Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nhà có điều kiện, thích thì tu lại thôi

Tiểu thuyết gốc · 2048 chữ

Cứ ngỡ sau chấn động tâm lý vừa rồi sẽ thức trắng, nhưng Cao Thượng Thiên vừa đặt cái lưng đầm đìa mồ hôi xuống đã ngất ngay. Y chưa bao giờ cảm thấy kiệt sức như bây giờ.

Chưa bao giờ!

Lúc y độ kiếp lên mấy cấp Thiên trăm đắng ngàn cay cũng không cảm thấy kiệt sức như thế này…

Cứu!…

Ta cần phải ngủ, phải ngủ ba năm bốn tháng mười bảy ngày mới nên tỉnh lại!

Ngày hôm sau, Cao Thượng Thiên lại dậy rất sớm, nhìn trời có vẻ như chưa qua canh ba bao lâu. Y phát hiện ra trong không khí có mùi đồ ăn?

Ai nấu mà sớm thế? Không phải Gia Trì, đồ ăn nó nấu cũng bình thường thôi không thơm ngon như thế. Mùi này là món bún măng của Cung Hoàng, nhưng sao hắn lại dở chứng dậy sớm nấu ăn? Lại muốn xin xỏ gì ta à? Muốn bòn của ta vài viên đan huyền phẩm hay gì?

Cả trăm câu hỏi vô tri ập đến, Cao Thượng Thiên cũng cảm thấy bản thân thật phiền phức. Y thở hắt một hơi rồi không nghĩ nữa. Ngón tay khẽ động, vô tình nhắc đến cảm giác cộm cộm trên ngón áp út. Cao Thượng Thiên giơ tay lên nhìn chăm chú cái nhẫn đen.

Chất liệu này đúng là không tệ, chế tác có tâm, mài cái nhẫn ngọc mỏng cỡ này trong điều kiện khó khăn đúng là hao tổn tâm tư lắm. Vân vê nhìn cái nhẫn một chút, suy nghĩ rất nhiều, rồi cuối cùng Thượng Thiên cũng không tháo ra. Lại nhớ thấy Gia Trì nhắc đến tên Chế Hân gì đó, thầm nghĩ có dịp đến cõi Ma phải chỉnh chết cái tên khốn dám đẩy trò ta vào chỗ nguy hiểm!

Trời đã qua canh năm, tờ mờ sáng, Cao Thượng Thiên bực dọc khi nghĩ tới tên Hân, liền trở dậy đi ra bờ suối rửa mặt, tay chân rồi về phòng thay đồ. Sau khi chắc chắn mình đã khôi phục dáng vẻ thanh cao thoát tục thì y mới đẩy cửa bước ra nhà chính.

Cái bàn tròn giữa nhà đã bày sẵn đồ ăn, đúng là món bún măng nổi danh bốn cõi của Đông Phương Tứ Trấn Thần Quân rồi. Những tô bún măng mộc mạc này đã hớp hồn không biết bao nhiêu thiếu nữ khuê các, nhẹ dạ cả tin mà hứa hẹn bừa bãi với cái tên lăng nhăng này.

Mạc Cung Hoàng không biết nổi cái hứng gì mà dậy sớm nấu nướng rất vui vẻ. Huýt sáo không ngừng thì thôi đi, hắn còn từ đâu moi ra một đống chén đũa màu đỏ có hai chữ Hỷ.

Cái thằng chết dẫm này!!! Muốn tức chết ta đây mà, thiệt là muốn cầm cây quạt mà gõ vào cái mỏ đang chu chu huýt sáo kia quá đi á! Cao Thượng Thiên mặt mày tức đến méo xệch.

Những người khác tỉnh dậy vệ sinh cá nhân xong thì cũng lục tục ngồi xuống ăn sáng, nhìn cái mâm cơm như mâm cỗ đưa dâu, ai cũng phải vận mười hai thành công lực lên mà nhịn cười. Nhìn cái mặt nhăn như đít khỉ của thầy mình, ai chán sống mới dám cười, nhưng tên Gia Trì thì khóe miệng hai bên cứ giương lên tới tận mang tai, sự cười trên khuôn mặt điển trai của hắn không có chút dấu diếm nào.

Cao Thượng Thiên thì cứ cúi mắt ăn bún, phớt lờ ánh nhìn của mấy tên ‘khi sư diệt tổ’ đang dồn hết lên ngón tay áp út trái với cái nhẫn ngọc đen kia. Nhưng lũ khốn nạn này nhìn lâu quáaa, cái mặt dày phủ hơn vạn năm trầm tích của Cao Thượng Thiên đã bắt đầu cảm thấy hơi nóng. Y rút tay lên giả vờ gãi gãi cổ rồi giấu luôn xuống bàn.

