Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuân Hiệp

Tiểu thuyết gốc · 6214 chữ

Hồi 1

Bình minh đến, mặt trời ló rạng đông báo hiệu ngày mới đã tới. Hơi thở lạnh lẽo của màn đêm bị xua tan đi bởi hơi ấm từ ánh nắng ban mai trong trẻo đang dần lan tỏa trong đất trời. Cỏ cây mạnh bảo trút bỏ lớp bảo vệ mà vươn mình đón lấy sức sống dạt dào mà mặt trời ban tặng. Những chú chim sẻ nhỏ bắt đầu sải cánh bay về phía trước , miệng không ngừng chíp chíp theo một giai điệu không theo khuôn mẫu nhưng lại hấp dẫn và tinh tế lạ thường. Những bông hoa lộng lẫy toàn lực phô ra những gam màu đậm nét như những cô nàng tuổi cập kê quyến rũ, hớp hồn từng ánh nhìn của từng người một cách mãnh liệt. Mùi hương hoa thơm ngào ngạt cũng theo đó mà men theo đường cửa sổ mà từ từ len lỏi vào từng góc căn phòng của Abdemonko, dường như muốn chào đón cậu bằng một buổi sáng tuyệt vời và đầm ấm.

Abdemonko từ từ tỉnh dậy, đôi mắt màu hạt cây phỉ nhẹ nhàng chớp nháy và mở rộng. Không gian nhà cậu thật sự yên bình và đầm ấm, vì thế cậu thiết tha muốn được ngủ thêm một lúc lâu nữa, để tận hưởng nó thật trọn vẹn. Dường như có thực thể vô hình không muốn cậu lãng phí bình minh rực rỡ và kỳ diệu này, nên đã nhẹ nhàng đẩy cửa sổ khép kín tạo động lực cho luồng ánh sáng thanh tao thuần khiết "xâm nhập" gian phòng nhỏ nhoi của Abdemonko. Luồng ánh sáng như hàng nghìn thiên thần tí hon, cố gắng nâng đỡ đôi mắt mỏi mệt của Abdemonko lên như muốn nhắc nhở rằng : Hôm nay là một ngày tuyệt vời , đừng lãng phí thời gian của cậu ở trên giường ngủ nữa. Những thiên thần tí hon khác sử dụng năng lượng của mình , xoa bóp cho từng chỗ thân hình mềm nhũn nhưng lại có nhiều vết thâm đen, mong muốn cậu cảm thấy thật sự sẵn sàng.

Như một lẽ tất yếu, thân hình mỏi mệt của cậu sau khi được xoa bóp đầy đủ, đã vô thức ngồi dậy từ lúc nào không hay. Bên dưới lớp chăn lộ ra thân hình trắng trẻo mềm mại nhưng cũng nhỏ bé, không phải mấp mô khô héo mà cũng chẳng phải mảnh khảnh đáng thương. Bụi trong mắt cậu được xoa đi bởi đôi tay nhỏ lém lỉnh mà tinh nghịch, hiển lộ sự thông minh và trí tuệ hiếm có trong đôi mắt. Đôi mắt ấy thấm đượm vệt nước mắt dài đã khô từ lúc nào, khiến cho đôi môi đỏ thắm của cậu thấy vị mặn. Cậu không biết từ khi nào mà mình khóc , có lẽ là vì thương nhớ người yêu, có lẽ là vì những đoạn ký ức mà cậu không bao giờ muốn nhớ lại.

Không gian yên tĩnh chợt hiện hữu những tiếng rên rỉ và kẽo kẹt của tiếng răng chà xát mạnh. Abdemonko lấy những ngón tay được bao bọc bởi những nanh vuốt sắc nhọn mà cào cấu bản thân mình để cố gắng quên đi nỗi đau tồn đọng trong sâu thẳm tâm trí cậu. Khuôn mặt cậu trở nên rầu rĩ và tối sầm lại , trái ngược hẳn với quanh cảnh bình minh, thứ mang đến sự ấm áp nồng đượm khiến mọi thứ trở nên tràn đầy năng lượng. Bỗng nhiên, chiếc Iphone 12S của cậu bỗng reo lên những tiếng chuông đánh thức cậu khỏi sự trầm mặc, đó là cuộc gọi đến. Cậu bất giác cầm lấy nó theo bản năng, đôi má trở nên hồng hào kéo đôi mặt đang chực trào nước mắt như nín lại. Đầu dây bên kia vang vọng lên thanh âm nhỏ nhẹ, dịu dàng của một người con gái chạc tuổi Abdemonko :

- Chào buổi sáng.

Câu nói này làm nét mặt của Abdemonko trở nên bình tĩnh hơn và có phần hồng hào hơn, nụ cười nhỏ bé chợt hiện hữu trên đôi môi của cậu chàng nhỏ nhắn này. Cậu nhẹ nhàng đáp lại :

-Ừm, chào buổi... sáng

Đầu dây bên kia thấy lời nói ngấp ngứ của Abdemonko, dường như nhận ra được rằng cậu đã có một đêm thực sự tồi tệ. Cô chỉnh lại tông giọng, từng lời nói ngọt như mía lùi nhưng cũng không kém phần lo lắng rót chầm chậm vào tai Abdemonko :

-Tối qua anh... có ngủ ngon giấc không ? Anh không khóc đấy chứ ? Hãy nói cho em biết..

