Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 16

Phiên bản Dịch · 2113 chữ

GINIA HỎI CÓ LÀM PHIỀN GÌ KHÔNG. Guido ném cho cô một cái nhìn khôi hài làm cô bối rối. Cạnh lò sưởi có một đống củi. Trong khi Amelia đến ngồi lên sô pha, nói tỉnh bơ là trong nhà lạnh quá.

- Tùy loại máu thôi - Rodrigues làu bàu trả lời cô từ phía lò sưởi.

Ginia nghĩ thầm, “Không biết tối nay ai sẽ tới đây mà hai người này phải lui cui đốt lò sưởi”. Cho tới ngày hôm qua đống củi đó vẫn chưa có kia mà. Không ai nói chuyện gì với ai một đỗi khá lâu. Ginia hơi ngượng vì cái vẻ chai lì của Amelia. Khi ngọn lửa cháy bùng, Guido nói với Rodrigues mà không quay đầu lại:

- Ngóc mạnh nhỉ?

Amelia bỗng bật cười như một con điên và Rodrigues cũng nheo mắt đồng tình với vẻ thích thú. Guido đứng dậy, dập tắt lửa ngọn rồi tắt đèn. Căn phòng trở nên mờ ảo với những chiếc bóng nhảy múa.

- Chúng mình ở bên nhau luôn đi - Amelia nói - lúc nào cũng thật tuyệt!

- Chỉ còn thiếu hạt dẻ thôi - Guido nói - Còn rượu vang thì ở đây có sẵn.

Lúc đó Ginia mới cởi mũ, rồi nói là lúc nãy cô có thấy một bà lão bán hạt dẻ nướng ngoài góc đường.

- Tới phiên anh Rodrigues đi mua - Amelia nói chính Ginia lại chạy xuống cầu thang, cô rất vui không bị Guido trách móc. Cô phải đi ngoài lạnh một hồi vì bà lão không còn ngồi chỗ cũ, vừa đi tìm cô vừa nghĩ nếu Amelia là cô, nó sẽ không bao giờ đi tìm cho mất công. Cô hổn hển bước vào nhà. Những chiếc bóng nhảy múa trong phòng và cô nhìn thấy Rodrigues ngồi thu hình như mọi lần trên ghế sô pha còn Amelia thì đang nằm. Lúc ấy Guido đứng trong tối nói chuyện và hút thuốc.

Họ đã rót sẵn rượu ra ly và đang thảo luận về các bức tranh. Guido nói về những ngọn đồi mà anh muốn vẽ, nói về ý tưởng trong sẽ vẽ nó như một người đàn bà đang nằm với hai bầu vú phơi dưới ánh mặt trời, tạo cho người xem có vẻ dịu dàng và mùi vị như một người đàn bà.

Rodrigues nói:

- Đã có người làm rồi! Đổi đi! Đã làm rồi!

Thế là họ cãi nhau chí chóe là trong hội họa đã từng có ý tưởng như vậy chưa, vừa tranh luận vừa ăn hạt dẻ và ném vỏ vào lò sưởi. Chỉ có mình Amelia là bỏ vỏ xuống đất. Lúc sau Guido nói:

- Không đâu, chưa bao giờ có ai làm hai điều kết hợp với nhau cùng một lúc. Tao sẽ cho một người đàn bà nằm xuống và sẽ vẽ như một ngọn đồi xinh đẹp dưới bầu trời xanh.

- Hội họa biểu tượng. Vậy là mày vẽ đàn bà chứ đâu phải vẽ ngọn đồi - Rodrigues giận dữ nói.

Ginia hơi lơ đãng nhưng có lần Amelia nói là cô có thể ngồi mẫu cho Guido vẽ, và Guido cũng không từ chối.

- Với cái lạnh như thế này à? - Ginia hỏi.

Họ không trả lời cô mà chỉ bàn xem nên dời sô pha ra chỗ nào để có ánh sáng phù hợp và có cả hơi ấm tỏa ra.

- Nhưng Amelia đang bị bệnh! - Ginia nói.

- Thì đã sao? - Amelia chồm lên - Công việc của tao là không cử động mà!

- Sẽ là một bức tranh đạo đức - Rodrigues mai mỉa - Là một bức tranh đạo đức nhất thế giới.

Tất cả cùng phá ra cười rồi cùng nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Vì cẩn thận nên Amelia không uống rượu nhưng cô cũng hỏi xin một ly và giải thích là sau đó chỉ cần rửa sạch bằng nước và xà phòng. Cô nói là ở nhà cô cũng làm như vậy và giải thích cho Guido biết là ông bác sĩ đã chẩn trị cho cô thế nào. Họ nói đùa về chuyện tiêm thuốc và Amelia bảo anh có thể yên tâm vì da của cô vẫn còn tốt và nguyên vẹn. Để trả thù Ginia hỏi cô là chỗ da trên vú còn bị viêm không. Amelia nổi giận và nói là da của cô còn đẹp hơn da của Ginia nữa kìa.

