Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bi Ai

Tiểu thuyết gốc · 2246 chữ

….…..

….…..

- Nói chuyện một lúc chắc không sao đâu nhỉ?

Huy cầm kiếm, nói với Trần Lĩnh, ông ta nghiêng mũi kiếm, nhìn về phía Huy, đối với ông ta, Huy chỉ là một con dê con yếu đuối, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ông ta giết chết, cho nó một chút thời gian thư giãn cuối cùng cũng chẳng sao.

- Muốn biết cái gì đây, nhóc con?

Trần Lĩnh đặt kiếm vào vỏ, nói, Huy thở phào trong lòng, ít ra gã này còn có thể nói chuyện, cậu cũng muốn kéo dài thời gian lắm, nhưng sự thật thì cậu chỉ muốn biết, Tọa Hóa đến cùng là gì thôi, nghĩ như thế, cậu liền hỏi Trần Lĩnh về Tọa Hóa.

- Mi không biết?

Trần Lĩnh hơi bất ngờ với câu hỏi của Huy, từ thái độ đó Huy nhận ra ông ta thực sự bất ngờ, sau đó trên gương mặt của Trần Lĩnh hiện lên vẻ nghi ngờ, nhưng ông ta rõ ràng xác nhận Huy có Tọa Hóa cấp SS là không sai, nếu vậy, chỉ có một lý do, thằng nhóc này thực sự không biết.

- Coi như là ân huệ cuối cùng cho mi vậy, Tọa Hóa là một món quà, cũng là xiềng xích cho những ai sở hữu nó, giờ thì chết đi.

Trần Lĩnh vừa nói dứt lời, ông ta đã biến mất trước mắt Huy, tốc độ nhanh khủng khiếp, thoáng chốc đã đến trước người Huy, lưỡi kiếm mỏng lướt qua cổ của cậu, nhanh và sắc đến độ cậu không cảm nhận được mình đã bị chém, máu tươi rịn ra từ chỗ vết thương, Huy dùng tay bịt miệng vết thương lại trong vô lực, Trần Lĩnh thu kiếm lại, nhìn Huy ngã xuống đất, sở hữu Tọa Hóa, ông ta biết chỉ cần một đòn trúng đích, thì người sở hữu Tọa Hóa sẽ chết ngay, không có ngoại lệ, Trần Lĩnh lướt xem nhật ký, chờ cướp đoạt thiên tính của Huy, nhưng từng giây trôi qua, vẫn chẳng thấy thay đổi.

- Sao lại?

Vụt....

Trần Lĩnh không hiểu, chợt sau lưng phát ra tiếng xé gió, cảm giác lạnh gáy dâng lên từ dưới cột sống khiến bản năng của ông ta ngay lập tức làm ra phản ứng, nghiêng người tránh sang một phía, một thanh kiếm nặng chém ngang qua, cắt phăng cánh tay trái của Trần Lĩnh, nếu như Trần Lĩnh không kịp tránh, thì không chỉ cánh tay mà là cả người ông ta sẽ bị nhát chém này chém rụng.

- Ọe, khụ, au ấy ão già.

Huy thu kiếm lại, miệng trào ra máu tươi, vừa nói vừa ho, bởi vì dây thanh quản bị thương nghiêm trọng, giọng nói của cậu cũng bị ảnh hưởng, vừa mới nãy, cậu thực sự đã cận kề cái chết, nhưng sát thương chí tử mà Trần Lĩnh gây ra cho cậu, lại bị chia cắt mất và vết thương trên cổ không thể lành lại cho đến khi hết chiến đấu, máu tươi cứ chảy ra và LP cứ thế tuột xuống, Huy đã cộng dồn 5 tầng Làm Nóng, vừa nãy cậu chỉ sử dụng Mạch Trọng Lực lẫn Phẫn Nộ, lợi dụng sự mất cảnh giác của Trần Lĩnh để giải quyết ông ta, nhưng lại thất bại.

- Sao có thể, tại sao mày vẫn còn sống?

Trần Lĩnh không quan tâm cánh tay bị chém đứt lìa, nhìn chằm chằm vào Huy, hỏi, rõ ràng Tọa Hóa chỉ có 1 điểm HP, rõ ràng ông ta đã chém đứt đầu của Huy, nhưng cậu lại chẳng hề hấn gì, tại sao lại có chuyện vô lý đến vậy, bản thân ông ta cũng chỉ có 1 điểm HP, đòn tấn công vừa rồi đã khiến ông ta suýt chết, nếu trên người ông ta không có bùa thế mạng, thì xác của ông ta bây giờ đã nằm trên đất.

Ầm...

Đáp lại câu hỏi của Trần Lĩnh, Huy bổ kiếm chém xuống, sức mạnh to lớn nện xuống mặt đất, đá vụn bắn tung tóe lên không, Huy kéo thanh kiếm lên, Trần Lĩnh trong giây lát đã tránh né đòn tấn công của cậu, từ sau lưng của Huy rút kiếm ra, chém xuống lưng của Huy, nhanh đến nỗi Huy chỉ cảm nhận được cơn đau, khi cậu xoay người, vung kiếm phản kích, nhưng Trần Lĩnh đã tránh né, bằng tốc độ khủng khiếp của mình, từ những góc khác nhau tấn công Huy, mà Huy chỉ có thể chịu trận, bởi vì bản thân chỉ có sức mạnh, không có độ linh hoạt như Trần Lĩnh.