Abdemonko không muốn bạn gái mình phải lo lắng , nhẹ nhàng phì cười một cái thật tự nhiên. Cậu ấy biết cô ấy luôn quan tâm đến sức khỏe và tinh thần của chính mình , khẽ đáp lại rằng :

- Khóc gì đâu chứ. Điều đó đã không còn từ mấy ngày trước rồi. Hiện tại buổi sáng làm anh cảm thấy thật sự thoải mái và bình yên. Mà này, đừng chỉ quan tâm đến anh như vậy. Em cũng phải quan tâm đến bản thân mình nữa đấy nhé. Em đã ăn gì chưa ?

Trong điện thoại Abdemonko vang vọng tiếng thở phào nhẹ nhõm. Rồi giọng nói ấy trở nên vui vẻ và trong sáng hơn, nói rằng cậu cũng nên đi ăn đi , vì cô ấy đã đi ăn với gia đình mình rồi.

-Ừm, anh biết rồi này, bon appetit.

Điện thoại được cúp máy. Abdemonko cảm giác như trút được gánh nặng của bản thân xuống mà trở nên vui vẻ hơn lạ thường. Cô gái với giọng nói nhỏ nhẹ ấy chính là bạn gái của cậu, người mà mỗi ngày luôn gọi điện để báo thức cậu mỗi ngày, nhắc nhở cậu không được quên ăn sáng. Đó là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà cậu luôn muốn ghi nhớ và trân trọng. Cậu biết rằng tình yêu mà cô ấy dành cho cậu là chân thật, và từng phút giây quý giá ấy được cậu khắc ghi vào trong lòng thật cẩn thận.

Abdemonko là một người như vậy đấy.

Cậu ì ạch nhấc đôi chân rệu rã của mình ra khỏi giường, bước đi những bước chân chậm rãi để đi vệ sinh cá nhân. Mọi việc diễn ra với tốc độ chậm rãi như cánh anh đào lẳng lặng rơi chầm chậm, chờ đợi một ai đó sẽ chú ý tới chính mình vậy. Cậu muốn tận hưởng cuộc sống này thật chậm rãi, chính vì vậy mà những thứ nhỏ nhặt nhất mà Abdemonko làm đều trở nên quan trọng. Suy nghĩ một hồi , cậu tự nói với bản thân mình :

-Lại tiếp tục một ngày trong thực tại này rồi.

Abdemonko than thở rồi vào bếp tìm kiếm bữa sáng. Ban nãy cậu có nhận ra rằng mình đã bị chảy máu răng rồi tự nhủ rằng, có lẽ là do cậu thiếu vitamin C. Đống trái cây được đựng đầy trên gian bếp nhà cậu đa dạng các loại màu sắc từ lê, táo, dưa hấu cho đến sầu riêng, nhưng thứ đó chẳng thể bắt mắt cậu. Trái lại, cậu khẽ bắc ghế trèo lên phía trên cùng của tủ , nơi chứa những gói mì bụi bặm nhưng vẫn còn hạn sử dụng. Abdemonko thực sự ghét việc phải vác xác ra ngoài ăn gì đó vào buổi sáng vì nó quá phiền phức và mất thời gian. Thay vào đó, cậu đun sôi một ấm nước đơn giản rồi đổ nó vào bát mì chứa Mì Hảo Hảo, gói mì khoái khẩu mà cậu muốn thưởng thức mỗi khi tâm trạng tồi tệ. Một lúc sau, cậu mang bát mì đã được nấu chín vàng từng sợi thoang thoảng mùi thơm phức của tôm chiên và sa tế ớt cay.

Lúc này cậu mới nhận ra rằng ba mẹ cậu đã đi rồi, nhưng cũng chẳng quan trọng cho lắm. Abdemonko thích cái vui thú ngắm nhìn màn hình điện thoại rồi lướt web trong sự tĩnh lặng không bị ai làm phiền. Cậu lên mạng xã hội theo bản năng, vài lời mời kết bạn kỳ lạ xuất hiện trên thông báo của cậu, vài mẩu tin tức dịch bệnh mà cậu đã đọc đi đọc lại đến chai mòn. Những thứ thế này chỉ là thói quen cập nhật tin tức của cậu mỗi sáng. Căn đúng thời điểm úp mì xong , cậu mở nắp ra thưởng thức từng sợi mì giòn dai và cay nồng mà người bình thường ăn phải sẽ cảm thấy cháy cổ. Những tiếng rên hạnh phúc của Abdemonko vang lên , cậu quyết định sẽ tận hưởng cái thứ đơn giản nhưng lại ngon đáo ngon để này cùng với video Liên Minh Huyền Thoại trên Youtube, để không để chỉ vị giác mà thị giác cũng cần được thỏa mãn.

