Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển Hạ (3)

Phiên bản Dịch · 2292 chữ

9.

Tiểu Ngũ, không, Lương Huyền bảo, nàng ấy đã ở Thanh Y Lâu tám năm, làm khích khách, chính là để rèn luyện bản thân.

Lương Huyền nói, sư phụ của nàng trước khi chết, thì dùng chút tỉnh táo cuối cùng để lưu lại lời di ngôn là hãy giết chết ông ấy đi.

Lương Huyền lại nói tiếp, tám năm rồi, nàng và sư huynh đã mai phục những 8 năm, sư huynh đã hao tổn rất nhiều tâm sức để trở thành lâu chủ Thanh Y Lâu, còn nàng thì đã dồn hết sức lực, tâm huyết để tạo ra ám khí* có thể giết chết độc thi, cuối cùng đã đến ngày này, cái ngày tổng kết lại những ân oán.

*Ám khí: Khi bàn về môn ám khí, võ sư Thiều Ngọc Sơn giải thích: Ám khí là một loại vũ khí thường được dùng trong các hoạt động võ thuật, hoạt động quân sự, thậm chí được dùng để phục vụ mục đích phi võ thuật như giết người diệt khẩu, trả thù cá nhân, ám sát chính trị v.v.

Sở dĩ kêu ám khí là do các loại vũ khí này đều chủ yếu được dùng lén lút nhân lúc đối phương sơ hở, mất cảnh giác, không phòng bị rồi bất ngờ phát tác. Bởi vậy, "ám khí" thường có những đặc điểm này là: Ngắn, gọn nhẹ, giản đơn, tiện lợi khi sử dụng... Điều đặc biệt quan trọng, "ám khí" phải là thứ dễ dàng che đậy, cất giấu (ngụy trang) và mang theo trong người.

Lương Huyền nói, tiểu Thập Nhất, ngươi nhất định phải đợi ta ở chân cầu Nại Hà, dáng vẻ cuối cùng của ngươi ta cũng chẳng thấy được. Kẹo đường ta mua cho ngươi cũng tan hết rồi.

Sau đấy, nàng ấy nhẹ nhàng xuyên qua đám người, cầm lấy ky quát* chạy về hướng xác sống đang tàn sát, máu thấm ướt cả tà váy trắng.

*Theo mình tra trên google thì nó bảo là Cơ cấu điều khiển bắn tên trên nỏ, nói chung đề cập đến phần khởi động và mở máy. Từ gốc là 机括,, nếu ai muốn coi ảnh minh họa thì tra google nha.

Nàng ấy không biết rằng, thật ra ta vẫn luôn ở phía sau nàng.

Ta đã quên nói với nàng ấy, kỳ thực nàng là cô nương đẹp nhất ta từng gặp.

Ta muốn nắm lấy đôi tay nàng, mãi mãi không buông ra.

Nàng muốn đi đâu, thì ta đi theo đó.

10.

Ta tên là Ngũ Lương Huyền.

Thập Nhất gọi ta là tiểu Ngũ.

Sư huynh rất thích chọc Thập Nhất, huynh ấy cho người nói với Thập Nhất rằng, thích khách đứng thứ 3 ở Thanh Y Lâu ngày nào cũng được ăn nhiều thêm một bát thịt.

Qủa nhiên là Thập Nhất độ kị đến đỏ mắt luôn, lúc nào nằm mơ cũng muốn giết chết tên thứ 3 ấy.

Thật ra trong Thanh Y Lâu hoàn toàn không có người thứ 3, trước đây thì có đó, nhưng đến khi sư huynh tiếp nhận Thanh Y Lâu thì không còn nữa. Nếu nói thật thì, ba người đứng đầu nên là sư huynh, thúc Trung, và ta.

Thúc Trung chính là người mà Thập Nhất hay gọi là chưởng môn, thúc ấy là quản gia ở Ngũ gia. Là người đã mang ta ra khỏi Tây Nam, cứu sống cái mạng sắp chết của ta và quăng ta vào San Đường.

Thập Nhất là thích khách đầu tiên của Thanh Y Lâu.

Thúc Trung quăng ta cho Thập Nhất, lúc ấy Thập Nhất rất là gắt gỏng. Lúc mới đầu thì y gọi ta là sửu bát quái, con chó tay sai, sau này ta làm cho y mấy cái ghế đẩu, y lập tức gọi ta là tiểu Ngũ.

*sửu bát quái: người xấu xí

Thúc Trung nghe xong thấy cũng hay hay, cũng gọi ta là tiểu Ngũ.

Ta biết làm nhiều thứ bằng tre trúc, những thứ này đều là sư phụ dạy cho ta. Võ thuật của ta không tốt lắm, nên sư phụ bèn dạy cho ta cách chế tạo ra các cơ quan.

Sư huynh thì không giống ta, vũ công của sư phụ hay là y thuật của sư nương, huynh ấy đều phải học.

Điều ta không ngờ tới là, cuối cùng thứ huynh đệ chúng ta học được đều là công phu giết người.

