậy đã sớm ra khỏi Thiên Nguyên Thành để chờ đợi.

Đám người cũng tưởng tượng ra được tiểu thư có lẽ cũng sẽ dùng phi chu để tới đón bọn hắn như lúc mang bọn hắn tới đây.

Chỉ là có một điều bọn hắn sẽ tuyệt không ngờ đó là quả thật chuyến này bọn hắn sẽ đi bằng phi chu, nhưng quá trình thì có lẽ không được yên ổn như lần trước chút nào.

"Hình như tiểu thư tới rồi."

Tử Lăng đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí khiến cho hai người khác cũng vội nhìn theo hướng Tử Lăng đang nhìn.

Chỉ là Cảnh Bình cùng Hạ Hi thấy được chỉ là một bầu trời ngoại trừ mây trắng và vài đầu chim chóc ra thì hoàn toàn trống trơn.

Nhìn nhiều mấy giây, Cảnh Bình không khỏi nhíu mày nhìn sang Tử Lăng rồi hỏi:

"Tử Lăng tiểu thư không nhìn nhầm chứ?"

Nhưng chưa hết câu, Cảnh Bình cũng dựa vào thị giác phi thường mà thấy được một đóm nhỏ trên bầu trời.

"Đó thật sự là tiểu thư à?"

Không trách Cảnh Bình hiện tại nghi hoặc như thế, bởi mặc dù chấm đen kia quả thật có đang bay tới nơi này, nhưng quỹ đạo bay lại có chút kỳ kỳ, một lát thì nghiêng trái một lát thì nghiêng phải, nói chung là xiêu xiêu vẹo vẹo vô cùng.

Hạ Hi là người có thực lực thấp nhất ở đây, vì vậy nên nàng là người cuối cùng thấy được phi chu.

Chỉ là còn không đợi nàng kịp nói gì, Tử Lăng đúng một bên chợt lên tiếng:

"Tránh ra."

Không đợi Hạ Hi kịp hiểu vấn đề, Cảnh Bình đã sớm nắm cánh tay Hạ Hi lôi kéo nàng lùi lại vị trí an toàn, còn Tử Lăng thì đã sớm mất dạng không biết đã nấp đi đâu rồi.

Vài giây sau khi cả đám sơ tán gấp, một chiếc phi chu cũng vừa hay lao tới vị trí của bọn hắn với tốc độ không tưởng.

Nhưng không dừng lại ở đó, phi chu sau khi tiếp đất vẫn không thể thắng lại được vì quán tính quá nhanh, nên thế là toa phi chu tiếp tục lướt trên mặt đất như cơn sóng và đâm thẳng vào tường thành.

"Ầm."

Tử Lăng, Cảnh Bình, Hạ Hi đi tới xem xét tình huống thì thấy được tường thành đã bị đâm nát một lổ, trong khi phi chu có lẽ vì là hàng chất lượng cao nên vẫn còn nguyên dạng và vẫn hoạt động được.

Buồng lái chợt mở, Thường Nguyệt nhô người hướng về ba người Tử Lăng, Cảnh Bình, Hạ Hi mà vẫy tay, sắc mặt tươi cười nói:

"Lên đi nào các dân chơi, chúng ta cùng cháy hết mình với đam mê tốc độ nào."

Nghe vậy, Cảnh Bình và Hạ Hi liền đơ cả người, trong khi sắc mặt Tử Lăng thì vẫn bình thản như mọi khi, chỉ có tay trái của nàng là chợt đưa lên trước mắt rồi vẽ vẽ gì đó.

"Tử Lăng tỷ tỷ, ngươi đang làm gì vậy?"

"Chỉ là chút nghi thức ở quê ta mà thôi, các thợ săn thường sẽ họa đồ án như thế này trước khi đi săn để cầu nguyện bình an cũng như nếu có bất hạnh mà chết bất đắc kỳ tử thì linh hồn cũng sẽ tìm được đường tới cõi luân hồi."

"Thật lợi hại, Tử Lăng tỷ tỷ cũng họa giúp ta với."

Hạ Hi lộ vẽ sùng bái rồi nói.

Cảnh Bình ở một bên bất lực nhìn cảnh tượng này mà âm thầm lo lắng cho hành trình phía trước của mình.

Hi vọng là hắn sẽ không phải đi đoàn tụ với các hài tử quá sớm.

...

"Được rồi, an vị chắc chắn hết rồi chứ, chúng ta cùng khởi hành nào."

Vừa nói, Thường Nguyệt vừa khống chế phi chu đóng lại buồng lái.

Hạ Hi thông qua cửa sổ nhìn thấy được cảnh tượng thê thảm của mảng tường thành kia, sau đó liền có chút lo nghĩ mà hỏi:

"Chúng vậy thật ổn chứ?"

Nghe thế, Thường Nguyệt liền khua tay không có chút để tâm rồi nói:

"Đừng lo moị chuyện đều ổn cả... miễn là chúng ta chạy nhanh hơn đội chấp pháp là được."

"..."

"Giữ chặt."

Nói xong, Thường Nguyệt liền khống chế phi chu phóng đi.

Cùng lúc đó, vừa hay cũng có mấy chiếc phi chu cỡ nhỏ từ trong nội thành đến nơi này.

