Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Phạt

Tiểu thuyết gốc · 1420 chữ

........

........

Ầm ầm ầm....

Âm thanh như lũ cuốn vang động trong hang không đáy, Thương Sơn bên trong người khổng lồ trừng mắt, nếu nói Quốc Độ của ông ta là một quả bong bóng được thổi phồng lên, thì vừa nãy, một quả bong bóng khác lại được thổi phồng lên ngay bên trong Quốc Độ của ông ta, tức là chủ thể có thể sử dụng Quốc Độ, phán đoán của ông ta đã sai, nhưng điều này là không thể.

Máu tươi từ trong hang không đáy trào ra, ngập tràn mặt đất xung quanh, toàn bộ không gian mặt đất của Tản Viên Sơn Cảnh đã ngập tràn trong máu tươi, một cái quan tài bằng máu từ từ nổi lên trong biển máu, lúc đầu nó nhỏ đến mức không đáng kể, nhưng từ từ bành trướng, kích thước đã ngang bằng với người khổng lồ, nắp quan tài bị một bàn tay trắng bệch xốc lên, chủ thể ngồi dậy, một tay chống cằm, như xem trò vui nhìn Thương Sơn cứng ngắc trong biển máu đã ngập đến eo của người khổng lồ.

- Không ngờ, môn tà thuật đó vậy mà vẫn còn lưu truyền.

Thương Sơn đắng chát nói, từ sau khi Quốc Độ của chủ thể bành trướng, Quốc Độ của Thương Sơn đã bị chèn ép, như một vật vô hại bị đối phương giẫm dưới đất, không thể ngẩng đầu lên, ông ta sống đến từng này, tất nhiên biết đến Lục Đạo Hoán Sinh Thức, là một môn tà thuật dành riêng cho những kẻ có thiên tính Tọa Hóa, có thể nói nó là một con dao hai lưỡi, có thể lấy mạng người sử dụng nhưng cũng khiến kẻ đó thay đổi số phận, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy được một trường hợp khác thường như thế này.

- Tôi cũng không nghĩ mình có thể đi đến bước này, khi đó chỉ hi vọng có thể để thiên tính thay đổi, không ngờ lại rước về một linh hồn mạnh mẽ, đã thế còn thay đổi cả Tọa Hóa, như là phước lành mà ông trời ban cho một kẻ khốn khổ như tôi vậy, hahaha...

Nụ cười trên mặt chủ thể đã điên càng thêm quái dị, Thương Sơn đã không còn năng lực chống cự, tuy nhiên, là một kẻ sống hơn một đời người, làm gì có chuyện ông ta chịu chết dễ dàng đến thế, đứa cháu ông ta thích nhất đã biến thành một kẻ điên, nếu cứ để nó như thế, một ngày nào đó, nhân loại sẽ hứng chịu thảm họa còn đáng sợ hơn là quái vật xâm lấn, họ Nguyễn có thể độc ác, tàn nhẫn, nhưng bọn họ chưa phải là lũ điên.

Thiên Thư, trang thứ 28, chữ cái cuối cùng là [Hư] nhưng điều đó không quan trọng, khi sử dụng xong 28 trang sách, Thiên Thư sẽ không thể sử dụng được nữa và hậu quả cho kẻ phàm dám sử dụng Thiên Thư là cái chết không mấy tốt đẹp, bầu trời bên trên bỗng chốc hóa mây đen, sấm chớp như những con rồng xé mây mà ra, từng cột sét khổng lồ như là cánh tay của Trời vươn ra, chụp xuống Thương Sơn lẫn chủ thể.

Trời phạt, hai chữ đơn giản, nhưng cũng thật nặng nề.

- Cái gì???

Chủ thể hoảng sợ nhìn cột sét đánh xuống, xốc nắp quan tài lên che đậy lại mình, nụ cười trên gương mặt của Thương Sơn được thắp sáng lên khi tia sét bổ xuống, không ngờ, cái kết của bản thân lại như một vở kịch đã viết sẵn, từ lúc ông ta có Thiên Thư, ông ta đã biết, không sớm thì muộn, ông ta sẽ bị trời phạt mà thôi.

Rầm....

Ánh sáng ngút trời bổ xuống, không có ngoại lệ, không có dư thừa, không có thứ gì có thể ngăn cản ý chí của Trời, cho dù đó là nhân vật trong sử thi, truyền thuyết hay thần thoại, mọi thứ chìm đắm trong một màu trắng thuần khiết, đặt dấu chấm hết cho một kiếp người.

.....

.....

- Hộc hộc hộc....