- Một kiếm không chết thì mười kiếm, mười kiếm không chết thì một trăm kiếm, tao không tin mày có thể không chết.

Trần Lĩnh cười gằn, dùng tốc độ cực nhanh tập kích Huy, mỗi nhát chém đều cắt sâu đến vào da thịt, Huy chật vật vô cùng, cố gắng phản kháng, nhưng góc áo của Trần Lĩnh cậu cũng không chạm vào được, Huy lấy ra viên Hồi Lực Đơn của Thanh Trúc nhét vào miệng, hồi phục LP, lại lấy các loại đồ bổ mà cậu vơ vét lúc trước cho vào miệng, hồi phục LP và MP, kéo dài trận chiến.

Càng đánh, Trần Lĩnh càng nhận ra bất thường, càng ngày sắc mặt của ông ta càng tái đen, ông ta không đếm được mình đã chém Huy bao nhiêu kiếm nữa, nhưng Huy vẫn cứ đứng trơ ra, mặc cho máu trên người chảy xuống như suối, sắp đọng thành một vũng máu dưới chân, nhưng nó vẫn như không có việc gì, đây không phải là đặc tính của người sở hữu Tọa Hóa mà ông ta biết.

Ngẩng đầu nhìn bức tượng Tọa Hóa sau lưng Huy, gương mặt phẫn nộ đó không lẫn đi đâu được, càng là thế, Trần Lĩnh càng thấy bất thường, hoài nghi và tham lam, thử hỏi một người chỉ có một điểm HP như ông ta, nếu trên người không có bùa thế mạng, ông ta không biết đã chết bao nhiêu lần trên chiến trường, mà Huy lại như người bất tử, bị bao nhiêu đòn tấn công vẫn không sao, thử hỏi có ai lại không động lòng tham?

Keeng....

Bỏ kiếm vào vỏ, Trần Lĩnh bỗng đứng im, Huy ngạc nhiên với hành động này của ông ta, nhưng cậu không lơ là cảnh giác, mà cong người phòng ngự, Trần Lĩnh từ đầu đến cuối, dường như chỉ lợi dụng tốc độ mà Tọa Hóa cấp SS mang lại để áp chế Huy, chưa từng thấy ông ta sử dụng thiên sinh kỹ, MP của ông ta vẫn còn đầy, nhưng bây giờ lại đang cạn dần.

[Thiên sinh kỹ] : Gương Bi Ai.

Trần Lĩnh đưa tay, từ hư không cầm ra một tấm gương, hình ảnh phản chiếu trong gương là Huy, không, phải nói là chủ thể khi còn nhỏ, khoảng chừng 9, 10 tuổi, cậu ta trên mặt có vết bầm, quần áo rách rưới, khuôn mặt tiều tụy, như một đứa trẻ lang thang đã phải chịu đói nhiều ngày, từng giọt từng giọt mưa lạnh băng xối xuống cơ thể nhỏ bé, như muốn từ từ giết chết sinh mệnh tội nghiệp này.

- Hự...

Huy choáng váng, quỳ một chân xuống, cố hết sức nắm chặt kiếm đang cắm dưới đất để bản thân không ngã, cậu không ngờ là Trần Lĩnh còn có công kích ma thuật, mà còn là tấn công tinh thần cực kì hiếm có, mà loại tấn công này vượt qua thiết lập hệ thống, nó không gây tổn thương vật lý, mà ảnh hưởng đến linh hồn, nước mắt trào ra từ mắt khiến tầm nhìn trước mắt nhòa đi, Huy bất lực không thể làm gì, cảm giác yếu ớt lan khắp cơ thể, như cậu bỗng trở về thời gian mà chủ thể đã trải qua, bất lực, yếu đuối, dễ tổn thương, tuyệt vọng, đau khổ, đủ loại cảm xúc buồn bã dồn vào đầu óc của cậu, khiến cậu muốn làm gì cũng không được, chỉ có thể dựa vào thanh kiếm để cơ thể không ngã sấp xuống.

Răng rắc...

Mặt gương bỗng nứt ra, Trần Lĩnh sững sờ, hình ảnh trong gương thay đổi, nhiễu loạn, như chiếc tivi đời cũ bỗng mất sóng, sắc mặt của Trần Lĩnh thay đổi, trường hợp này ông ta chưa từng thấy qua, mà Huy cũng từ từ đứng lên, ký ức đau khổ đó chỉ thoáng qua, suy cho cùng thì nó không thuộc về cậu, mà là của chủ thể, ảnh hưởng không quá lớn, nhưng ngược lại, Trần Lĩnh là người chịu trận, sử dụng thiên sinh kỹ thất bại, ảnh hưởng tinh thần dội ngược về ông ta, tấm gương vỡ nát, Trần Lĩnh lùi về sau hai bước, đưa tay chặn lỗ mũi của mình, ngăn máu tươi trào ra, nhưng máu vẫn chảy ra từ kẻ hở giữa những ngón tay.

