Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Sa

Tiểu thuyết gốc · 2270 chữ

..........

Cấm địa TS1527, quái vật thường thấy là chủng vong linh, cơ thể của bọn chúng có một nửa là phi vật chất, khiến công kích vật lý gây lên chúng bị giảm đi 80%, là khắc tinh của gần 70% những dị nhân trên đời, cũng may đám quái vật này chỉ ở trong cấm địa, chưa từng thoát ra ngoài, nếu không thiệt hại khó lường.

- Các cậu nói thử xem, tại sao lại đưa một đám người mới vào cấm địa chứ?

Âu Hoài Thương hỏi, cả bọn im lặng, thực sự thì không ai biết cả, cho dù là người trên thông thiên văn dưới tường địa lý như Hữu Nhân cũng không biết, hơn thế nữa, sự xuất hiện của Nhu Vĩnh ở trại huấn luyện ngay từ đầu đã khiến các cao tầng của các gia tộc tò mò, biết là trong trại huấn luyện, hầu hết là con cháu của các gia tộc, nhưng sự hiện diện của Nhu Vĩnh là hơi trang trọng quá đáng, một đại tướng quân lại đi huấn luyện một đám con nít ranh?

- Thôi kệ đi, địa điểm nhiệm vụ ở đâu?

Huy không quá quan tâm đến mấy chuyện này, cái cậu quan tâm là lợi ích lấy được từ những chuyện như thế, đám đồ bổ mà cậu vơ vét được còn chưa dùng tới, nếu có thể, cậu hi vọng lại làm một vố, nhất là Thanh Trúc, cô nàng này là con nhà y, chắc hẳn trên người có rất nhiều thuốc bổ.

- Mạn Bắc, từ nơi này đi bộ một giờ.

Hữu Nhân trả lời, cả bọn nhanh chóng tiến lên, trên đường đi, sương mù từ đâu phủ xuống, tầm nhìn trước mặt bị hạn chế chỉ còn khoảng 5m, khiến cả nhóm phải đi chậm lại để quan sát tình hình, phòng bị vong linh từ trong sương mù tập kích, khiến lộ trình kéo dài ra thêm, bất chợt, Thanh Trúc đi phía trước đưa tay ra ngăn Huy lại, cả nhóm dừng lại, cùng nhau nhìn về phía Thanh Trúc.

- Phía trước có chí ít 2 sinh vật sống, nhiệt độ cơ thể cực thấp, hẳn không phải con người.

Thanh Trúc nói, Huyết Thuật giúp cô cường hóa đôi mắt, xuyên qua lớp sương mù, cô thấy được một đám quầng sáng màu đỏ nhạt, đây là nhiệt độ của cơ thể sống hiện lên qua thiết bị tầm nhiệt, mà mắt của Thanh Trúc cũng có tác dụng tương tự như thế, cả nhóm lập tức sắp xếp đội hình phòng ngự, nhưng chỉ có Thanh Trúc và Gia Mẫn là người tấn công, bởi vì cả hai đều có thể gây sát thương ma thuật, là khắc tinh của vong linh trong cấm địa.

Gia Mẫn ưỡn ngực lên, cuối cùng cậu ta cũng tìm được sự tồn tại trong cái tổ đội này, thiên tính Song Kiếm, khi sử dụng vũ khí là song kiếm, thì đòn tấn công của Gia Mẫn sẽ luân phiên gây ra sát thương ma thuật và sát thương vật lý bằng với công kích vật lý cộng với công kích ma thuật.

- Tới rồi.

Thanh Trúc nói, cô vận dụng Huyết Thuật, hai bàn tay trắng trẻo tỏa ra hào quang màu vàng nhạt, Gia Mẫn hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai thanh kiếm ngắn, người hơi cúi thấp, dồn trọng tâm vào bụng và nén lực vào hai chân, sẵn sàng đoạt trước thế chủ động khi kẻ địch xuất hiện.

Ba cái bóng lờ mờ xuất hiện sau màn sương, bọn chúng có hình dáng của con người nhưng cơ thể vặn vẹo, bước đi khập khiễng, khi chúng bước ra khỏi màn sương, mọi người mới nhìn rõ được chúng là gì, một bộ xác chết mặc quần áo của binh lính từ thời phong kiến, da thịt trên người đã khô héo, hốc mắt trống rỗng, những vong linh này bước chậm về phía trước, cơ thể chúng cuối cùng cũng lộ ra ngoài hoàn toàn sau màn sương, chúng chỉ có phần thân trên, phần dưới trống không, nửa phần cơ thể trôi nổi trên không trung như một quả bóng bay.

Vụt...

Gia Mẫn và Thanh Trúc cùng lúc ra tay, nhưng tốc độ của Gia Mẫn vẫn nhanh hơn Thanh Trúc một chút, cậu ta đã đứng trước mặt vong linh, một kiếm đâm về phía cổ của vong linh, một kiếm đâm về phía ngực của nó, một trước một sau, vừa lúc kích hoạt thiên tính Song Kiếm, Thanh Trúc cũng tiếp cận một vong linh, nắm đấm tung ra, nhắm ngay giữa ngực của vong linh, nện nắm đấm đang phát ra hào quang vào đó.

