Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22

Phiên bản Dịch · 1976 chữ

- Thầy HV có nói:

- Khả được công ty sửa cô gái Hà Lan chon. Thứ hai đến nhà thầy nhận giấy giới thiệu.

Thiên Hương cười hỏi:

-

- Ê ! Nhỏ không hỏi đến ban đêm hay trong giờ hành chánh?

Ngheo mắt Hạnh tắc lưỡi:

-

- Ban đêm thì có nghĩa hơn.

Khả vỗ vào vai Hạnh trừng mắt:

-

- Đầu óc chứa toàn là phế thải, nên Thiên Hương với mi mỗi lần phát ngôn là y như rằng:

- mò ám, bậy bạ không hà.

- Vậy chứ ông thầy thân mến ấy không yêu mi là gì. Cả trường đều biết chứ đâu phải Hạnh này hô hoán lên. Nếu bạn lãnh đạo không biết:

- HV yêu cô học trò xuất sắc của mình thì tại sao không để sinh viên đến lãnh, mà lại giao cho thần Văn? Có phải hiệu trưởng muốn tạo cơ hội cho thầy tro giao lưu trong không khí ấm cúng:

- "Chỉ hai đứa mình thôi nhé" hay sao? Nói đi !

Lam Hằng vỗ tay cười:

-

- Rất chí lý. Thầy Van vừa đẹp trai, học giỏi có địa vị, rất xứng với Khả Khả. Cơ hội ngàn năm có một, không chớp lấy cơ hội, còn đợi gì nửa chứ?

Khả bật cười nheo mắt hướng về Hồng Hạnh :

-

- Ta chọn làm kế mẩu của qủy nhỏ này rội Ai đổi tông cho đạnh Dù gìa nhưng có tài sản kếch sù, mình củng sung sướng cả đợi Còn hơn, gắn bó với ông giáo nghèo, có danh mà trong túi không có vàng ai thẹm Phải không Hạnh?

- Chí lý, mười mấy năm nay mới nghe được câu nói có "hậu" của bà đó, kế mẫu yêu dấu?

- Vậy đợi ta đi cắt tóc đả? Khả vui vẻ hẳn lện Cô bảo.

- Tính đi tu theo bà Lan và Điệp hả?

- Đâu có. Ta tính đoạn lìa dỉ vảng, để sống trọn vẹn cho ba của mi, không tốt sao.

Lam Hằng xen vào với ánh mắt ngỡ ngàng:

-

- Khả Khả, bộ tính cắt tóc thiệt hả?

- Ự Mình có dự định này lâu lắm rồi. Sẳn nay thi đậu, mình muốn làm lại cuộc đời.

- Với ai?

- Hồng Hạnh nhanh miệng hỏi.

- Với ba mày chứ ai? Từ đây phải gọi Khả Khả bằng "má mì" nhạ Nếu gọi bằng con này, con kia là ta nói ba mi cho một trận nên thân đọ Biết chưa, đứa con chồng hỗn láo?

Hạnh cười hì hì, cô đi tới đi lui trước mặt Khả Kha?

- Ta thì hay tửng tửng lắm. Vui thì gọi là "má mì" ngọt ngào, còn xin tiền mà keo kiết õng ẹo, là chơi "xả láng" luôn. Chứ không ngoan ngoãn như con bé Thi Đình đâu:

- Một cũng cô giáo, hai củng đợi cô Khả Khả đện Thương như mẹ không bằng vậy!

- Nói gì mà kèm Thi Đình này, học trò nọ vậy hở nhỏ Hạnh?

- Ừ ! Thì ta nói rồi, nếu chịu đứa con chồng mà không thấu, thì ưng quách anh chàng Kiến Quốc ấy đi. Có hàm râu hơi khó ưa một chút, nhưng dù sao củng dể thở hơn là phải đi cạnh ông gìa tuổi lục tuần không xứng đôi chút nào !

- Nhưng ta không thích ba của Thi Đình bằng " mối tình gìa" của ba mi thì sao?-Khả cười chọc ghẹo.

Hạnh nheo mắt cười:

- Thich số tiền hót "hụi chót" hay gói "vuông vuông" của bố tao để lại đây con bạn trời đánh?

Khả bật cười thành tiếng, cô thật sự vui mừng trước thành qủa tốt đẹp của mình hôm nay. Nên cô mặc tình cho bạn đùa giỡn chọc phá mình thoải mái.

- Thích cà hai, con gái ạ. Sợ rồi hả?