- Mày rốt cuộc là cái thứ gì vậy?

Trần Lĩnh không nhịn được mà hỏi, Huy rút kiếm lên, cười nhạt, xông tới Trần Lĩnh, lúc này bộ dạng của ông ta cực suy yếu, là thời điểm phản kích tốt nhất cho cậu, Trần Lĩnh nhìn Huy cầm kiếm xông tới, hai mắt nheo lại, ông ta rất muốn cử động nhưng không thể, phản hồi của Gương Bi Ai ảnh hưởng lên Huy lúc trước bây giờ đang ảnh hưởng lên ông ta, từng đoạn ký ức đau buồn hiện lên trong đầu, cảm giác ủ rũ và bất lực trào dâng từng tấc trong cơ thể, bất lực nhìn lưỡi kiếm của Huy chém tới.

Ầm...

Lưỡi kiếm sắp chạm tới cổ của Trần Lĩnh thì dừng lại, một bàn tay nắm chặt lưỡi kiếm, Huy bỗng cảm thấy mình bị ai đó đá văng, sức mạnh to lớn đá bay cậu ra xa, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, Cyberse rơi sang một bên phát ra tiếng vang nặng nề, Trần Lĩnh sắc mặt khó coi nhìn Hùng Phong vừa mới cứu mình, thở dài.

- Học sinh tấn công quan chỉ huy, các ngươi điên rồi?

Hùng Phong từ một hướng khác chạy tới, ông ta không hề biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Huy tấn công Trần Lĩnh, suýt chút nữa giết chết ông ta, Huy đã kiệt sức, còn bị tấn công mạnh, trực tiếp lâm vào hôn mê, bị Hùng Phong kéo về trại huấn luyện, Trần Lĩnh im lặng, chuyện đến mức này, chỉ có thể dùng quyền lực của mình, đẩy mọi chuyện về phía các học sinh này mà thôi.

Kế hoạch của Trần Lĩnh là giết chết Huy và những đồng đội của cậu, giả vờ như cả bọn bị vong linh giết chết, nhưng ông ta không ngờ là Huy lại khó chơi đến thế, đã thế còn để những học sinh chạy thoát, tuy vậy, thân là quan chỉ huy, so sánh giữa những học sinh và một quan chỉ huy, tiếng nói của ai lớn hơn, không cần nói cũng biết.

........

Thế là trong trại huấn luyện, xuất hiện chuyện học sinh tấn công quan chỉ huy, chuyện động trời này chưa từng xảy ra trong lịch sử của trại huấn luyện, ở bệnh viện của trại huấn luyện, Thanh Trúc đang được chữa trị, Gia Mẫn thì đang trong phòng phẫu thuật, ba người Hữu Nhân, Hoài Thương, Phùng Gia Đức nghe thấy tin tức này thì cực kì tức giận, bọn họ nện nắm đấm vào tường để phát tiết cơn giận, nhưng lại bất lực mà nghiến răng, Hữu Nhân lấy ra điện thoại, ấn một dãy số, đầu bên kia vang lên giọng nói già nua.

- Ông cháu à? Gọi cho lão già này có việc gì thế? Ở trại huấn luyện bị ai bắt nạt hửm?

- Không, ông nội, cháu muốn biết toàn bộ thông tin của Trần Lĩnh, hiện tại là quan chỉ huy khu số 13 của trại huấn luyện.

- Hả? Có chuyện gì sao?

- Có, chuyện rất lớn, suýt thì hắn ta đã giết cháu rồi.

- Cái gì?

Bên kia đầu dây, vang lên tiếng gãy vỡ của cái gì đó bằng gỗ, giọng nói già kia trở nên cực kì tức giận, không nói thêm gì mà tắt máy, Phùng Gia Đức cũng giống Hữu Nhân, mặc dù rất không muốn, nhưng vẫn dùng điện thoại gọi cho ai đó, bên kia vọng ra giọng ngái ngủ lười biếng của một người phụ nữ.

- U, cháu trai, hôm nay có bão à? Gọi cho bà dì này thế?

- Tôi muốn thông tin của Trần Lĩnh.

- OK, dì sẽ bảo Yến Nhi đưa cho nhá, bye bye.

Còn chưa để Phùng Gia Đức phản ứng, bên kia đã cúp máy, nhưng Phùng Gia Đức không quan tâm đến, cậu cắn môi, Thanh Trúc đi ra, cô mặc dù bị chém đứt lìa tay, nhưng chỉ cần băng bó cầm máu, cánh tay có thể hồi phục lại nhờ Huyết Thuật, nhìn bộ dạng khó chịu của ba người, Thanh Trúc gặn hỏi, Âu Hoài Thương nói ra, sắc mặt của Thanh Trúc tái đi, uất ức không nói nên lời.

......

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Một Điểm Sinh Mệnh, Ai Bảo Ta Là Da Giòn? sáng tác bởi leuleu157
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leuleu157
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.