Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỏ Trốn.

Phiên bản Dịch · 2481 chữ

-Con gái à! Thật sự là rất xinh đẹp!

Người phụ nữ nhìn nó âu yếm với sự xúc động khiến bà không thể kìm được giọt nước mắt lăn rơi.

Nó có hơi cảm thấy kỳ lạ với cách xưng hô của người phụ nữ, nhưng cũng chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng dành cho bà và nói:

-Là nhờ cô tận tình giúp cháu! Cháu cảm ơn cô nhé! Cảm ơn về chiếc vòng và mọi thứ!

Người phụ nữ nắm lấy tay nó mà mở lời động viên:

-Đừng cảm ơn ta! Hãy để dành nó cho tới khi buổi lễ hôm nay thành công. Được chứ?

Nó có cảm nhận bàn tay người phụ nữ thật gầy và xương xương, đưa nhẹ bàn tay lên khuôn mặt của người phụ nữ. Nó có cảm nhận một lớp phấn trang điểm rất dày, nhưng không thể che dấu đi sự tiều tuỵ của bà mà muốn mở lời nhưng bà đã né đi và nói nhanh với nó khi lau nhẹ giọt nước mắt:

-Tới giờ rồi! Chúng ta chuẩn bị thôi nào cô dâu!

Mặc trên mình một bộ váy trắng tinh khôi nó đã chuẩn bị sẵn sàng cho lễ kết hôn với cậu tại nhà thờ vào 10h sáng hôm nay 20/1/2012. Một cô dâu với 17 tuổi và gần 5 tháng đã chuẩn bị lên xe hoa. Nó đã có thể nhận biết được mọi thứ trong căn nhà này trong thời gian ngắn nhờ sự quan tâm của cậu. Mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng cái cảm giác này vẫn cứ khiến cho nó thấy rất lo lắng và hồi hộp. Bước những bước đi thật chậm để không bị trượt chân do mất đi thị giác. Nó đứng trước mặt cậu thật sự quá đẹp, chiếc váy được thiết kế như chỉ dành riêng cho nó với những đường cong quyến rũ. Chiếc váy với những ren hồng tô điểm, ôm sát từng đường nét trên cơ thể nó thật sự hoàn mỹ. Cậu như bị hút hồn mà bước tới sát nó hơn rồi nói thì thầm vào tai nó:

-Cảm ơn em đã cho anh khoảng thời gian hạnh phúc nhất! Được yêu em và có em trong cuộc đời chính là điều kỳ diệu nhất đối với anh! Anh yêu em! Em thật sự là cô dâu đẹp nhất thế giới Nguyệt Nhi ạ!

Nó nở nụ cười thật hiền dành cho cậu, cậu lấy một tấm vải đỏ và che lên đầu nó nhẹ nhàng. Một người đàn ông với khuôn mặt hung hăng mở lời:

-Làm cái gì vậy? sao cần phải che mặt cô dâu chứ?

Long bình tĩnh trả lời với giọng điệu mỉa mai:

-Anh đâu có theo đạo, đức tin của tôi anh không hiểu gì thì đừng có nhiều lời. Nếu anh còn ngăn cản chuyện tốt của tôi. Tôi sẽ gọi cho cô ta luôn lúc này và đám cưới cũng sẽ vì anh mà bị phá bỏ.

-Này nhóc! Tôi không đùa cợt đâu. Đừng có giỡn với tôi. Đi nhanh đi.

-Anh mau tránh ra cho tôi đi. Đừng có đứng trước cửa mà la lối vớ vẩn!

Người đàn ông tức tối với khuôn mặt đổi màu nhưng vẫn phải né sang một bên với suy nghĩ hiểm ác trong đầu óc: “Chỉ cần chúng mày xong tao cũng hết nhiệm vụ với chúng mày! Nếu mày còn lắm mồm tao sẽ cho cả hai chúng mày chết chúng!”

