Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 2690 chữ

Buổi trưa thật oi bức . Bầu trời nặng, không có lấy một ngọngió, dù thật nhỏ đủ lay động cành lá . Không gian ẩm thấp đến kỳ lạ.

Thụ ngồi im lặng nhìn qua màn cửa sổ. Đầu óc chàng lẩn quẩntoàn những chuyện đâu đâu không ăn nhập vào nhau gì hết . Thụ nghĩ, đầu óc mìnhgiờ này ví như một cái máy điện tử bị hỏng . Hình ảnh Như thoáng hiện trong tríóc của Thụ . Hình ảnh Như kết nạp được theo một số những ý nghĩ làm Thụ đỡ xáotrộn . Như yêu chàng lắm, Thụ biết quá rõ điều đó, nhưng khổ cho Thụ một nỗi,chàng không bao giờ yêu Như . Bây giờ Thụ mới thấy rõ điều đó hơn bao giờ hết .Với Như, Thụ chỉ xem nàng như một cô em gái, không hơn không kém, với Thụ, dùxa nhau, Mỵ hình như vẫn là nỗi ám ảnh không nguôi cho tâm tư chàng tưởng nhớ .Mỵ luôn luôn là con chim lạ, và hơn thế nữa, là con chim đã bay khỏi chiếc lồngchàng đang kết . Cho nên Mỵ đã trở nên một đối tượng không bao giờ bắt gặp củaThụ . Bây giờ thì Như lại thương chàng . Nhưng vào hoàn cảnh này, Thụ hiểu mìnhkhông thể phản kháng gì được cả . Như đang cần được những chất liệu để dưỡngnuôi một hy vọng cần thiết . Thụ nhớ âm thanh xôn xao reo vui của Như mỗi khinghe mình đến, và chàng đã không đến thăm Như . Chắc Như chờ đợi và buồn lắm .Thụ hiểu nỗi cô đơn của một kẻ lâm vào hoàn cảnh tương tự Như.

Chàng đứng lên thay áo. Thụ vẫy chiếc taxi . Hy vọng sẽ đến Như trước khi trời ào ạtđổ xuống cơn mưa. Chiếc taxi dừng trước nhà Như . Thụ trả tiền xe và bấmchuông . Chính bà Phục ra mở cổng . Thấy Thụ bà kêu lên:

- Kìa cậu Thụ, lâu quá cậu mới lại chơi đấy nhé, làm em nó cứthắc mắc đến sót cả ruột.

Thụ cười tạ tội:

- Mấy hôm nay, cháu bận thi ra trường nên không đến thăm Nhưđược . Như thức hay ngủ bác.

Bà Phục gật đầu:

- Em nó đang thức đấy . Cậu vào cho nó vui.

Thụ nhảy ba bước một vào nhà . Như đang ngồi trên ghế, đôi mắtkhông hồn nhìn vào khoảng không. Tiếng động làm nàng ngẩng lên, thói quen mặcdù điều đó không giúp gì cho nàng. Như hỏi:

- Ai đến hở má ?

Thụ đau nhói một niềm xót xa không tên . Chàng đến bên Như :

- Ngọc Như

Như sững sờ một giây rồi òa lên khóc . một tuần lễ chờ đợi,một tuần lễ nhung nhớ, đã khiến nàng không kềm giữ được . Thụ ngồi xuống bênNhư . Rút khăn tay lau nước mắt cho nàng . Giọng Thụ dỗ dành:

- Nín đi Như . Nghe anh nói đây, sao em khóc ?

Như thổn thức:

- Em nhớ anh

Thụ gật đầu:

- Anh biết

- Sao anh không đến em ?

Thụ giải bày:

- Tuần rồi anh bận quá, thi ra trường

- Ngày nào em cũng trông anh lại, sáng trưa chiều tối em đềutrông anh lại. Nghe tiếng chuông reo thì trái tim em đập thình thịch trong lồngngực

Mỗi lời nói của Như, vô tình như một sợi dây trói chặt lấyThụ, và mỗi lúc một siết chặt lấy chàng không lối thoát . Thụ ân cần:

- Anh biết . Anh xin lỗi Như . Thôi nín đi, ngoan rồi anhthương . Có anh đây mà em còn khóc nữa sao?

Như lau nước mắt:

- Từ nay anh đừng bỏ em lâu như vậy nữa nha anh

Thụ gật đầu:

- Ừ

- Anh hứa đi

- Anh hứa

Như cười trẻ thơ:

- Trời ơi ! Em chỉ mong anh thôi . Bây giờ anh hứa không bỏem lâu như vậy nữa, em mừng lắm

Thụ lau nốt những giọt nước mắt trên má Như . Bên ngoài gióbắt đầu thổi mạnh hơn, đưa các đám mây đen từ 4 hướng kéo về, đen nghịt bầu trời. Gió làm tung màn cửa màu hồng, và ve vuốt vạn vật một cách hung hăng . Máitóc dài của Như bị một luồng gió bay mạnh vào làm tung vào cổ áo Thụ . Như đưatay giữ tóc, kêu lên:

- Gió quá phải không anh Thụ ?