-------------------------------------------

Hồi 2

**Được một hồi, Abdemonko cảm thấy thật sự rạo rức để mồ hôi chảy ra như tắm rồi. Cậu muốn tắm.

Tắm buổi sáng giúp con người ta làm mới lại thể xác và tinh thần, làm cho con người ta tự tin đón ngày mới hơn, tôi mặc định như thế - Abdemonko tự nhủ.

Sau khi thưởng thức cái sự mát lạnh sảng khoái từ việc tắm mình trong làn nước máy mát lạnh, Abdemonko cử chỉ cứ như một chú mèo con , liên tục ngửi đi ngửi lại hương thơm còn vương vấn trên cơ thể mình rồi ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn và đắc chí. Cậu cứ mân mê mãi một lúc rồi nhảy vào phòng, bật Laptop đã bị hoen gỉ bởi năm tháng mà cúi đầu ôm ấp nó, coi nó như tri kỉ của mình.

Abdemonko là một editor với gia nhập được Editor Community gần một năm. Bản thân cậu đã từng tham gia rất nhiều team, nhưng hầu như chẳng có team nào khiến cậu cảm thấy được tôn trọng và thoải mái. Chính vì thế mà cậu đang khá rảnh rang khi không phải đương đầu với một dự án nào lớn cả. Để nói rằng cậu có cảm thấy thật sự thoải mái hay không thì rất khó để diễn tả thành lời. Cảm xúc của cậu không phải thứ có thể xác định bằng những quy chuẩn thông thường, vì vậy mà điều này bàn đến chỉ phí hoài thời gian kể truyện. Cậu nhanh chóng lướt con chuột của mình qua những dòng newfeed, liếc nhìn qua dàn tác phẩm của những editor tài năng cũng như đống art của dị năng trẻ. Tài năng trẻ, dị năng trẻ là những thứ cậu luôn bắt gặp hằng ngày kể từ khi chen chân vào Editor Community.

Cậu nhận thấy, art bây giờ NHIỀU QUÁ, NHIỀU ĐẾM KHÔNG XUỂ. Không biết vì lý do gì mà cậu trở nên chán ngấy những thứ này từ lúc nào không hay.

Bởi vì nó tràn lan ?

Bởi vì nó không còn chứa đam mê và nỗ lực của người nghệ sĩ ?

Những suy nghĩ ấy như lướt qua đầu cậu trong thoáng chốc, cậu lắc đầu không để ý đến nó nữa. Cậu thỉnh thoảng dừng con lăn chuột lại mà thưởng thức , trầm trồ vì những tác phẩm mang đầy ý nghĩa cũng như phát hiện sự đầu tư hết mực của tác giả vào đứa con tinh thần của mình. Nhưng cậu cũng dừng lại mà lắc đầu ngao ngán khi thấy những DỊ NĂNG TRẺ sẵn sàng phá nát quy chuẩn thông thường, mà đem tới một làn gió mới , tuy rằng làn gió này không được trong sạch cho lắm.

Abdemonko ghét những thứ giả tạo và nhảm nhí. Cậu không thích những thứ chỉ biết luồn cúi và né tránh dưới những dòng caption sặc mùi vô trách nhiệm.

"Lần đầu mình des, cho mình xin ý kiến với được hơm"

"Tớ mới tập des hai ngày, mong mọi người ủng hộ ạ"

"Test tí , mình biết art mình rác rồi nên xin lỗi"

Abdemonko chúa ghét những lời bao biện lừa dối và đặt toàn bộ sự thương hại lên hàng đầu. Ánh mắt cậu cũng ánh lên sự khinh bỉ đối với những tên khốn đang cố gắng tìm kiếm sự thương hại và mong cầu mọi người an ủi không chê trách mình. Cậu ước gì mình có thể nói ra câu này :

"Đ-t mẹ mày" // Thực ra đây là tác nghĩ thôi :(((

"Các cậu nghĩ kiểu ăn xin tình thương hại này là tốt à? Các cậu còn chưa bồi thường cho bọn tôi vì việc xúc phạm tác phẩm gốc và thể hiện ra một tác phẩm bạc nhược do sự thiếu đầu tư và chỉn chu đấy".

Nhưng Abdemonko đã lăn lộn một năm trong giới editor này rồi. Cậu biết rằng chẳng thể nào mà thông não cho cái lũ này được nữa. Cậu tiếp tục lướt newfeed với vẻ bực dọc hiếm thấy ở một người hiền lành, dễ tính và điềm đạm có tiếng. Lướt xuống một lúc lâu , Abdemonko lại thấy một editor, có vẻ là khá mới vì ngôn từ cũng khá cẩn trọng, muốn xin ý kiến của mọi người về art của mình. Bên dưới được minh họa bằng một bức hình vô cùng cơ bản gồm shape vuông và char anime nhỏ xinh được xếp ngay ngắn ở giữa.

Bỗng nhiên vì một lý do nào đó, Abdemonko lại nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, vào tấm art của người “mới làm lần đầu” đó.

Trong phút chốc, cậu đã nhìn thấy được hình bóng mình trong cô bé editor mới kia.

