Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 2330 chữ

Edit: Rượu Nồng Tình Say.

Chương 1: Hành lang.

Máy bay vững vàng dừng ở sân bay Nam Thành.

Ôn Kiều đi ra từ cabin, gió nóng ập thẳng vào trước mặt.

Cô mở di động ra, có vài tin tức tràn vào, là cô bạn tốt Ninh Tư nhắn tin hỏi xem cô tới chưa, đùng vào lúc này, điện thoại cô rung lên một chút.

Ôn Kiều nhấc máy: “Dì n Dung, con vừa hạ cánh xong.”

Người ở đầu bên kia không biết đã nói gì, Ôn Kiều dường như rất phản cảm, cô nhăn mày, giọng nói mềm mại đáp lại: “Dì Dung, không phải phiền đến Vân Tranh ca đâu, A Tư sẽ đến đón con.”

Lại hàn huyên thêm một câu, Ôn Kiều tắt máy.

Hơi nóng chưng cho mặt cô đỏ bừng lên, trên trán toát ra mồ hôi, cô dùng khăn giấy xoa xoa, tiếp tục đi đến trước ga sân bay.

Chờ đến chỗ lấy hành lý, Ôn Kiều gửi tin nhắn cho Ninh Tư, bảo cô đợi mình ở lối ra.

Ôn Kiều vừa lên xe đã ôm Ninh Tư thành một đống, Ninh Tư đấm vai cô lên án: “Cô cuối cùng cũng bỏ được mà trở lại đây rồi, cho dù không có Lục Vân Tranh, cô vẫn còn có tôi mà, cô là cái đồ không có lương tâm, bỏ đi những ba năm!”

Đây là lần thứ hai nghe được cái tên Lục Vân Tranh từ lúc xuống máy bay, có chút kỳ lạ.

Ninh Tư đột nhiên ý thức được lời nói của mình đã sai, che miệng chớp mắt: “Tôi…. Tôi…. Xin lỗi nhé, tôi không nên đề cập đến hắn ta.”

Ba năm trước đây, Kiều Kiều chính là bởi vì Lục Vân Tranh cái tên cẩu nam nhân này mới đi Giang Thành, rời bỏ quê hương mình, có thể thấy được cô bị hắn tổn thương sâu như thế nào, chỉ cần nhớ tới việc Ôn Kiều rời khỏi Nam Thành, liền không nhịn được việc liên tưởng đến Lục Vân Tranh.

Tưởng lúc trở về, cô không ngờ lại lỡ lời nói ra.

Ôn Kiều kéo tay cô cười nói: “Không sao cả, cứ đề cập tiếp đi.”

Ánh mắt Ninh Tư sáng lên, cô lại lo lắng hỏi: “Thật đấy?”

Ôn Kiều cong môi cười: “Thật mà.”

Sau khi hai chị em ôm nhau một lúc, mới khởi động xe, sau một hồi dài tiếng gầm xe nhẹ, xe bắt đầu đi xa.

Trên đường, Ninh Tư lặng lẽ đánh giá Ôn Kiều, cô tựa như đã thay đổi, tính cách mềm mại trước kia đã không còn thấy, cách nói chuyện đã trở nên thong dong bình tĩnh hơn rất nhiều, hơn nữa giữa mày được mài giũa thêm sự kiên nghị, ngay cả khi không trang điểm, cũng có khí thế hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, rồi lại nghĩ về ba năm trước, vào cái đêm Lục Vân Tranh tổ chức party độc thân, Ôn Kiều nhào vào lòng ngực cô khóc đến mức không kiềm chế được, cứ tự trách mình vì sao bản thân không hề xinh đẹp một ít, vì cái gì mà không phát triển thành cái bộ dạng Lục Vân Tranh thích.

Ninh Tư thở hắt ra: “Hắn có biết cô trở về không?”

Ôn Kiều nhìn vật ngoài cửa sổ, nhạt nhẽo nói: “Chắc là biết rồi.” Cô bị người nhà bọn họ kêu về mà, bà nội Lục bệnh nặng muốn gặp lại cô.

