Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển Thượng (2)

Phiên bản Dịch · 1112 chữ

6.

ĐMMMMMMM

Hai tên điên! Tên thần kinh!! Vương bát đản

Vương bát đản: thằng chó đẻ, tên khốn

7.

Đối tượng nhiệm vụ đột nhiên hôn tên quỷ ngốc kia!

Hắn ta có bệnh phải không?

Tại sao một nam nhân lại hôn nam nhân khác chứ?

Hắn ta nhất định có âm mưu gì đó lớn hơn!

8.

Đối tượng nhiệm vụ mang tên ngốc kia đi tìm thần y trị bệnh.

Trị cái beep, đây là loại độc của Thanh Y Lâu đó, tên thần y vô dụng nếu như có thể trị khỏi, thì đã bị lâu chủ giết chết từ lâu rồi.

Chình vì biết hắn không thể chữa được, mới giữ lại được cái mạng chó đấy.

Ta có hơi nhớ tiểu Ngũ rồi.

Tốt xấu gì thì ta có thể đánh nàng ta một trận để trút giận.

Thế nhưng, nàng đã chết rồi nhỉ.

Ta thường ức hiếp nàng, nên chắc nàng ta sẽ không dừng ở chân cầu Nại Hà đợi ta đâu.

Không biết canh Mạnh Bà có đắng lắm không.

Ta ghét những thứ đắng, tiểu Ngũ từng mua cho ta cây kẹo mạch nha gì đó, nó rất ngọt.

Trước đây, Địa Tự Thập Nhị còn nói với ta rằng, khẩu chi trên miệng nàng ta cũng rất ngọt, nếu ta không tin thì có thể thử xem.

Khẩu chi: son được người xưa dùng để chống nứt nẻ môi trong mùa đông lạnh giá, bây giờ gọi là son dưỡng

Ta bóp lấy cổ nàng ta và nhấc lên không trung.

Địa Tự Thập Nhị có lẽ không biết, ta từ trước tới nay sẽ không ăn đồ người khác đưa.

Ta rất tức giận, thế là đánh nàng ta một trận, rồi móc ra được một vỏ sò nhỏ nhỏ từ trên người nàng ta.

Bên trong đựng yên chi màu đỏ giống với màu môi của nàng ta vậy, ta nếm thử, nó không có độc.

Yên chi: là son môi đấy mọi người

Ta ném vỏ sò cho tiểu Ngũ, bộ dạng của tiểu Ngũ trông rất đau khổ, nàng ta lúc nào cũng ngồi bám bụi ở đấy.

Nếu tiểu Ngũ tô son, chắc nhìn sẽ ngọt ngào hơn.

Đáng tiếc nàng ta đem vỏ sò vứt đi, tiếp tục công việc gọt tre.

Mặc dù rất tức giận, nhưng ta đã không đánh nàng ta, vì tiểu Ngũ đang làm cho ta chiếc ghế đẩu mới bằng tre.

Ngày hôm sau ta còn phải mang nàng đi làm nhiệm vụ, nếu đánh hỏng thì sẽ ảnh hưởng tới tốc độ.

9.

Tại sao hai người nam nhân lại để mông trần ôm nhau ngủ tới sáng chứ?

Lần đầu tiên ta phát hiện ra có người và quỷ còn có bệnh hơn so với tiểu Ngũ.

10.

Vì đường đi quá dài, nên ta nhìn đôi cẩu nam nam này đá lưỡi với nhau đã quá quen rồi.

Suy cho cùng thì ta là người điềm tĩnh.

Đây là lời tiểu Ngũ khen ngợi ta.

Chưởng môn nói rằng tiểu Ngũ đã từng đi học, bởi vì từng đi học nên là một cô nương nhà gia giáo.

Rõ ràng kỹ nữ trong Hoa Lâu cũng từng đi học, biết chữ, biết làm thơ.