Có vài người mặc đồng phục của Thiên Nguyên Huyền Tông xuống kiểm tra thiệt hại nơi đây, sau đó từng cái đều chợt nhíu mày, trong đó một người lấy ra lệnh bài rồi kích hoạt truyền tin:

"Báo, tường thành khu vực này bị phá hoại nghiêm trọng, thủ phạm dường như sử dụng một loại pháp khí nào đó công kích trực tiếp nơi này mới có thể để lại thiệt hại như thế này."

Ngay lập tức, đầu bên kia liền có một giọng nam phản hồi tới:

"Có bắt gặp kẻ khả nghi nào không?"

"Báo, không có, nhưng có dấu vết của dòng linh lực để lại, rất có thể đối phương đã dùng phi chu để tẩu thoát."

"Tốt, quay trở về đi, lập tức liền sẽ có người đến đó tu bổ tường thành, còn chuyện này ta sẽ báo lên cấp trên."

...

Phi chu bay hai ngày liền, Thường Nguyệt sau khi tổ lái chán rồi liền kích hoạt chế độ tự động lái của phi chu, trong khi bản thân nàng thì tranh thủ đi ngủ một giấc.

Ngủ chán chê rồi, không có gì làm cô vợ trẻ liền cảm thấy ngứa ngáy tay chân nên mở sòng bài xì dách năm người để giết thời gian.

Chỉ là sau năm tiếng nặn bài, kết quả của sòng hôm nay cũng có chút kỳ lạ.

Một người nào đó thua tán gia bại sản, hơn ba trăm viên linh thạch không cánh mà bay, nhưng lại có tới ba người hòa vốn và một người hơi kiếm lời được chút đỉnh.

"Móa, các ngươi còn có thể hơi có liêm sỉ một chút, móa, đánh hơn năm tiếng rồi, ta cũng thua mấy trăm linh thạch, nhưng các ngươi đều huề vốn là sao? Mấy trăm linh thạch kia của ta đi đâu mất rồi?"

Đối diện với nét mặt tức tối của cô vợ trẻ, đám người lựa chọn đánh trống lãng làm thinh.

Trong đó người thinh giỏi nhất chính là Hồng Nghê, dù sao người duy nhất "kiếm chút đỉnh" hôm nay là nàng.

Đối với việc lừa bịp linh thạch của một tiểu nữ hài, Hồng Nghê không có chút xấu hổ hay ngại ngùng nào mà ngược lại còn vô cùng ung dung.

Dù sao hiện tại nàng đang trong thời kỳ tích lũy tài sản, hơn một trăm linh thạch cũng không phải con số nhỏ, có thể mua được rất nhiều linh dược cấp thấp để luyện đan.

"Tiểu thư... mặc dù Hạ Hi chỉ huề vốn thật, nhưng nếu tiểu thư kẹt tiền, Hạ Hi có thể cho ngài mượn một ít."

Thấy Hạ Hi ngượng ngùng ấp úng như thế, Thường Nguyệt liền xì một tiếng sau đó liền bực bội nói:

"Ngươi nghĩ ta thua không nổi đấy à? Để ta nói cho mà nghe, đừng nói nói là ba trăm linh thạch, dù là ba trăm vạn linh thạch đi chăng nữa, đối với ngươi thì nó to thật, nhưng với ta thì như rác."

Nghe xong lời tuyên bố hùng hồn của Thường Nguyệt, bầu khống khí tựa như chết lặng.

Thấy vậy, cô vợ trẻ liền cảm thấy hơi đắc chí một chút, này xem như đã gỡ lại được mặt mũi đã thua trong ngày hôm nay rồi hề hề.

Chỉ là có lẽ vì ai đó nổ to quá, động cơ của phi chu nghe được liền tự ái nên nó quyết định không nổ nữa.

Đang bay giữa chừng, Thường Nguyệt chợt cảm thấy phi chu có bất thường, không chỉ tốc độ bay ngày càng giảm mà độ cao cũng ngày càng giảm nốt.

"Quái, chuyện gì xảy ra thế này?"

Chợt nghi hoặc, Thường Nguyệt cho phi chu hạ cánh gấp để kiểm tra.

Thấy phi chu gặp sự cố, đám người cũng đi xuống theo Thường Nguyệt.

Nhìn Thường Nguyệt cặm cụi mày mò một hồi, Hồng Nghê liền đi lên hỏi:

"Sư tỷ, phi chu gặp sự cố gì à?"

"Ờm nói sao đây, "linh văn" thì vẫn ổn, nhưng hình như võ ở phần mũi linh chu gặp vấn đề gì rồi khiến cho linh văn khắc trên đó không thể liên kết được, xì, xui xẻo thật lại thuê phải hàng dỏm rồi."

Đám người nghe Thường Nguyệt thuật lại xong liền liên tưởng tới cảnh tượng hai ngày trước, chiếc phi chu này đã thân mật va chạm với tường thành, lập tức bọn hắn liền không còn thắc mắc nào nữa.

Hạ Hi vốn định nói gì đó, nhưng Tử Lăng ở một bên đã kịp che miệng nàng lại để bảo vệ tâm linh mỏng manh của tiểu thư nhà mình.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.