Đúng vậy, là bản thân cậu ấy vào một năm trước. Từ việc viết caption cho đến suy diễn , học hỏi những tiền bối đi trước để cải thiện và khai phá tài năng làm art của mình. Đôi mắt cậu dần dần khép lại, một thế giới mới được mở ra. Abdemonko lẳng lặng hồi tưởng về việc mình hồi hộp, đôi bàn tay run rẩy cùng tâm trạng vui sướng lâng lâng, vì đã làm ra được art đầu tiên của mình. Trước đó cậu đã cực kì vất vả trong việc học cách kéo tool, cắt ghép các lớp một cách sơ sài nhưng đủ dùng, kiếm tìm những tutorial vụn vặt nhằm tích lũy kinh nghiệm. Tâm trí Abdemonko lúc này hoàn toàn vô tư và không hề bám sạn bởi những sự độc đoán của Editor Community.

Rất may mắn, cậu đã nhận được những lời khen và những lời khuyên khắc phục chu đáo từ các đàn anh đàn chị tốt bụng. Họ sẵn lòng giúp đỡ những khi mà Abdemonko vô điều kiện với thái độ tích cực, mong muốn thế hệ editor mới được phát triển. Những tips mà họ chỉ bảo đã được Abdemonko khắc ghi vào đầu một cách cẩn thận như những lời răn dạy của đức thánh Ala dành cho đệ tử của mình. Cậu trân trọng những điều ấy, cảm ơn họ một cách chân thành và kính cẩn. Đó là quá khứ tươi đẹp mà không phải ai cũng nhận được. Abdemonko dần dần thu lại ảo cảnh vào nơi sâu thẳm nhưng tráng lệ nhất nơi tâm hồn , rồi bình tĩnh mở mắt. Đập vào mắt cậu là những lời như thế này :

- Cậu edit giỏi quá, mong cậu sau này đừng edit nữa.

- Bạn edit như đấm vào mắt tôi vậy, bạn có hiểu cái gì là đẹp không hả ? C4d như này ghi vô tội vạ thế này nhìn mà được à. Rác rưởi.

- Thôi tốt nhất bạn nên xóa tấm ảnh này trước khi bị ăn chửi bởi tôi và cả cộng đồng.

Đúng vậy, dị năng trẻ đang ra sức "thể hiện". Abdemonko nhận ra rằng nhiều người mới không có cơ may gặp được những tiền bối tốt bụng như mình. Trái lại, họ gặp những kẻ có *vấn đề về nhân cách, mặc dù trình độ chẳng bằng ai, thực lực thì còn non yếu, nhưng vẫn muốn đề cao giá trị của bản thân bằng cách đạp người khác xuống vũng bùn của sự tuyệt vọng.

Abdemonko mang trong mình sự khinh bỉ đối với những kẻ như vậy. Đó chính là mặt tối của mạng xã hội, nơi mà bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng buông ra lời thóa mạ và sống ích kỉ theo cái tính "con" ở trong 2 chữ con người. Cậu cảm thấy đám này thực sự là hết thuốc chữa, có nói gì thì cũng chẳng thể nào cải thiện nổi tư duy của bọn chúng. Cậu lẳng lặng click vào trang cá nhân của lũ dị năng trẻ rồi sau đó block chúng. Tuy vậy, cậu là một người khá dè dặt, nên sẽ không tham gia nhiều vào việc bình luận về art của người khác. Cậu biết rằng, bản thân mình cũng không đủ tốt đẹp và cao thượng để có thể an ủi một ai đó, vì vậy mà chỉ có thể trầm mặc lướt qua mà thôi.

Cậu dừng lại, nghĩ lại một lúc.

Liệu cô bé ấy có đang khóc không ?

Liệu cô bé ấy có đang *tổn thương vì những lời thóa mạ vô liêm sỉ của những kẻ bần hàn và nông cạn về mặt tư duy ấy ?

Mình có nên an ủi cô bé không?

Chẳng biết từ lúc nào, Abdemonko đã viết xong dòng bình luận "Cứ cố gắng, từ từ sẽ ổn nhé" trong vô thức mà chẳng kịp suy nghĩ gì cả. Cậu toan xóa đi vì nghĩ rằng mình thật sự điên rồi , tay cứ thế mà gõ theo bản năng. Nhưng linh tính mách bảo cậu rằng đó là một điều nên làm, vì vậy mà cậu thở dài một cái, không đếm xỉa gì nữa. Cô bé kia trông thấy vậy, cũng đã thả tym dòng bình luận của cậu. Cậu mỉm cười trong vui vẻ rồi lướt qua bài viết này, hướng đến những việc làm tiếp theo trong ngày.

-----------------------------------------------------

HỒI 3

Ôi! Bây giờ đã là 10h30 phút rồi sao - *Abdemonko liếc nhìn đồng hồ một cách vô thức, cậu đã lướt mạng xã hội khá lâu rồi.

Cậu nghĩ đã đến lúc mình nên làm gì đấy cho bữa trưa. Bạn gái cậu cũng không ngừng nhắc cậu phải ăn trưa thật đúng giờ để giữ sức khỏe. Có thể coi rằng đây là nguồn động lực lớn để thúc giục *đôi chân lười biếng của Abdemonko di chuyển linh hoạt hơn vào bếp và làm lấy món gì đấy để ăn trưa.