Cậu chẳng thèm chú ý tới hắn nữa, lấy một tay của nó khoác vào tay mình và bước thật chậm ra phía ngoài ngôi nhà. Hai người vừa bước tới chiếc xe hoa xinh đẹp thì cách đó không xa là tiếng súng và tiếng pháo nổ không ngừng cùng với tiếng trẻ con la hét ầm ĩ, những người canh chừng nó và cậu liền lao về phía đó và không ngừng quét ánh mắt kiểm tra. Cậu thì sợ hãi mà đưa nhanh nó trở vào xe.

Sau khi đi kiểm tra cẩn thận, bọn hắn quay lại với khuôn mặt tức giận và nói với nhau khi quay lại phía xe của nó với cậu đang ngồi:

-Cái lũ nhóc con doạ chết chúng ta, chỉ là súng đồ chơi và pháo chế. Cái trò phục kích trẻ con mà khiến chúng ta nháo nhào.

-Đúng là lũ chết tiệt. Xem đại ca có vẻ căng thẳng chưa kìa.

Một trong số chúng vừa nói và nhìn vào tên xăm trổ mà cười đùa nhưng liền bị hắn đưa ánh mắt liếc xéo liền im bặt không dám mở miệng nữa. Tên đại ca nhanh chóng hướng phía xe của nó và gõ cửa kính mở lời hung hiểm:

-Không sao chứ cô dâu?

-Có chuyện gì vậy? chúng ta sắp muộn giờ rồi các người còn không mau lên xe?

Long nhanh chóng mở lời thay cho nó để trấn an tinh thần vì biết nó đang rất sợ hãi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Vừa nói với hắn, cậu liền nắm lấy tay nó mà nhanh chóng trấn an:

-Không sao đâu Huyền ạ! Chúng ta đến nhà thờ thôi.

Nó chỉ ngoan ngoãn gật đầu mà không mở lời. Tên kia liếc mắt nhanh qua nó và cũng nhanh chóng bước trở lại xe của hắn cùng với bọn đàn em và ra lệnh:

-Thằng Tứ! Mày ở lại đây đi, tao sẽ gọi cho mày khi có việc.

-Đại ca! Em cũng muốn đi mà! Sao lại bắt em ở lại chứ?

-Không cãi! Ở lại hay để tao cho một phát đạn?

-Khiếp! Anh Lực cứ doạ giết hết đàn em thế này thì sau còn ai làm tay sai cho anh Lực đây? Được rồi! Em xuống.

Hắn mang khuôn mặt buồn bực bước xuống xe và trở lại vào căn nhà của cậu. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi và bắt kịp chiếc xe cưới vì nó đi với tốc độ khá là chậm chạp. Quãng đường tới nhà thờ chỉ khoảng 500m nhưng chiếc xe đã đi mất tới gần 25 phút khiến cho tên Lực có cảm giác không yên tâm. Hắn không ngừng quan sát chiếc xe không hề chớp mắt. Đến cổng lễ đường, y nhanh chóng lao xuống xe tiến đến gần hơn với xe cưới. Cậu bước xuống thật chậm và đỡ lấy nó thật nhẹ nhàng.

Y có cảm giác khó chịu khi thời gian đã trễ mà cậu lại có thể bình tĩnh như vậy, một cơn gió thoáng qua khiến cho chiếc khăn che mặt của cô dâu bị tốc lên tới ngang khuôn mặt.Tên lực không hề bỏ qua một chi tiết quan trọng như vậy mà lao tới giật nhanh chiếc khăn nói trong tức giận:

-Nó đâu?

Cậu có cảm giác khó hiểu mà nhìn lên mặt của nó để xem xét thì sau đó ngã ngửa và nói:

-Cái gì thế này? Cô là ai? Cô ấy đâu rồi? Vợ của tôi đâu?

Có cảm giác mọi thứ sụp đổ ngay trước mắt, cậu đảo mắt tìm kiếm xung quanh và nắm lấy tay của tên Lực quát tháo:

-Cô ấy đâu rồi? Anh đã đưa cô ấy đi đâu hả? Mau trả vợ cho tôi!