- Vậy cho anh xem một chút đi. - Guido nói.

Thế là tất cả cùng nhìn nhau và cười.

Amelia mở nút áo sơ mi, cô tháo xu chiêng, nâng vú bằng hai tay và phô ra. Họ bật đèn. Ginia chỉ nhìn sơ rồi dừng lại trên đôi mắt đầy vẻ chiến thắng và ác ý của Amelia.

- Em cũng cho anh xem “hàng” của em đi - Rodrigues nói.

Nhưng Ginia lắc đầu, cô cúi mặt dưới tia nhìn của Guido. Một lúc trôi qua mà Guido chẳng nói gì.

- Mạnh dạn lên - Rodrigues nói - chúng ta hãy chúc mừng sức khỏe

Guido vẫn im lặng. Ginia quay mặt về phía lò sưởi và nghe họ nói “đồ ngốc”.

  • Hôm sau Ginia đi làm ở tiệm may, nhưng cô biết là Amelia sẽ khỏa thân làm mẫu và chỉ có một mình cô ta với Guido. Cô thấy mình có thể chết đi được. Ngồi ở tiệm mà cô cứ thấy đôi mắt của Guido chăm chăm nhìn Amelia. Cô chỉ có thể hy vọng là sáng đó trong xưởng vẽ cũng có mặt Rodrigues.

Buổi trưa cô được ra ngoài để mang hóa đơn giao cho một khách hàng. Cô vội chạy đến xưởng vẽ, nhìn thấy cửa đóng kín. Cô áp tai vào cửa, không nghe thấy gì. Rồi cô bình tĩnh bước xuống cầu thang.

Bảy giờ tối cô gặp tất cả bọn họ ở quán cà phê. Guido thắt chiếc cà vạt mà cô tặng trông rất bảnh. Amelia đang ngồi hút thuốc và nghe anh nói. Họ nói “ngồi xuống đi” như thể cô là một bé gái. Họ đang nói về quãng thời gian trước đây và Amelia đang kể về những họa sĩ mà cô biết.

- Còn em sẽ kể cho các anh nghe chuyện gì nào? - Rodrigues hỏi nhỏ vào tai Ginia.

Ginia nói mà không quay đầu lại:

- Ngoan đi nào!

Họ cùng đi một đoạn dưới dãy hàng hiên rồi Ginia hỏi Guido là họ có thể gặp nhau sau bữa cơm tối không.

- Tối nay có thằng Rodrigues ở nhà - Guido đáp.

Ginia thất vọng nhìn anh. Sau đó họ thỏa thuận gặp nhau một lát ở

Đêm đó tuyết rơi nên Guido đề nghị vào quán cà phê để uống một thứ gì có rượu. Họ đứng uống ở quầy. Ginia cảm thấy lạnh. Cô hỏi làm sao mà Amelia có thể ngồi làm mẫu được.

- Có lò sưởi mà - Guido đáp - Con đó làm vậy đã quen rồi.

- Em không chịu nổi đâu! - Ginia nói.

- Mà có ai đòi hỏi em phải chịu đựng đâu!

- Mà này anh Guido, sao anh lại đối xử với em như thế! Em chỉ muốn nói là Amelia bị bệnh thôi mà.

Họ bước ra ngoài, và Guido choàng lấy tay cô. Tuyết rơi trắng trên miệng, trên mắt họ, chỗ nào cũng trắng xóa.

- Nghe anh nói đây - Guido nói - anh biết chuyện đó mà. Và anh cũng biết là các em cũng có làm chuyện đó. Không có gì sai quấy cả. Mấy cô, cô nào cũng thích hôn nhau. Thôi thì cứ sống.

- Nhưng anh Rodrigues đã... - Ginia hỏi.

- Không đâu, nhưng anh biết là các cô gái đều giống nhau. Nếu em muốn ngồi mẫu cho Rodrigues, thì ngày mai cứ đến. Anh không bao giờ hỏi vặn là em đã làm gì suốt ngày đâu.

- Nhưng em đâu có muốn ngồi mẫu cho Rodrigues!

Họ chia tay nhau ở cổng chính và Ginia trở về nhà, cô bỗng cảm thấy ganh tị với mấy người hành khất mù đang ngửa tay xin tiền nhưng trong đầu họ không có gì để suy nghĩ cả

Sáng hôm sau khoảng 10 giờ cô đến xưởng vẽ. Vừa đến cửa, cô nói ngay với Guido là cô đã bỏ việc.

- Có Ginia đến - cô nghe tiếng Guido nói vọng vào trong phòng.