Ái chà, hôm nay có thể cậu sẽ nấu món cá rim chiên mắm. Thêm một cốc sinh tố hoa quả để bù đắp cho sự thiếu vitamin trong mấy tuần qua. Mùi sốt bò hầm được ninh kĩ bên trong lò giúp cậu cảm nhận được mùi hương thơm của bò dạt dào thoang thoảng, thậm chí còn khiến một các bà hàng xóm phải chảy nước vì hương vị đỉnh cao mà món bò đem lại. Sắp xếp lại món ăn xong thì mẹ của Abdemonko cũng vừa bước chân tới cửa. Cậu nhận ra những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán mẹ mình cứ thể chảy ra từng giọt nên lấy khăn lau cho mẹ, rồi dìu mẹ mình vào bàn ăn cơm. Ở đây, hai mẹ con ăn cơm một cách vui vẻ, mẹ Abdemonko không ngừng nhắc về việc cậu phải cố gắng học, không phải vì ba mẹ mà vì chính bản thân cậu sau này. Abdemonko biết điều đó.

Nhưng

Tôi biết, khoảng thời gian này sự cố gắng là cần thiết, nhưng sự hăng hái và động lực của tôi, đã trôi dần khỏi tôi theo thời gian. Tôi không hiểu tại sao, nhung tôi cũng không muốn tìm lý do làm gì. Tổn thương hay gì đó, có lẽ vậy. Bữa ăn trôi qua một cách bình thường, ít nhất là tôi cho như thế.

Abdemonko suy nghĩ.

Cậu nhận thấy rằng càng ngày động lực của mình ngày càng cạn dần, cậu vô định trong việc xác định tương lai của mình sẽ đi về đâu, học để làm gì. Điều đó thực sự đã làm cậu cảm thấy cắn rứt khi cứ vâng vâng dạ dạ một cách vô thức nhưng lại đau khổ đến quặn lòng, mỗi khi mẹ gặng hỏi những câu như vậy. Cậu trở về phòng , lủi thủi nằm nghỉ , ánh nắng lúc này trở nên gay gắt hơn bao giờ hết , cậu đóng rèm lại và chìm vào giấc ngủ trưa. Ở đây tiếng sáo gọi bầy, tiếng xì xào của ve ở đồng mông hiu quạnh gần nhà cậu cứ thể văng vẳng làm cậu cảm thấy yêu quê hương hơn, ít nhất nó sẽ khiến cậu trở nên thanh thản và trốn khỏi những gánh nặng tạm thời.

------------------------------------------------------

Hồi 4

Nắng trưa gắt gỏng và khó chịu được thay thế bằng những tia lửa bỏng rát soi rọi mọi ngõ ngách nhà Abdemonko. Cái nóng ấy làm chàng thanh niên thở dốc và vã mồ hôi nghiêm trọng, cậu biết rằng mình không thể nào ngủ khi mồ hôi đầy mình nữa. Cậu nặng nhọc đứng dậy, cái nóng rút đi toàn bộ năng lượng và sức lực của cậu khiến cậu choáng váng và ngã đập đầu xuống sàn. Đôi mắt thẫn thờ của cậu không chớp, đôi tay cũng không cử động nữa. Abdemonko cứ để thân hình nhỏ bé của mình nằm sóng xoài giữa cái mát lạnh của sàn nhà để giúp cậu tỏa nhiệt. Abdemonko đắm mình trong những tiếng xào xạc của cánh đồng, tiếng nước chảy mây trôi, những tiếng tu hú kêu gọi bầy quen thuộc thân thương đến lạ. Cậu nhận ra rằng mình có thể nhận ra những vẻ đẹp rất đỗi giản dị nhưng lại tồn tại ý nghĩa và vẻ đẹp mê hoặc tâm trí cậu, hút tâm hồn cậu lưu lạc đến từng ngóc ngách nơi đồng quê cậu đang sinh sống.

Cứ như thế, chuyến chu du tưởng chừng như bất tận, lại bị chững lại bởi một tiếng ping trên điện thoại. Đó là tin nhắn đến Q Family.

"À , hóa ra là Toru ngu lại nhắn tin à. Gì đây, lại là Aqua". Abdemonko ôm mặt ngao ngán, nhưng lại cười phì khi thấy những tin nhắn mang cái chất "kháy" cũa những thành viên cùng team trong gia đình nhà Q.

3.35 PM

Chẳng biết từ khi nào Toru mê Aqua đến thế.

Kể ra cũng chẳng có gì xấu.

Thế giới ảo đôi lúc giúp con người ta tạm quên đi hiện thực, tạm quên đi thực tại khó khăn.

Nói chẳng đâu xa, cả tôi cũng giống thế thôi.

Dùng thế giới không có thực để tự an ủi bản thân.

Dùng trí tưởng tượng để tạm thời tránh khỏi những thứ mình sắp phải đối mặt.

Có thể, làm như thế sẽ khiến tôi trọng giống một tên hề, nhưng tôi chấp nhận nó.