Trong thuyết thư có kể rằng vào triều đại trước có một tiểu thư nhà quan lại lưu lạc khắp bốn phương, sau đó làm kỹ nữ, còn trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, sau còn làm công chúa nữa.

thuyết thư: là một nghệ thuật dân gian truyền thống rất lâu đời, có lẽ bắt nguồn từ thời nhà Tống . Nó thường đề cập đến nghệ thuật dân gian chỉ nói mà không hát. Biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ...

Chưởng môn muốn đánh ta, rượt theo ta khắp cả viện tử, chạy qua bậc cửa của phòng ta, ta thấy tiểu Ngũ vẫn còn ngồi đấy không động đậy gì, đầu cúi thấp gọt tre.

Viện tử: sân vườn

Ta không hiểu sao nàng ta lại yêu thích việc gọt tre trúc đến vậy, gọt tre xong cũng không biết đi đâu rồi.

Có lẽ khi nhìn thấy nàng ta làm rất nhiều ghế đẩu, ghế dựa tre, còn có bát và hộp tre, ta đã đến đánh số 68 một trận, hắn ta sống gần Chu Hải nhất, sau đó ta đưa tiểu Ngũ đến sống trong một căn phòng mới.

Gần Chu Hải hơn chút, nàng ta chặt tre mỗi ngày, thì không cần phải lê lết cái chân què ấy đi quãng đường dài nữa.

Thực ra ta từng thấy qua cô nương mà Chưởng môn đã nói kia, nàng biết viết, biết họa, còn biết dệt giá y, khi cười lên rất là đẹp.

Ta đã giả dạng thành nha hoàn trong sân vườn cô nương ấy, thừa cơ hội mà giết chết vị hôn phu của nàng.

Nhất Đao Tệ Mệnh, Vĩnh Tuyệt Hậu Hoạn

Nhất Đao Tệ Mệnh, Vĩnh Tuyệt Hậu Hoạn: Giết chết chỉ bằng một đao, tránh để lại hậu họa sau này.

Cô nương ấy đã khóc rất thê thảm, nước mắt liên tục rơi xuống giống như chuỗi hạt bị đứt sợi.

Các nha hoàn cũng khóc.

Ta nằm bò sau ngọn núi giả ngoài phòng cô nương ấy, tự hỏi sao phải đau buồn đến thế.

Vị hôn phu của nàng ấy gần như đã hôn qua tất cả nha hoàn ở trong viện tử, ta đã nhân lúc hắn định hôn ta mà cắt đứt cổ họng hắn. Lẽ nào nữ nhân bị hắn hôn qua đều sẽ vì hắn mà rơi lệ sao?

Ta thấy rất mừng. May mà ta không mang tiểu Ngũ tới đây, ngộ nhỡ nàng ta bị hôn, thì ta sẽ đau đầu mất thôi.

Nàng ta xấu như vậy, thì khóc lên càng xấu hơn.

ĐM, thế mà ta có thể nhìn thấy lâu chủ ở trên đường lớn!

Lâu chủ bảo người đánh lạc hướng đối tượng mục tiêu?

Tại sao không giết hắn ta!

...Tên quỷ ngốc này là loại quỷ tổ tông gì, mà có thể khống chế được con người vậy, tại sao ngay cả lâu chủ cũng cười đến mức cả mặt buồn nôn thế chứ.

Ta nhìn thấy có lão đầu đang bán đường! Đó là kẹo mạch ma mà tiểu Ngũ từng mua cho ta!

Ta nhớ tới vại tiền đã chôn trong Chúc Hải, bên trong còn ít bạc vụn.

Đáng tiếc tiểu Ngũ chết rồi, không ai mua đường cho ta nữa.

Bạn đang đọc Một Người Qua Đường A Bị Người Chơi Game Đam Mỹ Cướp Đi Cơ Thể của Vong Xuyên Trầm Chu (con thuyền chìm vào Vong Xuyên)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lucbacthan2510
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.