Hạnh đỏng đảnh nắm tay Thiên Hương cười:

-

- Nè TH, để nhỏ Khả về với ba Thi Đình thì củng hơi tiếc tiếc. Nhưng nếu đưa nó về nhà thì khó mà làm uy lắm. Giờ tính sao Thiên Hương?

Thiên Hương bắt gặp nét căng thẳng của Khả cô cười:

-

- Ờ ! Để ta tính xem !! Hay là gả nó cho lão Kiến Quốc đi, ta thấy bộ râu gã tỉa củng đẹp lắm.

Lam Hằng cười chế nhạo:

-

- Khả Khả nói:

- Râu vậy hôn đau lặm Cô ta chê.

Vổ tay Hồng Hạnh cười nheo mắt:

-

- Vậy con bé này đả hưởng phút tuyệt vời rồi à? Hay nhỉ?

- Con qủy, chuyên môn bôi bác người ta không. Ai thèm chự Thấy gương mặt "hắc ám" ấy là ta muốn bịnh rội Ở đó mà hôn hôn !

- Bịnh tim hả? Ôi ! Chỉ cần anh "mi" em một nu thôi, là bảo đảm căn bịnh dù có trầm kha thế nào, củng hết ngay.

Hồng Hạnh định nói thêm gì đó. Lam Hằng cười lắc đầu:

- Bây giờ đi CT ăn bún bò Huế hay ngồi đây cãi ly để no hơi?

- Mi đải thật à? Hồng Hạnh trố mắt hỏi.

- Chứ sao? Quân tử nhứt ngôn mà.

- Chứ không phải làm cử chỉ đẹp thay thiếm dâu yêu dấu của mình sao?

Khả lên tiếng:

-

- Định sang băng bắt đủ tài sao mà hết ba Thi Đình lại đến nhân vật khác vậy bà chi?

- Con, người đầy tài hoa, nếu nhắc đến các đối tượng, có lẻ đến khuya mới hết thưa me của Thi Đình.

- Vậy sao? Hứ, nội một ông bố gìa đó củng hết quyển nhật ký rồi. Còn đâu mà nhắn đến ai, cho mệt.

Tự nhiên Hạnh đứng dậy bảo:

-

- Ê ! chuyện này nói nghiêm túc nha, không có giỡn đó.

- Cha, hôm nay có vấn đề gì quan trọng mà xem ra vẻ qúa vậy?

- Thật đó Lam Hằng. Ba tao nói công ty xuất nhập khẩu của ba cần vài nhân viên kế hoạch, hạch toán, thơ ký riêng, biết Anh ngữ. Papa muốn bọn mình vào đó làm việc sau khi ra trượng Tụi mày thấy sao?

Khả nhúc vai:

-

- Thôi để "con" qua công ty sửa Hà Lan làm việc đi. Chứ cái kiểu thơ ký riêng của giám đốc, chắc có ngày con nạp mạng cho chằn qúa đi.

- Có gì đậu Lỡ mang bé by, tao sẻ là chị nuôi lo lắng chu toàn, dù so nó củng là em tao mà.

- Tốt qúa há?

- Khả nghiêng mặt hách dịch bảo

- Chứ sao? Một nhà từ thiện có tiếng mà.

- Chứ không phải Tạ Hầu Đôn chết rồi lại đứa cháu đ'ch tôn là mi đó sao?

- Củng được. Có sức khỏe ta mới đủ nghị lực vượt qua mọi khó khăn cuộc sống. Ai như nhỏ Khả vây.

- Khả Khả sao

- Bị ba Thi Đình "sạt" cho một trận bởi "lời tỏ tình đáng yêu" bị từ chối. Về nhà khóc ba ngày, ba đêm như để tang mối tình tan vỡ vậy. Thấy nhà mi "oằn oại" sợ luộn

- Nói vậy mà nói được.

- Chứ sao. Bài hát gì đó. "Đời tôi cô đơn nên yêu ai củng không nện Đời tôi cô đơn nên yêu ai củng không thành". Cuộn băng đó là ta cố ý tặng mi đó.

- Cám ơn lòng dạ mi đọ Chịu chưa hay muốn lập bàn hương án mi mới vui lòng đây?

- Hỗn, hỗn quên tật. Bởi vậy mà ba Thi Đình cho "de" một ngàn cây số luôn. Củng không bỏ lưỡi câu trong amidal đó à.

