Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 47

Phiên bản Dịch · 2094 chữ

- Anh không tin tưởng em sao? Trong khi em mới là người lo sợ hơn cả?!

- Anh đã củng cố mọi thứ hết rồi em còn lo sợ gì nữa?! Trong khi anh mới sợ mất em thôi, vì khi con người có nhiều hơn một lựa chọn, khó tránh khỏi dao động tâm lý, toan tính thiệt hơn để tìm một bến đổ an toàn. Dù không ưa gì Định, nhưng anh vẫn phải công nhận là nó rất thật lòng và quyết tâm với em, anh lo…

Hiệp tính nói tiếp nhưng đã bị ngón tay của Xuyên chặn lại. Gương mặt đã thôi hoảng loạn ưu phiền mà thay bằng ánh mắt nồng nàn cùng nụ cười mím chi tỏa tia nắng ấm dịu nhẹ:

- Một khi em đã yêu thương ai, thì không bất kỳ thứ gì có thể thay đổi được! Em đã lựa chọn anh, quyết tâm đến với anh là chấp nhận tất cả, sẽ không vì sự tốt đẹp nào khác hơn thế mà đắn đo!

Anh chàng cao lớn điển trai thu hồi lại nét mặt nghiêm trọng, sự ôn nhu khỏa lấp trong vòng tay ôm xiết nồng nàn, khẽ cúi người hôn lên làn môi mềm mại của cậu trai nhỏ, Hiệp tự hứa với lòng dù có phải gian khổ đến mức nào, dù cho không còn gì trong tay thì vẫn quyết tâm nắm giữ người yêu bé nhỏ này mãi mãi… Vì Xuyên là niềm tin, tình yêu, là động lực sống vững vàng để Hiệp có thể bước tiếp đoạn đường dài nhiều chông gai phía trước. Chỉ cần có Xuyên kề bên, anh sẽ không lo sợ bất kì điều gì cả.

Chỉ cần có em thôi…

Trải qua 8 ngày thi công liên tục, căn phòng của Xuyên cũng đã hoàn thành. Với gam màu chủ đạo là xanh da trời và vàng chanh nhạt, không gian mở với cửa sổ ban công thông ra khuôn viên vườn hoa dưới sân nhà, bầu không khí trong lành tươi sáng luôn đón được ánh bình minh buổi sớm mai. Ba đã mời một kiến trúc sư rất giỏi vốn là người bạn thân thời đại học của ông, nên mọi ý kiến mong muốn của Xuyên về cách bày trí căn phòng đều được thực thi rất sát sao và hoàn hảo.

Xuyên vui vẻ huýt sáo dọn đồ đạc vào phòng, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, lòng hân hoan háo hức vì sắp được tận hưởng không gian mới thật rộng rãi và đầy đủ tiện nghi. Nhưng có một người đang cùng cậu phụ khiêng đồ, sắp xếp phòng ốc thì lại chẳng mấy vui vẻ, vì ngày tháng “mặn nồng ân ái” bên nhau đã mất tiêu rồi!!! >.<

- Đồ đạc thì cứ dọn qua phòng em, học hành giải trí thì cứ riêng. Nhưng tối thì qua phòng anh ngủ nha! - Hiệp công tử bày ra bộ mặt lừa tình, nói lời ngon ngọt dụ dỗ “Thỏ đã thành tinh” ở lại hang động của anh chàng.

- Chi vậy chời? Em có phòng riêng rồi thì phải ngủ ở đây chứ, mắc gì ngủ nhờ phòng anh nữa?

- Không phải là ngủ nhờ, mà là ngủ CHUNG!

- Thôi, em rất thích phòng mới của em… phòng anh cũ mèm hông thèm! – Xuyên lè lưỡi chọc quê ku-te không đỡ nổi.

- Được lắm, có trăng quên đèn, có mới quên cũ, có lê quên lựu chứ gì?! Vậy thì anh cũng sẽ như vậy, đêm đêm mò qua phòng mới khang trang này ngủ ké!

- Ai cho chứ, hồi đó là ai chảnh chọe không cho người ta vô phòng, hở tí là bắt gõ cửa, hở tí là đuổi ra, hở tí là làm giọng địa chủ! Giờ thì thời đại đổi thay rồi, tui sẽ cho mấy người biết thế nào là đau thương!!! Lòeeeeee.

- Bà xã nỡ đối xử với ông xã như vậy sao?! - Hiệp bắt đầu nâng cấp tuyệt chiêu.

- Cái gì ông xã chứ, ai thèm làm bà xã của anh! Biến đi!!! – Xuyên đóng rất tròn vai một người phụ bạc.