Rắc...

Một tiếng vang nhỏ, bộ giáp của vong linh cản lại một phần sức mạnh của đòn tấn công, khiến nó nứt ra, tuy vậy, sức mạnh của Thanh Trúc không chỉ có thế, hào quang màu vàng nhạt chui vào cơ thể của vong linh, như một gói thuốc nổ bỗng nổ tung, cộng thêm thiên phú quái dị của vong linh, sát thương lập tức tăng thêm 80%, một đòn trực tiếp kết liễu vong linh này.

Bên kia, Gia Mẫn hơi vất vả một chút, cậu ta lùi về sau tránh né cú vung tay của vong linh, vòng ra phía sau, thi triển một lần tấn công nữa mới giết chết vong linh này, chỉ còn lại một vong linh, Thanh Trúc tiến lên, gọn gàng giải quyết, những người còn lại gãi đầu, sao cứ có cảm giác mọi chuyện quá dễ dàng, không phải nói cấm địa là nơi rất nguy hiểm à?

Phùng Gia Đức im lặng, cậu sờ lên ngực, móng vuốt của Thần Kim Quy, Yến Nhi bảo cậu làm ra chút chuyện phiền toái, vong linh có cực kì khao khát đồ vật mang hơi thở của thần thánh, nếu cậu sử dụng móng vuốt, không biết chuyện phiền toái có đáp ứng kỳ vọng của Yến Nhi hay không? Hơn thế nữa, liệu nó sẽ gây ra hậu quả lớn cỡ nào? Cậu không dám chắc.

Huy liếc mắt nhìn thấy sự kì lạ trên gương mặt Phùng Gia Đức, cậu không hiểu cậu ta đang suy nghĩ cái gì, cả đội tiếp tục tiến lên, sắc mặt của Phùng Gia Đức cứ thay đổi liên tục, Huy không nhịn được nữa, dừng lại, bởi vì cậu là người đi đầu, khi cậu dừng lại thì những người khác tưởng rằng có kẻ địch phía trước thì đồng loạt dừng lại, cảnh giác nhìn quanh, nhưng chẳng có phát hiện gì, Huy nhìn Phùng Gia Đức, hỏi.

H : - Gia Đức, tôi thấy sắc mặt của cậu lạ lắm, không khỏe à?

PGD : - Hả, ừm, tôi có chút khó chịu.

N : - Cậu bị làm sao vậy?

PGD : - Không sao, chỉ là thỉnh thoảng tôi lại “đến tháng”.

Tất cả : - Hả????

Giữa không gian yên ắng bỗng phát ra một tiếng kinh hô vang vọng, Thanh Trúc che miệng, kiến thức y học của cô trong phút chốc lung lay, những người khác nhìn Phùng Gia Đức bằng ánh mắt kì lạ, Phùng Gia Đức vội giải thích ý của mình không phải là đến tháng đó, mà là do kỹ năng bản mệnh của cậu ta, từ nhỏ vì không kiểm soát được nó, cho nên để lại di chứng, cứ cách một khoảng thời gian thì móng vuốt Thần Kim Quy sẽ mất kiểm soát, mà hiện tại là thời gian đó, khiến Phùng Gia Đức phải gồng mình cố hết sức kiểm soát nó lại.

- Thì ra là vậy.

Hữu Nhân vuốt cằm, bộ dạng đã tin nửa phần, những người khác cũng tạm tin tưởng lý do này của Phùng Gia Đức, thế là cả đội tiếp tục tiến lên, Phùng Gia Đức thở dài, nắm lấy lồng ngực, đem móng vuốt Thần Kim Quy lấy ra, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu ta lại nhét nó về, nhưng chỉ vài giây, cũng đủ để vong linh đánh hơi thấy được.

Uuuuuuuuuuuuu....

Tiếng kêu rên vang vọng khắp khu rừng chết, màn sương như bị thứ gì đã khuấy đảo, trở nên nhạt hơn rất nhiều, tầm nhìn của mọi người vì thế cũng được mở rộng, nhưng khi bọn họ có thể nhìn rõ, sắc mặt của từng người trở nên tái đi, bởi vì bọn họ thấy được vô số vong linh như thú hoang xổ lồng, ồ ạt chạy về phía bên này, số lượng không đếm hết được.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Âu Hoài Thương kinh ngạc hô lên, cả bọn cũng không biết, bắt đầu quay đầu lại mà chạy, vài con vong linh họ còn có thể từ từ xử lý, chứ hàng trăm, hàng ngàn vong linh thì cho dù có là dị nhân cấp B, hay cấp A cũng chỉ có thể bỏ chạy, huống chi chỉ là một đám nhóc còn chưa đến cấp C như bọn họ, thế là giữa chốn cấm địa nguy hiểm trùng trùng, bỗng nhiên nổ ra một cuộc rượt đuổi giữa bầy vong linh và một nhóm dị nhân trẻ tuổi, không những thế, bầy vong linh càng ngày càng đông, từ vài trăm biến thành hơn ngàn, lại biến thành vài ngàn, dần dần, vong linh toàn bộ phía Bắc biến thành vong linh triều, đuổi theo sau nhóm của Huy và những nhóm ở khu khác cũng làm nhiệm vụ ở mạn Bắc một cách sát nút.