Thụ mỉm cười:

- Ừ, gió mạnh lắm . Em có lạnh không Như ?

Như lắc đầu:

- Dạ không

Nàng im lặng, chừng như đang suy nghĩ đến một điều gì đó, chợtNhư quờ quạng níu tay Thụ:

- Anh Thụ !

- Gì đó Như ?

- Sắp mưa phải không anh ?

- Sáp mưa rồi

- Mưa sẽ to không anh ?

- Có lẽ mưa to

Giọng Như thoáng niềm vui:

- Thích nhỉ ?

Thụ ngạc nhiên:

- Mưa to có gì mà em thích ?

Như mỉm cười:

- Thích chứ anh . Mưa to thì …anh sẽ bị kẹt chưa có về liềnđược và anh sẽ ngồi chơi với em lâu hơn . Mấy lần trước mỗi khi lại, anh ngồichơi có năm ba phút, anh về liền.

Thụ thương cảm thật nhiều . Như, em là thiên thần trong trắng,ngây thơ vô tội. Tình yêu của em là tình yêu nguyên thủy, thứ tình yêu sẽ đạp đổđược tất cả để vượt thắng mang hạnh phúc lại cho tâm hồn . Tình yêu của em caocả quá và xinh tươi mỹ miều quá . Còn anh, anh chỉ là một gã giang hồ, langthang phiêu bạt nay đây mai đó, anh chỉ là một Ngạ quỷ đâu xứng đáng được với mộtthiên thần như em . Cám ơn em, cám ơn Như đã cho anh được hân hạnh làm ngườicon trai đầu đời mà em dấu ái . Nhưng Như ơi! một khi anh đã không xứng đáng,thì anh biết làm gì để mang hạnh phúc đến cho Như đây! Trong Thụ ý nghĩ dườngnhư loãng đi vì cơn mưa bắt đầu đổ hột . Như cất tiếng hỏi:

- Mưa rồi phải không anh Thụ ?

Thụ sửa lại thế ngồi:

- Mưa rồi đấy Như

- Nhưng mưa còn nhỏ lắm

- Tài quá, sao Như biết ?

- Em nghe tiếng mưa

Giọng nàng nhỏ lại:

- Anh biết không, một tuần lễ chờ đợi anh, ngày nào em cũngngồi đây đếm mưa cả . Rồi quen đi . Bây giờ chỉ cần nghe tiếng mưa là em đoánngay được mưa to hay nho?

Thụ không muốn Như nhắc đến sự chờ đợi của nàng . Chàng đánhtrống lãng:

- Mưa buồn Như nhỉ ?

Ngọc Như gật đầu:

- Mưa làm em nhớ một người bạn

Thụ hỏi bâng quơ:

- Ai thế ?

- một cô bạn gái anh Thụ ạ . hai đứa Như thân nhau từ nhỏ,nhưng cách đây không lâu, gia đình nó đổi lên Đà Lạt . Tụi Như xa nhau buồn lắm

Giọng nàng mơ màng:

- Nó tên Hạ, em thương nó lắm . hai đứa quý nhau còn hơn ruộtthịt . Ngày nó đi, nó đâu ngờ em sẽ …

Nàng bỏ lửng câu nói . Hơi đất bốc lên từ ngoài vườn vàophòng, tạo nên một chút không khí dường như ẩm thấp, như lạnh lẽo . Như chợtngã đầu trên vai Thụ . Những đợt gió lại kéo đến làm mưa nặng hơn . Như im lặngđể tận hưởng nỗi hạnh phúc cuộc đời, dù sự gần gũi bên Thụ chỉ là khoảnh khắc .một đôi khi Như thắc mắc không hiểu Thụ yêu nàng hay không ? Nhưng rồi Như tạmthời không thắc mắc, chỉ cần biết nàng thương Thụ, thế là đủ cho tất cả rồi. Giọng Thụ lanh:

- Như này..

- Da.

Thụ định bảo Như “từ nay đừng chờ anh nữa” . Nhưng khi nghetiếng dạ nhỏ và thanh của nàng, chàng chợt đổi ý.

- Nghiệp lâu nay có đến thăm Như không ?

Như gật đầu:

- Dạ có anh ạ, cách đây 4 ngày.