Y tức giận mà hất cậu ngã lăn trên mặt đất, người con gái không hề hiểu chuyện gì xảy ra chỉ bưng mặt khóc nức nở và nói:

-Sao lại thế này…? Hức…

Tên lực không nói gì hết mà nhanh chóng lao lên xe hoa trở lại căn nhà gỗ khi gọi cuộc điện cho Tứ đã bị hắn bắt ở lại nhà vừa rồi nhưng không được.

Có cảm giác tức giận, hắn nhanh chóng trở vào ngôi nhà và điên cuồng khi thấy tên Tứ nằm thu lu trên mặt đất bất động. Hắn điên cuồng lùng sục khắp trong và ngoài nhà nhưng đâu còn có thể tìm kiếm được bất cứ thứ gì chứ. Không dám nghỉ ngơi khi đã mất dấu của nó hoàn toàn, hắn điên cuồng gọi ra lệnh cho đàn em có phải bới tung cái đảo này cũng phải tìm cho được nó cho dù là sống hay chết. Nhưng hắn đâu biết mọi thứ chỉ còn là ảo tưởng khi nó đã rời khỏi nơi đây ngay sau khi bọn hắn bận rộn với những âm thanh của bọn trẻ trước khi xe cưới rời đi.

Chỉ chờ cơ hội như vậy, Long nhanh chóng rời khỏi nhà thờ và lên một chuyến xe rời đi nhanh chóng tới bến đò Lý Sơn. Tên Lực điên cuồng phá vỡ mọi thứ trong nhà khi đã để cho cả cậu và nó trốn thoát dễ dàng như vậy. Hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu mong muốn có thể giết chết được cậu ngay tức khắc! Không còn có thể bình tĩnh hắn điên cuồng lao xe ra bến cảng để săn lùng con mồi với một tin nhắn khiến hắn nở nụ cười thâm độc.


Long bước lên con tàu nhỏ của dân chài nơi đây đã được nguỵ trang để tìm nó. Cậu vẫn còn nhớ như in lúc cậu thì thầm vào tai nó lúc trước khi rời khỏi ngôi nhà để đến nhà thờ: “Nguyệt Nhi chút nữa anh sẽ trao tay em cho một người em nhớ chỉ im lặng đi cùng người đó.” Mọi kế hoạch cậu sắp đặt mong muốn đưa người con gái cậu yêu thoát ra khỏi cảnh tù túng, vì vậy mà sau khi tiếng pháo súng đã được cậu sắp đặt trước của lũ trẻ trong làng vang lên. Cậu nhanh chóng đưa nó sang tay người phụ nữ trang điểm lên một chiếc xe đậu cách đó không xa và thế bằng một cô dâu khác với trang phục giống y như nó, thật may mắn là tên Lực chỉ sai ở lại có một người mới khiến cho việc bỏ trốn của nó thành công. Nghĩ lại mọi việc cậu vẫn không ngừng lo lắng khi mà chỉ cần sai sót nhỏ thì tính mạng của nó và cậu đều sẽ khó mà được bảo toàn.

Gạt tấm màn che ở phía cửa vào nhà thuyền, cậu chưa thể vui mừng vì gặp lại nó mà đã gần như chết đứng khi người đàn ông đang dí súng vào đầu nó đứng ngay trước mắt cậu chính là tên Lực. Cậu sợ hãi không thể biết vì sao lại xảy ra chuyện như thế này được. Nó hoàn toàn im lặng nước mắt không ngừng rơi, cậu đau đớn hơn bao giờ hết mà mở lời căm phẫn:

-Vì sao? Là ai? Là ai đã nói cho các người biết?