Khả trề môi, lớn giọng, tay chỉ thẳng vào trán Hạnh:

- Nè, có nhớ hàm râu quai nón của lão Kiến Quốc ấy, thì đi tìm nhạ Đừng có nhắn đến khuôn mặt "qủy ám, ma sầu" đó trước mặt ta, nghe chưa? Càng nhắc ta càng ghết mi, đuổi đi luôn đó.

- Làm gì ghét người đẹp ấy dữ "dậy"? Bộ yêu không được rồi trở thành thù nghịch hay sao?

- Ừ, củng được, chỉ cần đừng nhắc đến tên "cúng cơm" đó là đủ rội Nếu còn muốn tình bạn chúng ta kéo dài. Nhớ đó.

Lam Hằng đẩy Hạnh ra, cằn nhằn:

-

- Khả Khả, nói vậy rồi mà mi củng ráng dồn hơi nói cho được à? Im một chút, ai nói mi á khẩu đâu mà sợ chứ?

Hạnh cười thành tiếng trước gương mặt nhăn nhó của Khả:

- Có cần vậy không? Nếu gã ấy vác mặt đến đây cầu hôn thì sao?

Thiên Hương gắt ngang:

-

- Thì bảo gã ra Nam Sơn tiểu lộ đón. Cho gã Kiến thấy Khả Khả có chồng, thổ huyết chết cho rồi. Phải không Khả?

Hồng Hạnh cười vỗ tay:

-

- Ê ! Nếu gã Kiến Quốc chết thành bướm, theo cùng TH; cho gã bác sĩ Tung bịnh tâm thần luôn, chừng ấy, mới dở khóc, dở cười đa !

Lam Hằng cười thành tiếng. Tay ôm bụng bảo:

-

- Thoi đi mấy bà ơi ! Đi ăn cho tôi nhờ. May là bà ngoại đi vắng, nếu không là ì xèo ngoại không ngủ được, bà sẻ cho một trận vào đít luôn à.

Khả củng cười lắc đầu:

-

- Nhỏ Hạnh đi theo ban hài của Bảo Quoc được ạ Tếu không chịu nổi ha.

- Ghét tên Quoc sao mi nhắc hoài vậy?

- Hạnh cắn cớ hỏi

- Tình cờ thôi mà, mi thắc mắc làm gì?

- Khả chống chế.

- Sao không nói tao giống Mỹ Chi hay Kim Ngọc, lai nói tên "người ấy". Đời đâu có sự tình cờ nhiều lần như vậy chứ bạn?

- Thôi stop đi. Ta sợ cái lưỡi mi như sợ cọp vậy. Được chưa?

Hạnh cừoi:

-

- Vậy thì tha cho mi đấy "nai nai" à. Chúng ta đi. Thiên Hương hỏi:

-

- Mình đi ngoại về bất tử thì sao vào nhà được Khả Khả ?

Hạnh liền bảo:

-

- Nhà này, ai chả có chìa khóa riệng Đến nổi Lam Hằng còn tặng cho cha Hoàng một cái, để khi nhớ đến thăm khỏi bị ai phát hiện nửa à.

- Ê, nhỏ KHa nó hiền nhạ Chứ mầy mà đụng đến Hoàng "chợ trời" một cái là cha Hoàng tính đẹp không kịp thở, ở đó mà ráng nói.

- Ghê vậy sao? Một cú đấm của dân Huỳnh Thúc Kháng là rồi đời chứ gì? Nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó. Lỡ có gì, tao cho mi lãnh "điếu" làm vốn kiếm chộng Nếu không, xếp Tung tặng cho mi nhạc phẩm "chờ nhau kiếp sau" đấy con ạ.

Cười một trận thật vui, trước khi rời phòng khách. Họ kéo nhau ra san lấy xe. Không ngờ, chiếc băng dài nằm cạnh cửa sổ của phòng khách có người đàn ông không mời mà đến, tự lúc nào không ai biết ! Thi ra gã đả nghe toàn bộ câu chuyện còn gì.

Gã đứng dạy chào cả bọn bằng nụ cười. Những gương mặt trẻ trung, sôi nổi ấy qua phút ngượng ngập bởi nét sượng sùng in đậm trong mắt, khi bắt gặp gã có mặt ở đó. Nụ cười tự nhiên trên môi của các cô gái không hẹn mà đồng loạt cười xòa để xóa đi sự bất ngờ "xui xẻo" này !

- Là ông ở đây sao? Đen bao giờ sao không gỏ cửa vào chứ?

Bạn đang đọc Một Thời Vụng Dại của Nguyễn Thị Phi Oanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.