Im lặng, bên ngoài cơn mưa mỗi lúc một lớn . Bây giờ lạiđang vào mùa mưa . Nước tuôn xối xả, tuôn lênh láng . Thượng đế không tiếc nhữnggiọt nước trong vắt ngọt lịm đang rơi tình cờ trong khôn gian . Hơi mưa theolàn gió tạt vào phòng . Thụ thấy Như rùng mình . một niềm thương chợt xen vàotâm hồn Thụ . Không tự chủ, chàng choàng tay ôm vai Như . Chàng thấy nàng bâygiờ chẳng khác nào một con chim nhỏ bé đang run rẩy trong cơn bão táp tìm một nơitrú ẩn bình yên . Nàng đưa tay sờ soạng trên bờ áo sơ mi của Thụ . Nàng nghẹn lờitrong niềm sung sướng . Làm sao diễn đạt được hạnh phúc bây giờ . Hạnh phúc mộtđời mơ tưởng nhưng sẽ chỉ đến một lần trong tầm tay mình, tôi không mơ ước caoxa, tôi không mộng lấp bể vá trời, tôi chỉ mộng người tình là mãi mãi của tôi .Nhưng chính cơn mộng đó một mai biết đâu chẳng thành ảo mộng.

- Em nghĩ gì thế Như ?

- Em nghĩ về anh

- Nghĩ về anh ?

- Nhiều thứ lắm

Thụ cười ấm:

- Kể anh nghe

Như nũng nịu dụi đầu vào vai áo Thụ:

- Em không kể đâu

- Sao vậy ?

- Kỳ chết

Thụ vuốt tóc Như:

- Với anh mà cũng kỳ hả ?

Như cắn môi:

- Xấu hô?

Có một chút nào đó Thụ nghĩ là mình có thể yêu Như . Nhưng rồIchàng hiểu mình đã lầm . Dù sao đi nữa, đối với Như bây giờ chàng cũng phảiđóng cho trọn vẹn vai trò . Đó không phải là bổn phận hay trách nhiệm nhưng đólà tình người. Chàng không thể vì bất cứ lý do gì mang lại nguồn thất vọng choNhư . Có ai nỡ nhẫn tâm hái đi một đóa hoa đang hé nhụy hay không ? Như nắm tayThụ lắc mạnh:

- Anh

- Gì em ?

- Sao anh không nói gì cả ?

- Em muốn anh nói gì bây giờ ?

- Nói gì cũng được, nhưng anh đừng im lặng . Em sợ sự im lặng

- Nói về nắng nghe

Như lắc đầu:

- Không, về mưa cơ

Thụ hắng giọng:

- Mưa hở ? Ừ, này nhé, mưa đang là rất lớn.

Như cười khúc khích:

- Giọng anh giống đọc bài quá.

Thụ cườI theo:

- Méo mó nghề nghiệp rồi.

Như nói:

- Hồi trước Hạ còn ở Saigon, khi nào trờI mưa hai đứa em thườnghay đứng trong phòng học nhìn mưa . Mưa đan từng hàng mỏng và đẹp . Mưa rơi,liên kết, dạn dày . Em và Hạ, cả hai đứa yêu mưa.

- Anh cũng yêu mưa

Như diễu cợt:

- Anh bắt chước

Giọng cười cả hai hòa đầm ấm . Thụ đứng lên:

- Anh khép cửa sổ lạI mớI được . Mưa lớn quá thế này, để cửasổ hở, mưa bắn vào làm ướt hết.

Thụ bật đèn .Căn phòng sáng lên . Bà Phục bước vào, tươi cười:

- Mưa to quá, cậu Thụ Ở lạI dùng cơm vớI chúng tôi nhé …Baem đi vắng rồi, nhà chỉ có hai mẹ con

Như reo lên:

- Phải đó má à

Quay lại Thụ, nàng tha thiết:

- Anh ở lại dùng cơm tối nghe anh Thu.

Thụ nhìn cơn mưa và nhìn khuôn mặt Như . Chàng nói với bà Phục:

- Thưa bác vâng . Cháu xin làm phiền bác một buổi vậy

Bà Phục trách nhẹ:

- Cậu khách sáo quá đi thôi . Cậu là bạn em Như thì cứ coinhư là người nhà ca?

Rồi bà hỏi con gái:

- Chiều nay con ăn súp chớ ?

Như lắc đầu:

- Thôi con không ăn đâu, bữa nay có anh Thụ ăn cơm, con ănluôn mọi thứ

Không khí thật cởi mở . Bà Phục ngồi xuống ghế đối diện vớiThụ và Như

- Thế nào, bao giờ cậu Thụ ra trường đấy ?

- Dạ, cháu vậy coi như là xong rồi.

- À há, thế có phải đổi đi xa không ?