- Cứu mạngggggg.........

Huy hét lớn lên, cậu biết luôn có một quan chỉ huy đi theo bảo vệ bọn họ, nhưng cậu không biết gọi người đó ra có tác dụng gì không, nhưng nếu cứ để vong linh triều càng ngày càng nhiều, không chỉ mạn Bắc mà là toàn bộ vong linh trong cấm địa đều sẽ bị kéo ra, tiếng kêu của Huy vọng vào tai của Hùng Phong đang chạy ở phía trước, ông ta mím môi, cứu beep, cho dù ông ta cũng là một tướng quân, nhưng bản thân một không phải Pháp Sư, hai không có trang bị, đối mặt với vong linh triều chẳng khác nào tự sát cả, mẹ nó, cái lũ ôn con này rốt cuộc làm cái quái gì mà lại dẫn ra động tĩnh lớn đến vậy?

- Bộ chỉ huy? Bộ chỉ huy, yêu cầu cứu viện, lặp lại, yêu cầu cứu viện, trước mắt nhận thấy cấp độ thảm họa là Vàng.

Hùng Phong thông qua thiết bị liên lạc la lên, bên kia im lặng một giây, sau đó lập tức trả lời, sẽ đưa một trung đội đến ngăn chặn, sau đó đội Hoàng Sa sẽ giải quyết toàn bộ vong linh trong một lần, đề nghị các nhân viên không liên quan tránh xa khu vực gần kề ra đề phòng tổn thương ngoài ý muốn, Hùng Phong thở phào nhẹ nhõm, cũng may lần này Nhu Vĩnh đem theo đội Hoàng Sa trở về, là một trong mười hai tiểu đội dị nhân mạnh nhất đất nước, là chiến lực mạnh nhất thủ vững hải tuyến dưới trướng Nhu Vĩnh, tiểu đội Hoàng Sa gồm 6 người, trong đó hết 5 người là Pháp Sư, còn một người là Ma Đấu Sĩ, chỉ cần năm người Pháp Sư ra tay, dọn dẹp vong linh triều chỉ là chuyện cỏn con.

Trung đội binh lính chính quy mang theo MCW đã tiến vào cấm địa trước khi có tin cứu viện, bắt đầu giăng phòng tuyến, đặt sẵn MCW, chờ những học sinh thoát qua phòng tuyến thì dựng màn, MCW tuy không gây tổn thương cho vong linh, nhưng sẽ khiến chúng e ngại và chậm bước tiến, khi vong linh triều dừng lại, năm vị dị nhân mặc đồng phục màu vàng nhạt bước ra, cùng nhau ngâm nga, mây đen trên bầu trời càng ngày càng đen, một cái vòi rồng từ trên trời giáng xuống, hút đất cát lên không, gió bão cuốn cát bụi vào trong, dần dần biến thành một cơn bão cát cuồng nộ, càn quét qua bầy vong linh.

Cơ thể khô héo của vong linh càng thêm khô héo, dần dần biến thành từng hạt cát nhỏ, bị gió bão cuốn đi, tan biến thành một phần bụi đất trên mặt đất, vong linh triều đông đúc khiến ai cũng sợ hãi trong phút chốc bị càn quét không còn một mảnh, đủ thấy thực lực của tiểu đội Hoàng Sa này đáng sợ cỡ nào.

- Phù, may vãi linh hồn.

Huy lau mồ hôi trán, nói, những người khác ngồi phịch xuống, thở hổn hển, Hữu Nhân nhìn chằm chằm vào tiểu đội Hoàng Sa, dùng giọng điệu cực kì hâm mộ nói.

- Nghe nói tiểu đội này sử dụng kỹ năng bản mệnh của đội trưởng, kết hợp sức mạnh của tất cả thành viên thành một, từ đó có thể điều khiển thời tiết, ngày hôm nay tận mắt chứng kiến, thật là trăm nghe không bằng một thấy.

Tất cả học sinh ngẩng đầu nhìn bão cát đang càn quét khắp nơi, rõ ràng cách không xa, nhưng bọn họ lại không cảm nhận được một chút sức gió nào, đủ thấy năng lực điều khiển của những thành viên trong tiểu đội mạnh mẽ cỡ nào, khiến người khác cực kì hâm mộ.

.............

Còn tiếp

Bạn đang đọc Một Điểm Sinh Mệnh, Ai Bảo Ta Là Da Giòn? sáng tác bởi leuleu157
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leuleu157
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.