Sư huynh lấy họ Khúc của sư nương, còn ta lấy họ Ngũ của sư phụ, chúng ta đều là những đứa trẻ được nhận nuôi.

Sư nương nói rằng, hai chúng ta đều kế thừa họ tên của hai người, nên thích làm gì, muốn làm cái gì thì cứ làm, trời có sập xuống thì sư nương và sư phụ sẽ gánh vác cho chúng ta.

Sau này thì sư nương chết đi, còn sư phụ thì trở thành tướng quân độc thi, ta thì thành người tàn tật.

Ta chỉ có thể đi khập khiễng một chân, cũng không thể tập võ nữa. Nên mỗi ngày ta đều ngồi ở ngoài cửa gọt tre trúc, chuẩn bị vật liệu cho ám khí.

Y đã bảo ta phơi nắng mỗi ngày, lâu dần ta còn đen hơn y.

Khi nhỏ sư phụ cũng làm như vậy. Hồi nhỏ lúc ta sinh ra vì cuộc sống quá túng thiếu nên khi lớn lên ta luôn gầy gò, thiếu dinh dưỡng nên tóc đã ngả sang cái màu vàng khè.

Sư phụ thích ôm ta đi phơi nắng, nói là phơi nắng nhiều sẽ tốt cho cơ thể.

Sau này lớn lên, ta đã có mái tóc đen dài bóng mượt, sư phụ vui vẻ cực kỳ.

Mẫu thân của ta là một quan nhân* ở Nhân Hoa, nam yêu nữ thích, sau này nàng vì tin tưởng lời nói dối của một ân khách gặp dịp thì chơi mà lén lút sinh ra tôi.

*Quan nhân: ở đây không chỉ vị trí quan lại trong triều mà chỉ về một kỹ nữ ở lầu xanh, nhưng ở đây là người chưa chưa tiếp khách

*Ân khách: có nghĩa là một khách hàng được gái mại dâm yêu thích.

Nếu không phải Sư phụ và Sư nương mang tôi đi, thì có lẽ bây giờ tôi có cùng số phận với mẫu thân rồi, lưu lạc phong trần, ỷ môn mại tiếu*

Ỷ môn mại tiếu: nghĩa gốc: dựa cửa mà bán nụ cười, nghĩ bóng: ý chỉ bán dm đó ạ.

Khi sư nương gội đầu cho ta, thì sư nương rất thích sờ sờ mặt ta và nói tiểu Lương Huyền của ta, con lớn lên nhất định sẽ là một cô nương xinh đẹp.

Sư phụ cũng nói trong nhà chúng ta có hai người đẹp, một lớn và một nhỏ, một là sư nương con, người còn lại là sư muội con. Thanh Y, con phải chăm chỉ luyện tập võ thuật, để sau này khi lớn lên mới có thể bảo vệ được hai người họ.

Sư huynh nói thế này, sư mội xấu như vậy, xinh đẹp ở đâu chứ? Con không muốn bảo vệ nàng, con sẽ bảo vệ sư nương.

Sư phụ cười haha, đợi khi con luyện thành công võ thuật, thì sư mội con sẽ trở thành cô nương xinh đẹp.

Thế nhưng đáng tiếc là, kiếm pháp và tâm pháp Ngũ gia của sư huynh đã phế bỏ từ rất lâu rồi, để báo phù huynh ấy đã cải tạo Thanh Y Lâu từ các triều đại trước, và chỉ chuyên tâm luyện nội công là chính.

Nửa khuôn mặt ta bị độc thi cắn hư, thế cho nên sẽ chẳng có cái ngày gọi là ta lớn lên sẽ trở thành một cô nương xinh đẹp.

Phóng hỏa thiêu chết Lâm gia, bức tử sư phụ, sư nương ta, ngươi ngồi vào vị trí Võ Lâm minh chủ, thống nhất giang hồ cũng đều nhờ vào kiếm pháp ngươi đã cướp đi của Ngũ gia.

Khiến cho đồ đệ của Ngũ Túc Bắc người thì không thể tiếp tục luyện võ công, người thì luyện tà đạo, người thì chỉ biết giết người.

Ta luôn nghĩ rằng sư huynh rất ghét ta,

Năm đó người của Lâm gia bắt cóc ta, mới khiến cho sư phụ vất vả đuổi đến một thôn hoang vắng có độc thi, rồi phát hiện ra loạt âm mưu luyện người sống thành xác chết mà Ma giáo và Lâm gia liên hợp làm.

Lâm gia vì dùng ta làm mồi nhử nên mới có thể ép sư phụ vào phạm vi có thế lực của Ma giáo ở Tây Nam, rồi sau đó đẩy sư phụ vào Vạn Cổ Trì, luyện thành đại độc thi.

Ta phải sống trong khu rừng nhiệt đới phía Tây Nam ở Ma giáo suốt 5 năm, ở một nơi không người không quỷ, sau đấy mới được thúc Trung cứu về Trung Nguyên.

Khi sư huynh vứt ta tới trước mặt Thập Nhất, ta liền nhận ra y.

5 năm trở lại, đó là lần đầu tiên ta gào khóc to đến vậy.