Thà làm hề còn hơn làm một kẻ cô đơn.

Suy nghĩ liên tục được bộc phát một cách tự nhiên theo cảm nhận của Abdemonko. Cậu không nói , nhưng cậu thừa nhận rằng ai cũng có niềm hạnh phúc đơn giản của riêng mình mà chẳng một ai, dù cho giỏi giang hay dốt nát, cũng chẳng có quyền lên án và phán xét.

-----------------------------------------------------------

Hồi 5

4 giờ 15 phút chiều.

Lúc nào tôi cũng thấy hoài niệm điều gì khi ngắm nắng buổi chiều. Có lẽ tôi còn vấn vương chuyện gì đó trong quá khứ không thể thay đổi được nữa. Tôi nhớ lại lời một nhân vật đã nói trong bộ manga tôi vừa đọc hôm trước: “Giá trị của chú mày nằm ở giá trị phần đời còn lại. Thế nên quá khứ có ra sao cũng chẳng liên quan gì ở đây.” Nếu thực sự quá khứ có ra sao cũng chẳng liên quan, thì đáng lẽ ra con người không ai phải thấy hối hận, hay dằn vặt mình về điều gì cả, tôi nghĩ như thế.

Có điều, chính tôi đã từng dằn vặt mình rất nhiều vì một chuyện xảy ra đã lâu.

Abdemonko lẳng lặng viết những dòng tự vấn vào trong nhật ký nhỏ bé nhưng đầy dễ thương. Trên nhật ký có móc khóa hình con thỏ, là thứ khiến cậu trân trọng và yêu quý như bảo bối, vì đó chính là quà tặng của người yêu thương nhất gửi đến cho cậu. Cậu nhẹ nhàng gấp cuốn sổ nhật ký lại, đắm mình suy tư một lúc về những điều vừa viết ra mà cậu cho là "nhảm nhí" một lúc. Chàng thanh niên này tự nhủ cậu không nên nhớ lại những câu chuyện cũ, rồi quyết định tự phân tâm mình và quẳng mình vào trong Minecraft để giải quyết nỗi sầu. Cũng khá may mắn khi chuyến thám hiểm trên vùng đất pixel của cậu diễn ra thuận lợi và không gặp chút trắc trở nào cả. Cuối cùng đến một nhiệm vụ khó khăn và thử thách cuối cùng , mà ít người có thể vượt qua, trong đó có cậu. Chàng trai tên Hiệp này tự lượng sức được bản thân mình, nhưng vẫn không ngừng cố gắng thách thức giới hạn của bản thân. Tuy vậy, sau hàng trăm lần cố gắng, cậu cũng chỉ hoàn thành được gần một nửa. Thân hình hao gầy suy sụp, viết thêm những dòng tâm trạng vào nhật ký nhỏ bé của mình.

5.15 PM

"Tôi nghĩ, một lúc nào đó tôi sẽ đánh bại được màn này, nhưng chắc sẽ lâu lắm.

Với một kẻ luôn cảm thấy vô vọng như tôi thì sẽ còn cần thời gian rất dài nữa."

Từ lúc ấy cho đến mặt trời lặn, Abdemonko tắm rửa lại một lần nữa để thanh lọc bản thân mình, chẳng biết vì cậu nghĩ đến bản thân nhiều tội lỗi hay chỉ đơn giản là muốn có một thứ gì đó tinh khiết thức tỉnh mình khỏi cơn mê man không hồi kết giữa cậu và giới editor. Cậu vừa tự nhủ, vừa khóc, nước mắt cứ thế hòa lẫn với nước tắm mà chẳng một ai hay, ngay cả bản thân cậu cũng chẳng hề nhận ra những dòng nước mắt cứ thể tuôn rơi trong vô thức. Trái tim của cậu thực sự đã chết từ lâu, nếu không có những nguồn động lực từ bạn bè cùng người yêu, thế giới này chẳng khác gì một hiện thực cằn cỗi, thiếu thốn sức sống và tình yêu thương giữa người với người.

---------------------------------------------------

Hồi 6

Trời đã sập tối. Những mảng mây mờ lãng du trôi nhẹ nhàng trong sự thay đổi chậm đến khó tin giữa màu xanh thẳm của bầu trời với tấm rèm đen hung dữ muốn bao trùm lấy tất cả những con người đang sinh sống tại đây. Dù rằng thời tiết dù vẫn nóng như mọi khi, nhưng cái lạnh lẽo đã kéo đến chiếm giữ tâm hồn cô đơn của Abdemonko. Người yêu một lần nữa lại thúc giục cậu ăn tối đúng giờ, tuy rằng giọng cô lúc này đã yếu ớt hơn vì mệt mỏi. Abdemonko không muốn cô ấy phải phiền muộn thêm nữa, nên đã cố tình kìm nén cơn đói cồn cào để có thể dành thời gian giúp cô ấy được nghỉ ngơi, thay vì cứ chằm chặp quan tâm đến mình. Cậu bắt đầu làm quotes mà Loutharine giao cho. Trong phút chốc, cậu lên mạng, xem những bộ anime mà gần như chẳng bao giờ cậu xem nó, chỉ để lấy ảnh thích hợp và sắp xếp sao cho trùng khớp với ý tưởng sơ khai của cậu.