Ôn Kiều cũng chẳng quản việc hắn có biết hay không, dù sao thì việc này cũng chẳng quan trọng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.

Ba năm mài giũa, cô đã sớm buông xuống, có biết hay không cũng không có quan hệ gì với cô cả.

Xe đến khách sạn, sau khi đặt hành lý xuống, Ninh Tư gấp không đợi được lôi Ôn Kiều chạy đến hội sở Vân Lý.

Một năm Ôn Kiều đến Giang Thành kia, uống rượu sống qua ngày, uống đến mức nôn thốc nôn tháo, còn phải đến bệnh viện rửa dạ dày. không còn cách nào khác, không uống say thì trong đầu sẽ nhớ tới Lục Vân Tranh.

Khi đến hội sở, cô cũng không vội mà vào, trước tiên đi vào toilet sửa lại son môi, khí chất cả người tăng lên không ít.

Cô nắm thật chặt váy, rồi lại cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc giày cao gót, lúc này mới xoay người quay về phong bao.

Trên hành lang, đối diện có một người đàn ông vội vàng đi tới, uống ở trên, che miệng không nhìn đường, chạy thẳng đụng vào Ôn Kiều.

Ôn Kiều có chút đau, lui về phía sau hai bước, ngước mắt bắt gặp ánh mắt.

“Văn Dục?”

“Ôn Kiều?”

Hai người bọn họ mở miệng cùng lúc.

Văn Dục liền tỉnh rượu, không dám tin tưởng đánh giá lại Ôn Kiều, nếu không phải Ôn Kiều gọi tên của hắn, thì thiếu chút nữa không nhận ra người luôn.

Ôn Kiều gật đầu: “Anh cũng ở đây chơi à?”

Văn Dục kinh hỉ nói: “Đúng vậy, tiệc sinh nhật Tranh ca tổ chức ở đây vừa kết thúc xong.” Ý thức bản thân mình vừa nói sai lời, đổi thoại xoay chuyển: “Cô về khi nào vậy?”

Văn Dục là bạn tóc nhỏ của Lục Vân Tranh, đánh nhau tán gái trốn học, chưa việc gì là chưa làm qua, vào ba năm trước, Ôn Kiều và hắn đang ở mức quan hệ quen biết, hắn cũng rất thích Ôn Kiều, khi lớn lên lúc cô bị phạt chép bài tập, hắn cũng sờ sờ đầu cô giúp cô chép bài tập.

[Bạn tóc nhỏ: nguyên bản là 发小: phát tiểu, tóc nhỏ, ý chỉ những người bạn theo mình lớn lên từ hồi nhỏ.]

Sau đó, Ôn Kiều đến Giang Thành mà không nói một lời, đồng thời cũng cắt đứt mọi liên lạc với những người xung quanh Lục Vân Tranh.

Gặp được hắn, Ôn Kiều vui vẻ, đuôi mắt treo ý cười: “Hôm nay mới về.”

Văn Dục do dự một chút, lại hỏi: “Sinh nhật Tranh ca, cô có ở lại đây ngồi chơi cùng không?”

Trên mặt Ôn Kiều không nửa điểm gợn sóng. lễ phép nói: “Không ở, mấy người chơi vui vẻ nhé.”

Sinh nhật Lục Vân Tranh, Văn Dục uống rất nhiều, có cảm giác dạ dày đau xót muốn nôn, hắn che miệng, xua tay với Ôn Kiều rồi chạy nhanh về phía toilet.

Ôn Kiểu trở lại phòng bao, Ninh Tư gọi không ít người tới tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho cô, Hứa Tư cũng đến, Ôn Kiều bước tới ôm lấy cô.

Ba chị em gặp mặt nhau, một ly tiếp một chén rượu, Ninh Tư và Hứa Tư rất nhanh liền nằm sấp xuống, Ôn Kiều còn duy trì được một ít tỉnh táo, đôi mắt đen nhánh cô đã phủ một tầng hơi nước, hai má ửng đỏ, từ cổ đến mang tai đều là một mảng hồng hồng, môi hồng hào, rất câu người.