- Bà xã… đừng bỏ anh mà………

Hiệp tỏ ra là một người si tình đáng thương, nhào đến ôm lấy cậu trai nhỏ, nhưng thực chất là đang giở trò ve vãn mân mê tìm cách đẩy cậu lên giường mới để… tí ta tí tởn!!! Nhưng kế hoạch của anh chàng không thể thực thi vì đã có “đại cát gia” xuất hiện giải nguy cho người yêu bé nhỏ…

- Cái gì mà ồn ào quá vậy hả?~!

Xuyên hoảng hốt nhanh chóng đẩy Hiệp ra vừa lúc papa đi tới trước cửa phòng, sức giằng co áp đảo khiến cho dù người đẩy là Xuyên nhưng lại bị ngã nhào, vì thế Hiệp oan uổng trở thành thủ phạm ức hiếp kẻ yếu. Papa thấy tình cảnh đó hiển nhiên chân mày chau lại, nhìn chầm chầm vào Hiệp như kẻ tội đồ, bước đến “nhẹ nhàng” nhéo lỗ tai Hiệp:

- Cái thằng này đã chừng này tuổi rồi mà vẫn chưa bỏ cái thói ăn hiếp em út nữa hả? Muốn ba bắt mày nằm dài lên bàn quất roi mây như hồi nhỏ nữa à?!! - Từ lúc Hiệp trưởng thành, bớt long nhong thì papa chỉ la mắng chứ không đánh đòn như lúc nhỏ nữa vì cũng cần giữ thể diện cho con cái, tuy thế sẽ có ngoại lệ nếu thằng con bất trị này làm càng với Xuyên - đứa con trai út mà ông muôn phần chiều chuộng.

- Ui da… Ba bình tĩnh đã, cái gì cũng phải điều tra kỹ lưỡng rồi mới nghiêm hình chứ! Chưa biết đầu đuôi sự việc ra sao mà đã đổ hết tội lên con là sao?!- Hiệp cao hơn papa một chút nên phải cúi nghiêng người để nương theo tay đang nhéo lỗ tai mình cho bớt đau, nét mặt lộ rõ sự đau khổ.

- Còn điều tra gì nữa, thằng Xuyên thì nằm xài lai dưới đất còn mày thì đang trong tư thế “vồ mồi”, đây lại là phòng của em mày nữa. Không dưng lại qua phòng người ta không phải kiếm chuyện gây sự là gì?!

- Không phải, con chỉ là… - Hiệp đang định giải thích nhưng bị Xuyên chặn lại.

- Không có gì đâu ba, anh hai chỉ là ganh tị chút xíu vì phòng mới của con đẹp và “lộng lẫy” hơn phòng ảnh thôi à! – Xuyên vẫn còn lo thiên hạ chưa đủ loạn, Hiệp chưa đủ te tua, nhất quyết châm thêm xăng vào lửa.

Hiệp gần như ức chế đến mức máu muốn phun ra ngoài, cái tên nhóc ngây thơ dễ bị ức hiếp ngày nào giờ đã tinh ranh và cao tay ấn hơn anh chàng tưởng, biết đặt điều vu cáo “ngậm máu trây trét người” nữa! Papa đẩy ánh mặt sặc mùi đe dọa vào Hiệp, phán một câu:

- Em mày đã an phận ở căn phòng nhỏ thó suốt mười mấy năm rồi, giờ nó chỉ hưởng phần nó đáng có thôi! Là anh lớn đừng có mà nhỏ nhen quá, phòng hai đứa tiện nghi đều như nhau thôi! – Papa toan quay lưng bước ra ngoài thì chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại hỏi - Ủa mà hồi nãy ba nghe cái gì mà “ông xã bà xã” nữa… Hai đứa nói chuyện gì vậy?

Hiệp và Xuyên đồng loạt giật mình, cố gắng viện lý do bàn luận về một bộ phim “sến chảy nước” nào đó để đánh lạc hướng, ba vốn cũng không để tâm mấy chuyện lặt vặt nên cũng cho qua. Nhưng sự việc không chỉ dừng lại ở đó, một vấn đề khác lại tiếp tục phát sinh. Trong bữa cơm tối, bỗng dưng mẹ vốn xưa nay kiệm lời lại đưa ra một câu chuyện khiến mọi người đều tập trung cao độ:

- Sao lâu rồi không thấy Hiệp dẫn bạn gái nào nữa về nhà ra mắt nhỉ?