Thụ trầm ngâm:

- Cháu cũng chưa rõ . Nhưng theo chỗ cháu biết thì có lẽ khóở Saigon

Bà Phục gật đầu:

- Ở Saigon khó chen chân

Như xen giọng:

- Em thích anh ở Saigon

Thụ cười:

- Đâu phải thích là được

Bà Phục gật đầu ra điều hiểu câu chuyện theo đúng ý Thụ …Mưa vẫn nặng hạt . Bữa cơm diễn ra thật thân mật . Như ngồi giữa bà Phục và Thụnói huyên thuyên . Bà Phục thầm cảm ơn Thụ đã đem đến cho Như những giờ phútnhư hôm nay.

Bà Phục nhìn Mỵ . Chiếc bụng của nàng đã bắt đầu lum lúp dướilàn vải dày của chiếc quần rộng ống . Bà nói:

- Bắt đầu từ tháng này con phải bỏ mặc loại đồ này đi . Mặcváy hay là áo dài tốt hơn.

Mỵ gật đầu:

- Dạ, con cũng tính thế đấy má . Như thế nào má ?

Bà Phục nhìn bâng khuâng:

- Ờ, thì cũng vậy

- Bao lâu nữa nó mổ lại má

- hai tuần lễ

Mỵ chép miệng:

- Chà, con lo ghê . Đó là hy vọng cuối cùng

Bà Phục thở ra:

- Má hy vọng sẽ thành công

- Con cũng mong như vậy

Bà Phục khẽ nói:

- Như nó đang xây nhiều mộng đẹp

Mỵ hỏi mơ hồ::

- Hình như nó đang thương anh chàng sinh viên nào đó hả má ?

Bà Phục gật đầu:

- Ừ, ông thầy giáo ấy mà

- Con biết

- Như thì nó còn nhỏ, nên nó thương yêu gì là lộ ra ábiết hết . Chỉ kẹt một điều là không hiểu thằng đó đối với nó ra sao

Mỵ hơi chồm lên:

- Nghĩa là má muốn nói …

- …Sợ nó làm bộ . Sao má nghi quá

Mỵ mơ màng:

- Má đừng nghi oan cho người ta tội nghiệp . Con nghĩ ônggiáo đó không xấu đâu

Bà Phục chắc lưỡi:

- Chà, làm sao mà con dám quả quyết như vậy

Mỵ cắn móng tay:

- Má cứ tin con là được rồi, chớ bây giờ mà má bắt con giảithích thì chắc con khó lòng ….

Mỵ đứng lên:

- Con quên chứ . Má uống nước trái cây nghe má

Bà Phục lắc đầu, níu tay Mỵ lại:

- Thôi con à, má mới uống đằng nhà

Rồi bà hỏi:

- Kháng chừng nào đi ?

Mỵ nhìn cuốn lịch:

- Chừng tuần nữa má

- Chà, con đang cưu mang như vầy mà nó đi cũng kẹt . Bao lâunó mới về

Mỵ thở ra:

- Kẹt cũng đành chớ sao má . Mình đi tu nghiệp chớ có phảiđi chơi đâu mà muốn ở là ở muốn đi là đi . Có điều đáng lẽ ảnh đi hai năm, thì ảnhxin đợt đầu 6 tháng đã.

- À, như vậy là nó về trước ngày con lâm bồn ?

Mỵ gật đầu . Bà Phục nói:

- Má lo cho con Như quá . Nó đang tuổi yêu đời như thế này,nó đang đặt bao nhiêu hy vọng của nó vào trong lần giải phẫu này . Nếu mà bấtthành, má ngại lắm.

Mỵ vén tóc trên trán mẹ:

- Má ngại gì ?

- Thì ngại … nó nghĩ quẩn

Mỵ lắc đầu trấn an mẹ:

- Má đừng lo, con tin là mọi chuyện sẽ tốt đẹp . Vả lại ôngbác sĩ này, ông ấy tu nghiệp Nhật ba năm, về khoa giảI phẫu, ông ta rất trứdanh.

Bà Phục nhìn xa:

- Thì má cũng chỉ biết hy vọng vậy chứ sao

Mỵ nói bâng quơ:

- Như còn nhỏ quá

Bà Phục liếc con:

- Nhỏ cái nỗi gì nữa . Coi như vậy là nó lớn lắm rồi đa . Cóđiều tánh nó bồng bột thành ra chuyện gì cũng lụp chụp.

Hai mẹ con nhìn nhau một thoáng rồi lảng ra . Bà Phục ngồinán lại một chút nói chuyện trời trăng mây nước rồi đứng lên ra về.

Bạn đang đọc Mưa Cuối Mùa của Lý Thuỵ Ý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.