Ninh Tư gồng cổ, đột nhiên ôm lấy cổ áo Ôn Kiều, thoáng nhìn nửa mặt sắc xuân, chậc một tiếng, nói như không nói: “Cẩu nam nhân không chỉ vô tâm, mắt còn mù nữa.”

*

Văn Dục sau một hồi phun trào trong buồng vệ sinh.

Tỉnh táo hơn rất nhiều.

Hắn ngồi trên bồn cầu thất thần, nhớ tới những hồi ức gặp được Ôn Kiều, lúc ấy mơ mơ màng mành, tựa như có mà lại như không có.

Ai quan tâm chứ!

Hắn ngã trái ngã phải cố bò về phòng bao.

Lục Vân Tranh duqaj vào ghế sô pha liếc nhìn hắn một cái, đuôi mắt hẹp dài ôm lấy một mảnh phong lưu: “Lấy cái tửu lượng này của chú, còn muốn cùng tôi hơn thua?”

Văn Dục nhịn một hồi mới ngẩng đầu, cố ý nói: “Tranh ca, tôi gặp được vợ cũ của anh!”

Tức khác, mọi âm thanh đều tắt vụt.

Ai?

“Chú đụng trúng ai cơ?” Lệ Hoài đang chơi nghịch điện thoại, đột nhiên dừng lại hỏi.

Văn Dục kéo kéo cổ áo, nuốt nuốt nước miếng nói: “Vợ cũ của Tranh ca, Ôn Kiều.”

Lại có thêm một sự trầm mặc dồn dập khác.

Lục Vân Tranh nhặt quả nho ném vào mặt của gắn, quát: “Nói cho hẳn hoi, nói lại!”

Văn Dục bị quả nho đập trúng giữa mày, chỗ bị đập trúng lập tức đỏ, che lại chỗ đỏ nói: “Ôn Kiều mà. Tôi gặp Ôn Kiều ở hành lang.”

Ánh mắt của mọi người nhất trí nhìn về phía Lục Vân Tranh, chuyện Ôn Kiều trở về có rất ít người biết.

Lại nhìn về phía Văn Dục: “Chú mẹ nó uống say rồi!”

Lục Vân Tranh nghe được cái tin này, vẫn lười nhác mang ý cười như thường, cũng không giống như có quan tâm đến chuyện cô quay trở về hay không, ngậm điếu thuốc, hai tay đặt lên ghế sô pha, ngửa đầu, đầu lưỡi nhả ra vòng khói, phảng phất như có một cái móc câu ở đuôi mắt hắn.

Mọi người nhẹ nhàng thở hắt ra, Lệ Hoài cúi đầu xoát điện thoại, đột nhiên dừng lại, hô to một tiếng: “Đm, thật sự trở lại kìa, mau xem vòng bạn bè của A Tư.”

Những người khác nhanh chóng thò đầu lại gần, phóng to xem kỹ ảnh chụp của Ôn Kiều.

“Mẹ, đẹp hơn so với ngày trước, cái eo này mẹ nó gầy thật.”

“Ha ha ha ha ha, tôi nhớ lúc cô ấy kết hôn cùng với Tranh ca, vẫn còn nho nhỏ, hiện tại rất có hương vị nha.”

“Đều chơi ở chỗ này, nếu không thì kêu cô ấy tới uống một chén?”

Vài người nói một tiếng, không chú ý đến gương mặt đen xì của đương sự.

Bỗng nhiên, mọi người cầm điện thoại lên, lại bị Lục Vân Tranh cướp lại: “Bùm” một tiếng, ném vào chén rượu.

“Mẹ nó thằng nào nói Ôn Kiều là vợ trước của tôi, thì cút!”

Một cuộc hôn nhân giả, vợ trước gì chứ, hắn Lục Vân Tranh không gật đầu đồng ý, thì không tính.

Lệ Hoài đau lòng cho điện thoại, một chân đạp Lục Vân Tranh: “Mẹ mày không đề cập thì không đề cập, ném điện thoại tao làm gì.”

Lục Vân Tranh nhướng mắt: “Chướng mắt.”

Cũng không biết nói cái điện thoại, hay là nói người trong điện thoại.