Ngoài trời, trên mái nhà Ginia nhìn thấy một lớp tuyết. Amelia đang khỏa thân ngồi trên sô pha, đặt nằm ngang trước lò sưởi, đang thu mình và bảo cô đóng cửa lại.

- Em muốn đến nhìn bọn anh làm việc hả - Guido vừa bước đến giá vẽ vừa nói - em ghen với ai vậy?

Ginia sụ mặt, bước đến gần lò sưởi. Cô không nhìn Amelia mà cũng chẳng đến bên Guido. Anh bỏ thêm củi vào lò sưởi, ngọn lửa bùng lên, hơi nóng tỏa ra khắp phòng chắc là có thể khỏa thân được. Khi đi ngang, anh xòe bàn tay vuốt nhẹ lên gáy cô, khi cô né đầu để tránh thì anh vuốt ve đầu gối của Amelia như người ta đang áp tay vào ngọn lửa. Lúc đó Amelia đang nằm ngửa, hông quay về phía hơi ấm, cô chờ cho Guido đi về phía cửa sổ rồi hỏi bạn bằng giọng khàn khàn:

- Mày đến để xem tao ngồi mẫu hả?

- Rodrigues đã ra ngoài rồi sao? - Ginia hỏi.

Từ phía cửa sổ Guido nói lớn:

- Đưa đầu gối lên cao hơn một chút đi.

Lúc đó Ginia mới dám quay đầu lại, nhìn Amelia với vẻ ganh tức. Cô xê ra một chút vì hơi lửa nóng quá. Từ giá vẽ Guido thỉnh thoảng đưa mắt nhìn hai cô gái, anh liếc mắt thật nhanh rồi cúi ngay xuống tờ giấy vẽ.

Cuối cùng

- Em mặc đồ đi, anh vẽ xong rồi.

Amelia ngồi dậy, cô lấy áo choàng ngoài phủ lên vai.

- Xong rồi - cô vừa cười vừa nhìn Ginia.

Ginia đứng dậy, từ từ bước đến giá vẽ.

Trên một phần dọc của tờ giấy vẽ, Guido đã dùng than vẽ tiết diện thân hình Amelia. Đó là những đường nét rất đơn giản, đâu đó có vài hàng dọc cắt qua. Trông qua thì Amelia giống như một hình nhân bằng nước đang trôi trên giấy.

- Em có thích không? - Guido hỏi.

Ginia gật đầu và cố nhận ra Amelia trong bản phác thảo. Guido nhìn cô mỉm cười.

Thế là Ginia hồi hộp nói:

- Anh cũng vẽ em nữa nhé!

Guido nhướng mắt:

- Bộ em muốn ngồi mẫu hả? - Anh hỏi - Nằm khỏa thân nhé?

Ginia đưa mắt nhìn Amelia rồi đáp nhỏ:

- Dạ.

- Em có nghe không? Ginia muốn khỏa thân làm mẫu - Guido nhìn Amelia và nói to lên

Amelia trả lời anh bằng một tràng cười. Cô ta nhảy xuống sô pha, chạy đi lấy chiếc áo choàng quấn lên người rồi chạy về phía chiếc màn.

- Mày cởi đồ ở gần lò sưởi nhé! Tao đi mặc đồ đây!

Ginia nhìn những lớp tuyết trên mái nhà rồi nói nhỏ:

- Em phải cởi đồ thật hả?

- Đúng rồi! Chúng mình đã biết nhau quá mà! - Guido nói.

Ginia từ từ cởi đồ bên cạnh lò sưởi. Trái tim cô đập loạn xạ, người run bần bật. Cô thầm cảm ơn Amelia đang thay đồ sau bức màn nên không nhìn thấy mình. Guido đặt lên giá vẽ một tờ giấy khác. Ginia bỏ nhẹ từng mảnh quần áo trên chiếc sô pha. Guido đến khều ngọn lửa trong lò sưởi.

- Nhanh lên! Nếu không củi sẽ cháy hết.

- Can đảm lên! - Amelia cũng khích lệ cô từ phía sau chiếc màn.

Khi Ginia đã cởi trần truồng, Guido chỉ lướt nhìn toàn thân cô với đôi mắt màu sáng nhưng anh không cười. Anh nắm lấy tay cô, thảy chiếc mền lên sàn nhà và nói:

- Em đứng lên đó đi, anh muốn vẽ em đứng.

Ginia đứng nhìn đăm đăm, không biết Amelia đã bước ra ngoài phòng vẽ chưa.

Cô cảm thấy ánh lửa và hơi nóng từ lò sưởi bắt đầu làm da mình khó chịu. Cô xích ra xa một chút và liếc nhìn những lớp tuyết trên mái nhà, cố không cử động.

- Đừng lấy tay che! Đưa hai tay lên cao hơn, như em đang tựa vào ban công vậy! - Guido nói.

Bạn đang đọc Mùa hè tươi đẹp của Cesare Pavese
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.