Y không còn hai tay để vừa bưng tô, vừa cầm đũa, nên đành phải cúi sát cả người xuống bàn mà ăn. Gia Trì thấy người thầy ưa sĩ diện của mình, dù mất hình tượng nhưng cũng không chịu tháo nhẫn ra thì vui như mở cờ trong bụng. Anh Hoàng hôm nay không có nấu bún, anh ấy nấu chè. Chè Tình Iu <3

Học trò ngoan Bảo Hộ thấy thầy mình lúng túng mà thương, liền lái sự chú ý không lành mạnh của mấy người anh qua chuyện khác:

“Thưa thầy, chuyện cõi Ma rục rịch chuẩn bị chiến tranh, thầy có dự tính gì không ạ? Cõi Ma có Đế xuất thế, e là Thiên Cung đợt này lành ít dữ nhiều.”

“Bọn ma quỷ này lúc nào cũng chăm chăm nhìn về cõi Thiên, muốn diệt trừ Thiên Cung để làm lãnh đạo bốn cõi, đúng là chứng nào tật nấy. Đáng hận là có những kẻ phàm hay kẻ từng tu tiên, chỉ vì lợi ích trước mắt mà bỏ qua luân thường, sa vào quỷ đạo.” Bá Thạch hậm hực buông đũa xuống.

Cung Hoàng nghe thấy thế thì bất giác quay qua nhìn Gia Trì, nhưng y nhanh chóng phanh lại ngay, không để ai phát giác. Còn gia Trì, khi y nghe vậy, miếng măng trong miệng như biến thành một lát khổ qua rừng, đắng nghét. Y hơi cúi đầu, buông đũa xuống.

Cao Thượng Thiên thấy vậy thì cũng chỉ chầm chậm chớp mắt một cái rồi từ tốn nói:

“Cũng chưa hẳn, quỷ đạo hay tiên đạo chẳng qua chỉ là những con đường, con đường ni đóng lại thì mình đi con đường khác. Thay vì dùng tiên khí thì dùng ma khí, có sáng thì có tối, có trắng thì có đen. Nhưng làm phàm, ma hay thiên thì không có chi là tuyệt đối. Đen, tối không có nghĩa là ác, mà trắng, sáng cũng chưa hẳn là thiện.”

Cả bọn ngồi yên lắng nghe, Gia Trì mắt mở to, mang theo ba ý buồn, bảy ý xúc động mà nhìn thầy mình. Cao Thượng Thiên lại chậm rãi nói tiếp:

“Các con nghĩ đi, cõi Thiên hay Thiên Cung có lúc mô không nghĩ tới việc diệt trừ ma quỷ dưới ngọn cờ chính nghĩa vì dân sinh chưa? Con dân bốn cõi, ai mà không muốn đời sống bình yên, an ổn hạnh phúc?”

Thở dài một cái:

“Chỉ là một bên cứ bị một bên đè ép qua lại, hận thù tích lũy đã lâu, không cách nào hóa giải được. Các con còn trẻ, mà thực ra trong bốn cõi, mấy ai sống được hết tuổi thọ của mình, đều bị chiến tranh, tranh đấu làm cho kiệt quệ cả. Thầy sống đã lâu, Đại Chiến Thần Ma ngàn năm trước, chẳng qua là một trong vô vàn cuộc chiến thần ma trong quá khứ và trong tương lai. Tất cả như một vòng lặp. Có lúc thì là Thiên Cung tấn công trước, có lúc thì là cõi Ma phát động đầu tiên. Thiên Cung của cõi Thiên cũng đã bị hủy rồi xây mới bao nhiêu lần, Vạn Ma Cung của cõi Ma cũng thế.”

Cả bọn đều trầm ngâm, không nói gì. Cao Thượng Thiên lại nói tiếp:

“Dù có chuyện chi xảy ra thì cũng không liên quan đến ta, và thực sự mà nói, thầy thực sự mong rằng nó sẽ không liên quan đến tất cả chúng ta. Chuyện của ba người Đinh Liệt, Công Trứ, Thiên Thành là nỗi day dứt trong lòng thầy bao nhiêu năm qua. Các con, đừng nên xảy ra chuyện chi là tốt nhất.”

Bá Thạch lên tiếng, giọng có chút xúc động:

“Chúng con, tám người thì hết bảy người là trẻ mồ côi, được thầy cưu mang cứu vớt, không những nuôi lớn thành người còn tu tiên đắc đạo, thành thần quân trên tầng trời mười hai, quả thực không dễ dàng gì cho thầy. Nhưng bọn con, thân là thần quân, ăn lộc trời, hưởng sự cung phụng của chúng sinh, dù trong lòng xem thầy như cha, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn Thiên Cung bị xâm hại.”