Huy tỉnh giấc, cậu đang nằm trên giường trong phòng mình, giấc mơ đó là gì? Cậu không nhớ rõ, rõ ràng nó vừa xuất hiện trong đầu cậu, nhưng khi cố nghĩ về nó, thì lại như giọt nước chảy qua kẻ tay, không thể giữ lại bất cứ thứ gì, cho dù cố đến mấy, cậu vẫn không nhớ giấc mơ đó là về cái gì và cũng chẳng nhớ gì về những chuyện xảy ra sau khi bị Thương Sơn kéo đi.

- Mình bị ông ta kéo đi đâu ấy nhỉ?

Huy xoa gương mặt đã tắm qua nước lạnh, tự hỏi bản thân mình, rõ ràng cậu nhớ mình bị Thương Sơn kéo lên đảo Thập Tự, sau đó thì cậu chẳng còn nhớ gì, giấc mơ mơ hồ đó dường như nhắc nhở cậu, mọi chuyện không đơn giản, nhưng để mà nói thì, cậu lại chẳng thể nói được gì, cảm giác khó chịu, nặng nề, như bị ép vào một căn phòng chật cứng mà chẳng có lối ra.

….…

Hệ thống không thể can thiệp quá sâu vào thông tin cơ thể, là điều kiện hoàn hảo để chủ thể giấu mình, khóa lại toàn bộ sức mạnh của mình, trừ khi liên kết giữa cậu ta và linh hồn của Huy bị phá vỡ, thì sức mạnh này sẽ không bộc lộ ra, cho dù là hệ thống cũng không phán đoán được.

Có thể nói trừ khi thông tin cơ thể hoàn toàn bị phá hủy, thì linh hồn của Huy sẽ vĩnh viễn không thể chết.

.........

.........

Vài giờ sau, Huy đến phòng của Thương Sơn, ông ta đã biến mất không thấy đâu, hỏi mới biết, đã mấy ngày rồi chưa ai nhìn thấy Thương Sơn đâu, cũng tức là từ sau khi Huy bị Thương Sơn kéo đi, đã mấy ngày rồi ông ta chưa trở về, mà chuyện này không phải ai cũng biết, khi đó Thương Sơn rời đi quá bí mật.

Người lo lắng nhiều nhất vẫn là Du Linh, Phạm Hoài Đông giao phó cho Thương Sơn trấn giữ căn cứ mà giờ ông ta lại đi đâu mất, lỡ như hải thú tấn công, chỉ sợ căn cứ này sẽ không giữ được mất, ai biết lúc này, Phạm Hoài Đông trở về, mang theo gương mặt mệt mỏi và hốc hác, không nhìn ra dáng vẻ uy nghiêm bình thường.

- Đại tướng quân, ngài trở về rồi.

Du Linh vui mừng khôn xiết, hỏi, Phạm Hoài Đông gật đầu nhẹ, không trả lời, trên đường trở về, Phạm Hoài Đông nhìn thấy một hòn đảo bị phá hủy hoàn toàn, theo vị trí thì có vẻ là đảo Thập Tự, có thể thấy nó bị phá hủy bởi trời phạt, thứ đáng lẽ không nên xuất hiện ở nơi này, trừ khi.....

- Du Linh, Thương Sơn đâu rồi?

Phạm Hoài Đông bỗng quay sang hỏi Du Linh, cô ấy lập tức trả lời là bản thân cũng không rõ, từ mấy ngày trước Thương Sơn đã biến mất tăm, không để lại dấu vết gì, sắc mặt Phạm Hoài Đông càng tệ hơn, suy nghĩ của anh ta đã đúng một phần nào, số người có liên quan đến trời phạt có thể đếm bằng đầu ngón tay, mà Thương Sơn nằm trong số đó.

- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong lúc mình rời đi vậy?

Phạm Hoài Đông lẩm bẩm, anh ta quay về phòng nghỉ, dùng nước lạnh xối xuống cơ thể, để đầu óc tỉnh táo phần nào, hai tháng qua, Phạm Hoài Đông phải đi đến một cấm địa ngoài biển khơi có dị thường, một tháng trước, nó đã bị phá cấm bởi Nguyền Tộc, mục đích là linh hồn của con quái vật bị phong ấn bên trong, giống như Blaste lúc trước, đẩy lùi làn sóng quái vật bên trong cấm địa xong thì Nguyền Tộc cũng đã công thành thân lui, trốn mất tăm mất tích, Phạm Hoài Đông chỉ có thể trở về, kết thúc hành trình đầy mệt mỏi này.

- Nhiều chuyện xảy ra thật đấy, rốt cuộc thế giới này sắp có đại biến động nữa rồi sao?

........

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Một Điểm Sinh Mệnh, Ai Bảo Ta Là Da Giòn? sáng tác bởi leuleu157

Truyện Một Điểm Sinh Mệnh, Ai Bảo Ta Là Da Giòn? tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leuleu157
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.