Lục Vân Tranh nhặt bật lửa lên, mở chân bước, kéo ghế lô mở cửa, âm thanh mạnh vang lên.

Trên hành lang, hắn dựa vào bên cửa sổ hút thuốc, đầu lưỡi chạm ra từng vòng khói quanh mắt, ánh sáng màu cam tràn xuống, phác hoạ rõ ràng những góc cạnh trên mặt của hắn.

Cằm hơi hếch lên, dưới quai hàm căng chặt đi xuống là yết hầu đang nhô lên hoạt động, gió nóng thổi qua, cổ hắn ửng hồng, đưa tay kéo lên, cổ áo rộng lộ ra xương quai xanh cùng vòng ngực, trông thật phong lưu.

“Tranh ca.”

Giọng nữ vang lên ở phía sau.

Lục Vân Tranh lười nhác quay đầu lại, nheo mắt nhìn.

“Tranh ca.” Mạnh Tư Nhiên cầm một bó hoa hồng đỏ, đóng gói màu đen, kinh hỉ bước tới.

Cô đẩy hai tay, đưa đoá hồng đỏ cho Lục Vân Tranh.

Lục Vân Tranh rũ mắt, chọn một chút, môi mỏng chậm rãi mở miệng hỏi: “Có ý gì đây?”

Mạnh Tư Nhiên đỏ mặt, ngước nhìn hắn, nơi đáy mắt toàn là hình bóng của hắn, tay nhỏ của cô vòng qua eo hắn: “Tranh ca, sinh nhật vui vẻ.”

Mùi hương lạnh lẽo trên người đàn ông xộc thẳng vào mũi, tựa như lên men, eo mềm rơi thẳng vào người hắn.

Lần đầu không bị hắn đẩy ra, Mạnh Tư Nghiên vui sướng không thôi.

Bàn tay to của Lục Vân Tranh, véo cằm cô nâng lên, cơ hồ ngửa đầu nhìn thẳng hắn, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, câu môi, chậm rãi phun khói thuốc trên mặt cô.

(Xin lỗi chứ tôi không nghĩ được từ nào ngoài từ phun:) )

Cả người phụ nữ thu hồi khí thế kiêu ngạo lại, cúi đầu ghé tai.

Ôn Kiều uống nhiều quá nên chạy vào WC, mới vừa mở cửa ra, đã gặp được một cảnh đẹp kiều diễm.

Người phụ nữ dựa vào ngực của người đàn ông, đôi tay kéo lấu cổ áo của hắn, kê chân ngửa đầu, kề sát với khuôn mặt của người đàn ông kia.

Khói trắng lượn lờ, không rõ thực hư.

Đột nhiên ánh mắt của người đàn ông nhìn sang, có loại cảm giác khó chịu vì bị phá hư không khí.

Ánh mắt chạm nhau, sau mấy giây, Lục Vân Tranh bỗng nhiên nhớ ra việc mẹ hắn nhờ hắn đến đón Ôn Kiều ở sân bay.

Hắn quên mất, cô cũng không liên hệ, trở nên rất hiểu chuyện.

Ngực Ôn Kiều căng thẳng: “Xin lỗi, mấy người tiếp tục.” Xoay người đẩy cửa.

“Ôn Kiều.” Lục Vân Tranh lười nhác gọi.

Cô xoay người: “Vân Tranh ca.” Bỏ thêm một chữ, trước đây cô thường gọi hắn là Tranh ca.

Lục Vân Tranh dập tàn thuốc, đẩy Mạnh Tư Nhiên ra, giẫm lên hoa hồng: “Không cần phải trốn tránh, nếu đã trở lại, lại đây uống một chén.”

Hắn nhẹ giọng nói một câu, xác định ba năm qua cô rời đi là để trốn tránh, Ôn Kiều đột nhiên cảm thấy trước kia mình thích hắn, theo đuổi hắn, thật mẹ nó là éo đáng.

wordpress: ruounongtinhsay.wordpress.com

wattpad: -RNTS-

Bạn đang đọc Muốn Gặp Em của Tuỳ Phong Lam Nguyệt

Truyện Muốn Gặp Em tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RNTS.
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.