Y chính là đứa con của sư phụ và sư nương sinh ra.

Thực ra y bị Ma giáo bắt đi, luyện thành một dược nhân, nhưng bây giờ y vẫn còn sống!

Sư phụ đã để lại lời di ngôn cuối cùng, trước khi mất đi lý trí do độc tố của độc thi đó chính là lệnh cho ta giết chết ông ấy.

Từ sau hôm ấy, mục đích sống của ta chính là giết chết sư phụ, người đã biến thành tướng quân độc thi.

Mãi đến khi ta thấy Thập Nhất, mặt mũi của y rất giống sư nương, lúc y mặt mày phấn khởi thì y gần như giống người.

Bây giờ ta đã có thêm ý nghĩa để sống đó là Thập Nhất.

Ta nợ y một cuộc đời, và ta muốn trả lại cho y.

Dù cho ta tội không thể tha thứ.

Thập Nhất mang ta ra ngoài làm nhiệm vụ đầu tiên, là giết một người.

Năm đó, một huynh đệ tốt đã phản bội sư phụ, Phàn Cao Chi Nhân* leo lên vị trí trưởng lão của một môn phái.

*Phàn cao chi nhân: Thấy người sang bắt quàng làm họ

Khoảnh khắc lão nhìn thấy khuôn mặt của ta, thì ta đã phát điên rồi.

Thập Nhất rút đao nhẹ nhàng, lúc thu đao thì lão ta đã chết rồi.

Còn ta thì không lên tiếng, ta cười thỏa mãn dưới ánh trăng sáng.

Các ngươi đã bức điên ta từ 10 năm trước rồi.

Không đủ, vẫn không đủ, đây chỉ mới là bắt đầu.

Ta phải bắt từng người một đền mạng cho mối huyết hải thâm thù* 10 năm trước.

*Huyết hải thâm thù: mối thù sâu nặng

Người nào cũng đừng mong thoát khỏi.

Dung mạo của Thập Nhất quá giống sư nương nên khi y nhìn ta, ta liền cảm thấy bối rối, nên từ trước đến nay ta không dám nhìn y, chỉ cúi đầu mà lẽo đẽo sau lưng y.

Mãi cho tới một lần truy sát ra ngoài thành, trong gió cát thì y ôm ta rơi xuống từ trên tòa lầu cao, rồi ngã vào trong hồ tối đen như mực, ta chợt nhận ra có gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của ta.

Sư huynh nói với ta rằng Thập Nhất thích ta.

Ta trầm mặc một lúc lâu mới nói, y vốn không hiểu thế nào là thích.

Sư huynh phát điên rồi, chỉ có ngọn lửa báo thù đang cháy hừng hực mới là lí do để huynh ấy sống tiếp.

Trong mắt huynh ấy, thì Thập Nhất cũng chỉ là quân cờ, một quân cờ dễ dùng hơn chút.

Huynh ấy nói, huynh ấy không quan tâm tới những thứ không có tác dụng.

Trong mắt huynh ấy chỉ có thể thấy những giọt máu của kẻ thù.

Những ngày tháng ở bên ngoài thành xa xôi nhưng lại khó quên nhất, giống như trong giấc mơ. Thập Nhất rơi xuống nước nên bị nhiễm lạnh, ta đã ra ngoài hái thuốc giúp y, y nghĩ thuốc đắng nên không chịu uống.

Ở đó thiếu thốn rất nhiều thứ, nhưng lại có người bán kẹo đường.

Lần đầu tiên ta mua cho y kẹo mạch nha.

Y rất thích ăn ngọt, ta nhìn cũng rất vui.

Trước đây sư phụ cũng từng mua nó để dỗ ta.

Ban đêm ở ngoài thành rất lạnh, nên lúc ngủ y cứ muốn ta làm ấm giường cho y, kéo ta lên giường.

Thập Nhất cho rằng ta đã ngủ rồi, y không biết ta vẫn chưa ngủ, ta biết y vừa mới hôn trộm ta.

Thập Nhất thích ta.

Nhưng ta không thể biết.

Anh ấy không thể sa vào vũng lầy này được.

Đợi khi ta và sư huynh báo thù thành công, y có thể trở lại làm một người bình thường, cưới một cô vợ dịu dàng, chứ không phải là một vong linh chỉ mang đầy hận thù, và bị hủy hoại dung mạo như ta.

-------------

Vậy là truyện đã đến hồi kết rồi, đúng vậy, truyện này SE khá là buồn nhưng hợp lý, kết không có nói kết quả cuộc trả thù như thế nào, nhưng mọi người vẫn có thể đoán được nhỉ!!!

Đây là bản truyện đầu tay dịch, nên có gì khó hiểu cứ nhận xét nha.

Bạn đang đọc Một Người Qua Đường A Bị Người Chơi Game Đam Mỹ Cướp Đi Cơ Thể của Vong Xuyên Trầm Chu (con thuyền chìm vào Vong Xuyên)

Truyện Một Người Qua Đường A Bị Người Chơi Game Đam Mỹ Cướp Đi Cơ Thể tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lucbacthan2510
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.