Thời gian trước, cứ khoảng mười bữa nửa tháng là Hiệp lại dẫn về một cô bạn gái mới để ba mẹ tuyển chọn, hiển nhiên cô nào cũng sắc nước hương trời, chân dài tới nách, da trắng ngọc ngà, lá ngọc cành vàng, thế lực thênh thang. Mà đối với những cô nàng nhung lụa như thế thì tính cách “thuần khiết trắng trong” chỉ là lớp vỏ bọc ngụy tạo thôi, chứ đạt được tiêu chuẩn truyền thống đối với ba mẹ chồng thì khó tìm hơn là mò cá ở hồ bơi nữa. Tuy hơi khó chịu với sự “bắt bồ” dễ dãi của con trai, nhưng ba mẹ vẫn nghĩ chắc tại Hiệp đào hoa nên khó chọn lựa, thôi thì cứ đem về từ từ đi, không lẽ 100 đứa không lọc ra được một đứa tuyệt hảo sao?! Nhưng mới tới cô nàng thứ 48,49 gì đó thì tự dưng Hiệp ngưng bặt, không rướt về thêm, làm papa và nhất là mẹ cụt hứng vì không được làm giám khảo danh dự chấm giải cho cuộc thi “con dâu thế kỷ 21” nữa, tiếc hùi hụi luôn!.

- Bộ dạo này chán yêu đương nhăn nhít rồi hả? Hay đã tìm được “bến đổ” bình yên nào rồi? Nếu có thì dẫn về cho ba mẹ xem mặt coi có được không thì tiến tới luôn, còn không thì còn biết đường mà “chia tay sớm bớt đau khổ”. Để một ngày đẹp trời mày dẫn con nhỏ đó về với cái bụng chành ành rồi bảo cưới là tao “tiễn vong” hai đứa bay về nơi an nghỉ cuối cùng luôn đó! – Papa vẫn thường đưa ra những lời dọa nạt đầy chết chóc như thế đối với Hiệp, từng ấy thuốc “dựt tê tê” mà còn chưa đủ phê với anh chàng nữa đó (đúng là cha con cao thủ võ lâm bá đạo).

- Papa yên tâm! Con xưa nay chơi bời luôn biết điểm dừng, không bao giờ để lại hậu quả! - Hiệp vẫn bình tĩnh đối đáp lại, sau đó xoay tầm mắt hướng về Xuyên, chỉ vài giây nhưng đủ để đối phương có tật giật mình. – Đúng như ba nghĩ đó, con đã tìm được bến đổ bình yên rồi. Nên sẽ không trăng hoa bay bướm mai cô này mốt cô kia nữa đâu!

- Ô, là ai mà khiến một thằng “cả thèm chóng chán” như con rữa tay gác kiếm thế? Chắc là phải tuyệt sắc nghiêng đất nghiêng trời lắm đây?! - Mẹ vô cùng háo hức với “bến đổ” của Hiệp.

- Nói chung thì cũng rất gần… mà cũng rất xa… - Hiệp xoa xoa cằm, mắt hướng lên trần nhà ra chiều đăm chiêu tư lự.

- Là ai vậy? Ba mẹ đã biết qua chưa? Mau đưa về đây để xem thử là người thế nào, gia thế có đàng hoàng không đã!

- Ba mẹ đừng lo, gia cảnh của nhà mình và “người ấy” rất giống nhau, vô cùng cân xứng! Con tin chắc ba mẹ sẽ rất yêu thương… Một ngày rất gần thôi con sẽ công bố chính thức.

Ba mẹ đều vô cùng tò mò xen lẫn sự háo hức chờ mong, không rõ “đứa con dâu tương lai” kia có được như những gì Hiệp quảng cáo không nữa. Vì mãi tập trung suy nghĩ mà hai bậc phụ huynh đều không biết có một “thằng bé âm thầm” khác đang toát mồ hôi lạnh ướt cả sóng lưng vì lo sợ dâng tràn, trong khi gã sói to xác kia đang tung chiêu bài mèo vờn chuột đầy thích thú.

Nhưng đồng thời, trong Xuyên lại dâng lên nỗi lo lắng bồn chồn. Bởi lẽ ba mẹ đều đang rất kỳ vọng vào đứa con dâu trưởng (và cũng được xem là duy nhất) của gia đình họ Lâm. Họ sẽ nghĩ gì khi một mai sự thật được phơi bày, rằng người mà thằng con trai lớn với vẻ ngoài khỏe mạnh nam tính ấy, lại đem lòng yêu thương chính đứa em trai sống chung dưới một mái nhà hơn 10 năm, mà chính họ cũng đã xem như ruột thịt.

Bạn đang đọc Một Nửa Anh Em của Yun Le
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.