Cậu bất chợt nhớ đến tựa game Final Fantasy, có thể là nguồn tư liệu rất phù hợp với chủ đề quotes mình định làm ngày hôm nay.

Từ nhỏ đến giờ, cậu đã là một fan cuồng của Final Fantasy, dòng game mà được mọi người xưng tụng là siêu phẩm. Nhưng đối với Abdemonko, thứ này đã không chỉ còn là một tựa game đơn thuần, mà nó đã hóa thành món ăn tinh thần không thể thiếu để giúp cậu hòa nhập tốt hơn với mối quan hệ của mọi người. Cậu luôn yêu những lời thoại giàu ý nghĩa của nhân vật, thứ mà cậu cho là thực sự có thể "CHẠM ĐẾN TRÁI TIM" của mọi người chơi. Trên thực tế, chẳng có nhiều người có thể hiểu được điều ấy. Chỉ có tâm hồn nhạy cảm và suy xét kĩ lưỡng như cậu mới có thể thấu hiểu được tâm tư và suy nghĩ của nhân vật. Abdemonko thực sự hiểu được toàn bộ tâm trí của nhân vật trong Final Fantasy còn hơn cả bản thân cậu ấy hiểu mình.

( Nó là con game khiến tôi khóc.

Là con game giúp tôi suy nghĩ được nhiều điều.

Là con game dạy cho tôi, ước mơ và lòng tự trọng quan trọng như thế nào.

“Embrace your dreams. And, whatever happens, always protect your honor.” )

- Trích từ nhật ký Abdemonko.

Việc chỉnh sửa cảnh phim sao cho hợp với quotes chưa bao giờ là một điều dễ dàng, thậm chí là điều mà đa phần editor cảm thấy gian nan khi làm đến công đoạn này. Abdemonko cũng chẳng phải ngoại lệ, thời gian chọn cảnh phim đã nằm ngoài thời gian dự định của cậu. Cậu lắc đầu , cố gắng kiên trì. Trong con ngươi ấy phát ra ý chí kiên định mà chẳng phải ai cũng làm được. Tính tình của Abdemonko chính là như vậy, cậu muốn mọi thứ phải trở nên thật hoàn hảo, ít nhất là đối với bản thân mình. Không những thế, từng gam màu, từng biểu cảm nhân vật, từng góc cạnh của ô quotes đều được cậu chăm chút cẩn thận như một chú ong thợ chăm chỉ khiêm tốn. Cậu thật sự cảm thấy vui khi mình được edit theo cách mà mình muốn , qua nụ cười hí hửng trên nét mặt dịu hiền nhưng tái nhợt đi vì sức lực bỏ ra để suy nghĩ thực sự là hơi quá so với cậu.

Quotes chân chính, không phải ai muốn làm là làm được.

-------------------------------

Hồi Cuối

10.00 PM

Abdemonko tạm thời đã hoàn thành sơ bộ bức quotes của mình. Lúc này chẳng còn tiếng động nào nữa mà chỉ còn sự im ắng của buổi đêm. Ánh mắt của cậu tuy mỏi mệt nhưng thực sự lại vô cùng tỉnh táo. Cậu biết rằng đồng hồ sinh học của mình không cho phép cơ thể này được nghỉ ngơi vào giờ phút này.

Những đêm trằn trọc khóc than đã trở thành thói quen đối với cậu. Trước đó , cậu đã nhẹ nhàng khuyên nhủ và bảo mẹ đi ngủ trước, vì muốn mẹ an tâm nên cậu chẳng muốn nhiều tiếng động lớn phát ra. Gối ôm được dùng làm công cụ giúp cậu giấu đi sự đau buồn khỏi bố mẹ cũng như là thế giới. Òa khóc trong chiếc gối luôn luôn ướt nhẹp trong im lặng không phải là lựa chọn tốt, nhưng cậu vẫn muốn thử/ Cậu không phải là không muốn chia sẻ, cậu cũng rất muốn một ai đó thấu hiểu và chia sẻ với mình. Nhưng cậu cũng lo lắng rằng điều ấy sẽ mang lại phiền toái cũng như lo lắng của bố mẹ dành cho cậu. Chàng trai mảnh khảnh ấy cứ như thế, hồi ức tươi đẹp và đau buồn cứ tràn về, khiến cho vẻ mặt cậu hết trở nên méo mó lại bị kéo xệch đi vì lộ ra nụ cười mãn nguyện. Nét mắt liên tục thay đổi khiến cho cậu không muốn đắm chìm vào sự đau khổ này nữa.

Abdemonko muốn tìm một thứ gì đó để giải tỏa cảm xúc.

À đúng rồi, là âm nhạc.

Abdemon mau chóng vào discord để thực hiện lời hứa nghe nhạc chung cùng với Evelyne và Rea để tận hưởng giai điệu ngọt ngào và trò chuyện những câu đùa phiếm mà cười hay không cũng chẳng quan trọng.