Hắn nở nụ cười man rợ mà mở lời với sự đùa cợt:

-Mày nghĩ có thể sống sót thoát khỏi tay chúng tao ư? Hợp đồng với cô ta coi như chấm dứt. Hai đứa mày chính thức thuộc về tao. Tao có trò chơi thú vị hơn dành cho mày và nó! Mày hãy xem tao sẽ làm gì để xử tội chúng mày với trò đùa ngu xuẩn vừa rồi!

Cậu không thể suy nghĩ nhiều hơn khi thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt của nó mà mong muốn lao tới gần nó hơn nhưng cảm thấy sau đầu nổi cơn đau khủng khiếp. Cậu nằm gục trên sàn và đau đớn nhìn người con gái mình yêu hoảng hốt hướng phía cậu van xin:

-Xin các người! Đừng hại cậu ấy! Hãy giết tôi đi …! ..Tất cả là do tôi.

Nó thật sự rất sợ hãi, nó đã nghe theo mọi sự sắp đặt của cậu và tin tưởng mọi thứ sẽ có thể nhanh chóng được giải thoát. Nó ngồi chờ đợi cậu trên thuyền cùng với người phụ nữ trang điểm, bà đã không ngừng trấn an nó cho tới khi tiếng súng phát ra và nó có cảm giác mùi máu tanh xộc vào mũi. Một cảm giác sợ hãi troán đầy tâm trí mà không ngừng mở lời! Nó cố gắng gọi người phụ nữ đó nhưng đáp lại là một tiếng cười ghê sợ và quen thuộc của tên Lực. Nó sợ hãi mà la hét nhưng ngay lúc đó liền bị hắn dí súng vào đầu và nói:

-Mày có muốn giống như cô ta không hả? Câm ngay cho tao?

-Anh…đã làm gì cô ấy rồi? …đồ độc ác!

-Mày nên nhớ tất cả chuyện này là do mày. Nhờ có mày mà cô ta đã được dạo một vòng trên biển trước khi làm mồi cho cá mập.

Nó hoàn toàn đau đớn mà không thể nói thành lời được nữa. Nỗi đau này là vì cái gì? Người phụ đó thật sự rất hiền lành và tốt bụng, cô ấy đã quan tâm tới nó rất nhiều và không ngừng an ủi nó. Nó đã có một cảm nhận người phụ nữ đó thật sự rất quen thuộc, tình yêu thương bà dành cho nó thật sự có khi nó đã nghĩ bà chính là mẹ của nó. Nay cũng vì nó mà bà đã bị cướp đi sự sống. Nước mắt không ngừng rơi không phải vì sợ hãi mà là căm phẫn.

Vừa thấy tiếng của Long và cách bọn chúng đối xử với cậu khiến nó không còn có thể giữ được bình tĩnh mà lao về phía tiếng cười man rợ với sự tức giận, mong muốn có thể sống chết với tên ác nhân đó bằng những sự cố gắng cuối cùng. Và một tiếng súng lần nữa vang lên xé tan bầu không khí tĩnh lặng. Nó không có cảm giác đau nữa, đôi mắt nó đã hoàn toàn khép lại. Nó thật sự không còn mong muốn được lưu lại tại nơi đây với bất cứ lý do nào hết khi những người mà nó yêu thương đều sẽ vì nó mà phải chịu đau khổ. Người mà nó nợ ân tình chính là nội! và người con trai ấy, cả Long nó sẽ xin nguyện đền đáp ân tình của họ nếu như còn có kiếp sau. Mọi thứ dần chìm vào trong tăm tối khi chỉ còn là mùi máu tươi xộc vào trong tiềm thức, nó nghe thấy tiếng Long gào khóc trong đau đớn nhưng mọi thứ đã chỉ còn là những âm thanh mơ hồ ảo giác. Nó không muốn mở mắt nữa! Mãi mãi biến mất khỏi thế giới này có lẽ sẽ tốt hơn! Chết đi chắc cũng chính là sự giải thoát tốt nhất dành cho nó!

Bạn đang đọc Mộng Ảo của vananhmatachi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.