Nói xong, Bá Thạch đứng lên, hướng về Thượng Thiên cúi đầu mà xá một xá.

Mấy tên còn lại ai cũng đứng dậy làm theo, trong lòng thầm hiểu, cuộc chiến không tránh khỏi sắp tới e là rất khốc liệt, bữa ăn này có khi là bữa ăn cuối cùng còn đầy đủ mọi người cũng nên. Ngoài trời yên bình đến lạ, nhưng trước bão, trời đất luôn sóng yên biển lặng.

Cao Thượng Thiên gõ gõ ngón tay trên bàn mấy cái rồi lại nói:

“Người già thì sợ chết, không giống các con, tuổi trẻ nhiệt huyết. Khi trước, thầy vì lý tưởng xa đạo lánh đời của bản thân, không kịp ra mặt bảo vệ ba học trò xấu số, nhưng lần ni, các con nếu ra chiến trường, ta cũng sẽ không khoanh tay nhìn các con bỏ mạng.”

Cả bọn lại cúi đầu hành lễ với Cao Thượng Thiên, xong mọi người cũng thu dọn bàn ăn. Mọi người đều lầm lầm lũi lũi.

Vinh Hoàng Thạch trở về trời lo công việc, âu là do chuẩn bị chiến tranh, liền cả năm không thấy tăm hơi, thỉnh thoảng chỉ gửi ít quà nhỏ cho Bảo Hộ. Cao Thượng Thiên cũng vì việc này mà càng ra sức chỉ dạy cho Gia Trì Bảo Hộ, lấy một ngày thay một tuần, lấy một tuần thay một tháng, vô cùng nghiêm khắc.

Tuy Cao Thượng Thiên vốn là võ thần, nhưng sống lâu thành tinh, y thuật của y cao thâm khó dò. Những thuốc trị thương, phép chữa bình thường, y đều có sáng kiến mới, tốn ít linh lực, nguyên liệu nhưng hiệu quả lại cao. Bảo Hộ thông minh, có khiếu với y thuật từng khắc từng giây ở với thầy mình thì đều cố gắng nuốt lấy từng lời từng chữ.

Nhà có điều kiện, nguyên vật liệu cung ứng không thiếu, y tha hồ luyện tập. Có ba năm ngắn ngủi, danh tiếng của Hộ cũng bay cao như mùi đan dược thơm phức của y. Thuốc đan Hộ luyện ra, được các anh đem bán lại cho Thiên Cung, tiền ta lại về túi ta.

Gia Trì tu quỷ đạo, lúc trước đã lên hàng Quỷ Chánh thượng kỳ, tuy tiên ma có khác nhưng chung quy Cao Thượng Thiên cũng đã sống lâu, kinh nghiệm phong phú, kiến thức rất rộng, biết cách tu quỷ. Nói cho cùng tu cái gì thì cứ nốc đan thượng phẩm, huyền phẩm vào thì cũng xong hết.

“Nhà không có gì ngoài trừ điều kiện, con cứ yên tâm mà tu luyện” Cao Thượng Thiên bảo với học trò cưng như thế, y mới thôi trưng cái bộ mặt xót thầy, xót quỹ hưu của thầy đổ sông đổ biển. Tiền bạc vật chất thì không thiếu, có điều Thượng Thiên phải lặn lội lén lút đến cõi ma dùng quỷ khí mà luyện đan cho phù hợp với đạo của Gia Trì.

Ở cõi Phàm/ Hồn, tiên khí hay ma khí gì cũng lỏng le, tu đạo khó thành, vì thế ít ai tu được đến hàng Tiên, nhiều người mắc kẹt ở Huyền Thượng thượng kỳ thì chết già, vĩnh viễn không thể lên trời.

Gia Trì tu luyện cực nhanh, chưa đầy ba năm đã chạm đến Quỷ Sứ trung kỳ. Cái tốc độ này, nếu bị mấy tiên môn ở cõi Phàm biết được, có khi sư tổ, chưởng môn của họ tức xuất huyết não mà chết. Có điều lần thiên kiếp khi lên Quỷ Công, cả hai thầy trò phải trốn vào một vùng hoang vu của cõi Ma để tránh tai mắt của Thiên Cung.

Đối với Thượng Thiên, chuyện này cũng không có gì ghê gớm, nhưng Gia Trì thì cũng cảm kích lắm, càng thêm lý do cho rằng Thiên Thiên nhà hắn chính là lẽ sống đời này.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.