Vào server, Evelyne và Rea đã ở trong kênh nghe nhạc rồi.

-“Gì, vào nghe nhạc đi Hịp uwu”

-“Helo Hiệp tỷ, vào nghe nhạc đi”

Đeo tai nghe vào, âm hưởng và giai điệu bắt đầu làm Abdemonko sởn gai ốc.

Tuy nhẹ nhàng, nhưng lại mang âm hưởng bi thương. Abdemonko nằm lên giường, từ từ tận hưởng bài nhạc.

Trong lúc đó, bộ ba con người tốt bụng này chia sẻ với nhau vài chuyện gặp trong ngày, cũng như tìm những bài nhạc hay để nghe.

Abdemonko nhẹ nhàng nói với 2 cậu trai những câu chuyện tình yêu trong mơ, những câu chuyện thần bí làm mọi người sởn gai ốc mà muốn chuồn khỏi cái discord này, những câu chuyện mà khiến một trong số họ cảm thấy đồng cảm cho nhau. Theo giai điệu càng ngày càng da diết, Abdemonko càng bộc lộ ra sự chân thật và suy nghĩ của lòng mình về gần như tất cả mọi thứ, còn hai người im lặng thưởng thức và lắng nghe nó một cách chăm chú và tập trung. Họ muốn được nghe những câu chuyện khiến họ bồi hồi và nhận ra được bản thân mình ở trong mỗi chuyện ấy. Điệu nhạc dường như tôn vinh sự chân thật ấy lên một tầm cao mới, khiến cho câu chuyện ly kỳ ngày càng trở nên cuốn hút hơn. Xong rồi, cậu bỗng im lặng rồi dừng lại, bảo Rea tiếp tục nối dài câu chuyện, và lấy ra cuốn sổ nhật ký của mình. Rea cũng thật sự hụt hẫng, nhưng để không khí trong discord không bị ngắt quãng , cậu đành thở dài mà tiếp tục câu chuyện bằng việc kể thứ xàm xí nào đó.

Trong tiếng kể chuyện xì xào, Abdemonko nhẹ nhàng mở cuốn sổ ra lần cuối cùng trong ngày , ghi lia lịa những lời cuối vào cuối trang mà không suy nghĩ :

( Nằm yên, nhìn lên trần nhà, tôi bắt đầu nghĩ về nhiều thứ.

Hiện tại.

Tương lai của mình, của mọi người.

Quy luật của cuộc sống này.

Sống trong hiện tại là tốt, nhưng làm sao có thể không lo đến những chuyện sau này?

Những mối quan hệ, rồi cũng sẽ mở rộng, đổi mới.

Những khoảng thời gian vui vẻ, rồi cũng sẽ kết thúc.

Khoảng thời gian ta sống vô tư, không cần lo nghĩ điều gì, rồi cũng sẽ kết thúc.

Rồi sẽ đến lúc, ta phải bước vào đời.

Rồi sẽ đến lúc, những nỗi lo toan cuộc sống sẽ lấy đi khoảng thời gian tự do, thoải mái của ta.

Rồi sẽ đến lúc, những mối quan hệ trên mạng, sẽ dần mờ nhạt đi, đến một ngày nào đó, tin nhắn gửi cho nhau sẽ là tin nhắn cuối cùng.

..

Dù tương lai có thể thay đổi được, nhưng quy luật cuộc sống thì lại không thể.

Tôi cứ nằm suy nghĩ một hồi lâu như thế.

Mắt tôi nhòe đi lúc nào chẳng hay.

..

Một hồi sau, nước mắt và những bản nhạc bắt đầu có tác dụng.

Tâm trí tôi bắt đầu mơ màng, cảm thấy mình không còn đủ tỉnh táo nữa, tôi nhắn tin cho Evelyne và Rea.

-“Thôi,tôi ngủ trước, cứ để nhạc thế nhé.”

-“Oke Hiệp tỷ.”

-“Ừ, ngủ ngon, lát tôi tắt.”

-“ngủ ngon.”

Tôi để nhạc như thế, và chuẩn bị đưa mình vào giấc ngủ.

Ngày mai sẽ là một vòng lặp nữa, và sẽ cứ như thế trước khi có sự thay đổi.

Tương lai có thể thay đổi được. Chỉ là chưa biết theo hướng nào.

Tốt nhất, là luôn sẵn sàng đón nhận nó.

.. )

Bút của Abdemonko hết mực. Cậu còn rất nhiều những tâm sự còn chưa bộc lộ ra - Cậu thở dài. Mà thôi, một ngày của mình cũng đã kết thúc rồi. Cũng nên để nó kết thúc, để kì vọng vào một ngày mới tuyệt vời và đáng mong đợi hơn.

Abdemonko nhìn bầu trời tối đen le lói ánh sáng của mặt trăng, lẳng lặng ngồi yên ngắm nghía một lúc, lộ ra một nụ cười rồi thả mình xuống và nhắm mắt.

Bạn đang đọc Một Ngày Của Editor Sẽ Như Thế Nào sáng tác bởi loutharine27
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi loutharine27
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 230

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.